Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Chương 9 : Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Sau khi cậu hôn, mới ý thức được mình làm cái gì. Vì một cái nhẫn mà bán đứng nụ hôn đầu của mình? Bé mèo cứng đờ cả người, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Phó Kiêu. Đôi mắt anh dường như nhớ tới cái gì đó, hơi nheo lại, nhìn Tiểu Đường Cao từ trên xuống dưới, Anh cứ có cảm giác bé mèo dường như quá thông minh, không chỉ một lần cảm thấy Tiểu Đường Cao nghe hiểu mình đang nói cái gì. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lòng anh rung động, một ý nghĩ trong đầu xẹt qua, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình điên rồi, ngồi xổm đối diện với bé mèo, cẩn thận nói: "Tiểu Đường Cao, nhóc có hiểu anh nói gì không?" Bé mèo trắng dường như không nghe thấy, dùng móng vuốt khảy khảy cái nhẫn ngọc lục bảo đặt ở mép bàn trà, tiện tay quẹt rơi xuống đất rồi lại ngậm lên đặt trên bàn trà, lặp đi lặp lại. Trong mắt anh lóe qua thất vọng, rồi lập tức cười gượng, nhất định là điên rồi, sao anh lại có ý nghĩ đó trong đầu nhỉ, còn cảm thấy Tiểu Đường Cao có thể nghe hiểu lời anh. Mới vừa rồi đại khái là trùng hợp đi. Bé mèo trắng muốt như bông ở trên bàn trà, tò mò dùng móng vuốt khảy ngọc lục bảo, vừa hoạt bát lại vừa đáng yêu. Phó Kiêu đứng lên, lắc đầu, trong lòng thậm chí có chút mất mác mơ hồ. Tô Trạch Ninh thở phào nhẹ nhõm. Anh thấy bé mèo rất thích cái nhẫn đó, nghiêng đầu quan sát cái nhẫn quen thuộc kia, ký ức tuổi thơ mà anh tưởng rằng đã quên đi lại trở về, thật sự chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì. Nhưng khi anh vươn tay với bé mèo. Tiểu Đường Cao không chút suy nghĩ, cọ cọ trên tay anh, trong mắt lộ rõ sự hạnh phúc. Phó Kiêu nở nụ cười, nhéo nhéo phần lông xù ở giữa cái lỗ tai nhọn, rồi nói với quản gia: "Cái nhẫn này đăng ký trên danh nghĩa của Tiểu Đường Cao, nó thích thì để lại cho nó chơi đi". * Ban đêm, Phó Kiêu lấy ra một xấp tài liệu trong két sắt ở thư phòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tập tài liệu màu đen mở ra, bên trong bất ngờ là ảnh chụp ngày xưa của Bạch Dương Hinh, những tờ tài liệu mỏng này giới thiệu chi tiết về quá khứ của ả, xấp tài liệu như này, trong két còn mấy cái. Quá khứ của Bạch Dương Hinh không phải đơn giản như ả nói, người phụ nữ này trước khi trở thành minh tinh thậm chí còn trải qua mấy lần yêu đương, quá khứ cũng không tính là trong sạch, với lại ả đã từng kết hôn, có một đứa con. Cũng chỉ có Phó Vân Tích mới ngu ngốc bị ả dỗ dành ngoan ngoãn. Từ lúc Bạch Dương Hinh có ý đồ tiếp cận Phó Vân Tích, Phó Kiêu liền điều tra rõ ràng tất cả từ lâu, đây là tác phong nhất quán của anh, đem tất cả chuyện xấu nắm hết trong tay. Nhưng .......... Phó Kiêu nhìn chăm chăm đêm tối ở bên ngoài cửa sổ. Sau khi biết tất cả, anh chưa từng nói với bất cứ ai, mà ngược lại lựa chọn che giấu cho Bạch Dương Hinh, nếu không ông Phó đã ra tay đối phó ả từ lâu. Anh chẳng phải người lương thiện gì cả, làm vậy cũng chỉ vì có lợi cho anh thôi. Bên cạnh Phó Vân Tích luôn có phụ nữ, so với việc để một người phụ nữ thông minh chiếm lấy vị trí này còn không bằng để Bạch Dương Hinh đến. Nhưng nhớ đến thái độ ả còn có ánh mắt oan ức của bé mèo.......... Ánh mắt Phó Kiêu lạnh lùng, ả ngàn vạn lần không nên tự tiện động vào đồ của anh. Anh bấm điện thoại. Sau khi tắt điện thoại, anh nhìn ngoài cửa sổ. Hơn ai hết, anh biết Phó gia bẩn thỉu tuyệt không thua ông ngoại Tống gia bao nhiêu. Lúc anh mười tuổi được ông Phó mang ra khỏi Tống gia, từ giây phút đó, anh hiểu ra, anh chẳng qua là từ đầm rồng sang hang hổ, thế giới này chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có đứng ở đỉnh lợi ích mới nắm giữ được vận mệnh chính mình, không cần dựa dẫm vào hơi thở người khác. Vì thế anh trả giá tất cả mọi thứ không đáng. Nhưng, Phó Kiêu nhìn khuôn mặt anh phản chiếu từ cửa sổ sát đất. Vì sao với khuôn mặt này, anh cảm giác xa lạ đến thế. Tiếng kêu ngọt ngào meo meo meo meo meo meo của bé mèo xuất hiện ở thư phòng. Anh chỉ cần nghe tiếng thôi, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bé mèo trắng nhảy nhót ở trong phòng. Tràn ngập sức sống, tựa như quả đạn pháo vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Không biết có phải do không có mèo khác dạy dỗ nên điệu bộ đi đường của nó luôn là lạ. Cùng tay cùng chân thì không nói làm gì, thậm chí còn thường xuyên ngã vấp té. Lúc Tiểu Đường Cao vấp ngã, tuyệt đối phải nhịn cười, nếu không với cá tính của nó thì cả ngày có thể xoay mông đối diện với anh. Phó Kiêu nghĩ vậy, ánh mắt hơi dịu dàng đôi chút. Không cần nghi ngờ gì nữa, khi bé mèo xuất hiện, cuộc sống của anh không còn tù túng như trước kia.  Nếu để cho thủ hạ nhìn thấy khía cạnh này, nhất định hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ, boss của bọn họ sao mà dịu dàng thế chứ. Rốt cuộc, bé mèo trắng trèo non lội suối ngậm một cây lược nhỏ xuất hiện ở trước mặt Phó Kiêu. Anh vừa thấy là biết chuyện gì xảy ra. Tiểu Đường Cao là một bé mèo thích chải chuốt, thậm chí có đôi khi ngẩn người nhìn mình trong gương Nhưng lông mèo dài rất dễ rối, mà Tiểu Đường Cao lại không có thiên phú liếm lông, nên mỗi tối bé mèo đều ngậm lược tìm anh. Điều này cũng trở thành hoạt động cố định mỗi tối của hai người. Nếu trước kia có người nói cho Phó Kiêu rằng, mỗi tối anh đều dành thời gian vô cùng quý giá của mình để chải lông cho một bé mèo không biết liếm lông, thì chắc chắn anh sẽ nói cho người khác biết không đời nào. Mà bây giờ, mỗi ngày anh luôn làm chuyện mà trước kia cảm thấy không thể nào. Cái đuôi vểnh thẳng tắp, bé mèo ngồi chồm hổm trên mặt đất, vươn móng vuốt bám lấy quần anh, nhưng anh thay thành quần ngủ rồi, vải hơi trơn, móng vuốt luôn luôn trợt xuống, thử lại vài lần cuối cùng đều thất bại. Tô Trạch Ninh đã quen bán đứng liêm sỉ, vươn hai chân ra mà không nề hà nặng gánh, tạo nên tư thế ôm chầm lấy anh. Nên nói thế nào nhỉ. Chuyện này có một thì còn có hai ........... Còn điểm mấu chốt này nọ, sau khi đột phá qua một lần thì lần sau thoải mái hơn nhiều. Với lại cậu là một bé mèo đáng yêu, để chủ nhân ôm không phải rất bình thường sao? * Đêm khuya, trong căn phòng đơn giản chỉ có hai màu đen trắng, bé mèo trắng được chải lông xong nằm ườn bên người Phó Kiêu. Một người một mèo ngủ say thật thơm, chẳng biết tại sao người đàn ông tóc đen anh tuấn luôn cau mày cho dù là trong lúc ngủ mơ, và một bé mèo trắng tuyết ngủ chỏng vó bốn chân, mất luôn cả hình tượng ở bên cạnh gối đầu anh. Một người một mèo đối trán với nhau. Hình ảnh ấm áp khiến ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười. Lạch cạch. Hình ảnh ấm áp còn chưa có giữ được một phút, bé mèo trắng ngủ mơ trở mình, cái chân bé xíu đạp đạp ngay mặt người đàn ông anh tuấn Anh nhíu nhíu mày, vươn tay ôm bé mèo vào lòng. Nếu lúc này bé mèo trắng mở to mắt, sẽ phát hiện, tốc độ cột tiến độ màu xanh cực kỳ thong thả bay vọt lên, cuối cùng vọt đến điểm vạch nho nhỏ nào đó, chân bé mèo vô tình vẽ loạn giữa không trung. Một ánh sáng xanh ở giữa không trung bao phủ trên người bé mèo trắng, chậm rãi mở rộng ra, sau khi ánh sáng tán đi. Bé mèo trắng biến mất không thấy, thay vào đó là một thiếu niên thanh tú, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế như ẩn như hiện dưới tấm chăn trắng, lúc này cuộn mình trong lòng anh, ngủ say sưa. Tiến độ màu đỏ tích lũy không ít lại nhanh chóng giảm xuống. Thiếu niên có vẻ cảm thấy bất thường, giật giật người, co rụt vào trong lòng người kia.  Anh ở gần bên, dường như cảm thấy đệm giường bên người đột nhiên lún xuống và có làn da mềm mịn bóng loáng trong lòng, lông mi nhắm chặt cau có, muốn mở ra. Lúc này tiến độ màu đỏ trở về con số 0. Thiếu niên tóc đen bỗng biến mất, một bé mèo trắng xuất hiện lại ban đầu. Phó Kiêu mở to mắt, trước mắt vẫn tối đen. Anh quen thuộc vươn tay, ôm quả cầu lông đè trên mặt vào lòng, rồi nhắm hai mắt lại. Gió đêm thổi qua, tất cả không còn đấu vết. Nhưng vào ngày hôm sau, Tô Trạch Ninh nhìn cột giá trị thân mật rỗng tuếch, tức muốn mài móng. Là ai! Là cái tên rác rưởi nào trộm đi giá trị thân mật của cậu! Cậu muốn cào chết hắn aaaaaaaaa! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Là cậu, là cậu, là chính cậu đó.