Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 5
Nhâm Hoài Phong tất nhiên không phải muốn khiêu chiến kiên nhẫn của Tiêu Tứ Lang, hắn ước gì nam chủ cùng nữ chủ đem hắn quên đến không còn một mống, hắn tiếp tục đi con đường tiêu sái của chính mình.
Nhưng sự thực chính là có trùng hợp như vậy, khiến tất cả mọi người cho là Nhâm Hoài Phong muốn đánh chủ ý với Tiêu Minh Tú, trời mới biết hắn dù có lá gan muốn cùng Tiêu gia dây dưa, đó cũng là coi trọng Tiêu Nhị công tử, thèm nhỏ dãi sắc đẹp đối phương thôi.
Nhâm Hoài Phong đáy mắt hiện ra dáng dấp Tiêu Diên Lễ, há mồm giải thích: “Tiêu Tứ công tử hiểu lầm, tại hạ không xứng với Tiêu Ngũ tiểu thư, thực không dám nghĩ.”
Tiêu Tứ Lang hừ lạnh một tiếng, căn bản cũng không tin Nhâm Hoài Phong.
“Không xứng là thật, cho nên Nhâm Tam, lần sau đừng để ta thấy ngươi, ta gặp một lần đánh một lần. Đừng trách ta lòng dạ độc ác, có trách thì chỉ trách ngươi trêu chọc muội muội ta.”
Nhâm Hoài Phong liên tục nói không dám, bên kia Tiêu Diên Lễ đứng đằng xa hô một tiếng “Tứ đệ”, Tiêu Tứ Lang trả lời một tiếng, vứt cho Nhâm Hoài Phong một ánh mắt đao, quay người liền đi.
Xa xa còn nghe thấy Tiêu Tứ Lang nói với Tiêu Diên Lễ: “Nhị ca khi nào dài dòng như vậy, ta có thể làm gì tiểu tử kia hay sao?”
Tiêu Diên Lễ trả lời một câu: “Ngươi tính tình lỗ mãng, không nên gây chuyện.”
Tiêu Tứ Lang đáp: “Biết rồi, Nhị ca.”
Nhâm Hoài Phong yên lặng nhìn kia bóng lưng của hai người dần dần đi xa, phục hồi tinh thần lại phát hiện Trư Mao cùng Đại Lang đã đứng chết trân tại chỗ.
Hắn đột nhiên nhớ tới chính mình trước mặt Tiêu Tứ Lang cụp đuôi, bị nhi tử thấy hết, hình tượng phụ thân uy nghiêm tan vỡ đến không còn một mảnh, hắn có chút ngượng ngùng đối mặt với nhi tử nhà mình.
Ai ngờ Đại Lang mở miệng nói: “Thúc thúc này thoạt nhìn đã thấy cực hung ác! Ta không thích hắn!”
Nhâm Hoài Phong nói: “Không thích à? Chúng ta không trêu chọc nổi còn không trốn thoát? Đi, về nhà.”
Đông Tích Thu ẩn ở trong bóng tối, lén lén lút lút chuẩn bị tìm cơ hội trả thù, phần nào hiểu được chỗ khác thường của Nhâm Hoài Phong, nàng tâm lý nghi hoặc sâu hơn.
Một hai tháng này, Nhâm Hoài Phong cả ngày ở trong phủ, quy củ hệt như học sinh mười năm học hành gian khổ, nhất thời nàng càng không tìm được bất kỳ cơ hội trả thù nào.
Một công tử bột hơn hai mươi năm, chớp mắt giống như biến thành người khác, không khỏi quá mức kỳ quái.
Đông Tích Thu không nghĩ ra, cũng không có ý định nghiên cứu cẩn thận, trọng điểm bây giờ là kế mẫu cùng thứ muội trong phủ cả ngày kiếm sự gây phiền phức cho nàng, nếu không phải do các nàng, kiếp trước nàng cũng sẽ không gả cho Nhâm Hoài Phong bại hoại kia, cuối cùng phải ôm hận mà chết.
Đông Tích Thu ánh mắt lóe lên tia hận ý, lại tiếp tục rũ con ngươi xuống, hợp lại cùng nhóm Đông lão thái thái.
Tiêu Tứ Lang cùng Tiêu Diên Lễ trả lời vài câu, xa xa nhìn thấy muội muội dựa sát bên người Tiêu lão thái quân, không nhịn được lại nói: “Cái tay Nhâm Hoài Phong ăn chơi kia, làm bộ thay đổi triệt, còn trưng mặt giương oai trước mặt Tiêu gia chúng ta, Nhị ca, ngươi chớ để cho hắn lừa! Tâm tư kia của hắn, người khắp kinh thành đều biết, tiểu muội muội không thể lui tới cùng người như vậy.”
Tiêu Diên Lễ khẽ cau mày, cơ hồ khiến người khó có thể phát hiện, Tiêu Tứ Lang cũng không chú ý tới, chỉ nghe Tiêu Diên Lễ ngữ khí bình tĩnh trả lời: “Tiểu muội muội là hòn ngọc quý nhà chúng ta, ta thương nàng còn không kịp, sao có thể hại nàng?”
Tiêu Tứ Lang gật gật đầu nói: “Nhị ca cơ trí, đệ đệ tất nhiên nhiều lời rồi.”
Ba nhóm người trước sau xuống núi, nửa đường gặp mưa lớn, xe ngựa cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể tìm chỗ tránh mưa.
Nhâm Hoài Phong ôm Đại Lang vội vã chạy vào một toà từ đường bỏ hoang, một bên thét to gọi Trư Mao: “Tiểu tử ngươi mau lên, dính mưa sinh bệnh, chớ trách Tam gia không nhắc nhở ngươi.”
Trư Mao ở phía sau trả lời: “Tam gia, ta nào có được thân thể như ngài? Ngài có cánh tay sắt, ôm Đại thiếu gia còn bước đi như bay, ta sao có thể so với ngài?”
Nhâm Hoài Phong đang cười chờ mắng, chợt thấy trong từ đường sớm đã có người, hắn thả Đại Lang xuống, kiến lễ với Tiêu lão thái quân, lão thái quân cũng không phải người nhỏ mọn, cười ha hả nói chuyện cùng Nhâm Hoài Phong, không một chút hiềm khích hay không thích.
Nhâm Hoài Phong cảm thán, đây mới là phong độ đại gia, cùng biểu hiện của Đông lão thái thái cơ hồ khác biệt một trời một vực.
Lão thái quân còn thân thiết kéo tay Đại Lang hỏi han ân cần, nhìn ra được nàng thích đứa nhỏ vô cùng, đại lang cũng lanh lợi, chọc lão thái quân cười không ngớt, lão thái quân lúc này liền cảm khái: “Nếu là có tôn [1] bên người, lão thái bà ta sẽ rất vui.”
[1] cháu
Vừa dứt lời, thần sắc Tiêu Diên Lễ có chút không tự nhiên, chỉ là quá cẩn thận, nên không ai phát hiện ra.
Tiêu gia bốn nam một nữ, tất cả đều do Tiêu lão thái quân sinh, ngoại trừ Tam công tử chết trẻ, chỉ có Thế tử Tiêu Diên Đình và thứ tử Tiêu Diên Lễ đã kết hôn, hai người kết hôn nhiều năm lại đều không có con nối dõi. Còn Tiêu Tứ Lang càng không cần nhắc tới, hai mươi còn chưa từng liên quan cùng bất kỳ cô gái nào, nhiều năm như vậy Tiêu gia tôn bối không có một đứa, tâm lý lão thái quân không tránh được tiếc nuối.
Nhâm Hoài Phong một người ngoài cũng không biết khuyên lơn thế nào, cũng không thể nói ngày sau thường mang theo hài tử đến nhà bái phỏng đi, chưa đến nơi hẳn đã bị Tiêu Tứ Lang giết chết?
Lão thái quân thấy không có ai lên tiếng, vuốt ve ống tay áo, nói: “Ta bất quá nói một chút thôi, các ngươi tưởng thật sao? Các ngươi có dự định của các ngươi, ta cũng không muốn can thiệp nhiều, đời này sống đến từng này, đã đáng giá lắm rồi.”
“Mẫu thân…” Tiêu Diên Lễ muốn nói, lão thái quân xua tay ngăn lại, “Được rồi, không nói cái này. Vừa ở Linh Quang tự đụng người Đông phủ, bây giờ đợi một lúc cũng vẫn chưa thấy bóng người, có phải trên đường gặp phiền toái rồi không?”
Tiêu Tứ Lang lập tức nói: “Ta đi xem xem.”
Lão thái quân gật đầu nói: “Đi đi, nhà bọn họ nhiều nữ tử, nếu gặp chuyện, không hỗ trợ không được. Lão nhị, ngươi cũng đi cùng đi, Đông phủ với ngươi quan hệ thông gia, Thu Tích mất, ngươi càng phải tốt với Đông gia.”
Tiêu Diên Lễ nói: “Nhi tử rõ ràng.”
Tiêu Tứ Lang trước khi đi, theo bản năng nhíu mày nhìn về phía Nhâm Hoài Phong, có lời muốn nói.
Hắn không yên lòng mẫu thân và muội muội ở cùng tay ăn chơi này, Nhâm Hoài Phong thức thời giành nói: “Bên ngoài mưa rào xối xả, cũng không tiện đi, ta đi cùng, thêm một người nhiều thêm một phần lực, mong lão thái quân hỗ trợ chăm nom Đại Lang.”
Lão thái quân cười nói: “Ta và Đại Lang có duyên, ngươi cứ đi đi.”
Nhâm Hoài Phong quay đầu phân phó Trư Mao vài câu, cùng hai nhi tử Tiêu gia ra cửa.
Mưa thực sự quá lớn, quất trên mặt đau rát.
Nhâm Hoài Phong không mang dù, chỉ có thể ra sức chống đỡ, hai công tử Tiêu gia ngược lại có hai cái dù, nguyên là Tiêu Ngũ tiểu thư Tiêu Minh Tú thân thể yêu kiều yếu ớt, xuất môn đều phải chuẩn bị chu toàn, nên mới mang theo hai cái dù. Bây giờ Tiêu Diên Lễ và Tiêu Tứ Lang một người một cái, Nhâm Hoài Phong chỉ có thể chịu xối mưa.
Đi mấy bước, Tiêu Diên Lễ dần dần trì hoãn bước chân, sóng vai cùng Nhâm Hoài Phong, y đem dù nghiêng về Nhâm Hoài Phong một chút, miễn cưỡng che được đầu Nhâm Hoài Phong.
Cái này dù quá nhỏ, hai người cũng chỉ có thể che khuất đầu, nửa người đều sẽ bị xối ướt.
Nhâm Hoài Phong cảm kích hướng Tiêu Diên Lễ cười cười: “Đa tạ Tiêu Nhị công tử.”
Tiêu Tứ Lang không khách khí hừ lạnh một tiếng: “Nhị ca, hà tất tốt với hắn? Cái loại bại hoại như hắn, xối chút mưa sợ cái gì?”
Tiêu Diên Lễ chưa trả lời Tiêu Tứ Lang, nói với Nhâm Hoài Phong: “Tứ đệ tính tình nóng nảy, cũng không có ác ý, Nhâm Tam công tử chớ để trong lòng.”
Lòng Nhâm Hoài Phong nói, ác ý sáng loáng như vậy hắn còn không thấy, hắn mù chắc?
Bất quá nghe Tiêu Diên Lễ ôn tồn nhỏ nhẹ nói, trong lòng hắn cũng không tức giận nổi, coi Tiêu Diên Lễ nói cái gì thì là cái đấy.
Ba người đi không tới nửa canh giờ, thấy ba chiếc xe ngựa đứng giữa đường, trong đó có hai chiếc đụng vào nhau, một con ngựa chạy, một con ngựa đang phát điên, gã sai vặt đánh xe liều mạng động viên nó, nhưng không có hiệu quả gì.
Chiếc thứ ba đứng cách đó không xa, bánh xe kẹt ở trong khe đá, làm sao cũng không nhúc nhích được. Người trên xe lại không chịu xuống dưới, chỉ có nữ chủ Đông Tích Thu cùng Đông phủ Nhị tiểu thư Đông Tích Mộng hai người che một cái dù trốn dưới một cây đại thụ.
Nha hoàn Đông phủ không có dù, đa số run lẩy bẩy đứng dưới tán cây, nhưng một thân cây cũng không che được bao nhiêu, cho nên trông càng đáng thương.
Nhâm Hoài Phong nhìn thấy cảnh này, lên tiếng: “Đông lão thái thái và Đông phu nhân các nàng ở trên xe ngựa cũng không phải biện pháp, một bên kia là vách núi, vạn nhất xuất hiện bất ngờ, không thể cứu vãn được.”
Tiêu Diên Lễ ừ một tiếng, nói: “Việc cấp bách, là đem chiếc xe ngựa kẹt lấy ra.”
Nhâm Hoài Phong không hiểu hỏi: “Vì sao phải là xe ngựa? Để Đông lão thái thái các nàng xuống xe không được sao?”
Tiêu Diên Lễ nói: “Ở đây đều là nữ quyến, lão thái thái lớn tuổi như vậy, dính mưa lớn thế này sợ sẽ bị thương. Để các nàng xuống không có khả năng lắm, kế trước mắt chỉ có thể dùng hai chiếc xe còn lại, đưa lão thái thái cùng mọi người tới từ đường tránh chút mưa.”
Nhâm Hoài Phong nghĩ một hồi, đúng là như thế.
Đông lão thái thái diễn đại gia chủ mẫu, không cho phép bản thân quá mức chật vật, đặc biệt ở trước mặt người ngoài, huống chi còn có mấy tiểu thư chưa chồng, ngoại trừ nữ chủ Đông Tích Thu trọng sinh tùy ý làm bậy, đổi lại không có bất kỳ cô gái nào khác, chịu xuống xe ngựa xối ướt chính mình.
Tiêu Diên Lễ dặn dò Tiêu Tứ Lang: “Tứ đệ, ngươi đi hỗ trợ thuần mã, ta cùng Nhâm Tam công tử hỗ trợ đẩy xe, ngươi nếu xong trước, liền tới giúp ta.”
Tiêu Tứ Lang đáp lại, Tiêu Diên Lễ quay đầu nói với Nhâm Hoài Phong: “Mệt nhọc Nhâm Tam công tử rồi.”
Nhâm Hoài Phong nói: “Tiêu Nhị công tử không cần khách khí.”
Dù bọn họ mang đến đều cho người Đông phủ, tự mình dầm mưa cùng gã sai vặt Đông phủ đẩy xe, ngồi trên xe kia chính là Đông lão thái thái và Đông Tích Ngọc, Đông lão thái thái đối người nhà họ Tiêu luôn luôn rất có hảo cảm, thấy Tiêu Diên Lễ không nhịn được cười nói: “Diên Lễ thật có tâm.”
Tiêu Diên Lễ mỉm cười ra hiệu, Đông Tích Ngọc mắt lom lom nhìn y, một bộ dáng muốn nói lại thôi, tia sáng trong mắt lấp lánh.
Tiêu Diên Lễ làm như không thấy.
Nhâm Hoài Phong kiểm tra tình trạng xe ngựa, có một cái bánh xe bị kẹp lại, nài ép lôi kéo khẳng định không được.
“Đổi phương hướng, đẩy nghiêng phía sau, đừng đẩy phía trước, phía trước đã kẹt chết, khẳng định không ra được.” Nhâm Hoài Phong nói với Tiêu Diên Lễ.
Tiêu Diên Lễ gật đầu: “Chỉ có điều bên kia là vách núi, người đứng bên đó không an toàn, mưa lớn đường trơn, phải cẩn thận mới được.”
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Ta xem qua, tuy là vách núi nhưng cũng không chót vót, người té xuống, bất quá chỉ gãy tay gãy chân bại liệt ở giường, đại khái không chết được. Tiêu Nhị công tử mới là người nên cẩn thận, bại hoại ta đây nếu tàn phế, cũng là vì dân trừ hại!”
Tiêu Diên Lễ nghe được ngẩn ra, không nói nên lời, đợi đến khi nghĩ kỹ mở miệng, thanh niên trước mắt đã đi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Không hắc nam chủ nữ chủ, nam chủ không phải công pháo hôi
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
95 chương
2 chương
54 chương
20 chương
18 chương