Chương 4.
Hôn ước lúc nhỏ
Tác giả: Tang Vô Kỳ
Edit: Left dimple
“Ông nội Mạnh khỏe, ông nội nói cho con tới tìm đệ đệ chơi.” Tiểu soái ca đã mở miệng trước.
"Ông biết ông nội con có chủ ý gì, con trở về nói với ông ấy ta không đồng ý" Ông Mạnh trả lời.
"Ba, làm sao vậy, lão Mạnh làm sao vậy?" Ba Mạnh hỏi
"Con nói xem Vân lão đầu kia, ta vất vả làm quản gia nhiều năm như vậy ở nhà ông ấy, ông ấy biết các con muốn thử trở về trong nước phát triển, lại muốn Tiểu Lâm đính hôn với cháu trai ngoan của ta, con nói xem ông ấy có phải bị bệnh hay không.
Tuy rằng hiện tại xã hội có sự khoan dung nhất định đối với đồng tính luyến ái nhưng cháu ngoan của ta chắc chắn sẽ sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp, nên ta đã tức giận từ chức, thế nên ta không muốn gặp lại ông già đó nữa ." Ông nội Mạnh tức giận nói.
"A!" Hai vợ chồng đều sợ ngây người, Vân lão này thật sự không phải người bình thường.
"Nào nào, Tiểu Lâm đừng để ý ông nội Mạnh con, đến chỗ ta ngồi bên cạnh đệ đệ, cùng chúng ta ăn cơm.
Cái ông này, ông ở Vân gia ai dám sai ông, nhìn giống như chủ nhân Vân gia, ông ở Vân gia người giúp việc Vân gia còn phải hầu hạ ông, ông chính là đi gây thêm phiền toái cho người ta, người ta lại không cần ông.
" Ba nội Mạnh kéo ghế bên cạnh Mạnh Thương ra, ôm Vân Lâm lên ghế.
“Bà nội đây là ai a” Mạnh Thương rất tò mò, Vân gia, không phải là nam chính chứ.
"Đây là cháu trai của ông nội Vân, tên là Vân Lâm, con gọi anh là Vân Lâm ca ca, lớn hơn con hai tuổi.
Vân Lâm đây là em trai Mạnh Thương của con" Bà Mạnh giới thiệu nhau cho hai đứa nhỏ
"Vân Lâm ca ca xin chào, rất vui khi biết anh." Mạnh Thương dẫn đầu hướng Vân Lâm nói.
“Anh có thể gọi em là Thương Thương không, em thật đáng yêu.”
"Có thể a" Mạnh Thương cười, trong lòng nghĩ anh chính là nam chính a, không lấy lòng được một chút, về sau nam chính phát đạt, mình cũng không được tẹo thịt vụn nào a.
Bà Mạnh gắp đùi gà cho hai đứa con nhỏ, để hai đứa nhanh chóng ăn
Vân Lâm nhìn tiểu hài tử thịt đô đô trước mắt, cảm giác trong lòng ấm áp, thì ra đây chính là tức phụ mà ông nội nói cho anh a, bộ dạng thật đẹp.
Ăn xong mẹ Mạnh bảo Mạnh Thương mang theo Vân Lâm đến phòng chơi cùng, trong phòng trẻ em bày rất nhiều gạch đồ chơi, sách vở, đồ chơi của tiểu hài tử.
Vân Lâm ca ca anh muốn chơi cái gì?” Mạnh Thương hỏi người bên cạnh.
Nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh trước mắt, Vân Lâm nhịn không được hôn lên mặt Mạnh Thương một cái, đệ đệ rất mềm a, Vân Lâm cảm giác trong lòng có thứ gì đó sắp nhảy ra.
“Thương muốn chơi cái gì, anh với Thương cùng chơi”
Mạnh Thương ngây dại, lau mặt, mẹ ưi, nam chính có tật xấu gì vậy, hôn loạn thế, sẽ không thích mình chứ, nhìn bộ dạng của hắn cũng đẹp trai, bằng không đem hắn mang về.
Phi phi phi! Mạnh Thương cậu nghĩ cái gì đây, mình chính là đại thẳng nam, Mạnh Thương lắc lắc đầu, ý muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút.
“Chúng ta đây chơi cờ năm quân đi, em có biết chơi không” Nghĩ kiếp trước cậu chính là sát thủ về cờ năm quân đó, xem tui đánh anh đến lạc hoa lưu thủy không nha.
(hoa rơi nước chảy)
"Được, nhưng là lần đầu tiên anh chơi, Thương Thương em dạy tôi chơi." Vân Lâm không nghĩ tới đệ đệ lại thích chơi trò chơi trẻ con như vậy, quên đi ông nội nói muốn nhường tức phụ, liền cùng tức phụ chơi đi.
"Được, được rồi, trước tiên anh đi như vậy.
Và rồi...Như vậy" Mạnh Thương nói cho Vân Lâm quy tắc rồi làm mẫu một lần.
Lúc mới bắt đầu hai trận Mạnh Thương thắng nên không khỏi cảm thấy suиɠ sướиɠ, nam chính trâu bò à, còn không phải là bại dưới tay của cậu hahaha...
Nhưng Mạnh Thương cao hứng quá sớm, nam chính không hổ là nam chính, chỉ số thông minh 180, trận sau cậu chưa từng thắng.
"Không chơi nữa" Mạnh Thương tức giận quét cờ, chơi cả buổi chiều vẫn thua, tâm tình Mạnh Thương bực bội thật sự.
Nhìn đứa nhỏ tức giận, Vân Lâm có chút hoảng hốt, tức phụ đây là làm sao vậy.
"Tức phụ (con dâu) làm sao vậy" trong lòng hoảng hốt gọi cậu là tức phụ.
"Tui không phải tức phụ anh nghe rõ chưa, ông nội tui không đồng ý cùng anh đính hôn, lại kêu tui như vậy nữa tui đánh anh." Nghĩ thầm nam chính anh có tật xấu gì vậy a, sau này gặp nữ chính nếu nhớ tới hôm nay nhất định hối hận chết anh.
"Anh sai rồi Thương Thương, em đừng tức giận." Vân Lâm nhìn tiểu hài tử tức giận vội vàng xin lỗi, trong lòng nghĩ, anh lần sau còn dám.
Mẹ Mạnh đi vào phòng nhìn thấy con trai mình tức giận không để ý tới tiểu tử Vân Lâm, Vân Lâm ở bên cạnh con trai thật cẩn thận nói cái gì đó. Trong nháy mắt vui vẻ
“Tiểu bảo bối của mẹ, làm sao vậy, miệng đều phun ra lửa”
"Mẹ...!Hừ! "Mạnh Thương nhào vào trong ngực mẹ Mạnh, hướng Vân Lâm hừ một tiếng
Vân Lâm càng thấp thỏm bất an, hắn cũng sẽ không biết an ủi người khác, chỉ có thể xin lỗi: "Dì Mạnh là con chọc Thương Thương tức giận rồi."
"Không có việc gì a, Thương Thương của chúng ta sẽ không keo kiệt mà giận như vậy chứ, ca ca người ta xin lỗi đều bày ra mặt rồi, con mới là nghịch ngợm gây sự nhất, có phải con tức giận lung tung hay không.
......!Ừm! "Vẫn là mẹ Mạnh hiểu con trai mình
"Được rồi, Lâm Lâm, đêm nay cùng đệ đệ ngủ có được không, ông nội cháu vừa nói cho cháu ở nhà dì một đêm.
Sáng mai ông sẽ sẽ đón cháu, với lại ngày mai cuối tuần cũng không cần đi học.
”
"Được" tối nay ngủ với đệ đệ thật tuyệt vời ông mặt trời.
“Mẹ, con không cần, để cho hắn ngủ trong phòng khách đi.” Mạnh Thương biểu đạt chính mình bất mãn
"Hứ, trẻ con nói không tính, phải nghe lời người lớn.
Được rồi, đừng giận dỗi nữa, đi xuống ăn cơm tối." Mạnh Thương bất mãn bị mẹ Mạnh vô tình phản bác.
Mẹ Mạnh mỗi tay dắt một đứa nhỏ đi ăn cơm, chẳng qua một đứa thì miệng lưỡi đô đô đang tức giận.
Một đứa khóe miệng cong cong trong rất cao hứng.
Thật tốt quá đêm nay sẽ được cùng tức phụ ngủ chung.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Một chút không thể được biên soạn
Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
9 chương
169 chương
13 chương
12 chương
11 chương
76 chương
5 chương