"Sơn Tuyết, sao cô ra vậy, làm xong rồi hả?" Khuyết Dĩ Ngưng ngẩng đầu, thần sắc tự nhiên nhìn Cố Sơn Tuyết tựa như không có chuyện gì xảy ra. Cố Sơn Tuyết rũ mắt, trả lời: "ừ, tôi muốn hỏi cô định ăn gì, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn. " "Ăn gì cũng được, tôi không chọn đâu, cô cứ làm theo sở thích đi. " Cố Sơn Tuyết gật đầu đi vào phòng bếp. Khuyết Dĩ Ngưng nhìn bóng lưng cô, cúi đầu mở di động. Không khí im lặng như cũ, nhưng tâm tình của người ta lại xa vời không như vừa rồi. Tựa như cái phao được thổi căng lên rồi đâm thủng, chỉ có thể phát ra âm thanh xì nho nhỏ, rồi biến mất. Các nàng không để ý đến tiếng động kia. Khuyết Dĩ Ngưng kỳ thực cũng không chắc Cố Sơn Tuyết có nghe thấy hay không, sau khi suy nghĩ ngây người một hồi, Khuyết Dĩ Ngưng quyết định cứ vậy mà thẳng thắn. Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không nói gì, có lẽ nàng đang chờ Cố Sơn Tuyết nói trước. Chỉ cần Cố Sơn Tuyết không trả lời nàng, mà hỏi nàng lời Kiều Vũ Sơ hỏi trong điện thoại thì Khuyết Dĩ Ngưng sẽ thẳng thắn trả lời liên. -- phải đó, cô không nghe nhầm, chính là như vậy, tỏ tình đó nha, tôi thích cô. Nhưng Cố Sơn Tuyết không dám. Khuyết Dĩ Ngưng cũng cảm thấy may mắn là không bị hỏi, vì nàng sợ bị từ chối. Khuyết Dĩ Ngưng cũng là người sợ mất đi, cho nên nàng thích tự mình kiểm soát mọi thứ, không muốn để mọi thứ mình kiểm soát bị mất khống chết, nhất là trong phuong diện tình cảm. Hôm nay xém chút bể mánh, Khuyết Dĩ Ngưng còn chưa lên kế hoạc tốt để tỏ tình, mặc dù vừa rồi có thể cũng đã biết được chút tâm ý của nàng. Khuyết Dĩ Ngưng dùng tốc độ nhanh nhất xác định cục diện hiện tại, muốn nói chuyện cũng được, nếu Cố Sơn Tuyết đã biết, nàng sẽ xâm chiếm từng chút không gian của cô, chỉ cần Cố Sơn Tuyết không cự tuyệt nàng. Khuyết Dĩ Ngưng nhìn di động, trong lòng lên kế hoạch, bắt đầu nhắn lại cho Kiều Vũ Sơ. Kiều Vũ Sơ tưởng nàng còn chưa kịp tỏ tình thì bể mánh liền nhắn tin xin lỗi liên tục còn thả sitcker nhận lỗi. Khuyết Dĩ Ngưng cùng nàng đôi co vài câu, sau đó đến phòng bếp phụ Cố Sơn Tuyết. "Không cần đâu, tự tôi làm được, cô ra ngoài chơi đi. " Nhìn dòng nước xả xuống làm sạch rau củ, cũng cuốn đi tâm trạng rối bời của Cố Sơn Tuyết. Cố Sơn Tuyết không muốn để Khuyết Dĩ Ngưng ở trong bếp, tránh cho Khuyết Dĩ Ngưng phát hiện cô đang bối rối. Khuyết Dĩ Ngưng bị kêu ra khỏi bếp, không thể làm gì khác là ra phòng khách chơi với mèo. Bữa ăn kiểu Tây, không khí có chút nặng nề. Sau khi ăn tối xong, Cố Sơn Tuyết dọn bàn ăn, lau nước trên tay, cầm chìa khóa xe lên. "Tôi phải ra ngoài họp một chút, tiện đường đưa cô về được không?" "Được. " Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười trong lòng có chút nặng nề. Nàng đang lo lắng có phải đối phương đang muốn từ chối nên muốn đuổi khách không. Nhưng lần nữa phân chia quan hệ giữa các nàng, muốn cùng cô càng lúc càng xa rồi. Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải người bi quan, nàng chỉ quen đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Đây là lần Cố Sơn Tuyết đưa Khuyết Dĩ Ngưng về nhà mà ngồi trong xe lại im ắng nhất. Khuyết Dĩ Ngưng nắm vạt áo của mình, nghĩ không nên như vậy. Nàng cảm thấy mình biểu hiện tình cảm quá rõ ràng, cho dù thế nào thì cũng có thể làm như không có gì cứ vậy mà nói gì đó cho vui, nhưng trong lòng vui không nổi, vì còn mang tâm trạng nên không định làm liền. Đang nghĩ có phải đối phương cứ vậy từ chối nàng, hay là chỉ mới là bắt đầu còn chưa có kết thúc. Mặc kệ thế nào, nàng cũng sẽ không buông tha. Cho nên nàng mở miệng nói chuyện, chủ đề là công ty Vương Duệ Nguyên. Nàng không để ý, Cố Sơn Tuyết nãy giờ vẫn cứng ngắc, khi nàng mở miệng nói chuyện thì mới dám thả lỏng một chút. Bầu không khí dường như trở lại bình thường, không khác gì lúc trước. Nhưng mà vẫn không giống nhau. Các nàng luôn nhắn tin chúc nhau ngủ ngon, nhưng hiện thực mỗi người đều bận rộn, liên tiếp 9 ngày, Khuyết Dĩ Ngưng muốn hẹn Cố Sơn Tuyết đi uống cà phê mà Cố Sơn Tuyết lại bận đến nỗi không có thời gian. Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng phiền muộn, vựa gặp Biện Kỷ An mở tiệc rượu mời nàng đi, Khuyết Dĩ Ngưng đi ngay. Chỗ cũ, người bên trong không nhiều, chính xác mà nói chỉ có Khuyết Dĩ Ngưng, Biện Kỷ An và Kiều Vũ Sơ ba người. "Chỉ có 3 người chúng ta thôi hả? uống rượu gì vậy? sao không có không khí gì vậy?" Kiều Vũ Sơ nằm trên sofa than thở, cảm giác chán nản. "Không khí này vậy là được rồi! gọi mấy người ra uống rượu giải sầu với tôi, cần gì nhiều người chứ? Tiểu Kiều bà uống được thì uống nhiều một chút. " Biện Kỷ An gọi bảy tám chai rượu, cảm giác không say không về. "Con mợ nó, bệnh hả sao mời tôi đi uống rượu giải sầu, tôi cũng mới thất tình á. " Kiều Vũ Sơ và Biện Kỷ An ôm đầu khóc lóc. Khuyết Dĩ Ngưng im lặng rót cho mình một ly, yếu ớt thở dài. Nàng cảm giác mình đang gần biên giới thất tình. Cố tiểu thư đã 9 ngày 20 tiếng 18 phút không gặp nàng rồi, nàng muốn tìm cơ hội nhưng không có, vì cô đang ở ngoài, nàng cũng không biết cô đi đâu. Khuyết Dĩ Ngưng uống một ngụm, càng nghĩ càng khó chịu. Biện Kỷ An và Kiều Vũ Sơ ngồi kể khổ cho nhau nghe. "Tôi càng nghĩ càng thấy phiền, tôi ghét nhất là chờ đợi, sao lại như vậy chứ? con mợ nó ai mà biết sau này bộ dạng tôi sẽ như thế nào? lỡ như biến thành bà cô già rồi, khi đó nàng về tìm tôi thì có ích gì, tôi đã không còn là tôi như trước nữa rồi. " Kiều Vũ Sơ hùng hồn nói, mắt mơ màng. "Bà vậy là tốt rồi, tôi còn thảm hơn đó á, tôi bị đá rồi! nói gì mà tâm hồn không tương thông, nói chúng ta không thích hợp, con mợ nó tôi nghe mà muốn ói. " Biện Kỷ An đau lòng, cảm giác trên đầu mình có ngựa đang chạy vòng quanh. "Này tôi cũng không có gì kinh ngạc, ông tìm người nào vậy? diễn rồi còn lý do lươn lẹo? mắc gì mà bọn họ không nói duyên trời tác hợp, phim thần tượng không phải nam nữ chính đều có duyên phận trời định sao, còn đòi tâm hồn tương thông, bọn họ có tâm hồn hả?" Kiều Vũ Sơ biểu thị muốn ói, phiền nhất là cái kiểu chia tay lươn lẹo này, đã vậy còn đắp vô một đống từ ngữ hoa mỹ, sau lần nàng bị Cố Thiến Thiến móc người đi, gã đàn ông kia cũng nghĩ tâm hồn tương thông với Cố Thiến Thiến, nhưng mà sau đó cũng bị Cố Thiến Thiến ném qua một bên rồi đó sao. Nghe đến nam nữ chính, Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác như được nhắc nhở. Nàng suýt chút quên mất, đây chỉ là một quyển sách, Cố Sơn Tuyết là nữ chính, quyển sách này còn có nam chính. Tuy trong lòng nàng vẫn nhớ rõ Phó Văn Tĩnh, cần phải cắt đứt hắn và Cố Sơn Tuyết. Ai lại không nghĩ đến việc người mình thích là bị ghép xứng đôi với người khác mà bực bội chứ, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không sợ Cố Sơn Tuyết bên cạnh Phó Văn Tĩnh, nhưng hiện tại nàng cũng không dám chắc. Khuyết Dĩ Ngưng không để ý chuyện uống rượu giải sầu, lấy di động nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết. Đối phương không nhắn lại, chắc là đang bận. "Dĩ Ngưng đừng chơi di động nữa, cùng uống đi! vì đôi cầu nam nữ kia cụng ly!" Biện Kỷ An để ly trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng xem tin tức trên di động, câu có câu không uống. Biện Kỷ An bọn họ uống rồi hát nhảy, rồi gào khóc thảm thiết. 3 tiếng rồi, Khuyết Dĩ Ngưng không thấy nhắn lại. Trễ vậy rồi, cho dù họp cũng phải tan rồi, có bận nữa thì cũng có thể dành chút thời gian nhắn cho nàng một chút chứ! Khuyết Dĩ Ngưng phiền muộn rót một ly rượu, ngẩng đầu uống cạn một hơi. 3 người uống đến mơ màng, Khuyết Dĩ Ngưng gọi Chương Thi Vũ tới đón, thần chí không rõ ngã lên xe. 1 giờ sáng, máy bay hạ cánh Cố Sơn Tuyết phong trần về nhà, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mãi không nhắn lại cho mình, trong lòng có chút lo lắng. Cô không mở đèn vào phòng, tâm sự nặng nề ngồi bên giường. Sau lưng hình như có gì đó mềm mại áp vào, Cố Sơn Tuyết kinh hãi mở đèn, sau đó dở khóc dở cười nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mặt đỏ bừng nằm trong chăn ngủ say. Hình như nàng uống rất nhiều rượu, khuôn mặt đỏ bừng, có vài sợi tóc dính trên mặt, khé nhếch miệng hít thở, nhìn có vài phần khả ái. Cô nghĩ nàng luôn xuất hiện trước mặt cô với những cách không thể tưởng được. .