Xuyên thành mỹ nhân bệnh - em gái của vai ác
Chương 37 : Phúc Lợi 1
Đồ ăn rất nhanh đã làm xong.
Kinh tế Nam Kiều tuy không phát đạt, nhưng lại không thiếu nhất là rau dưa và trái cây tươi ngon, đến hạt gạo cũng tròn vo trong suốt, thời điểm Triệu Nhã Nguyên mới đến Nam Kiều, nói chuyện ít, ăn ít, ở chỗ này dưỡng bệnh, dần dần có thể ăn hai chén cơm.
Trên bàn cơm Thu Lan theo thường lệ hỏi tình hình hiện tại của cậu, Triệu Nhã Nguyên có hỏi có đáp, bầu không khí rất nhẹ nhàng.
Cơm nước xong, Thu Lan có chút mệt mỏi, rốt cuộc tuổi đã cao, hơn nữa những năm gần đây thân thể cũng không quá tốt, mỗi ngày đều phải ngủ trưa, Thu Lịch biết thói quen sinh hoạt của bà, nhanh nói.
"Bà cứ đi ngủ đi, nơi này cứ bạn con dọn dẹp."
"Được rồi, các con cũng đã lâu không gặp." Thu Lan cười, "Vui vẻ nói chuyện đi, thân thể bà một năm không bằng......"
Thu Lịch ôn hòa ngăn lại, "Bà sẽ sống lâu trăm tuổi."
Triệu Nhã Nguyên không nói.
Dọn dẹp chén đũa xong, Thu Lịch nhẹ nhàng đóng cửa phòng của bà.
Triệu Nhã Nguyên nằm xuống ghế trúc trên ghế, tùy ý duỗi cặp chân dài, tay gối lên sau đầu.
Cậu bỗng nhiên nói, "Tôi từ An Thành về."
Thu Lịch ở sát cái bàn, "Cậu không phải luôn ở Hải Thành à?"
"Lúc nãy nói rồi, quê tôi cũng là An Thành." Triệu Nhã Nguyên nói, "Sang năm, một nhà chúng ta dọn về đi."
Thu Lịch cúi đầu làm việc, "Nơi đó rất tốt, nhưng thời tiết không quá thoải mái, mùa hè cẩn thận không cảm nắng."
Triệu Nhã Nguyên nói, "Đúng vậy, tôi mới vừa chuyển trường, không thích ứng lắm, về sau mới cảm thấy khá hơn nhiều."
"Hơn nữa, tôi gặp Lộc Niệm." Triệu Nhã Nguyên trở mình, đối mặt với hắn.
"Ồ." Thu Lịch nói.
Hình như không có phản ứng gì đặc biệt.
"Sang năm chúng ta tốt nghiệp cao trung." Triệu Nhã Nguyên nói, "Cô ấy đồng ý rới Nam Kiều."
Rốt cuộc Thu Lịch có phản ứng.
Tóc mái rũ trên trán, che khuất con ngươi ôn nhuận, biểu tình hắn không biến hóa nhiều, mang chén đũa rửa sạch sẽ bỏ vào ngăn tủ.
Triệu Nhã Nguyên nói, "Tôi có thể xác định, cô ấy không nhớ gì cả, trên dưới Lục gia cũng đang lừa gạt cổ."
"Hơn nữa." Hắn chậm rãi nói, "Cậu nói xem, mất trí nhớ sẽ khiến tính cách một người hoàn toàn thay đổi sao? Đúng rồi, cứ như đổi thành một người khác."
Chính hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc đang muốn biểu đạt cái gì, chỉ mang ý tưởng mông lung trong lòng, biểu đạt đại khái.
Thu Lịch nói chuyện, "Cứ coi như vậy đi."
Triệu Nhã Nguyên đứng dậy, "Cậu có ý gì?"
Thu Lịch nhẹ nhàng nói, "Quên rồi cũng tốt, cô ấy có hỏi, cậu cứ nói tôi là một người bạn không liên quan, không cần nói mấy chuyện khác."
"Cậu một chút cũng không hận cô ấy?" Triệu Nhã Nguyên hỏi.
Thiếu niên trầm mặc thật lâu, "Tôi đã không có người thân, hiện tại, bà và cậu, chính là người thân của tôi."
"Tiểu Nhã, chuyện kia cậu cũng không cần nhớ." Thu Lịch nói, "Lúc ấy chúng ta còn nhỏ, cô ấy khi đó nhất định cũng sợ hãi, không phải cố ý."
Triệu Nhã Nguyên thở dài.
"Cậu còn biết thở dài?" Thu Lịch cười.
Triệu Nhã Nguyên lười biếng nhìn trần nhà, "Tôi đang suy nghĩ một chuyện rất buồn."
"Cái gì."
Triệu Nhã Nguyên từ ghế trúc đứng dậy, "Thôi, để sau nói."
*
Lớp học bổ túc bắt đầu từ ngày hôm sau.
Lộc Niệm ở nhà ngủ, ngủ rất ngon lành.
Ngày đầu tiên học bổ túc cao cường, cô mệt đến muốn chết, Tần Tự thật sự một chút cũng không thủ hạ lưu tình, tuy không mắng cô chậm nghe chậm hiểu, nhưng thật sự, ngoài thời gian nghỉ ngơi, thời gian tri thức còn chưa nhập não, làm đề.
Cô nhớ tới hôm giúp Triệu Nhã Nguyên học bù, so với bổ túc ma quỷ này mà nói, quả thực nhẹ nhàng như trẻ con tới nhà trẻ.
Tần Tự còn cho cô bài tập.
Độ khó vừa vặn phù hợp với kịch cỡ năng lực của cô, thuộc về loại đề cô có thể làm được, nhưng cần cực kỳ nỗ lực suy nghĩ mới có thể giải ra.
Lộc Niệm đêm nay giải đề tới hai giờ.
Nhìn thành quả tràn ngập một tờ.
Lộc Niệm thật dài một hơi.
Dù thế nào cũng không thể để anh xem thường cô.
Kết quả của việc nỗ lực quá mức là, cô rửa mặt xong, dính giường liền ngủ, sau đó ngủ một giấc đến sáng hôm sau, hơn nữa trực tiếp ngủ quên.
Vốn dĩ hẹn 8 giờ sáng.
Khi Lộc Niệm tỉnh lại, thấy thời gian, đã 9 giờ, tức khắc hoảng loạn.
Sao Miêu Miêu không gọi cô?
......" Thế mà trễ một giờ.
Xong đời, Tần Tự có phải đang sốt ruột chờ bên ngoài hay không, trong ấn tượng của cô, anh thuộc về loại hình đã hẹn thì tuyệt đối giữ lời.
Cô vội vội vàng vàng, sờ di động, gọi ngay cho Tần Tự.
"Thực xin lỗi, em ngủ quên."
Cô gái rõ ràng vừa rời giường, giọng nói mềm như bông.
"Có phải anh đã chờ rất lâu hay không."
Bên kia truyền đến tiếng cô gái nhảy xuống giường, vội vàng kéo ngăn tủ quần áo, bởi vì quá sốt ruột, không biết vướng tới cái gì, hô nhỏ một tiếng, thiếu chút nữa trực tiếp ném điện thoại đi.
Anh trầm mặc chớp mắt một cái, "Vừa đến không lâu, em không cần gấp như vậy."
"Em lập tức qua đây." Giọng nói bên kia rõ ràng thở dài nhẹ nhõm.
Miêu Miêu ở bên cạnh chờ.
Nhìn thiếu niên buông điện thoại.
Cô không nói, chỉ nhấp môi cười.
Tần Tự đã tới một giờ, Miêu Miêu đúng ra tính chuẩn bị vào đánh thức Lộc Niệm.
"Tiểu thư hôm qua làm bài tập đến tận hai giờ mới ngủ." Miêu Miêu nói.
Lộc Niệm vì thân thể không tốt, ngay cả hiện tại, so người bình thường còn chưa bằng, cô thích ngủ, không giống với học sinh cao tam một lần ngủ là bảy tiếng đồng hồ, cô lại không như thế, phải ngủ đến tám giờ.
"Không cần." Anh không để Miêu Miêu đi, "Để em ấy ngủ."
Miêu Miêu nhịn không được giúp Lộc Niệm giải thích một câu, "Niệm Niệm rất nghiêm túc, ngày thường cơ bản sẽ không ngủ quên, bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn."
Thiếu niên đang xem bài thi của Lộc Niệm, rũ lông mi, chú ý tới điểm làm cô đến trễ, "Thân thể em ấy không tốt, lần sau đừng để ngủ muộn như vậy."
Anh tính toán ngày mai phải điều chỉnh lượng bài tập một chút.
Miêu Miêu có điểm ngoài ý muốn, thiếu niên nhìn lạnh như băng này cũng biết nói mấy lời như vậy à.
Anh đợi ở đây hơn một giờ, không có bất luận cảm xúc bực bội hay bất mãn.
Thẳng đến khi Lộc Niệm xuất hiện ở phòng khách, tóc còn rối tung, cô vội vã, Miêu Miêu đã mang bữa sáng tới, sữa bò cùng bánh mì khá đơn giản, cô cũng không rảnh lo ăn tinh tế, rốt cuộc mình chậm trễ lâu như vậy, thiếu chút nữa nghẹn chết.
"Ăn từ từ." Tần Tự một bên đọc sách, ngước mắt nhìn cô một cái.
Lộc Niệm đỏ mặt, bỗng nhiên phát hiện ra, mình một cô gái, ngay trước mặt anh, ăn ngấu nghiến như vậy, có phải không tốt lắm không, cô thả chậm tốc độ, rốt cuộc ăn xong một bữa cơm.
Học bổ túc bắt đầu, Lộc Niệm vừa đem bài tập của mình ra.
Tần Tự lại nói, "Ngày mai 9 giờ."
Lộc Niệm, "Hả?"
Thiếu niên giọng nói lạnh lạnh, tầm mắt dừng ở bài tập của cô, "Mấy ngày nay kẹt xe, trên đường tốn thời gian hơn, 8 giờ quá sớm."
Lộc Niệm vui sướng, "Ok, vậy anh cũng ở nhà ngủ thêm đi."
Thì ra Tần Tự cũng biết ngủ nướng.
Nhưng sau khi cô lấy bài tập ra, Tần Tự cũng không nói gì đặc biệt, tìm ra chỗ sai của cô, tiếp tục bắt đầu giảng giải.
Thiết.
Quả nhiên, cái gì mà chờ mong anh khen ngợi một chút, đúng là đồ ngốc.
Nhìn sườn mặt lãnh đạm thanh tuấn của thiếu niên.
Lộc Niệm nghĩ, lớn lên có một khuôn mặt đẹp, có phải không biết ăn nói dễ nghe không, thật là lãng phí.
Thời gian nghỉ ngơi hôm nay, Lộc Niệm lười rời đi, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Đưa Tần Tự xem bài tập.
Xem anh viết kỳ thật một chút cũng không nhàm chán, tay cầm bút rõ đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, cốt cách thon dài, đặt bút rất nhanh, giống như không cần suy nghĩ, có thể trực tiếp viết ra.
Cô gái nâng má, đôi mắt to chớp chớp, nhìn anh.
Bên tai anh như phát sốt, tư duy hỗn độn, căn bản lại viết không nổi nữa, chỉ có thể dừng bút.
Lộc Niệm không rõ nội tình, "Làm sao vậy?"
Anh rời tầm mắt đi, "Mệt."
"Vậy anh cũng nghỉ ngơi một chút đi." Lộc Niệm vui sướng nói, "Chúng ta cũng tâm sự."
Nói là nói chuyện phiếm, kỳ thật là cô đơn phương nói.
"Ba muốn em tiến vào top một trăm." Ngón tay Lộc Niệm chọc chọc cục tẩy, "Đáng tiếc toán học quá kém, kéo rất nhiều điểm."
Thiếu niên an tĩnh nghe.
Anh biết.
Lúc Lục Chấp Hoành cùng anh nói chuyện đã nói tới rồi, nếu Lộc Niệm thi không tới thành tích này, Lục gia sẽ dự bị đưa cô xuất ngoại.
Lộc Niệm lại nói, "Nhưng mà, cho dù có vào, trường của anh em khẳng định thi cũng không đậu."
Bọn họ một đường cùng trường lâu như vậy, rốt cuộc tới đại học lại không phải học trưởng học muội.
Tần Tự cái gì cũng không nói, "Đã đến giờ."
Mấy ngày trôi qua.
Lộc Niệm phát hiện bản thân cư nhiên thích ứng loại tốc độ này.
Tần Tự giảng đề cho cô, rất nhiều thời điểm không phải nói vài câu câu nệ, anh tư duy rõ ràng, logic rất mạnh, giúp cô hiểu rõ đám tri thức kia, hơn nữa đưa phân ra mấy loại đề điển hình, Lộc Niệm hiện tại nhìn thấy một đề mới, phản ứng đầu tiên là bắt đầu tư duy, có thể dùng bộ phận tri thức trong não giải, xem xem lúc trước có phải đã gặp qua loại đề này hay không.
Chuẩn xác mà nói, ý nghĩ của anh so với việc làm bài máy móc của cô ngày trước không giống nhau.
Lộc Niệm dần dần học nghiền ngẫm phương pháp tư duy, tuy chỉ số thông minh chênh lệch không đuổi kịp, nhưng so với cô của lúc trước, thật sự tiến bộ không ít.
Cũng coi như là dính được một chút linh khí học thần.
Lộc Niệm chân tình thật cảm ơn, "Về sau anh mở lớp học bổ túc, khẳng định có thể phát tài."
Cô nâng má, hàng mi dài bị ánh mặt trời sau giờ Ngọ chiếu tới phá lệ mềm mại, "Ngày trước anh cũng thường dạy bổ túc cho người ta đúng không?" Bằng không sao lại có bộ dáng kinh nghiệm như vậy.
Tần Tự, "......"
Anh tránh đi cái đề tài này, tiếp tục nói về đề tiếp theo.
Khoảng thời gian này tuy rằng vất vả, nhưng lại rất sung sướng.
Mỗi ngày đều có thể thấy Tần Tự, hơn nữa Lục Chấp Hoành luôn đi công tác, không ở nhà, Lục Dương cũng không biết vì sao, số lần xuất hiện lại giảm xuống, Lộc Niệm chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái, giống một con chim sẻ nhỏ vui sướng, vui đến vô câu vô thúc.
Cho nên tới ngày cuối cùng, cô nhìn đến lịch, mới bừng tỉnh phát hiện.
Vì sao thời gian lại đến nhanh như vậy......!Hôm nay cũng đã là buổi học bổ túc cuối cùng.
Hiếm thấy cô xuất thần trong chốc lát, thiếu niên chú ý tới, lại không nói gì thêm.
Anh trầm mặc nhìn lịch ngày treo bên cạnh, mặt trên có đánh dấu màu đỏ đã tới ngày cuối cùng.
Học bổ túc kết thúc.
Đề làm mấy ngày nay đã tích thành một chồng, Lộc Niệm cầm một cái folder, bỏ tất cả bài thi vào.
Một cuốn notebook được đẩy lại đây.
Là một noteboom nhìn thực bình thường, bìa là màu đen thuần.
Lộc Niệm nhận lấy, mở ra, bên trong đã được viết đầy, cô hỏi, "Cái này là?"
"Tư liệu lúc trước của tôi, dù sao hiện tại cũng không có tác dụng gì."
"Coi như là tặng kèm đi."
Quả nhiên là chữ viết của anh, so với lúc trước cô gặp qua thì chỉnh tề hơn một chút, nội dung kỹ càng tỉ mỉ ngoài dự đoán, đặc biệt là mấy chỗ cô yếu như quá trình suy luận và phân loại công thức, ví dụ như sai mẫu, anh viết cực trật tự rõ ràng lại kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí Lộc Niệm còn thấy trong đó mấy đề cô từng làm sai.
"Tư liệu của anh giữ tốt thật." Lộc Niệm nhịn không được cảm khái, "Rất dễ nhớ."
Nhìn mới tinh lại chỉnh tề.
Cô ngày trước chỉ thấy Tần Tự làm bài tập, chưa thấy qua tư liệu, khi làm bài tập vì muốn kịp thời gian ra ngoài làm, anh cơ bản sẽ không viết bước tính, hai ba dòng trực tiếp ra kết quả, không ngờ tư liệu của anh lại phá lệ kỹ càng tỉ mỉ.
Thiếu niên trầm mặc, xem ngón tay mềm mại lật qua từng trang, nhìn thật nghiêm túc, đường cong sườn mặt phá lệ nhu mỹ, trắng nõn như ôn ngọc.
Tai anh có chút hồng, phóng túng mình một chút, không ức chế ánh mắt bản thân.
Tầm mắt một tấc lại một tấc, từ trên xuống dưới, tựa như muốn nhớ kỹ bộ dáng cô.
"Vậy, để em đưa thêm tiền lương......" Cô xem tới cuối, ý thức giá trin của cuốn tư liệu này.
Cái này hẳn tặng kèm nội dung, không bao gồm phí học bổ túc, cô không muốn bạc đãi anh, rốt cuộc nếu anh đem bán cuốn tư liệu này, hơn nữa còn có tên tuôi Trạng Nguyên, khẳng định không ít người muốn mua.
"Ba cô đã thanh toán." Anh không để cô nói xong.
Đốt ngón tay thiếu niên chậm rãi căng chặt, nhìn về phía cô, gò má nóng bỏng nháy mắt biến mất, cặp mắt phượng đen nhánh, giọng nói lạnh như băng, "Yên tâm, đủ mua thời gian của tôi, không cần cô lại cấp."
Lộc Niệm, "......"
Trong nhà một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Thiếu niên mím môi, đứng lên, "Tôi đi trước."
Lộc Niệm hỏi, "Chừng nào anh rời Đế đô?
"Ba ngày sau."
Chỗ Minh ca còn có chút chuyện cần anh xử lý, đều đè ép.
Ba ngày......!
Nói như vậy.
Chút cảm xúc nhỏ vừa rồi của cô đều biến mất, lâm vào buồn bã mất mát.
Như vậy, có phải sẽ không còn gặp lại hay không, nghỉ đông và nghỉ hè không nhất định anh sẽ về An Thành, hơn nữa cho dù trở về, sinh hoạt của bọn họ cũng hoàn toàn không còn có giao thoa, có phải không thể gặp lại.
"Vậy sau đó anh có rảnh không?" Lộc Niệm hỏi.
Bước chân rời đi của thiếu niên dừng lại.
Lộc Niệm lúng ta lúng túng nói, "Em muốn ra ngoài chọn một ít sách tham khảo, nhưng, lại không biết......"
Thật lâu sau.
Anh nói, "Ồ."
Ồ là có ý tứ gì?
Lộc Niệm nhỏ giọng nói, "Không rảnh thì......"
Anh nhấp chặt môi, "Có rảnh."
"Vậy em......" Ánh mắt Lộc Niệm sáng lên.
Anh lãnh đạm nói, "Không cần trả tiền."
Lộc Niệm, "......"
Cô đưa Tần Tự ra cửa, chân thành nói, "Mấy ngày này cảm ơn anh."
Học bổ túc đã kết thúc, cô cảm thấy mình đã thu hoạch rất lớn, tuy rằng mười ngày này đều mệt muốn chết, Tần Tự một chút không lưu tình, nhưng mà lúc cô thật sự nghe không hiểu, ngoài ý muốn, anh cũng chưa từng răn dạy hay không kiên nhẫn.
Mùa hè trời tối khá muộn, cho dù tới năm sáu chiều, trời cũng không thấy tối.
Sân Lục gia càng thêm xa hoa lộng lẫy, an tĩnh đắm chìm trong ánh mặt trời, cành lá được tu bổ, thực vật tốt tươi, đình viện xanh um, thỉnh thoảng còn truyền ra từng tiếng ve kêu.
Lộc Niệm một đường đưa anh ra ngoài.
Tầm mắt dừng ở một hướng, cô theo đó nhìn qua.
Nhà của Hứa gia, khi anh còn nhỏ từng sống ở gác mái đó.
Lộc Niệm nói, "Hiện tại nơi đó đã không còn ai sống."
Thời điểm anh là đứa trẻ đã có thói quen ở một mình, một mình liếm láp miệng vết thương, sống rất xa, không muốn thừa nhận mình trộm chăm chú nhìn cô.
Đến bây giờ, đã đã bao lâu?
Tựa hồ đã thành một loại thói quen bi ai.
Nhưng mà anh phải đi, tự mình lựa chọn rời khỏi cô.
Lâu dần trầm mặc.
Khi bọn họ còn nhỏ, ở trong viện này, lưu lại không ít hồi ức.
Nhưng mà khi đó, anh thường xuyên không để ý tới người khác, tìm trong cành lá, hay trong bụi cỏ, chỗ không thể hiểu được, cô gọi anh, anh ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng cũng chỉ cách xa xa, rất ít cùng cô nói chuyện.
Bóng dáng thiếu niên đi mất.
Lộc Niệm đứng ở cửa, nhìn anh dần dần đi xa.
Màn trời ở phương xa chậm rãi trầm xuống, gam màu đỏ đậm chậm rại hiệ lên trên mặt đất, một tấc nhiễm hồng, chiều hôm buông xuống, rốt cuộc tới hoàng hôn.
Không còn thấy bóng dáng của anh.
*
Quán bar vô cùng náo nhiệt.
Minh ca đang dọn dẹp, hỉ khí dương dương nói, "Buổi tối, tên nhãi ranh kia sẽ tới đây, chúng ta mở một bữa tiệc chia tay vui vẻ."
Hoàng Mao hỏi, "Không phải rạng sáng hôm sau Tần ca mới đi sao, vì sao hôm nay đã mở tiệc chia tay?"
Minh ca nói, "Anh đây đâu biết, tự cậu đi hỏi nó đi, nó nói hôm sau không rảnh, căn bản không thương lượng được, chỉ có thể sửa thành hôm nay."
Tiểu Khuất nói, "Tần ca mấy ngày trước hẳn rất mệt......!chuyện ở chỗ chúng ta nhiều như vậy, đều do cậu ấy xử lý, hình như lại còn có chuyện khác, không biết viết cái gì, mỗi tối đều thức đến hai ba giờ sáng."
Hoàng Mao cười hắc hắc, "Tôi xem, không hiểu lắm, ôn tập hay là cái gì."
"Thi xong rồi." Minh ca cảm khái, "Các cậu nhìn xem, đây sự khác nhau giữa người có văn hóa và chúng ta, thi đại học cũng không sa đọa, thi xong rồi, còn kiên trì học tập."
Trong khoảng thời gian này hắn vui mừng từ lúc Tần Tự trúng tuyển đại học A, so với chính mình trúng tuyển còn vui vẻ hơn.
"Anh đây đã nói tiểu tử đó về sau sẽ có tiền đồ mà."
Bạch Hi ở bên uống rượu Cocktail, lời nói lạnh nhạt, "Vậy về sau, có tiền đồ, sẽ vứt bỏ đám người chúng ta, nhìn còn không muốn, chướng mắt."
Tiểu Khuất lắc đầu, "Tần ca không phải người như vậy."
Bạch Hi cười lạnh, "Cậu xem anh ta có phải hay không, cái Lục đại tiểu thư trước kia, không phải một lòng muốn theo đuổi sao? Loại người muốn leo lên cành cao như anh ta, chờ về sau phát đạt, vứt bỏ bạn bè lúc trước cũng là điều bình thường."
Cũng có năng lực, khiến cô gái mê muội không dứt ra, ngày đó cô ta tùy tiện tính kế một chút, xem cô gái đó không cao hứng thế nào.
Nhưng cô ta cũng có kinh nghiệm, trong lòng rõ rành rành, nhìn ra được, bọn họ hai còn chẳng phát sinh chuyện gì.
Tiểu Khuất ngày thường giữ yên lặng, giờ phút này mặt đỏ bừng, đứng lên, "Cậu ấy thật sự thích Niệm Niệm, không phải loại leo cái gì cành cao đâu."
Tần Tự rất quý trọng Lục Niệm, vô cùng quý trọng.
Tiểu Khuất quen anh lâu như vậy, anh yêu thầm rất lâu, thậm chí có khi bắt đầu từ lúc vẫn là trẻ con, yêu đến nội liễm lại hèn mọn như vậy, hơn nữa mãi đến hiện tại, anh chưa từng biểu lộ ra đối bất cứ cái gì, thậm chí chuyện anh giúp cô làm, cũng chưa từng nói ra ngoài miệng.
Tiểu Khuất không hoài nghi, đối với Tần Tự mà nói, chỉ cần Lục Niệm mở miệng yêu cầu, dù là chuyện gì, không cần báo đáp, anh đều sẽ nguyện ý vì cô đi làm.
Cho nên cậu cảm thấy nói "Muốn leo lên cành cao", là đang vũ nhục phần cảm tình này.
Minh ca, "Đừng nói nữa."
Hắn cảnh cáo nhìn thoáng qua Bạch Hi, "Tôi và cô nói qua, không cần ở trước mặt Tần Tự nhắc tới Niệm Niệm, trí nhớ cô không dài à?"
Mặt Bạch Hi trắng một chút, "Trước mặt anh ta tôi không nói, lén, còn không cho nói?"
Một trận trầm mặc.
Cửa quán bar bị đẩy ra, thiếu niên mang theo một thân lạnh lẽo đi đến.
"Bên ngoài trời lại mưa?" Minh ca hỏi.
Tần Tự gật gật đầu, thuận tay đóng cửa lại.
Đêm nay Minh ca uống say khướt, cầm chén rượu, muốn cùng mọi người từng người một cụng ly, "Nhãi ranh, tranh đua."
Hắn ở trên vai Tần Tự hung hăng đập một phách, đôi mắt híp lại, "Về sau, có chuyện gì, chúng ta có thể giúp, cậu chỉ việc cần mở lời, không được cắn răng chịu đựng, nghỉ đông và nghỉ hè, cách --" hắn uống một hớp rượu nói tiếp, "Phải nhớ về An Thành."
Hoàng Mao vội nói, "Đúng vậy, cũng trở về xem em gái Niệm Niệm."
Tiểu Khuất nói, "Em ấy thấy cậu trở về, khẳng định sẽ vui vẻ."
Bên ngoài mưa to như chú.
Trận mưa này đứt quãng, thế nhưng cũng liên tục tới ngày hôm sau.
Lộc Niệm có chút khẩn trương, sợ vì trời mưa, anh gọi điện tới đây muốn hủy cuộc hẹn..
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
84 chương
31 chương
407 chương
164 chương
73 chương