Edit: Đào Tiên and Kỷ Kỷ. - Sau khi lên cao nhị, mỗi ngày của Lộc Niệm trôi qua thực sự quá khó khăn. Từ khi năm mới qua, sức khỏe của Lục Chấp Hoành vẫn luôn không tốt, bởi vì công việc xã giao hàng năm không theo quy luật, ông đã mang sẵn bệnh dạ dày mãn tính, tim phổi cũng suy thoái. Chỉ ba tháng, còn chưa tới đầu xuân, cũng vì một lần xã giao, bệnh tim đột nhiên tái phát, lần thứ hai vào phòng bệnh của bệnh viện tư nhân Lục gia. Nhưng cho dù vậy, ông cũng không quên sắp xếp gia sư trợ giảng cho Lộc Niệm học bổ túc môn tiếng Anh và Toán học, Lục Dương cũng giám sát cô càng thêm gắt gao. Ngoại trừ việc học ở trường và học bổ túc, hiện tại, mỗi ngày Lộc Niệm đều sẽ đi thăm Lục Chấp Hoành. Lục Chấp Hoành không cho phép thân thích Lục gia lui tới, Hà Điềm cơ bản cũng không đến, hiện giờ, trừ bỏ nhân viên Lục thị và đối tác thương nghiệp, cũng chỉ có mình Lộc Niệm đều đặn đến thăm ông. Chương Hoa, thư ký riêng của ông giờ đây cũng mỗi ngày đúng giờ đến bệnh viện thay ông gián tiếp xử lý các sự vụ, từ công tác đến sinh hoạt, tần suất Lục Dương có mặt cũng rất thường xuyên. Hiện tại, hắn ta cơ bản không vướng bận chuyện học hành, coi như đi làm full-time tại Lục thị. Lộc Niệm tới thăm Lục Chấp Hoành, báo cáo chút tình hình sinh hoạt gần đây của mình. Sau đó, chờ ông nghỉ ngơi. Lục Dương nhỏ giọng nói: “Sang năm khả năng sẽ phải tiến hành phẫu thuật. Bây giờ công việc trong công ty đều do người khác quản lý”. Sự tình trong công ty đều giao cho tâm phúc của Lục Chấp Hoành xử lý, thế nhưng, dù sao đó cũng không phải người trong nhà họ Lục, Lục Dương theo bản năng bài xích, chỉ hy vọng Lục Chấp Hoành có thể khôi phục như ban đầu, hơn nữa còn tốt hơn so với trước kia. Dù sao, hiện giờ căn cơ hắn còn chưa vững chắc, chưa thể phục chúng ở Lục thị, hơn nữa, bọn họ cho rằng quan hệ huyết thống không gần, hắn ta kỳ thật chỉ là một chi của nhà họ Lục mà thôi. Lộc Niệm tuổi nhỏ, vẫn còn ngây thơ mờ mịt, cô cũng chưa tốt nghiệp cao trung, cứ cho là chờ được đến lúc học đại học thì cô cũng đã đến tuổi phải gả cho con trai Triệu gia, chia sẻ gánh nặng cho gia đình bọn họ thì cũng còn kém hiện tại quá xa. Thư ký Chương đẩy cửa đi ra, nhìn hai anh em một bên nói chuyện, ông khụ một tiếng bày tỏ sự tồn tại của mình. Lục Dương ngừng nói. “Tiểu thư”. Chương Hoa nói, “Gần đây thân thể tiên sinh không tốt, ngài ấy đã phân phó, nếu cô có bất cứ vấn đề gì, dù là sinh hoạt hay học tập, đều có thể nói với tôi, tôi sẽ tới xử lý”. Lộc Niệm nói lời cảm tạ. Cô chưa ăn cơm chiều, tan học liền tới đây luôn nên bây giờ trong dạ dày trống rỗng, lại chẳng muốn ăn gì hết. Mấy năm nay, thân thể của cô cơ bản đã được chăm sóc không tồi, trong khoảng thời gian này, lại gầy đi, khuôn mặt càng có vẻ nhỏ nhọn. Tầm khoảng tháng ba, thời tiết còn có chút se lạnh chưa rút, nhưng bắt đầu có mùa xuân ấm áp, trường học cử hành đại hội động viên đại học. Chiều hôm đó, Lộc Niệm vừa lúc học thể dục, dì cả của cô tới, thực sự không thoải mái, vì thế tìm lão sư thể dục xin nghỉ. Trong khoảng thời gian này thân thể cô không phải quá tốt Không lâu, khóa rèn luyện thể dục kết thúc, giải tán hoạt động tự do. Lộc Niệm ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi. Điền Duyệt đi tới, “Niệm Niệm, cậu khá hơn chút nào chưa?” Lộc Niệm che che bụng của mình, cong môi cười một cái, “Không có việc gì, vừa uống thêm nước ấm, hiện tại khá hơn nhiều.” “Vậy tốt rồi.” Điền Duyệt ngồi xuống bên người cô, “Sân khấu đại hội năm nay làm ở cao tam, cậu muốn đi xem náo nhiệt hay không? Phương Tịch Nhan ở một bên hỏi, “Có thể đi vào sao?” Lộc Niệm đối với chuyện này không cảm thấy hứng thú, chán chết nghe bạn nói chuyện phiếm. “Có thể, quản được.” Một nữ sinh nói, “Còn có người phát sóng trực tiếp lên Tieba, một ngày hôm nay cực kỳ náo nhiệt.” “Hình như lần này còn có người cầm đầu thành tích lên phát biểu, nghe nói là soái ca.” Nữ sinh tức khắc cảm thấy hứng thú. Đôi mắt Lộc Niệm đang nhắm cũng mở, cô tự động lọc soái, nghe thêm mấy chữ “Cầm đầu thành tích”. Cô nhớ rõ, vài lần thi trước, thứ tự bình quân của cao tam, đứng thứ nhất không Tần Tự sao. Anh ấy lên phát biểu? Cô lâu rồi không có gặp qua Tần Tự. “Niệm Niệm, cậu cũng phải đi?” Điền Duyệt thật ra ngoài ý muốn. Lộc Niệm gật đầu, “Ừm.” Đi xem đồ quỷ đáng ghét. Sân khấu cực kỳ náo nhiệt, học sinh cao tam rất nhiều, nhưng vì không khí, trường học thật ra cũng không ngăn học sinh lớp dưới kéo nhau qua xem. Thời điểm ba người trộm đi vào, người chủ trì vừa lúc tuyên bố, đại biểu học sinh lên tiếng. Lộc Niệm mở to mắt. Người lên không phải Tần Tự……là một nam sinh xa lạ, mang mắt kính, đầu tóc cắt ngắn, bộ dáng tiêu chuẩn của học bá. Mở màn, “Tại một ngày cảnh xuân tươi đẹp hôm nay……” Phương Tịch Nhan thất vọng, “Đây là người đứng thứ nhất rất tuấn tú?” Mấy cô nhìn thật sự rất bình thường, chính là bộ dáng nam sinh cao trung bình thường. Lộc Niệm không nói chuyện. Kỳ thật cô sớm nên nghĩ đến…… Tần Tự sao lại nguyện ý đi nói mấy từ này. Nhưng mà, anh hôm nay cũng tới sao? Có phải ngồi ở dưới? Điền Duyệt đang cúi đầu lướt di động, bỗng nhiên nói, “Có người phát sóng trực tiếp lên Tieba trường……hình như nói, người cầm đầu thành tích đó tự mình cự tuyệt, cho nên hoãn lại.” "Nên đổi thành người đứng thứ hai?” Phương Tịch Nhan nói, “Anh ta có chuyện gì nên xin nghỉ à? Như vậy không tốt lắm đâu.” Điền Duyệt lắc đầu, “Hình như không có, chắc là thuần túy không muốn, cũng không có lý do gì trực tiếp cự tuyệt.” “Anh ấy hình như chưa lên sân khấu lần nào.” Cái bài viết cũng đang nhiệt liệt thảo luận chuyện này. Lầu một: Đây có phải cũng quá ngạo hay không? Lầu hai: Cho thấy người này xác thật cao ngạo, bạn học cùng lớp, ngày thường cơ bản không để ý tới người khác, cũng không thấy người. Lầu ba: Nhưng người ta lớn lên soái, còn thông minh thành tích tốt, có cao ngạo cũng bình thường. Lầu bốn:……lầu trên là nữ hoa si XX? Lớn lên vừa soái vừa thông minh cũng không chỉ có một mình anh ta chắc, người khác đều là dạng này? Ầm ĩ quay chung quanh đề tài này không ít. Thẳng đến khi có bình luận: Có cái gì tốt mà cao ngạo, các cậu không biết tình huống nhà cậu ta như thế nào đâu, không cha không mẹ, lấy tiền giúp đỡ của người khác, có tư cách gì? Nồi phía dưới nổ tung. Chủ ID tên Hắc Màu Lam: Tiếp tục nói, cậu ta nhận giúp đỡ, còn nhân cơ hội báo đáp con gái của người ta ( việc này riêng tư tôi không nói tên người bị hại), muốn làm trời cao, không có chút đạo đức. Phía dưới có người trả lời: Tầng trên nói lời khó nghe như vậy làm gì? Vì là cô nhi nên kém một bậc? Còn không cho người ta tự do yêu đương? Tầng trên ơi triều Đại Thanh sớm diệt vong rồi nha. Hắc Màu Lam: Cậu biết cậu ta là đức hạnh gì mà nói, cái gì mà tự do yêu đương, đây là cố ý thông đồng, cậu ta ở bên ngoài không biết tìm bao nhiêu phụ nữ, người ta so với mấy người chơi nhiều hơn, từ nhỏ sống ở xã hội hỗn loạn vẫn đơn thuần? Tra nam điển hình. Lộc Niệm tìm một vòng, người ngồi phía dưới một mảnh mênh mông, đều mặc đồng phục chính thức, đôi mắt nhìn tới mù, cũng không thấy được Tần Tự. Cô quay đầu lại, nhìn Điền Duyệt một bên bỗng nhiên mắt mở càng to càng lớn, nhìn theo phương hoàng hôn, nhìn đến mắt không rời, nhịn không được hỏi, “Các cậu đang nhìn cái gì?” Điền Duyệt vẫy tay, “Niệm Niệm, chủ đề tin bát quái! Học thần giáo thảo cao thâm của trường trung học phụ thuộc, các cậu mau nhìn……” Tần Tự? Lộc Niệm cả buổi mới gặp được. Bởi vì bọn họ ngày thường ở trường học cơ bản không giao thoa, ngẫu nhiên gặp trên đường cũng không chào hỏi. Hiện tại Tần Tự cũng sớm rời Lục gia, thậm chí người biết cũng không nhiều. Tầm mắt cô nhanh đảo qua một đống chữ lớn kia, sắc mặt càng ngày càng kém. “Niệm Niệm, cậu có phải quen anh ấy không?” Lần trước Điền Duyệt thấy Tần Tự tới tìm Lộc Niệm ở phòng vẽ tranh, còn chút ấn tượng, “Anh ấy thật là người như vậy?” Lộc Niệm đã lấy di động của mình, “Ai là chủ của Tieba trường học?” Tay cô còn phát run, vào cái bài kia, phẫn nộ trả lời, “Đây là phỉ báng bịa đặt, các người có biết đây là phạm pháp hay không?” Cô rất nhanh bị một đống trào phúng bao phủ. Lộc Niệm tức giận muốn bệnh, khuôn mặt nhỏ trướng đỏ bừng, cất điện thoại vào trong túi, xoay người muốn đi. “Niệm Niệm, Niệm Niệm!” Mấy người Điền Duyệt còn không biết xảy ra việc gì. Lộc Niệm nói, “Tớ không thoải mái, muốn tới phòng thể thao, tiểu Duyệt, các cậu xin giúp tớ.” Lưu lại hai người còn không rõ nội tình. Đi đến một chỗ yên lặng, Lộc Niệm lấy di động, trực tiếp gọi cho Chương Hoa. Lục gia có bỏ vốn vào trường trung học phụ thuộc, Lục Chấp Hoành thậm chí từng là chủ tịch đầu tư, quan hệ với hiệu trưởng trường rất tốt. Cô đem địa chỉ gửi qua cho Chương Hoa, “Chú Chương, phiền chú tìm người này, gọi bọn họ lập tức xóa bài này đi.” Lộc Niệm chưa từng tìm Chương Hoa, đây là lần đầu tiên, hơn nữa ngữ khí loại này Chương Hoa đương nhiên rất coi trọng, nhưng không đầu không đuôi, ông vẫn còn làm việc, “Có thể chờ vài phút không? Đợi tôi xác minh tình huống một chút.” Lộc Niệm không cúp điện thoại, chờ Chương Hoa trả lời. Không lâu, bên kia thế nhưng truyền đến giọng Lục Dương, “Niệm Niệm, anh nhìn bài viết kia rồi, đích xác hơi khó nghe một chút, em nhất thời không tiếp thu được, nhưng bọn họ nói……” Trong lòng Lộc Niệm bốc hỏa, “Anh kêu Chương Hoa tiếp điện thoại đi, không tìm anh.” Tính cách Lộc Niệm ngày thường hiền hoà lại dịu ngoan, thanh âm nói chuyện trước nay không lớn, mềm mại cực đắn đo. Lục Dương hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ như vậy, trên mặt tức khắc trắng bệch. Hồi tưởng một chút, từ nhỏ đến lớn, giống như mỗi một lần, khi Lộc Niệm dùng thái độ này đối với hắn, đều quan hệ với tên dã loại kia, ngón tay Lục Dương nắm chặt. Bên kia Chương Hoa đã nhanh xem bài một lần. Làm thư ký bên người Lục Chấp Hoành, hắn tự nhiên biết tình huống Tần Tự. Đây là lần đầu tiên Lộc Niệm tìm hắn làm việc, hơn nữa cái bài kia xác thật khó nghe, cứ để người ta truyền như vậy, đối với danh dự của Lục gia và Lộc Niệm cũng thật không tốt. Vì thế, Chương Hoa lập tức liên hệ với hiệu trưởng, khẩn cấp tìm được chủ Tieba, xóa bài, tài khoản cũng bị cấm ngôn. Chương Hoa lập tức gọi điện nói cho Lộc Niệm, “Toàn bộ đã xóa xong, nếu có người dám truyền lời đồn, luật sư Lục gia sẽ truy cứu trách nhiệm việc bịa đặt lên pháp luật, ý tứ này chúng ta đã truyền đạt cho nhân viên.” Lộc Niệm thở một hơi dài, “Cảm ơn chú.” “Việc lên làm.” Chương Hoa nói. Treo điện thoại, Lộc Niệm mới phát hiện mình ngồi xổm một góc lâu như vậy, chân có chút tê dại. Phía chân trời xuất hiện một ánh chiều tà góc hoàng hôn. Hình như, hiện tại cô bỗng nhiên muốn, thấy mặt Tần Tự. Tần Tự không tham gia đại hội. Trong khoảng thời gian này anh quá mệt mỏi. Việc quá nhiều, anh là người, không phải thần tiên, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy mệt, tới lúc này, trừ bỏ đọc sách và thi, sau đầu xuân, phải giải quyết việc của mình, chính là chuẩn bị mở chi nhánh cho Minh ca, anh làm việc không logic cũng không trật tự, Minh ca nguyên bản kiên trì kêu Tần Tự ôn tập tốt, không cần quản nhiều, nhưng mà, kết quả ngày hôm sau uống say, ngã gãy xương ở giao lộ, vào bệnh viện. Cho nên mọi việc đều dừng trên đầu Tần Tự, Minh ca cũng không có người thân, nằm viện cũng đều là anh quản. Lộc Niệm ở trên sân thượng tìm được anh. Gió có chút lớn, thiếu niên dựa vào lan can, hình như ngủ, nghe được tiếng mở cửa, anh rất nhanh đã mở bừng mắt, lại không ngờ là cô. Anh cởi áo khoác đồng phục của mình, bên trong chỉ mặc áo sơmi cùng quần tây, chân dài mà thẳng tắp, cúc áo sơmi không đóng, lộ ra nửa xương quai xanh thanh mỏng mà tinh xảo, thấm vào hoàng hôn, lộ ra một tầng ấm áp hiếm thấy. Lộc Niệm hỏi, “Anh ở chỗ này làm gì?” Anh nói, “Trúng gió.” Kỳ thật muốn nhân cơ hội ngủ một lát. Mặt mày thiếu niên lớn lên lãnh đạm, thanh tuấn tái nhợt, bộ dáng so với học sinh bình thường cũng không sai biệt lắm, nhưng Lộc Niệm có thể nhìn ra, anh có chút mỏi mệt. Phỏng chừng đúng vậy, một người sống, không chiếu cố cá nhân, vừa công tác, lại còn học tập, trong khoảng thời gian này, mệt cũng là bình thường. Kỳ thật từ nhỏ, anh chưa từng trải qua giây phút thoải mái tự tại, chỉ là quá quật cường quá cao ngạo, lưng cũng quá cứng, chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài. Lộc Niệm nhấp môi, nhớ tới những kẻ nói lời khó nghe khi nãy, hốc mắt bỗng nhiên có chút phiếm hồng. Tần Tự hẳn chưa biết những việc đó. Nói cái gì mà muốn thông đồng cùng cô, rõ ràng đối với cô lãnh đạm như vậy…… Từ nhỏ cứ như thế, còn muốn thông đồng cái quỷ gì, cô thật muốn mấy kẻ bịa đặt đó lấy ra chứng cứ chứng minh, anh nơi nào thông đồng cô. “Sao?” Thiếu niên nhăn mi, nhìn hốc mắt Lộc Niệm. Sợ không phải là nước…… Vì sao lại khóc, anh nhớ tới bộ dáng ngày đó cô lau nước mắt, không thể gặp cô khóc. Ở trước mặt anh rớt một giọt nước mắt, cũng đã đủ để anh làm bất kỳ điều gì. Lộc Niệm xoa xoa cái mũi, “Dì cả tới, bụng đau.” Anh không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, nửa ngày mới phản ứng lại dì cả ở đây là cái gì…… tai hơi đỏ một chút. Sau một lúc lâu, cứng đờ hỏi, “Ngày thường ngăn đau như thế nào? Uống thuốc?” Lộc Niệm nói thầm, “…… Ở nhà, đều để Miêu Miêu xoa xoa.” Thanh âm nữ sinh mềm mại, cô gầy, mặt nhòn nhọn, một đôi mắt to còn có chút ướt át, linh khí đoạt người, khi nói lời này, vừa kiều vừa vô tội, không có nửa điểm cố tình, cũng không có ý khác. Tần Tự đương nhiên không có khả năng giúp, trên thực tế, anh đối với cô vẫn luôn kính nhi viễn chi*, trước mắt thân mật, có thể là ngày đó say rượu, anh hỗ trợ khuân cô một chút. (P/s: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.) Nhưng, ngày thường lại lãnh đạm cao ngạo, thiếu niên nói chuyện khiến người khác tức chết, cô bị những lời này nghẹn đến chật vật, nhất thời không nói ra cái gì. Anh nghĩ, là bản thân quá xấu xa, không nên có cái ý niệm đó đối với cô. Cho nên, dưới tình huống Lộc Niệm cũng chỉ tùy ý oán giận một câu, bởi vì anh ngày thường nghĩ quá nhiều, mới có thể xuyên tạc. Thấy bộ dáng này, cô mạc danh thật vui vẻ. Lộc Niệm cười vui vẻ, không che lấp, mi mắt cong cong, giảo hoạt giống như hồ ly nhỏ. Kỳ thật Tần Tự từ nhỏ chính là nhân tinh, chưa vao giờ thiếu tâm cơ, chỉ là ở trước mặt cô vẫn thường không có sức phán đoán mà thôi. Nhưng, hiện tại thấy bộ dáng này, anh như thế nào cũng hiểu…… cô thuần túy chơi mình. Nhiệt ý biến mất, thiếu niên mân môi, kéo áo khoác ở một bên lan can, bước chân dài, xoay người đi. Lộc Niệm vội đuổi theo, “Đừng đi, Tần Tự, khoảng thời gian trước, anh có phải từng nhận một hộp quà không?” Cô giữ chặt tay áo, không cho đi, anh tay áo về, bước chân thật ra cũng ngừng. Lãnh đạm nói, “Cái gì?” Hộp quà không có viết tên, quà bên trong cũng đều không có tên. Chẳng lẽ chưa gửi tới? Hay anh ném? Đôi mắt Lộc Niệm mở to, nước mắt thật sự muốn rơi xuống, đó là quà cô đích thân chuẩn bị lâu như vậy. Anh nhìn không thích hợp, chỉ có thể đóng cửa lại, đi về sân thượng, nói khẽ, “Nhận được, không ném.” Lộc Niệm, “Bên trong là bánh kem em đích thân làm.” Kỳ thật cô biết Tần Tự từ nhỏ không thích ăn ngọt, nhưng cũng không làm khác được, không thể làm một bàn đồ ăn gửi qua bưu điện. Tần Tự thế nhưng không có bộ dáng thực ngoài ý muốn, “Ừm.” Lộc Niệm hỏi, “Sao anh biết?” “…… Mua sẽ không xấu như vậy.” Kỳ thật khi biết đó là tự cô làm, anh xác thật kinh ngạc, rốt cuộc, anh với Lộc Niệm không giống nhau, từ nhỏ không vào phòng bếp, là đại tiểu thư mười ngón tay không dính dương xuân thủy. Lộc Niệm, “Ô……” Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt tựa hồ lại muốn lăn xuống. Kỳ thật cô đã không muốn khóc, chỉ là quan sát gần, Tần Tự hình như đối với việc nữ sinh khóc không có biện pháp gì, vì thế xấu ý một chút. Anh quả nhiên không có biện pháp, thiếu niên hơi cong lưng, cô cách anh rốt cuộc gần một ít, nhìn hàng mi dài buông xuống, bị hoàng hôn nhiễm một tầng ôn nhu mờ nhạt, thấp giọng nói, “Ăn ngon.” Lộc Niệm bụm mặt, mắt to từ khe hở ngón tay nhìn anh, xoa cái mũi một chút, đáng thương hề hề. Quả nhiên vẫn rất xấu sao? Tần Tự, “…… Cũng không xấu.” Lộc Niệm lúc này mới rốt cuộc thả tay, kiêu ngạo nói, “Đương nhiên, chính em làm mà.” Tần Tự, “……” Anh hôm nay bị cô làm lăn lộn không cạn, Lộc Niệm cũng cảm thấy như vậy, trong lòng nói thầm, không chọc anh sinh khí đó chứ, khóc cũng không đền bù được cái loại này đâu. Nhưng mà anh hỏi, “Ăn cơm chưa?” Lộc Niệm chớp chớp mắt to, “Không có.” Tai thiếu niên có chút hồng, dời tầm mắt, “Tôi cũng chưa ăn.” Lộc Niệm, “?” Tần Tự, “…… Trả quà.” Mắt thấy Lộc Niệm còn hoang mang, chỉ có thể bức anh cắn răng, phá lệ gian nan hỏi, “Mời cô ăn cơm chiều, ăn hay không ăn?” Đây xem như là lời mời sao? Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Tần Tự chủ động mời! Đôi mắt Lộc Niệm mở to. Lộc Niệm đã lâu không gặp anh, xác thật rất muốn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện. Kỳ thật không có gì để nói, nhưng, cùng anh ở bên nhau, cô cảm thấy thật vui sướng. Nói đáp ứng cơ hồ sắp buột miệng thốt ra. Nhớ tới những việc trong nhà…… Cùng lời đồn điên cuồng kia. Đầu cô như bị đổ một chậu nước lạnh. Tần Tự lập tức phải thi đại học, lần này thi này đối với anhquá quan trọng, Lộc Niệm không muốn làm chuyện thi xảy ra bất kỳ điều ngoài ý muốn nào. Nếu cô còn không kiêng nể gì cùng anh ở bên nhau, bị người Lục gia phát hiện, hoặc là có tin đồn trên mạng, khiến anh thấy được những nghị luận khó coi …… Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, “Buổi tối…… không có thời gian.” Tác giả có lời muốn nói: Tứ Tứ nhãi con: Là tôi quá xấu xa. Niệm Niệm: QvQ Nhưng mà, sự thật về sau được thực tiễn chứng minh, khả năng nhãi con Tứ Tứ mới là người ngây thơ bị () cái kia, Tứ Tứ ở trước mặt Niệm Niệm thật ngoan không chịu được, là bảo bối của cô, tuy rằng hiện tại anh tuyệt đối không thừa nhận, nhưng như vậy đã đủ biết tâm tư ai đó về sau sẽ bị trêu đùa càng tốt. __________ Chào buổi tối các thân ái! 3859 từ.