Queena đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của mình dư thừa, không gian lớn như vậy cũng không có chỗ dành cho nàng. Nàng cũng biết chuyện không định ở lại đây, liền mượn cớ rời đi. "Bye. " Khuyết Dĩ Ngưng vẫy tay với nàng, trước khi nàng đi còn nháy mắt với nàng. "Nhìn hai người cỏ vẻ thân quá ha. " Cố Sơn Tuyết lơ đãng hỏi, thấy Khuyết Dĩ Ngưng nháy mắt với Queena, trong lòng liền nghĩ hôm nay đáng nhẽ không nên cho Queena đi theo. "Vì chị đó nha, bạn của chị cũng là bạn của em, Queena kể rất nhiều chuyện của chị cho em nghe, em cảm thấy dường như em hiểu rõ chị hơn, thật vui quá. " Khuyết Dĩ Ngưng tiến công thẳng thừng, không có ý vòng vo, tâm tình bộc lộ thẳng thắn. "Ngoại trừ chuyện đó, cô ấy còn nói gì nữa?" Cố Sơn Tuyết bị tiến công thẳng thừng không biết phản ứng thế nào, liền đem vấn đề hỏi lại cuộc nói chuyện của Khuyết Dĩ Ngưng và Queena, trong lòng cũng hiếu kỳ lời Queena nói là gì. Khuyết Dĩ Ngưng thấy tai cô đỏ lên, nhịn không được cười lớn trong lòng. Cố Sơn Tuyết thực sự chưa từng yêu đương, chọc một cái tai đỏ lên, nhưng vẫn ráng gồng làm như không có chuyện gì, bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng yêu. "Nói rất nhiều, nói chị rất được yêu thích, có nhiều người theo đuổi, nhưng chị không thích ai cả. " Khuyết Dĩ Ngưng hất cằm nhìn Cố Sơn Tuyết nói, trong mắt phản chiếu sự vui vẻ tựa như bánh bao mềm bọc phấn, chảy xuôi trong trong người ta. Nàng đưa tay hướng về phía Cố Sơn Tuyết, ra tư thế đòi bế. "Em muốn lên giường, chị có thể bế em lần nữa không?" Đối với lần trước ngủ quên không được xem kiểu bế công chúa, Khuyết Dĩ Ngưng còn đang tiếc nuối a. "Được. " Tuy trong lòng có chút xấu hổ, nhưng Cố Sơn Tuyết không từ chối, cúi người bế Khuyết Dĩ Ngưng. Chân Khuyết Dĩ Ngưng không thể di chuyển, Cố Sơn Tuyết cẩn thận đi từng bước đến cạnh giường nhẹ nhàng thả nàng xuống, rồi từ từ đặt chân nàng xuống. Trong lúc cúi người, nháy mắt các nàng chạm mặt gần nhau, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp có thể nghe rõ ràng. Tim hai người đập nhanh dần, nháy mắt mọi thứ như đông cứng lại. Chợt tiếng mở cửa vang lên khiến Cố Sơn Tuyết vội rụt lại, giúp Khuyết Dĩ Ngưng đắp chăn, đứng im bên cạnh giường. "Ngưng Ngưng, mẹ làm cơm tối mang đến nè, ơ, Tiểu Cố cũng ở đây hả? ăn chung nha?" Vưu Lan Thanh tay cầm hộp giữ ấm, tay còn lại nắm tay Tiếu Tiếu đi đến, thấy Cố Sơn Tuyết liền chào hỏi. "Chào dì, không cần đâu, Ngưng Ngưng ăn là được rồi. " Cố Sơn Tuyết lễ phép chào hỏi Vưu Lan Thanh, ánh mắt nhìn tiểu cô nương kia một vòng. Vưu Lan Thanh cười nói: "được, Tiếu Tiếu, con ra chỗ tiểu cô cô đi, hôm nay chắc là nàng muốn gặp rồi con á. " "Tiểu cô cô, Tiếu Tiếu đến thăm người, hôm nay cô cô đỡ hơn chưa?" Tiếu Tiếu còn mặc đồng phục, cẩn thận ngồi bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng. "Rồi, thấy Tiếu Tiếu cô cô cũng đỡ hơn rồi," Khuyết Dĩ Ngưng xoa đầu tiểu cô nương, nghĩ đến hình ảnh mình nhìn thấy trên di động, trong lòng rối bời, ngẩng đầu nhìn Vưu Lan Thanh, "mẹ, không phải Tiếu Tiếu tan học rất sớm rồi sao, sao giờ mới đến vậy?" Vưu Lan Thanh: "đến phụ mẹ làm cơm nha, biết mẹ làm cơm tối cho con, nên muốn làm chung, thấy không? cơm trứng chiên hình trái tim trong hộp của con là do Tiếu Tiếu làm đó. " " Tiếu Tiếu giỏi quá. " Khuyết Dĩ Ngưng khen nàng, ăn một miếng trứng chiên, nhìn Tiếu Tiếu giơ ngón tay cái. Tiếu Tiếu ngại ngùng mỉm cười đầy ngọt ngào, ánh mắt nhìn Cố Sơn Tuyết đối diện, nhìn cô cười xấu hổ. Nàng nhớ, đây là người tiểu cô cô thích. "Chào buổi tối Cố tiểu cô cô. " Nàng nhỏ giọng chào, Cố Sơn Tuyết mỉm cười hiền lành với nàng, cùng chào lại nàng. " Tiếu Tiếu phải gọi là dì mới đúng, sao lại cô ấy là tiểu cô cô a?" Vưu Lan Thanh có chút hiếu kỳ hỏi. Cố Sơn Tuyết cũng không biết, nhìn về phía Tiếu Tiếu. "Vì cô ấy là bạn của tiểu cô cô, nên cũng gọi là tiểu cô cô luôn. " Tiếu Tiếu cố gắng dùng logic của mình để thuyết phục bà nội, nàng cũng không thể nói vì Cố tiểu cô cô là người tiểu cô cô thích được, sau này hai cô cô sẽ là người một nhà, cho nên đều phải gọi là tiểu cô cô a. Vưu Lan Thanh liền hiểu ra sau đó nói: "nếu vậy thì toàn bộ bạn bè của tiểu cô cô con đều phải gọi bằng tiểu cô cô hết rồi sao?" Tiếu Tiếu trầm mặc một hồi, sau đó nói: "không được, chỉ có Cố tiểu cô cô được thôi. " Vưu Lan Thanh: "vì sao vậy?" "Nó là như vậy thì là như vậy đó, bà nội đừng hỏi con nữa mà. " Tiếu Tiếu chôn đầu vào tay Khuyết Dĩ Ngưng, chọc cười Vưu Lan Thanh. "Ừ ừ ừ, không nói nữa, đứa nhỏ thày thích ai thì cũng rất là khó, tính con bé hướng nội, ít khi như vậy lắm. " Nửa câu sau là Vưu Lan Thanh nói với Cố Sơn Tuyết, tâm tình Cố Sơn Tuyết có chút hoảng sợ gật đầu, nhìn ánh mắt mẹ Khuyết Dĩ Ngưng, không biết vì sao trong lòng cô có chút chột dạ. "Dì à, con đi công tác trước nha, Ngưng Ngưng, tối chị quay lại thăm em nha. " Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu nói: "Ừm. " "Buổi tối còn đến nữa à, Tiểu Cố cháu thật có tâm nha. " Vưu Lan Thanh cười híp mắt nói, Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết liếc nhau một cái, nhìn thấu Cố Sơn Tuyết không tự chủ khẩn trương Khuyết Dĩ Ngưng cười trong lòng. Không đáp lại tâm ý của nàng, nhưng bộ dạng như là chột dạ, rõ ràng trong lòng có quỷ, chính xác là thích nàng mà. Nàng mở miệng giúp Cố Sơn Tuyết giải vây nói: "đó là dĩ nhiên rồi, Sơn Tuyết đối với con rất tốt, Sơn Tuyết chị đi đi, bye. " Cố Sơn Tuyết đi, Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trên giường tự đắc ăn cơm trên cái bàn nhỏ. Vưu Lan Thanh hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng vẫn không hỏi. Khuyết Dĩ Ngưng ăn cơm xong, ánh mắt nhìn Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu ngồi bên sofa bên kia đeo tai nghe học tiếng Anh, im lặng không quấy rầy ai, nhìn rất là ngoan ngoãn, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Khuyết Lâm Dương và Hầu Man Ny hai người có thể nuôi được một nữ nhi đáng yêu như vậy, đây cũng là phúc của bọn họ. Bất quá nàng nghĩ lại, nếu không phải giữa Khuyết Lâm Dương và Hầu Man Ny có vấn đề không giải quyết được ảnh hưởng đến con cái, Tiếu Tiếu cũng không trở nên tử kỷ như vậy. Khuyết Dĩ Ngưng thu lại phiền muộn trong lòng, nói chuyện với Vưu Lan Thanh, trước là nói chuyện lặt vặt thường ngày, sau đó là nói chuyện tình hình Khuyết ba gần đây. "Không biết mấy ngày nay thế nào, ba con cứ chạy đến công ty hoài, người đã già rồi, còn làm việc cực nhọc a, trước kia có nói là giao lại cho đại ca con, nhưng giờ đột nhiên lại lo lắng, sợ đại ca con gánh không nổi, đại ca con cũng hơn 40 tuổi rồi, không phải nhóc con 20 tuổi đầu, hắn tự làm được mà. " Vưu Lan Thanh lẩm bẩm, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ trong lòng. Khuyết ba chắc đã phát hiện ra điều khác thường rồi, hiện tại đang tìm chứng cứ chỉnh lý lại, chắc là không thể tra được từ Khuyết Lâm Dương, nên không dám nói với vợ mình. Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Vưu Lan Thanh đối với sóng ngầm cuồn cuộn lại không hề biết gì, trong lòng có chút phiền. Nàng mượn thế hỏi thăm Khuyết Lâm Dương, tìm thêm tin tức mình muốn biết. Kỳ thực nàng cũng nhờ Lâm Chân mượn thêm quen biết để thăm dò thân thế của Khuyết Lâm Dương, nhưng rất khó tra ra, dù sao cũng là chuyện hơn 30 năm trước rồi, nàng cũng không có manh mối gì, muốn tìm chẳng khác gì mò kim đáy biển, khả năng rất thấp. "Hỏi đại ca con làm sao đến nhà chúng ta a? không phải lâu trước kia từng nói rồi sao?" Khuyết Dĩ Ngưng làm nũng nói: "con quên rồi, mẹ nói một chút đi, nói chi tiết một chút, con muốn tìm hiểu về đại ca một chút. " "Ừ, được rồi, ngày gặp đại ca con, là một ngày mùa đông!. . " Vưu Lan Thanh nhớ lại kể, người già rồi cũng không nhớ được nhiều, nhưng kỳ quái là đối với chuyện cũ lại nhớ rất tốt, thuộc như lòng bàn tay, tựa như mới tỉnh lại từ hôm qua. Lúc Vưu Lan Thanh gặp Khuyết Lâm Dương là một ngày của mùa đông, khi đó Khuyết Lâm Dương chỉ là một thằng nhóc mới lớn, lang thang đường phố, ăn mặc không đủ, ngất xỉu trước sân nhà Vưu Lan Thanh. Khi đó là hơn 20 năm trước, tiệm cơm của Khuyết ba cũng buôn bán được, mở được thêm vài quán ở Lư Tô, làm ăn rất tốt. Khi đó Khuyết ba đã hơn 40 tuổi, Khuyết mẹ thì hơn 30 tuổi, hai người muốn có con, nhưng dùng mọi cách rồi, kể cả cầu thần bái phật, uống thuốc, đều không được gì. Bọn họn nản chí, nghĩ nhận con nuôi cũng được, Khuyết Lâm Dương cứ vậy xuất hiện trước mặt bọn họ, Vưu Lan Thanh động lòng trắc ẩn nên mang về nhà. "Lúc đầu cũng có người khuyên mẹ, nói mẹ nhận con nuôi, sao lại nhận một đứa biết nhớ chuyện mà lớn lắm rồi? mẹ thì nghĩ không sao cả, khi đó đại ca con thực sự rất đáng thương, vừa gầy vừa nhỏ, mẹ không hối hận đưa hắn về nhà, trông hắn lớn lên, kết hôn sinh con, rất là tốt đẹp, con xem Tiếu Tiếu cũng rất đáng yêu nha. " Vưu Lan Thanh nở nụ cười, nhìn Tiếu Tiếu ngồi đó, nếp nhăn trên mắt càng ôn nhu. Khuyết Dĩ Ngưng thấy bà cười như vậy trong lòng càng nặng nề, không chỉ tức giận, mà còn có cảm giác bi ai phức tạp, Vưu Lan Thanh nói vậy, nàng cũng phỏng đoán có thể Khuyết Lâm Dương biết Khuyết gia có tiền, nên mới mượn cơ hội nằm vạ trước nhà Khuyết gia. Lòng người khó dò, Khuyết Lâm Dương làm nhiều chuyện ác như vậy, nàng thực sự khó mà nghĩ hắn là người tốt được. Có thể tính trời sinh là ích kỷ, e là hắn cũng không có cảm giác mình là một thành viên của Khuyết gia, cho nên mới trăm phương ngàn kế làm ra mọi chuyện như vậy. Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được thở dài, nghĩ đến khi sự việc được phơi bày trước mắt người mẹ hiền lành này, đánh vỡ nhận thức hạnh phúc của bà, nàng cũng thấy có chút nhẫn tâm. "Sao vậy, sao lại đột nhiên thở dài?" Vưu Lan Thanh nghe thấy tiếng thở dài, ân cần hỏi. "Con chỉ!. . " Khuyết Dĩ Ngưng có chút chần chờ, nàng không định nói bây giờ, nên để sau rồi nói vậy. "Hả?" Vưu Lan Thanh nghiêng tai nghe, hơi nghi hoặc. "Con muốn nói, mẹ và ba có chuyện gì thì nhất định phải nói với con, hiện tại con có năng lực giúp hai người giải quyết vấn đề được rồi. " "Biết rồi, Ngưng Ngưng nhà chúng ta là giỏi nhất. " Vưu Lan Thanh mỉm cười, nhưng thấy Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường bệnh lại có chút u sầu. "Con gái nhà chúng ta trưởng thành rồi, mẹ nhớ lúc trước con còn nhỏ xíu như vậy, nháy mắt đã lớn rồi, có thể tự làm việc của mình rồi," Vưu Lan Thanh xoa đầu Khuyết Dĩ Ngưng, ánh mắt ôn nhu, "nhưng con nên nhớ cho kỹ, con vĩnh viễn là bảo bối của ba mẹ, vĩnh viễn là công chúa, nếu gặp chuyện không vui, thì phải nói với mẹ biết chưa?" Từ ngữ rất thân thiết, khiến Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến ngày xưa, đôi mắt hơi ướt. Ở biệt thư lớn sáng rực, ngoài phòng cành lá xum xuê, mẹ cầm đồ chơi lắc lư. -- Ngưng Ngưng của mẹ a, vĩnh viễn là tiểu công chúa của mẹ. Đáng tiếc, sau một trận cháy, cái gì cũng không còn. "Bảo bối sao vậy? sao lại khóc a?" Vưu Lan Thanh vội lấy khăn lau nước mắt cho Khuyết Dĩ Ngưng, âm thanh khẩn trương. Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu nhìn Vưu Lan Thanh cười cười. Nàng thấy nhớ nhà, nhưng nàng không thể về được nữa rồi. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố tiểu thư: chột dạ khó hiểu. jpg.