Trước kia, Minh ca có một lần uống say, nói đùa với Tần Tự, nói miệng cậu độc như vậy, về sau muốn theo đuổi cô gái nhỏ chắc chắn không được. Lúc ấy cậu cười lạnh, nói cả đời cũng sẽ không tìm bất luận kẻ nào, yêu thích ai. Bởi vì từ nhỏ, cậu chưa từng được nếm qua ôn nhu, không biết nên ở chung như thế nào, giành được thứ người ta thích, cậu cũng không cảm thấy mình yêu cầu loại đồ vật này, khi còn nhỏ chỉ muốn sống sót, nhất nhất trở về trả thù những người từng khinh nhục cậu, mà hiện tại càng lớn, mục tiêu cách cậu càng gần, nhưng cậu chỉ cảm thấy mình vẫn vắng vẻ. Như là một con sâu ăn trong quả táo, từ trong ra ngoài đều tản ra hương vị kinh khủng, cậu cảm thấy chán ghét bản thân, cũng càng không có người thích. Không ai yêu cậu, cậu vẫn luôn quật cường cảm thấy không cần bất luận kẻ nào yêu, mà hiện tại xem ra, xác thật cũng sẽ không làm cho người ta thích. Sự mê mang quấn quanh thiếu niên trưởng thành, không có người có thể dẫn đường. …… nhưng mà, không đúng, cậu muốn ai thích? Cái loại mạc danh bực bội này đi lên, làm một khắc kia cậu lùi bước tại đây. Mà Triệu Thính Nguyên tiếp tục cùng Lộc Niệm nói chuyện, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói với tiểu cô nương, mang một ít gì đó không đến mức khiến người ta chán ghét hay quá thân thiết, “…… Có thể cùng Tần Tự quan hệ tốt như vậy, em rất lợi hại.” Thành tích Tần Tự cực tốt, ở tuổi này có thể làm được việc như vậy, các mặt đều nổi bật, chỉ là lãnh đạm, trước nay đều độc lai độc vãng, hành tung thành mê, đối với ai cũng bảo trì khoảng cách, rất ít người có thể nhìn tới cảm xúc của cậu ta. Tần Tự rũ mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Cậu chỗ nào thấy chúng tôi quan hệ tốt? Nhìn thấy?” Cậu đứng cách Lộc Niệm một khoảng, bóng cây dừng trên người thiếu niên, ở trên gương mặt thanh tuấn rơi xuống khói mù thật sâu. “Hơn nữa, tôi và cậu quen nhau?” Cậu hỏi. Thiếu niên nói chuyện cực kỳ lạnh lùng, giống hệt như ánh mắt. Triệu Thính Nguyên không biết nên nói cái gì, xấu hổ đứng tại chỗ. Lộc Niệm, “……” Trước kia Tần Tự nói chuyện vẫn luôn như thế, khi vừa biết cậu, cô cũng ăn không ít đau khổ, cũng không phải là chưa nói lời khó nghe với cô. “Tôi đi đây.” Cậu xoay người nói với Lộc Niệm, ngữ khí như cũ lạnh như băng, “Muốn chạy đến làm công.” Lộc Niệm vội đeo cặp sách đuổi theo, đi vài bước, lại lộn trở lại, hướng hai người bọn họ xin lỗi, “Thật xin lỗi, vừa rồi chúng em cãi nhau, hai người đừng để trong lòng." Triệu Thính Nguyên bài trừ cười một cái, “Không có việc gì, không ngại.” Mãi cho đến bọn họ đi xa, hắn cười khổi với Tô Thanh Du, “Cũng không biết chọc tới chỗ nào của cậu ta.” Tô Thanh Du nhìn chằm chằm bóng dáng hai người nơi xa, bỗng nhiên nhớ tới khi còn ở tiểu học, bộ dáng cô gái này tới ban tìm Tần Tự. Quan hệ của hai người cô biết rất rõ ràng, nhưng Triệu Thính Nguyên chưa chắc biết, Triệu gia chủ yếu ở nơi khác, Triệu Thính Nguyên cũng lớn lên ở Hải Thành, thẳng đến sơ trung mới chuyển trường trở lại An Thành, cho nên khó tránh khỏi đối với hào môn này đó loanh quanh lòng vòng không quen. Tô Thanh Du, “Tính tình cậu ấy chính là vậy, không có biện pháp, từ nhỏ không ba không mẹ, tính cách cổ quái một chút cũng bình thường.” Triệu Thính Nguyên cực kinh ngạc, “Tần Tự là cô nhi?” Tô Thanh Du gật đầu, cô đem quan hệ của Lục gia và Tần Tự nói qua một lần cho Triệu Thính Nguyên, đôi mắt Triệu Thính Nguyên trừng càng lúc càng lớn. Đại tiểu thư cùng với tiểu tử nghèo được thu dưỡng? Nhưng mà, so với điều trước kia hắn biết, đem những đại tiểu thư kia ra so sánh, trên người Lộc Niệm hoàn toàn nhìn không ra bất luận cái loại gì kiêu căng hay cao cao tại thượng, cảm giác về sự ưu việt. Triệu Thính Nguyên nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé liền cảm thấy rất quen thuộc, thì ra làm tớ nhớ tới em trai.” Tô Thanh Du hỏi, “Nhã Nguyên?” Triệu Thính Nguyên gật gật đầu, “Chờ tới năm sau, nó có khả năng cũng sẽ tới trường trung học.” Nhưng mà, bởi vì điểm quen mắt này, khiến hắn đối với Lộc Niệm sinh một ít hảo cảm, nhưng không ngờ cô bé này cư nhiên là đại tiểu thư Lục gia của An Thành. Mà Tần Tự…… Thoạt nhìn quan hệ của bọ họ hoàn toàn không giống như loại quan hệ này, ngược lại nhìn Lộc Niệm càng giống như bao dung săn sóc hơn. Triệu Thính Nguyên khó có thể lý giải, “Vì sao Lộc Niệm đối với cậu ta tốt như vậy?” “Ai biết được.” Tô Thanh Du nói. Cô nhẹ giọng, “Nhưng mà, lần đầu tư này, về sau cũng không nhất định có hồi báo.” Đối với loai người như Tần Tự, ôn nhu so với bạo lực càng dễ dàng thuần phục, cô tin tưởng, một ngày kia, Tần Tự thật sự nổi điên biến thành cuồng khuyển, cũng chỉ có một người có thể thuần phục —— đó chính là khi cậu ta chịu đói lạnh, người đó tới chia sẻ ôn nhu. * Lộc Niệm có thể nhìn ra cảm xúc của cậu không phải quá tốt. “Tôi có thể tới chỗ anh sống hiện tại không?” Lộc Niệm hỏi. Thiếu niên cứng rắn nói, “Chỗ tôi rất khá, không cần cô nhọc lòng.” Trường trung học phụ thuộc ở giáo khu náo nhiệt, hai người đứng trước một xe đang đậu ở ngã tư đường, thời tiết có chút nóng bức, Lộc Niệm nhìn thấy giao lộ có xe kem, nhanh chạy qua cầm hai cái ở trong tay, “Muốn ăn kem ly không?” “Không cần.” “Ăn một cái thôi.” Lộc Niệm làm khó nói, cô giơ hai cái tay lên. Tay nữ sinh trắng nõn lại nhỏ, hai bên một cầm hai kem ly, thời tiết nóng, kem đã có chút muốn rớt, đã chảy ở trên tay cô. Cậu trầm mặc, cuối cùng vẫn là tiếp nhận. Giải quyết xong cái kem ly kia, tầm mắt dừng lại ở cánh tay trái bị kem làm cho dơ hề hề của cô. Lộc Niệm còn không có ăn xong, thấy cậu đem khăn giấy qua, theo bản năng cho rằng cậu muốn lau tay, vì thế thay đổi một tay giơ kem ly, cái miệng nhỏ cắn. Ngưỡng mặt ngọt ngào cười với cậu, cười, tóc đen tinh tế mềm mại rũ ở bên mặt, tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại. Cậu lại bắt đầu không khống chế được sức nóng trên mặt, chỉ có thể gửi hy vọng cô căn bản không chú ý tới—— thẳng đến Lộc Niệm cực kỳ tự nhiên, thuận lý thành chương đem tay nhỏ duỗi tới trước mắt. Cô cho rằng cậu muốn hỗ trợ, thuận tiện sát lại một chút. Động tác thiếu niên cứng lại. Tần Tự không nói chuyện, thấy không rõ thần sắc, đem khăn giấy thu trở về, gác bên cạnh ghế của cô. Lộc Niệm, “……” Đúng vậy, cô bỗng nhiên hậm hực nhớ tới. Tần Tự trước kia chính là như vậy, thậm chí đều không muốn tới gần cô, sao có thể nguyện ý chạm vào tay cô được. Giải quyết xong kem ly, Lộc Niệm lấy khăn giấy, xoa xoa tay, nhìn trộm, nhỏ giọng bức bức, “Anh thật đúng một chút không thay đổi.” “Vẫn là không đáng yêu như vậy.” Cô đặc biệt ép nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng. Nhiệt độ sau tai thiếu niên chậm rãi đi xuống, cậu cười lạnh, “Cô mới vừa mới biết tôi?” Cậu chính là người như vậy, toàn thân không có chỗ nào để người ta thích. So với khi có cậu, cô muốn niềm vui hơn nữa, có càng nhiều người thích, như Lục Dương, Triệu Thính Nguyên…… Bất luận ai so với cậu đều làm được, cũng nguyện ý làm. Cô không phải cũng vui vẻ chịu đựng sao. Tội gì còn tới tìm cậu*. (P/s: tui đọc thể nào cũng cảm thấy bạn nhỏ Tự đang ghen lồng lộn.) “Được rồi được rồi.” Lộc Niệm vội ăn xong kem ly, cảm thấy mình không cẩn thận làm ra chuyện gì đó. “Cho nên có thể xem chỗ anh sống không?” Cô nhẹ nhàng nói. Thiếu niên không nói chuyện, đứng dưới bóng cây, thấy không rõ biểu tình. Minh ca ở bên ngoài kiêm chức bảo kê quán bar, sinh ý không tồi, trước mắt Tần Tự ở tạm trong phòng một. “Quán bar?” Lộc Niệm lẩm nhẩm lầm nhầm. Cô cảm thấy đây không phải địa phương tốt lành gì, hơn nữa, sẽ có rất nhiều hình thù kỳ quái, dễ dàng dạy hư Tần Tự. Cô hỏi, “Ngày thường có chút người nào tới? Có quen anh không?” Trên mặt thiếu niên không biểu tình, “Người tới rất nhiều, cái gì cũng có, đều là uống rượu hoặc liên hoan.” Cậu không quản sự vụ nơi này, đều là Minh ca phụ trách, cậu chỉ ở dưới trướng cùng trù tính, tại đây thiếu niên cực có thiên phú, một năm này cậu không cần thầy dạy đã bắt đầu hiểu cách biên trình và thống kê. Lộc Niệm tò mò hỏi, “Anh uống rượu sao?” Tần Tự hơi hơi nhấp môi dưới, đông cứng nói, “Không có.” Cậu rõ ràng không muốn nói quá nhiều về sự tình tương quan của mình. Tần Tự ở tầng hai, phòng thứ nhất. Giống như là trước kia cậu sống ở gác mái, không chờ Tần Tự mở cửa, Lộc Niệm tự nhiên duỗi tay, “Tôi có thể vào xem không?” “Không được.” Cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, một phen ngăn ở cửa. Nhà ở của cậu bày biện rất đơn giản, vừa vào là thấy được một cái rương, trong kia chính là đồ một năm mùa đông, cô đưa quần áo cùng đồ đạc cho cậu, đều cất ở cái rương đó, bảo quản sạch sẽ, gấp rất chỉnh tề. Cậu chưa từng mặc qua những quần áo đó, tuy rằng hiện tại đã cao lên, rốt cuộc mặc không được. Cho nên phải sớm ném, nhưng có thể là đầu óc cậu hỏng rồi, chẳng những không ném, còn bảo lưu lại, hơn nữa ngày hôm qua mới vừa bỏ ra xong, chưa kịp dọn vào, hiện tại mấy thứ đó cứ như vậy gác ở giữa nhà. Hiện tại để cô đi vào, nhìn thấy, không bằng trực tiếp giết cậu. Hiện tại Lộc Niệm so với cậu đã lùn hơn nửa cái đầu, người thiếu niên cao vững chân trường, cứ như vậy ngăn ở cửa, cô căn bản không vào được, chỉ có thể hậm hực lui ra phía sau. Lúc tầm mắt chú ý của cô trừng, lưng cậu như kim chích, như bị đặt tại lò lửa hung hăng nướng, vô cùng khó nói. “Anh thật kỳ quái.” Lộc Niệm lẩm bẩm, “Ở phòng có phải có đồ gì đó không muốn cho người khác xem không?” Thiếu niên như mèo bị dẫm đuôi, thẹn quá thành giận, “Xem xong rồi?” “Xem xong rồi thì đi.” Cậu lạnh lùng nói, “Nơi này không phải nhà cô.” Lộc Niệm rồi một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn có điểm yên tâm. Buổi tối cô về nhà, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, hỏi Miêu Miêu, "Trong phòng nam sinh sẽ có cái gì? Vì sao không thể để người khác xem.” Miêu Miêu cười trộm, “Khẳng định sẽ không để cậu xem nha, cậu là nữ sinh, hiện tại nam sinh tuổi này, ai lại không có bí mật, bọn họ cũng sẽ thẹn thùng.” Thẹn thùng sao? Tần Tự, sẽ thẹn thùng? Lộc Niệm tưởng tượng một chút, cảm thấy khó có thể tưởng tượng, chỉ thấy có điểm vui vui. Cô thậm chí có đôi khi cảm thấy Tần Tự vừa sinh ra chính là ý chí sắt đá, cả người lạnh như băng, cũng sẽ có loại cảm xúc này sao. Cậu cũng lớn lên. Bọn họ đều lớn lên, từng ngày. Cho nên, về sau cậu ấy cũng sẽ yêu cô gái nào đó, nếu hết thảy đều theo quỹ đạo, không biến thành Ma Vương lạnh nhạt, thô bạo, âm trầm. Lộc Niệm nghĩ như vậy, chậm rãi đắm chìm vào giấc ngủ. Cuộc sống học sinh trung học Lộc Niệm, thường xuyên tới phòng vẽ tranh vẽ tranh, còn bắt đầu tập đàn violon, mà thành tích học tập ở trường ổn định như cũ, đứng sau 50 người. Xếp hạng ở bảng đơn thường xuyên có thể nhìn thấy tên Tần Tự, thành tích cậu càng ngày càng tốt, thứ tự cũng càng ngày càng cao, trường trung học phụ thuộc An Thành là trường trọng điểm thành phố, có thể duy trì được thành tích này, về sau thi đậu, đứng đầu đại học trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Mà Lộc Niệm nhớ rõ trong truyện gốc, Lục Niệm chết vào mười lăm tuổi, một năm ở sơ tam, như vậy, chỉ có thời gian hơn một năm, trong truyện gốc, lần nhảy lầu đó cũng không làm Lục Niệm chết, bởi vì viết cũng không kỹ càng tỉ mỉ, rốt cuộc là tự sát hay chết vì bệnh, Lộc Niệm cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại, mỗi năm Lộc Niệm đều sẽ có kiểm tra thân thể định kỳ, nhưng mà, lo sợ và nghi ngờ tương lai cô cũng không có kể ra, chỉ có thể an tĩnh chờ kia một ngày đến. Nữ sinh ôm sách vở, từ trên hành lang đi xuống, đã bắt đầu tuổi dậy thì, thiếu nữ nẩy nở, giống như cành liễu mùa xuân, tựa như trong một đêm, bắt đầu ẩn ẩn rút ra đường cong nhu hòa ngây ngô. Tác giả có lời muốn nói: Chờ năm tháng trôi đi, phốc, tuyến tình cảm sắp tới rồi. Tứ Tứ nhãi con quá ủy khuất, cậu nơi nào không đáng yêu, nhãi con là đáng yêu nhất, là thiếu nam ngây thơ nhất. ( chấn thanh) ( Gun* đi ha ha ha ha ha ha) (P/s: Cút) Chương 14 Năm nay Tần Tự đã thăng lên sơ tam, thành tích cậu cực tốt, nhưng tuyệt không phải đệ tử tiêu chuẩn tốt, chưa từng tới trường học lưu qua tiết tự học buổi tối, luận điểm thường xuyên giao không đồng đều, hơn nữa xuất quỷ nhập thần, coi nội quy trường học như không có. Nhưng mà, mức độ nổi tiếng của cậu ở trường trung học phụ thuộc vẫn cao như cũ. Trường trung học phát học bổng khen ngợi ba khối, Lộc Niệm chưa bao giờ thi được trước mười người, cô cầm quyển tiếng Anh nhỏ đọc thầm từ đơn, bên cạnh là nữ sinh trộm lôi kéo ống tay áo, “Niệm Niệm, cậu xem, nam sinh kia.” Lộc Niệm thất thần ngẩng đầu, thời điểm cô nhìn đến ngẩn ra một chút. Vừa lúc là thời điểm Tần Tự ở trên đài, Lộc Niệm rất ít khi từ góc độ này xem cậu, xa như vậy, dù cho chỉ là màu đồng phục bình thường, ở một đám người vẫn phá lệ xuất sắc. Biểu tình thiếu niên thực hờ hững, đối với ánh mắt dưới đài hoàn toàn làm như không thấy, tuấn mỹ cao cao, mặt mày đều gãi đúng chỗ ngứa, không quá phận lãnh lệ, cũng không phân rõ anh tú, khí chất trên người càng bất đồng với học sinh chung quanh. Cô quay đầu nhìn bốn phía, có không ít nữ sinh buông sách vở xem cậu. …… Đều không biết bộ mặt chân thật của cậu, thiếu nữ vô tri bị lừa. Sơ trung, nữ sinh dậy thì, thường thường sẽ cảm thấy hứng thú với một ít nam sinh, thân thế bối cảnh của Tần Tự thành mê, trong trường học truyền lưu đủ loại chuyện quái về cậu, có người nói gặp cậu ở quán bar, có người thấy cậu ở võng đêm không về ngủ, cũng có người nói nhà cậu kỳ thật ở biệt thự. Tần Tự đối những lời đồn đó một mực không để ý. Cậu nửa điểm không thèm để ý hình tượng mình ở trong lòng người khác, nói tốt yếu kém đều không có quan hệ, cậu không nhọc lòng quá nhiều, từ bé đã phải trải sự đời những lời đồn đó cũng chẳng thể làm được gì, sẽ không để ý việc nhỏ không đáng kể việc. Cậu lớn lên rất đẹp, thành tích đứng đầu, nguyên bản xuất sắc, trên người có khí chất đáng cân nhắc mà nói không ra, càng thêm trầm mặc, tính cách giấu mình tăng dần theo tuổi, nhiêu đó phá lệ có lực hấp dẫn. Lộc Niệm không nghĩ tới, nhận được tin tức cô biết về Tần Tự lan truyền trong lớp, không mấy ngày, liền có người tới tìm. Trịnh Diệu Toàn thuộc về nữ sinh tương đối trưởng thành sớm, đã bắt đầu có ý thức để ý ngoại hình cùng cách ăn mặc, tuy rằng hiện tại yêu cầu mặc giáo phục, nhưng mỗi ngày đều thay quần áo xinh đẹp mình thích. Cô ta hỏi Lộc Niệm, “Niệm Niệm, cậu quen Tần Tự đúng không? Có thể giúp tớ đem cái này đưa cho anh ấy?” “Tần Tự?” Lộc Niệm kinh ngạc. Trịnh Diệu Toàn gật gật đầu, “Ừm.” Là cái hộp đóng gói rất đẹp, bên ngoài dán một phong thơ, đóng gói phá lệ tinh xảo, sũng nước phấn tâm thiếu nữ. “Không phải thư tình.” Thấy tầm mắt Lộc Niệm dừng lại ở mặt trên, Trịnh Diệu Toàn nhỏ giọng cường điệu, “Chỉ muốn làm quen một chút, thảo luận học tập.” Lộc Niệm, “…… A.” Nếu cô ấy biết mặt thật của Tần Tự, còn có thể thích cậu sao? Miệng độc, khó có thể tiếp cận, đối người khác vô luận nam hay nữ cơ bản đều lạnh nhạt, một câu mềm mại đều không có. Trừ bỏ cô, mấy người có thể chịu đựng gương mặt thật đó. Cứ nghĩ như vậy, Lộc Niệm bình thường trở lại, cô tiếp nhận lễ vật, đáp ứng, “Tôi giúp cậu đưa.” “Cảm ơn.” Trịnh Diệu Toàn vui vẻ ra mặt. Ngày thường Lộc Niệm thật ra rất ít suy xét loại chuyện này, khả năng bởi vì thân thể quá yếu, tâm lực của cô đều đặt ở học tập cùng rèn luyện, sau đó ở phòng vẽ vẽ tranh hoặc là học đàn.