Khuyết Dĩ Ngưng đi vào phòng tắm, thân thể cũng tự phơi bày ra những bộ phận nên có, nàng không cần nghĩ nhiều.
Khuôn mặt nữ nhân xuất hiện trước gương, hơi nước hiện lại ở đuôi mắt, lượn lờ tựa như quen phong tình.
Khuyết Dĩ Ngưng xoa mi tâm, so với vừa rồi được xuyên sách đầy hứng thú thì hiện tại chính là nghi hoặc.
Sao nàng lại xuất hiện ở đây? còn linh hồn của thân thể này đang ở đâu?
Dù sao thì những câu hỏi này trong thời gian ngắn cũng không thể có đáp án được, Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trang điểm trước gương, dự định đến Xuân Triều như đã hẹn.
Khuyết Dĩ Ngưng là người thích làm ý của mình, từng chết một lần rồi nên càng thích làm theo ý của mình.
Nhưng hiện tại cái gì cũng không biết, thôi thì đi một bước nhìn một bước vậy.
Nguyên chủ vốn không biết trang điểm, tuy trên bàn có nhiều lại mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền và đồ trang điểm, nhưng phần lớn không hề chạm vào, thỉnh thoảng có dùng chút phấn mắt, Khuyết Dĩ Ngưng đem chúng để sang một bên, trang điểm nhẹ một chút.
Hiện tại bên ngoài đang là mùa đông, Khuyết Dĩ Ngưng chọn một bộ đồ dễ nhìn, mở cửa phòng đi ra.
Căn phòng ở lầu ba, đèn hành lang sáng rực, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn xuống bên dưới, thấy toàn bộ đều yên lặng.
Dưới lầu một có đèn sáng, nhưng lại không có bóng người nào.
Ký ức nói cho Khuyết Dĩ Ngưng biết, lúc này quản gia Trần thúc đang ở phòng khách đọc sách.
Khuyết Dĩ Ngưng đi xuống lầu, tới lầu một thì nhìn thấy Trần thúc từ phòng vệ sinh đi ra.
Trần thúc là một nam nhân trung niên chừng 40 tuổi, khi nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng, thì giật mình sững sờ một hồi, sau đó khẽ gật đầu với nàng.
"Tiểu thư muốn ra ngoài sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng khom lưng lấy giày cao gót từ trong tủ ra vừa trả lời: "dạ, gọi xe giúp cháu.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cũng để ý Trần thúc đang thẩn thờ, có lẽ vì nàng so với nguyên chủ bình thường không giống nhau, dù sao nàng cũng không biết nguyên chủ như thế nào? cũng không định diễn thành nguyên chủ.
Nàng cũng không sợ bị người khác phát hiện, cho dù phát hiện ra tim phổi không giống thì sao? Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thể cứ lo lắng cận thận mãi được.
Trần thúc: "được, để tôi đi gọi tài xế.
"
Khuyết Dĩ Ngưng chọn một đôi giày vừa ý, mang theo túi nhỏ lên xe.
Tài xé lái xe là Vương Lục, bộ dạng lúc cười đúng kiểu lấy lòng.
Khuyết Dĩ Ngưng như đang tìm hiểu cách chơi của trò chơi, trong đầu liền xuất hiện ký ức tương ứng.
Vương Lục là người lái xe cho nguyên chủ đã 2 năm qua, rất biết lấy lòng nguyên chủ, nguyên chủ đi đi về về đều là người này đưa đón, đối với cuộc sống sinh hoạt của nguyên chủ rất rõ ràng.
Vương Lục: "tiểu thư, bây giờ đi đâu ạ?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "Xuân Triều.
"
Vương Lục: " dạ vâng.
"
Vương Lực chạy xe, mở bản nhạc Rock mà Khuyết Dĩ Ngưng từng nghe.
Thể laoij nhạc Rock khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy khó chịu, nàng nhíu mày: "đổi đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.
"
" À à vâng ạ.
"
Vương Lục kinh ngạc vì gu âm nhạc bị thay đổi, lén nhìn vị chủ nhân qua kính chiếu hậu.
Hắn theo Khuyết Dĩ Ngưng cũng một thời gian dài, biết rõ vị đại tiểu thư này thích nhạc Rock sôi động, vừa rồi hắn mở chính là bản nhạc Rock mà vị chủ nhân này thích nhất, nhưng không ngờ nghe xong lại kêu phiền.
Nhưng Vương Lục không dám hỏi, chỉ có thể oán thầm trong lòng hôm nay tâm tình đại tiểu thư không tốt, bộ dạng so với bình thường cũng không giống nhau.
Nhạc rock nháy mắt được chuyển thành nhạc nhẹ, Khuyết Dĩ Ngưng cũng thả lỏng, dựa vào nghế, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ xe.
Xe tới trước cửa quán Xuân Triều, Vương Lục không định đến bãi đậu xe, chờ Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe rồi nghe Khuyết Dĩ Ngưng dặn dò.
Đêm đông gió lớn, Khuyết Dĩ Ngưng vừa xuống xe thì bị gió lạnh thổi run lên, hơi thở thành sương trắng ẩn hiện dưới ngọn đèn.
Vương Lục: "tiểu thư đừng uống quá nhiều, tôi sẽ chờ điện thoại của cô.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn hắn phất tay, đi vào Xuân Triều.
Khuyết Dĩ Ngưng đi vào thì có một nhân viên nam mặc đồng phục lịch lãm đi đến, chào Khuyết Dĩ Ngưng.
"Dĩ Ngưng tiểu thư, Kiều tiểu thư chờ cô ở lầu bốn, mời cô đi theo tôi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng đối với hắn không có ấn tượng gì, gật đầu, nhìn thang máy hiện thị số lầu liền bước vào.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Dĩ Ngưng tiểu thư hôm nay trang điểm rất đẹp, hương nước hoa cũng rất dễ chịu.
"
Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay không có xịt nước hoa, cũng không có ý hưởng ứng với người này, nhìn hắn một cái không nói gì, cửa thang máy vừa mở liền đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ có chút xấu hổ nhưng vẫn không ngừng cười, dẫn Khuyết Dĩ Ngưng đến phòng mà Kiều Vũ Sơ nói.
Trong phòng cũng hơi tối, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn lướt qua, thì thấy ngồi 7 đến 8 người.
"Ai nhô, Khuyết đại tiểu thư đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh a!"
Giọng nam tràn đầy tiếng cười từ bên phải truyền đến, Khuyết Dĩ Ngưng thờ ơ ừ một tiếng, trong đầu liền xuất hiện tên những người này, không thấy Kiều Vũ Sơ gọi nàng đến có trong này, liền tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Thái độ trầm mặc của Khuyết Dĩ Ngưng khiến mọi người nhìn hoài cũng quen, thực ra thì sau khi chào hỏi cho có lệ thì những người kia chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thu về.
Khuyết Dĩ Ngưng để ý đến điểm này, cũng mặc kệ, trong đầu bắt đầu loading mấy thứ vừa rồi.
Lư Tô là thành phố quốc gia trực thuộc trung ương, phát triển rất tốt, đại gia lớn nhỏ ở đây không ít.
Các bên giao thiệp không ít nên cùng hình thành một vòng quan hệ xã hội đa phương.
Đám tiểu bối cũng có vòng quan hệ riêng của mình, tự động phân chia, từng hạng người được sắp xếp chơi với nhau.
Tình huống đêm nay không có gì khác là hồ bằng cẩu hữu ngồi chung một phòng, ngồi đây đều là đám công tử tiểu thư nhà giàu khách VIP của quán.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với mấy thứ này cũng đã quen thuộc, dù sao nàng cũng lớn lên ở chỗ này, chỉ là như cá gặp nước mà thôi.
Nghĩ đến kiếp trước thù lớn cũng đã báo được, nét mặt Khuyết Dĩ Ngưng cũng trở nên suиɠ sướиɠ rõ ràng.
Nữ hài ngồi ở ghế chủ nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên mở miệng: "Dĩ Ngưng tỷ tỷ, xem ra tâm tình không tệ a.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy nhìn về phía người nói mình, cô gái kia mặc chiếc váy trắng thêu hoa lan, dù là mùa đông nhìn cũng không có cảm giác thùng thình, hợp với khuôn mặt thanh lệ, nhìn giống hoa xấu hổ soi mặt nước cảm giác thanh thuần khiến người yêu thương.
Đây là tiểu bạch liên trong miệng Kiều Vũ Sơ, chủ nhân buổi tiệc tối nay, Cố Thiến Thiến.
Khuyết Dĩ Ngưng tuy chưa đọc qua quyển sách kia, nhưng chỉ cần nghĩ cũng biêt nếu Cố Sơn Tuyết là nữ chính, thì con gái riêng cũng chỉ là nhân vật phụ.
Nàng đối với nữ nhân điềm đạm đáng yêu này không có cảm giác gì, chỉ biết nịnh hót câu sau của nàng.
Vẻ mặt Cố Thiến Thiến tán thưởng: "giờ mới nhìn kỹ, hôm nay tỷ tỷ mời thợ đến trang điểm để dự tiệc sao? Dĩ Ngưng tỷ tỷ cũng thật chu đáo quá a, chờ chút nữa chắc tỷ tỷ của tôi so không lại a.
"
Cố Thiến Thiến vừa nói xong, tầm mắt mọi người liền nhìn sang Khuyết Dĩ Ngưng.
"Đúng là đẹp thật, đúng là nâng tầm giá trị dung nhan của Dĩ Ngưng tiểu thư a.
"
Biện Kỷ An liền nhìn quá, nhìn một hồi liền khích lệ, hắn là kẻ duy nhất không có tâm cơ, vừa rồi chào hỏi Khuyết Dĩ Ngưng sớm nhất cũng chính là hắn.
Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào sofa mỉm cười nói: "so sánh với tỷ tỷ cô thì không biết nói thế nào?, nhưng mà so với cô thì dư sức.
"
Hàm ý của tiểu bạch liên bên trong còn có ý khác, nhìn thì giống đang khen, nhưng thật ra thì âm mưu tâng bốc nàng trong bữa tiệc để gây náo nhiệt nhân tiện đạp Cố Sơn Tuyết một cái khi người còn chưa đến.
Trong bông có kim, chuyện này Khuyết Dĩ Ngưng đã từng thấy qua nhiều rồi, không khách khí cũng phải đánh trả lại.
Thanh niên ngồi cạnh Cố Thiến Thiến đầy nghiêm túc, nhưng đang vui đùa mở miệng: "Khuyết Dĩ Ngưng, cô đúng là càng ngày càng tự tin a?"
Bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng lười nhác: "trần thuật lại sự thật mà thôi a ~"
Cố Thiến Thiến nhịn không được, cắn răng nghĩ vì sao Khuyết Dĩ Ngưng lại đổi hướng rồi? trước kia nghe nàng nịnh hót thì vui đến ngu nguội mà đồng tình, nhưng hôm nay dám đánh lại nàng?
"Dĩ Ngưng tỷ tỷ nói đúng, tôi so với cô chỉ là ngôi sao nhỏ cạnh ánh trăng mà thôi.
"
Cố Thiến Thiến giả vờ phụ họa, bộ dạng cắn môi dưới ánh đèn khiến nhiều người yêu thích.
Thanh niên ngồi cạnh nàng nhướng mày: "Thiến Thiến, đừng tự hạ thấp mình như vậy, không phải ai cũng đáng giá để em tự làm thấp mình.
"
Nói chuyện chính là tam công tử nhà Vương gia, Vương Duệ Nguyên, người theo đuổi Cố Thiến Thiến, nhưng Cố Thiến Thiến chỉ gọi hắn là ca ca, đã định hướng rất rõ ràng.
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cao giọng gọi Biện Kỷ An.
"Kỷ An, ông có thấy tiểu Kiều không?"
Biện Kỷ An: "đi vệ sinh rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng: "thật đáng tiếc, tôi định kể cho bả nghe một chuyện tui vừa nhìn thấy trên đường.
"
Biện Kỷ An hứng thú: "chuyện gì vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "vừa rồi trên đường đi, tôi thấy có một bông sen héo dưới sông, đột nhiên có con chó chạy đến ra liếm.
Sau đó té xuống sông chết đuối, chủ con chó nhìn thấy buồn bã nói, chó liếm thôi cũng chết cũng không yên a.
"
Khuyết Dĩ Ngưng kể với giọng đầy tiếc hận, Biện Kỷ An nghe cũng bật cười ha ha ha ha.
Những người khác ở trong phòng nhịn không được mà cười run vai, Khuyết Dĩ Ngưng trào phúng rất rõ ràng, giống như sợ người khác nghe không hiểu.
Vương Duệ Nguyên đứng dậy: "Khuyết Dĩ Ngưng cô có ý gì?"
Khuyết Dĩ Nhưng cong môi: "ai nhô, Vương tam ông làm gì nổi điên vậy hả? tôi kể chuyện liên quan gì đến ông mà nổi điên hả? không mắc cười hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "Nếu ông thấy tức quá, tôi khuyên ông nên học theo con chó kia, xuống sông bơi một chút a.
"
Vương Duệ Nguyên còn định nổi điên, thì bị những người khác cản lại.
"Được rồi, được rồi, hôm nay Thiến Thiến mở tiệc đón gió tẩy trần cho tỷ tỷ nàng sao? mọi người đừng có cãi nhau nữa được không? mọi người đều là bạn bè, nào uống một chén đi.
"
Có người nâng chén đưa tới trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng thoải mái uống, Vương Duệ Nguyên đành phải uống.
Bầu không khí lần nữa nhộn nhịp, có vài người gọi người đến bồi rượu ôm, Khuyết Dĩ Ngưng thì cầm di động xem thông tin của thế giới này.
Vài phút sau, cửa phòng bị đẩy ra.
Mọi người đều tưởng là Kiều Vũ Sơ đi vệ sinh quay lại, nhưng Cố Thiến Thiến mở miệng nói thì bọn họ mới biết được chính chủ bữa tiệc đã đến.
Cố Thiến Thiến: "chị đến rồi, em còn tưởng chị không muốn đến đây chứ?"
Thật ra Khuyết Dĩ Ngưng mới là người đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này từ noài cửa, khi nhìn thấy nàng thì ánh mắt dính trên người nàng cũng không hề động nữa.
Nữ nhân đẩy cửa vào bộ dạng trưởng thành, nàng mặc áo gió màu đen, giữa chân mày lộ ra một cảm giác lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian, tựa như bông hoa sinh trưởng trên núi tuyết.
Bộ dạng này, thực sự khiến Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng yêu thích.
.
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
378 chương
44 chương
91 chương