Edit: Cá
...........
Ngủ cùng Đoàn Đoàn một tháng, Văn Chi Vọng cảm thấy mình sắp tu thành chín quả.
Khi cậu gặp chuyện lớn cũng không thể nhiễu loạn tâm tình của cậu.
Vô hỉ vô bi (*), bốn chữ này là dùng để hình dung cậu hiện tại.
(*) Không vui không buồn
Một tháng qua, cậu đã trải qua vô số lần "Thái sơn áp đỉnh", vô số lần nghe âm thanh nhảy nhót loạn xà ngầu của Đoàn Đoàn, còn có vuốt mèo cào giường, mèo nhảy disco trên giường chờ tâm tình cậu tan vỡ.
"Văn Chi Vọng, tôi thấy nhóc mèo mẹ cậu nuôi đáng yêu quá chừng, giống như tiểu thiên sứ á." Bạn tốt cậu nói, "Nếu rảnh thì dẫn tôi đi gặp nhóc nha!"
Văn Chi Vọng nốc cạn ly rượu, thản nhiên nói: "Cậu không hiểu đâu."
Cái này không phải thiên sứ, mà là ác ma thì đúng hơn!
May là hai ngày nay cậu đi công tác nước ngoài, mới có thể thoát được vuốt mèo của nhóc ác ma kia, có thể an ổn mà ngủ một giấc.
Thế nhưng, sau khi bạn tốt nhắc đến tiểu ác ma, Văn Chi Vọng lại cảm thấy hơi nhớ nhóc một chút.
Không gặp hai ngày, không biết nhóc có nhớ mình không ta?
Văn Chi Vọng trở về khách sạn, ngồi ở mép giường, theo phản xạ mà sờ bên người.
Cậu chạm cũng chỉ chạm được drap trải giường tơ lụa, mà không phải là thân mình mềm mại của nhóc mèo mà một tháng nay mỗi ngày cậu đều vuốt ve.
Văn Chi Vọng thở dài, cam chịu mà cầm lấy điện thoại gọi điện.
"Triệu Đinh, tôi nhớ nhà cậu có nuôi mèo phải không?" Văn Chi Vọng nói, "Tôi muốn hỏi một chút, cậu có định mua cho mèo nhà cậu đồ chơi không? Mèo thì thích đồ vật nào?"
Hôm sau, Văn Chi Vọng lên máy bay về nước.
Chuyện đầu tiên cậu làm sau khi về nước là xách balo về thẳng biệt thự.
"Văn tiên sinh, sao hôm nay về sớm vậy?" Quản gia vươn tay chuẩn bị cầm đồ trong tay Văn Chi Vọng, lại bị Văn Chi Vọng từ chối.
"Hôm nay công ty không có việc gì nên tôi về sớm một chút. Đây là đồ tôi mang về cho Đoàn Đoàn." Văn Chi Vọng nói, "Nhóc đâu rồi?"
Quản gia nói: "Mấy ngày nay Đoàn Đoàn không biết bị gì nữa, có chút biếng ăn, đang nằm bò trong phòng ngài đó."
Biếng ăn? Chẳng lẽ là nhớ cậu?
Văn Chi Vọng gật đầu, đi về phòng.
Mấy ngày nay, toàn bộ thân mèo Đàm Nhiên không được thoải mái cho lắm.
Tâm tình của nhóc trở nên không ổn lắm, thậm chí còn hơn gắt gỏng.
Nhóc đã cào nát mấy món đồ chơi, còn muốn gào rú lên nữa.
Tâm tình không tốt nên nhóc ăn không vô, ngay cả cá khô nhỏ mà nhóc thích nhất, hiện tại ăn vào cũng không cảm thấy ngon.
Đàm Nhiên thở dài.
Chẳng lẽ nhóc bị bệnh nan y?
"Két" một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.
Đàm Nhiên quay đầu nhìn ra cửa.
Là Văn Chi Vọng đi công tác vài này đã trở lại.
"Đoàn Đoàn, anh mua mèo cho nhóc nè, nhóc có muốn xem không?"
Đàm Nhiên chỉ thấy thân thể rất khó chịu, nó căn bản không có tâm tình xem quà.
Huống chi, anh ta làm gì mà biết mình thích cái gì đâu?
Đàm Nhiên nghĩ, nếu mình bị bệnh không may chết đi, nếu còn cơ hội thì nhóc nhất định sẽ tiếp tục đầu thai làm người.
Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần bình an sống đến khi già yếu là được rồi.
Nhưng đừng giống đời trước, bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn.
Tuy rằng hiện tại nhóc là mèo giàu nhất nước, nhưng cái này không thể ăn cái kia không được ăn.
Còn không thể chơi máy tính đánh vương giả (*), cuộc sống lại mèo này còn gì thú vị chứ!
(*) Game vương giả vinh diệu, dạng game moba giống liên quân =)))) Cá cũng đang chơi trò này hihi
"Meo!"
Nhóc mèo Đàm Nhiên càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được vuốt nhỏ cào giường một phát, phẫn nộ kêu meo meo.
Mà tiếng mèo kêu này vào tai Văn Chi Vọng là cậu tưởng là nhóc mèo đang nhớ mình.
Văn Chi Vọng có chút vui vẻ.
Cậu mở quà mua cho Đoàn Đoàn.
Văn Chi Vọng đến cạnh nhóc mèo, ôm nhóc mèo đặt lên đùi.
"Anh mua cho nhóc máy mát xa, có thể mát xa da đầu. Nghe nói là rất thoải mái đó."
Văn Chi Vọng không nói là máy mát xa này là cậu đặt làm riêng cho nhóc.
Nhóc mèo vểnh tai lên, nhưng mặt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Văn Chi Vọng bật máy mát xa, nhẹ nhàng đặt lên đầu nhóc mèo.
Đàm Nhiên vốn không hy vọng Văn Chi Vọng có thể mua thứ gì tốt cho nhóc, nhưng khi máy mát xa chạm lên đầu nhóc, mắt mèo Đàm Nhiên trợn tròn.
Quá thoải mái!
Máy mát xa đính kèm bốn xúc tu ngăn ngắn, sau khi bật lên, nó sẽ vừa rung vừa xoay tròn, nhưng không quá mạnh, khiến nhóc mèo cảm nhận lực độ vừa phải.
Rất rất rất là thoải mái luôn!
Đàm Nhiên run run tai mèo, rất nhanh đã biến thành tai chong chóng. (*)
(*) ý là lắc lắc rung rung tai liên tục nhanh như chong chóng á =)))))
Nhóc nheo mắt lại, khuôn mặt nhỏ dán lên đùi Văn Chi Vọng, ghé vào đùi cậu, hưởng thụ sự thoải mái dễ chịu mà máy mát xa mang lại, ngay cả đuôi cũng quên lắc lư.
Văn Chi Vọng nhìn biểu tình thoải mái của nhóc mèo, không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu vươn tay, nhè nhàng sờ cằm nhóc.
Đàm Nhiên tâm tình siêu tốt liếm liếm ngón tay cậu.
Cứ xem như con sen mua máy mát xa cho nhóc, nhóc liền cố mà thu lại tính tình, đối xử với anh ta tốt một chút đi.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
95 chương
92 chương
715 chương
10 chương
41 chương
114 chương
134 chương