3h50 sáng Khuyết Dĩ Ngưng về nhà cũ, vừa đến nơi nàng nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết. Nàng dừng xe cách xa nhà một chút, không muốn để tiếng động cơ đánh thức người bên trong. Nàng tưởng mọi người đều đã ngủ hết, nhưng khi đến hành lang, thì thấy có bóng người đứng đó. Nhà cũ có hành lang gấp khúc, ở giữa là đình viện. Trong phòng không có ánh đèn, chỉ còn mỗi ánh trăng, Khuyết Dĩ Ngưng đi vào thấy có bóng người thì giật mình. Đến gần xem, thì phát hiện Khuyết Sở Linh đang đứng đó. Khuyết Sở Linh khoác áo ngoài, dựa vào góc hành lang gấp khúc hút thuốc, Thấy Khuyết Dĩ Ngưng, cô nghiêng đầu một cái, khói thuốc tràn ra từ mũi và miệng, giữa hai ngón tay có điểm đỏ đáng sáng. Sắc mặt nàng lạnh nhạt dưới ánh trăng, tóc ngắn có chút rối, mặc dù đang là mùa đông nhưng mặc đồ cũng không kín, khá hở hang, vết cào cùng vết hôn trên cổ không thiếu. Khi thấy Khuyết Dĩ Ngưng, cô lãnh đạm nhìn nàng một cái. Ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đối diện cô, không có gì nói, còn chưa xác định được Khuyết Dĩ Ngưng có tham gia vào những chuyện trước kia hay không, Khuyết Sở Linh trong mắt nàng chỉ là một người không quan trọng. Lúc gặp thoáng qua, Khuyết Dĩ Ngưng bị cô gọi lại. "Có việc gì?" Khuyết Dĩ Ngưng xoay người nhìn Khuyết Sở Linh, chờ cô nói. "Hơn nửa đêm rồi đi đâu về vậy?" Điếu thuốc trong tay Khuyết Sở Linh sắp tàn, cô ném xuống đất dập nó đi, nhìn mặt Khuyết Dĩ Ngưng. "Không liên quan gì đến cô. " Khuyết Dĩ Ngưng quay lưng lại, dự định về phòng. "Chắc không phải đi chận đường người ta rồi bị đuổi ra ngoài nữa chứ gì? nghe cô nói thì mới cho qua?" Âm thanh Khuyết Sở Linh nhàn nhạt từ sau bay đến, mang theo nụ cười châm chọc. Khuyết Dĩ Ngưng biết vì sao nguyên chủ ghét vị nhị tỷ này rồi, cho dù tâm tốt, miệng độc như vậy thì ai mà thích nổi. Khuyết Dĩ Ngưng xoay người, ngoài cười nhưng trong lòng thì không đáp lại: "xem ra cô cũng quan tâm tôi đi đâu quá nhỉ?" "Ai kêu chúng ta đều là doanh nhân chứ? cho dù tôi không muốn nghe, thì hai tai nở to như vậy cũng phải nghe thôi, nhưng mà cái đầu úng nước của cô từ khi nào dọn sạch rồi vậy? không còn đuổi theo người ta như chó nhật nữa rồi?" Khuyết Sở Linh nhìn nàng, nói chuyện không chút nể nang. Nhưng nàng không cười nói, ánh mắt phức tạp khó phân, mang theo chút hàm xúc thương hại. "Tôi đã sớm nói với cô!. " Khuyết Sở Linh định nói gì đó, nhưng rồi lại chuyển đề tài, "nghe nói gần đây cô đang kinh doanh?" "Cô định nói cái gì? có thể nói nhanh lên không?" Khuyết Dĩ Ngưng cũng không khách khí, ngưng thần không tha cho bất kỳ biểu lộ gì của Khuyết Sở Linh. Nàng không biết Khuyết Sở Linh và Khuyết Lâm Dương có quan hệ gì? nhưng Khuyết Sở Linh và Khuyết Lâm Dương đã có chức vụ trong sản nghiệp của Khuyết gia, hơn nữa quyền lực trong tay không nhỏ. "Tôi thấy hiếu kỳ, nếu cô muốn thử, sao lại không kêu đại ca của cô sắp xếp đưa cô vào công ty chứ?" Khuyết Sở Linh vừa hỏi vừa kéo y phục, trong lời nói ý vị cường điệu khiến Khuyết Dĩ Ngưng thấy sâu xa. Khuyết Dĩ Ngưng: "không cần, tôi không thể cứ dựa vào đại ca mãi được, đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến hắn?" Khuyết Sở Linh: "không liên quan? tôi còn tưởng là cô vĩnh viễn luôn nghe lời hắn chứ. " "Hắn không phải cha tôi, chuyện riêng của tôi là của tôi. " Khuyết Dĩ Ngưng vờ caumayf, biểu hiện bất mãn lời nói của Khuyết Sở Linh. Khuyết Sở Linh nhướng mày: "theo đuôi trưởng thành rồi?" Cô cười nhẹ một, lầm bầm: "tôi cũng hy vọng cô thực sự trưởng thành, có thể thông minh một chút. " Ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng cứng lại hỏi: "cô có ý gì?" "Cô nghĩ thế nào thì là thế đó, về ngủ đi. " Khuyết Sở Linh nhún vai, làm như mệt mỏi, mí mắt có chút mỏi, vừa rồi còn phấn khỏi hiện tại lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, hình Khuyết Dĩ Ngưng phất tay. Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, cô ta chắc đã biết điều gì. Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không thể cứ vậy là hỏi, Khuyết Sở Linh không phải là Khuyết Tử Tịch. Khuyết Sở Linh khiến nàng cảm giác có sự mâu thuẫn, là một người tùy ý cực kỳ phức tạp, nói về tính chất đặc biệt thì giống như nàng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng dám khẳng định Khuyết Sở Linh và nàng không cùng một kiểu người, nàng cảm giác được sự chán nản từ trên người Khuyết Sở Linh, cảm giác như đang cam chịu sa lầy vào vũng bùn lầy. Khuyết Dĩ Ngưng cũng không về liền, nếu đối phương đã chặn đường nàng hỏi, nàng sao có thể như vậy mà đi, không theo Khuyết Sở Linh đào được tin tức gì thì sao có thể đáp lễ vừa rồi cho hả giận chứ, như vậy đâu phải Khuyết Dĩ Ngưng nàng. "Cũng định về ngủ luôn, nhưng cô lại kêu tôi lại, hiện tại tôi không mệt, sao giờ này rồi cô còn ra đây hút thuốc, trong đám thân thích này có tình nhân của cô hả?" Khuyết Dĩ Ngưng ôm tay tựa cột nhìn Khuyết Sở Linh hỏi, biểu tình không giống nhiều chuyện, mà mang theo chút hài hước, thái độ giống Khuyết Sở Linh vừa rồi. Khuyết Dĩ Ngưng cũng chỉ đoán mà thôi, dù sao ánh trăng không quá sáng, tuy nàng có thể thấy vết tích trên người Khuyết Sở Linh, nhưng không có nghĩa là dấu vết này mới có, có thể là hôm qua hoặc hôm trước. "Nếu giỏi tưởng tượng như vậy thì nên để ở chỗ khác đi. " Khuyết Sở Linh sờ túi, rút lại một điếu thuốc, cắn trên miệng. "Phải rồi, đúng vậy! ! " Khuyết Dĩ Ngưng cong môi, "cô và chị dâu thân lắm hả?" "Không thân. " Khuyết Sở Linh phả ra một ngụm khói, ngẩng đầu nhìn màn đêm. Đây là tư thế lảng tránh vấn đề, Khuyết Dĩ Ngưng vừa nhìn chằm chằm vào cô, xác định mình nhìn thấy sự mờ ám này không sai, khi nàng nói ra câu đó động tác hút thuốc của Khuyết Sở Linh có khựng lại, sau đó nhanh chóng phủ định. Khuyết Dĩ Ngưng: "không thân hả? tôi cũng nghĩ vậy, chị dâu biết tôi ghét cô, sao lại thân với cô được. " Khuyết Sở Linh xì khẽ: "cô nghĩ ai cũng như cô?" Trong không khí truyền đến tiếng điện thoại rung, Khuyết Sở Linh lấy di dộng ra, cau mày chậc một tiếng, nhịn không được dập điếu thuốc vừa châm, lướt qua người Khuyết Dĩ Ngưng rời đi. Khuyết Dĩ Ngưng có chút thu hoạch, nhấc chân đi theo. Lúc lên lầu nàng mới phát hiện lời Khuyết Sở Linh nói có gì đó sai sai, nàng vốn tưởng rằng câu sau Khuyết Sở Linh nói là muốn biểu đạt không phải ai cũng như cô đều ghét nàng, nhưng đổi lại nếu nàng là chủ thể hỏi, thì câu trả lời này có ý nghĩa khác. Khuyết Dĩ Ngưng vào phòng mình, đóng cửa lại. Nàng ôm đồ ngủ đến phòng tắm, tẩy trang gội đầu, cho đến 5h sáng mới xong, sau đó nhắn ngủ ngon với Cố Sơn Tuyết. [ Cố Thục Nữ ]: ngủ ngon. [ Khuyết Dĩ Ngưng ]: cô còn chưa ngủ sao? Khuyết Dĩ Ngưng tên hiển thị mình đổi cho Cố Sơn Tuyết, trong lòng lại nhớ nhung mà cười, nàng thích đổi tên danh bạ cho Cố Sơn Tuyết, đổi thành thục nữ nguyên nhân cũng vì vừa rồi lúc ăn lẩu, Cố Sơn Tuyết ăn rất nhã nhặn, đơn giản thì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không ưa cái kiểu thượng lưu trong xã hội thượng lưu. Vốn định chứng tỏ là thục nữ với đối phương, nhưng không biết vì sao khi kết hợp hình thức ấy với Cố Sơn Tuyết rồi nhìn tổng quát Cố Sơn Tuyết sau khi đổi hình tượng đó, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy rất buồn cười. [ Cố thục nữ ]: vẫn chưa. [ Khuyết Dĩ Ngưng ]: là do cái lẩu đột ngột của tôi sao, vẫn còn chướng hả? [ Cố thục nữ ]: ừ. Nhưng có phải hay không thì chỉ có Cố Sơn Tuyết biết. [ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi ăn nhiều hơn cô, cảm giác cũng chướng, đây chắc là nguyên nhân tôi mập hơn cô rồi! Khuyết Dĩ Ngưng gửi sitcker mèo khóc manh manh, sờ sờ bụng mình. Khuyết Dĩ Ngưng khẳng định mình nặng hơn Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết nhìn cao gầy như nữ sinh, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không quá mập, thậm chí là gầy hơn, nhưng ngực và mông nàng cứ phồng lên thế này, cho dù không có thẹo, thì trọng lượng cũng không nhẹ. [ Cố thục nữ ]: cô không mập. [ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nhưng mà tôi có bụng rồi a. Khuyết Dĩ Ngưng đương nhiên không có bụng, có thì nàng cũng sẽ gửi. Nàng vén đồ ngủ lên, tìm góc độ, chụp bụng mình một cái, đương nhiên còn biết cẩn thận thêm vài icon vào che bớt đi, không đệ lộ nhiều, vừa đủ thấy là được. Cái bụng Khuyết Dĩ Ngưng trong hình hơi phồng một chút, không có thẹo, chỉ vì vừa rồi ăn quá no chưa tiêu hóa hết. [ Cố thục nữ ]: là ăn nó quá thôi, cô rất gầy. Khuyết Dĩ Ngưng mặt mày rạng rõ, nữ nhân a, rất thích người khác khen mình, được người trong lòng khen mình còn vui hơn. [ Cố thục nữ ]: mau nghỉ ngơi đi. [ Khuyết Dĩ Ngưng ]: được, cô cũng vậy. Chúc ngủ ngon xong, Khuyết Dĩ Ngưng để di động qua một bên, tiến vào mộng đẹp. ư Sáng 7h hơn, mọi người trong nhà cũ liền bận rộn. Hôm nay là mùng một đầu năm, mọi người sẽ đến chúc tết. Mọi người chơi mạt chược hơn 1 tiếng thì có người gọi, 8h thì ngồi vào bàn ăn sáng. "Dĩ Ngưng đâu? sao nó còn chưa xuống, để tôi đi gọi nó xuống. " Vưu Lan Thanh ngồi cạnh chồng, thấy con gái mình còn chưa xuống, định đứng dậy đi gọi Khuyết Dĩ Ngưng. Khuyết Sở Linh hừ nhẹ: "mẹ đừng đi, em ấy tham ngủ dậy là dỗi á, mẹ gọi em ấy không được lại hờn dỗi còn ảnh hưởng đến bầu không khí nữa. " Vưu Lan Thanh tức giận trách cô nói: "con a, lớn vậy rồi còn làm khó dễ em gái mình, nếu để Ngưng Ngưng nghe thấy nhất định sẽ cãi nhau với con a. " Mặc dù bà nói vậy, nhưng cũng không có gọi Khuyết Dĩ Ngưng dậy. Khuyết Dĩ Ngưng thức đêm, ngủ đến 2h chiều mới dậy. Lúc dậy, nhà cũ chỉ còn giúp việc dọn dẹp, thấy Khuyết Dĩ Ngưng dậy, thì hỏi nàng có muốn ăn gì không để chuẩn bị cho nàng. Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn xung quanh: "mọi người đi đâu hết rồi?" Hôm qua còn thấy sảnh đường náo nhiệt, hôm nay thì trống rỗng. "Tiên sinh và phu nhân đều đi xông đất rồi, đại thiếu gia cùng những người khác đều đi rồi. " "Được rồi, vậy đồ ăn làm thanh đạm một chút. " Khuyết Dĩ Ngưng duỗi người, về phòng trang điểm. Trang điểm xong thì cầm di động gửi lì xi cho nhân viên trong công ty, rồi ăn chiều. Hôm qua Khuyết ba và Khuyết mẹ đã lì xì cho Khuyết Dĩ Ngưng, cuồng ma cưng chiều con gái danh bất hư truyền, mỗi người 1 triệu, đai ca Khuyết Lâm Dương rất cưng chiều em ái cũng cho đến 500 ngàn. Tiền của Khuyết Lâm Dương, Khuyết Dĩ Ngưng không đụng vào, chuyển khoản qua điện thoại không cần chi phiếu, dự định sau này sẽ tính sổ. Hôm qua nàng định dò ý Khuyết Lâm Dương, nhưng Khuyết Lâm Dương chơi điện thoại, nàng không tìm được cơ hội gì, nhưng chờ chút nữa có thể thăm dì thêm được gì đó. Khuyết Dĩ Ngưng vừa ăn xong, đại gia đình đi xông đất về. "Ba, ca ca con đâu?" Khuyết Dĩ Ngưng nhìn một cái, rồi quay đầu hỏi Khuyết ba. "Ca em có việc rồi, nên đã đi trước. " Hầu Man Ny nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười, trả lời câu nàng hỏi. Khuyết Dĩ Ngưng trong lòng khó chịu, chị dâu ôn uyển khiến người ta hài lòng, vừa rồi mỉm cười nháy mắt biểu tình có chút u ám khó nói. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố tiểu thư: [ lưu ảnh chụp ].