Kiếp trước Giang Gia Nhiễm đã nhìn thấy thế giới bị hủy hoại, trật tự bị đảo lộn, không hề giống như nơi để sống.
Nơi này so với con phố nàng đi lúc nãy thì có nhiều người say xỉn và ăn xin hơn, nhưng trên thực tế vẫn có trật tự.
Rốt cuộc vẫn là kinh thành, dưới chân thiên tử, không trật tự sao được.
Nàng đi tới một ngã rẽ, thấy phía trước có nhà trọ mà thư sinh kia nói, bảng hiệu sơ sài cũ nát, bên kia lại có mấy gian hàng nhỏ, sòng bạc rồi quán rượu. Bên này các cô nương la hét, vui đùa ầm ĩ lớn tiếng, âm thanh quanh quẩn truyền đi cả con đường.
Nơi này tạm thời nghỉ chân còn được, muốn yên ổn đọc sách thi khoa cử thì khá tệ.
Đâu phải ai cũng là thánh nhân, có thể ngoảnh mặt làm ngơ với những thứ xung quanh.
Giang Gia Nhiễm đi ngang qua cửa một thanh lâu, một tú bà liếc mắt đánh giá nàng một cái. Sau đó tươi cười bước lên chào đón, rồi lôi kéo cánh tay nàng như một nam nhân bình thường, mời nàng vào bên trong ngồi.
Mùi son phấn nồng nặc ập vào mặt nàng, Giang Gia Nhiễm có hơi choáng váng.
Người này chẳng lẽ không nhận ra nàng đang cải thành nam trang sao? Nàng không đủ nữ tính sao?
Không đến mức đó chứ, ngay cả Nghiêm Phỉ và Hứa Nguyên Tranh còn nhìn ra mà.
Giang Gia Nhiễm không chịu được sự lôi kéo của tú bà, chỉ chỉ vào mình nói: “Ta là nữ.”
“Ta biết chứ.” Tú bà che miệng cười. Nữ giả nam trang đến thanh lâu dạo chơi thôi, thỉnh thoảng cũng có. Khách đã không muốn bị vạch trần thì các nàng sẽ phối hợp, giả vờ như không biết.
Bà biết mà còn.... Giang Gia Nhiễm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu thanh lâu, xem ra trường hợp này cũng không phải là hiếm gặp.
“Mời tự nhiên.” Tú bà phe phẩy khăn lụa nói, nữ nhân cũng thích được các cô gái dịu dàng ngọt ngào vây quanh mình, hơn nữa ra tay lại rất hào phóng.
Giang Gia Nhiễm thấy đối phương còn muốn quấn lấy nàng, khẽ mỉm cười chớp chớp mắt.
Nàng duỗi tay, vẫy vẫy tay áo lại vỗ vỗ vào eo, tiếc nuối nói: “Nhưng mà ta không có tiền.”
Tú bà nghe xong thì xụ mặt xuống, trừng mắt liếc nàng một cái. Không có tiền thì thích quanh quẩn trước cửa làm gì? Lãng phí sức lực của bà.
Quay đầu lại đã đi chào hỏi vị khách khác.
Giang Gia Nhiễm bất dĩ không nói nên lời, rút cây quạt ra, quạt bay mùi hương nồng nặc chết người kia, bước ra khỏi cửa tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi nàng đi khỏi, một người đàn ông áo xanh chậm rãi đi tới trước cửa, liếc mắt quan sát xung quanh rồi được tú bà tươi cười đón vào.
Sau một lúc, trước cửa thanh lâu bỗng nhiên nổi lên một cơn gió nhẹ.
Cơn gió này nhẹ đến nỗi ngay cả những chiếc lá rụng trên mặt đất cũng chỉ có thể khẽ run lên, nên không ai phát hiện ra.
Trong một gian phòng riêng của thanh lâu, một người đàn ông với dáng vẻ lạnh lùng ngồi một mình trong phòng. Hắn tới đã được nửa canh giờ, nhưng chỉ ngồi, cũng không gọi cô nương hầu hạ.
Những nơi như thanh lâu, không chỉ là nơi để mua vui nghe nhạc, mà còn là nơi thích hợp để một số người mua bán, bàn bạc và trao đổi bí mật.
Các cô nương ở đây cũng đã quen với việc này, nhận tiền xong thì vui mừng nghe lời mà ra ngoài.
Thói quen nhiều năm khiến khuôn mặt hắn trở nên đờ đẫn, nhưng mày hơi nhíu, đôi mắt đảo qua lại, đầu ngón tay nắm chặt, vẫn lộ rõ vẻ hồi hộp, do dự và bất an của hắn.
Cho đến khi có người gõ cửa, cửa mở ra, một người đàn ông áo xanh đi vào. Nhìn thấy đối phương, hắn mới kiên định, bình tĩnh trở lại.
Cánh cửa đóng lại ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài. Sau một lúc, một con bọ cánh cứng từ nơi khác bò vào phòng. Nếu con nó hiểu được tiếng người, chắc chắn có thể nghe rõ chuyện mà cả hai đang nói.......
“Đại nhân nói…… Chờ đến thời điểm thích hợp hãy làm, phải bảo đảm không xảy ra bất gì sai sót nào.”
“Ứng Chiếu Lâu đã không còn là vấn đề nữa…… Thạch Phong và Mộc Phong mới là khó giải quyết nhất, lại không thể mua chuộc, các ngươi có thể bảo đảm……”
“…… Đại nhân sẽ tự an bài, ngươi cứ làm tốt chuyện của ngươi đi.”……
“Tất cả làm theo kế hoạch. Chỉ cần tiêu diệt được Dực Môn, đại nhân sẽ không bạc đãi ngươi.” Dứt lời, người đàn ông áo xanh không hề nán lại mà đứng dậy rời đi.
Nam đàn ông có dáng vẻ lạnh lùng kia đóng cửa lại, hít thật sâu một hơi, dường như làm vậy mới có thể dịu lại tâm trạng kích động của hắn. Khi hắn xoay lại, trong phòng xuất hiện thêm một người.
Người nọ lười biếng dựa vào bên cửa sổ, cười như không cười nhìn hắn, lại thở dài gần như không nghe được: “Không còn là vấn đề nữa à……”
Hắn nghẹn họng khó thở, một trận tê buốt lạnh lẽo truyền từ đầu xuống đến chân.
Sắc mặt của Ứng Chiếu Lâu không có vẻ gì là đang bệnh, càng hiển nhiên là hắn không bị tàn phế, vẫn đi đứng bình thường. Chắc chắn hắn đã ở đây từ lâu, nhưng bọn họ lại không hề phát hiện.
Nam nhân kia lập tức hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra như mưa, nặng nề quỳ xuống, như đã dùng hết sức lực nói: “Môn chủ……”Ứng Chiếu Lâu nheo mắt lại như đang hồi tưởng, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, giọng nói cũng tàn khốc: “Ngươi đã gọi ta là Môn chủ rất nhiều năm.”
“Đứng lên đi, bọn họ tính thế nào thì ngươi cứ làm như thế đó.”
Nam nhân kia biết, phản bội Dực Môn không thể có đường sống.
Việc Môn chủ không bị tàn phế là điều bí mật, nhưng môn chủ không ngại để mình biết, nhất định biết chính mình không có khả năng tuyết lộ chuyện này ra ngoài.
Hắn tràn đầy hối hận, dập đầu: “Tùy ý Môn chủ sai bảo.”...............
Giang Gia Nhiễm đi được một đoạn, sợ lại gặp phải sự mời mọc của người khác, nhìn thấy thanh lâu chỉ dạo quanh một chút liền đi.
Đi dạo gần nửa canh giờ, gặp phải mấy tên du côn say rượu đánh nhau, một sòng bạc đang náo loạn vì tranh cãi mấy đồng bạc lẻ, đảo mắt cũng không còn gì khác.
Quần áo nam nhân nàng đang mặc là do Ngọc Nhi mua đại, chất liệu không rẻ cũng không mắc, mấy tên lừa gạt trộm cắp tất nhiên sẽ không nhắm vào nàng.
Đêm nay Giang Gia Nhiễm đi bộ khá nhiều, giờ đã thấy đói bụng, nàng liền mua nửa cái bánh kẹp thịt ở gian hàng trong góc kia.
Có một mùi quen thuộc của những quán ven đường, bẩn nhưng ngon.
Nàng vừa gặm bánh vừa lật xem hệ thống, quả nhiên ở đây thu hoạch được không ít. Không uổng công nàng chen vào đám người coi đánh nhau.
Đang muốn đóng hệ thống, nàng thoáng nhìn thấy chỉ số bỗng nhiên nhảy vọt lên cao, nàng tức khắc kinh ngạc dừng lại, không kịp cắn miếng bánh trong tay.
Nàng đi về phía trước, vô tình phát hiện mình đã đi vòng ra phía sau một thanh lâu.
Khác với cửa chính sáng sủa, sinh động, nơi này hoang vắng tăm tối, như thể làn váy kiêu sa và âm thanh xa hoa nhộn nhịp được vén lên, lộ ra sự lạnh lẽo, hoang tàn bên dưới.
Giang Gia Nhiễm đi hai bước về hướng chỉ số đang tăng, loáng thoáng thấy có người, còn nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động.
Một lúc sau, hai người đàn ông cường tráng đẩy một chiếc xe đẩy, đi ra từ cửa sau, dưới lớp vải đen trên xe như đang che thứ gì đó, hướng phía ngoài thành mà đi.
“Có gì đẹp đâu, người chết thôi mà.”
Bên cạnh vang lên tiếng nói, Giang Gia Nhiễm sửng sốt quay đầu lại, liền thấy ở đây có một người bán hàng ngồi xổm trong góc..
Nàng cẩn thận đánh giá người nọ, thấy đúng là người bán hàng rong thì hỏi: “Thanh lâu thường có người chết sao?”
Người bán hàng rong liếc nhìn nàng một cái, không đáp, Giang Gia Nhiễm mua hai món đồ của hắn, lúc này mới đáp: “Cũng không thường, đều bị bệnh chết.”
Các cô nương ở đây có thể làm việc, có thể đón khách, lại kiếm ra tiền, thanh lâu sẽ không giết người vô cớ, đa phần là bị bệnh chết.
Nơi đó hỗn tạp, nhiều người lui tới nên dễ nhiễm bệnh, bị bệnh lại không mời được đại phu giỏi, có mời cũng trị không hết.
Giang Gia Nhiễm nghe xong, tâm tình không khỏi nặng nề. Nàng chú ý hệ thống, nhìn theo hướng chiếc xe đẩy kia, chỉ số không ngừng gia tăng.
Người chết đúng là đầy oán hận, âm khí lâu ngày khó tiêu tan.
Nàng suy tư một lát, mới rụt rè hỏi người bán hàng: “Họ định đi đâu vậy?”
“Bãi tha ma.”
“Gần kinh thành cũng có bãi tha ma sao? Ở đâu? Lỡ đâu mai mốt đi ngang qua thì hù chết ta mất”
Tên bán hàng rong đã sớm nhận ra nàng là nữ tử, dù giả nam trang nhưng vẫn là một tiểu thư nhát gan.
Hắn khinh thường nói: “Đương nhiên không ở trong thành, ở ngoài thành, đi về hướng tây…… Hướng lên núi……”
“Vậy à.” Giang Gia Nhiễm nói xong cũng ăn nốt mẫu bánh cuối cùng, âm thầm ghi nhớ.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
25 chương
79 chương
12 chương