Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Chương 28 : Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Buổi tối, Tiểu Đường Cao ngậm gối đầu trên giường Phó Kiêu chạy đến lều ổ mèo ở phòng khách. Cậu muốn bỏ nhà đi bụi để bày tỏ kháng nghị. Ổ mèo là do ông quản gia mua cho cậu nhưng gần như cậu chưa từng dùng qua, bên trong chất đầy các món đồ chơi mèo, cậu vẫn còn nhớ rõ giữ nguyên thiết lập, cực cực khổ khổ tập tễnh một chân, nhét gối đầu mềm mại vào vào trong ổ mèo, thở phào một hơi thoải mái chui vào nằm. Ủa, sao cậu cảm giác cái ổ hơi nhỏ nhỉ? Tiểu Đường Cao nghi hoặc nhìn xem chung quanh, màn lụa hồng nhạt gần như muốn dính luôn trên người cậu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhất định là phương hướng không đúng, cậu xoay hướng, thoải mái cuộn mình lại, chuẩn bị ngủ. Một lát sau. Tiểu Đường Cao nghi hoặc mở to mắt, sao cậu cảm thấy cái đuôi và mông lành lạnh thế. Cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện hơn nửa cái mông và đuôi lòi ra bên ngoài lều, không thèm để ý rụt rụt vào bên trong, đầu lại đụng vào màn lụa bên kia. Tiểu Đường Cao đứng bật dậy, ném gối đầu ra rồi nằm xuống lần nữa. Nhất định là tư thế nằm không đúng. Tuyệt đối không phải cậu không ngủ được trong ổ! Phó Kiêu đi xuống nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Đường Cao hăng hái định nhét mình vào cái ổ đã nhỏ hơn 1 số với cậu. Cuối cùng bé mèo trắng muốt trơn mượt cũng nhét được mình vào trong ổ nhưng cái màn lụa hồng lại dính sát lên thân thể múp rụp còn tràn ra cả mép ổ. Trong ổ mèo không còn chỗ nào để đặt cái đuôi xù xù nên nó luôn chú ý vểnh cao giữa không trung. Bé mèo trắng vui vẻ meo một tiếng, trong ánh mắt xanh thẳm toát lên vui sướng, nó hoàn toàn không ý thức được sự thật mình sắp phồng căng cái lều rã thành từng mảnh. Phó Kiêu sờ sờ cái mũi mình, có hơi chột dạ nghĩ trong lúc Tiểu Đường Cao dưỡng thương mập lên không ít. Cũng khó trách, lúc này cậu ăn ngon hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa bởi vì hành động không tiện nên phần lớn hoạt động giảm bớt kha khá. Cho dù nghĩ vậy, ngoài mặt anh vẫn không hiện rõ. Nhất định không thể để Tiểu Đường Cao biết, nếu không với cá tính của nó... Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhưng ở bên kia Tiểu Đường Cao nhìn thấy Phó Kiêu tới, kích động đứng lên. Lộp bộp một tiếng. Cái giá đỡ lều công chúa không chịu nổi sức nặng được nữa sụp xuống. Màn lụa hồng không có giá đỡ quấn lên trên người bé mèo Tiểu Đường Cao:…… Trong mắt hạnh Tiểu Đường Cao tràn ngập khiếp sợ, sau đó biến thành uể oải, bé mèo như chịu đả kích to lớn, hành động trở nên chậm chạp. Khắp tâm trí cậu chỉ có một ý nghĩ..... Cậu ngủ sụp giường mình rồi!!! Phó Kiêu cố gắng nhịn cười, vô cùng đứng đắn cởi bỏ màn lụa quấn trên người Tiểu Đường Cao nói: “Chất lượng cái ổ tệ thật.” Tiểu Đường Cao không biết thật ra cái ổ size nhỏ này chuyên môn chuẩn bị cho mèo con, mà Tiểu Đường Cao đã sáu tháng, lông trên cổ đã mọc dày và dài, lúc im lặng uy phong lẫm lẫm hiển nhiên đã không thuộc về phạm vi mèo con nữa. Huống hồ trong khoảng thời gian này quả thật Tiểu Đường Cao béo lên không ít. Bé mèo ngẩng đầu u oán nhìn Phó Kiêu: “Meo meo meo.......” Đừng có cho rằng tôi không thấy mắt anh vui sướng đấy nhé!!! Phó Kiêu ôm lấy Tiểu Đường Cao, an ủi sờ sờ đầu bé mèo ủ rũ cụp đuôi. Tiểu Đường Cao nhảy khỏi lòng anh, chân khập khiễng, tập tễnh đi đến trước cái tủ thủy tinh trang trí đồ cổ ở phòng khách. Ảnh ngược trong thủy tinh soi ra một bé mèo trắng có bộ lông bồng bềnh trơn mượt, lông trên cổ cực kỳ dày như bờm sư tử, lỗ tai nhòn nhọn hồng hồng, đôi mắt hạnh nhân xanh thẳm, ven đồng tử có một vòng tròn màu vàng bất quy tắc, thần bí lại xinh đẹp. Nhưng, Tiểu Đường Cao hơi hơi cúi đầu, để sát vào pha lê. Dưới cằm xuất hiện một cái cằm thứ hai. Cậu có hai cằm. Tiểu Đường Cao như quả cà tím đẫm sương, ngay cả bước đi hơi run run. Gần đây cậu đâu có ăn quá nhiều. Chỉ có cá khô, đồ hộp mèo, cơm mèo, trái cây, sau đó ngẫu nhiên chạy đến cấm địa phòng bếp ăn vụng một ít gà quay, tôm rán, bánh ngọt, kem linh tinh thôi mà. Sao cậu béo nhiều vậy, không khoa học chút nào, hừ! Phó Kiêu nhìn ở trong mắt, vừa bực mình vừa buồn cười, trong khoảng thời gian này anh bận bịu chỉnh đốn nội bộ Tinh Thần và chuyện hợp tác với đạo diễn Angus, mỗi ngày về nhà rất khuya. Quản gia phụ trách chăm sóc Tiểu Đường Cao, ông ấy cực kỳ cưng bé mèo, ở phương diện ăn uống căn bản sẽ không hạn chế nó. Chờ đến khi trở về. Tiểu Đường Cao đã có một chút thịt thịt. Bị đả kích, bé mèo mất tâm trạng bỏ nhà đi bụi. Anh ôm bé mèo đang đắm chìm bi thương trở về ngủ. Bé mèo ngồi xổm trong lòng anh oan ức rầm rì, anh vỗ vỗ mông nó... Lúc ăn đâu có khổ sở mà bây giờ lại thế này. Buổi tối Tiểu Đường Cao ngủ rồi, cái bụng bé mèo trắng béo múp phập phồng hít thở lúc lên lúc xuống, trong lúc ngủ mơ cũng rầm rì, Phó Kiêu nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô: “Bác sĩ Ngô, vết thương của Tiểu Đường Cao còn chưa khỏi, ngày mai anh rảnh thì ghé qua đây chút đi?” Đầu kia điện thoại, giọng bác sĩ Ngô bất đắc dĩ truyền tới: “Phó tiên sinh, vết thương của Tiểu Đường Cao thật sự không nặng, dựa theo nguyên tắc căn bản sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại.” Anh nhíu nhíu mày: “Nhưng bây giờ nó vẫn còn chưa đi đường được.” Giọng Bác sĩ Ngô ngưng lại rồi nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy có thể nó đang lừa lấy đồ hộp mèo để ăn.” Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt Phó Kiêu phức tạp nhìn Tiểu Đường Cao. Trong lúc ngủ mơ, bé mèo hồn nhiên vô tri xoay thân. * Ngày hôm sau. Ánh mặt trời chiếu vào mặt Tiểu Đường Cao. Bé mèo mở mắt, vui sướng meo một tiếng, vươn chân muốn bò lên người Phó Kiêu. Nhưng chân lại vồ hụt. Tiểu Đường Cao nghi hoặc giương mắt nhìn anh đã thức dậy, ngồi ở một bên sô pha, cúi đầu trầm tư. - Meo. Tiểu Đường Cao vui vẻ kêu một tiếng với Phó Kiêu. Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, lấy ra một cây bút laser, điểm đỏ lắc lư dưới chân bé mèo. Đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm điểm đỏ. Hôm nay Phó Kiêu dậy sớm để chơi với cậu hả? Là muốn xin lỗi chuyện hôm qua sao? Không được ...... Cậu không phải bé mèo tùy tiện muốn trêu thì trêu không ngừng được nha. Điểm đỏ lắc qua lắc lại ở dưới chân, tuy thân thể bé mèo trắng không động đậy nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm điểm đỏ xoay tới xoay lui, cái đuôi xù bông phẩy qua phẩy lại . Điểm đỏ vô cùng gian xảo khi ngừng ở bên chân Tiểu Đường Cao. Cuối cùng bé mèo không nhịn được nữa nhào lên. Điểm đỏ chuyển động vòng quanh khắp nhà. Tiểu Đường Cao linh hoạt nhảy tới nhảy lui, vui sướng tràn trề chạy ở trong phòng. Chạy được vài vòng, điểm đỏ ngừng ở giữa vách tường, bé mèo hùng hồn bò lên tường, một chân đè lên điểm đỏ, đắc ý quay đầu meo một tiếng với Phó Kiêu. Uả, hình như cậu đã quên gì đó. Khuôn mặt anh ung dung nhìn cậu. Bỗng nhiên Tiểu Đường Cao phản ứng, cái chân trái!!! Lộ rồi??? Bé mèo trắng ngắc ngứ bò xuống khỏi bức tường, kiên trì tập tễnh đi vài bước. Tiểu Đường Cao ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiêu. Người đàn ông tóc đen anh tuấn cúi đầu nhìn cậu, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Phản rồi.” Bé mèo quay đầu, xấu hổ thả cái chân đang giơ xuống. Đến bữa cơm sáng, quản gia nhìn Tiểu Đường Cao lấy lòng quẩn quanh cọ tới cọ đi dưới chân Phó Kiêu, kinh ngạc nói: “Chân Tiểu Đường Cao khỏe rồi à.” Tiểu Đường Cao xấu hổ cúi đầu. Haizz!!!!!!!! Nhất thời vàng đỏ nhọ lòng son, không nên giả làm người què gạt người. Anh cúi đầu nhìn Tiểu Đường Cao, cười sâu xa nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng khỏe rồi.” Quản gia bưng một chậu cơm sáng đầy ắp cho bé mèo. Phó Kiêu nhìn bé mèo đã bò đến đầu gối mình, môi mỏng hôn hôn nói: “Không cần nhiều vậy đâu, một nửa là được.” Tiểu Đường Cao không thể ngờ được, ngồi xổm trên đầu gối ngửa đầu nhìn anh, trong đôi mắt to tròn tràn ngập khiếp sợ. Quản gia cười ha ha: “Một nửa sao đủ được?” Anh xoa xoa môi: “Cộng thêm việc nó lén ăn mấy thứ ở phòng bếp là đủ rồi, huống chi nó còn phải giảm béo.” Đầu bé mèo ủ rũ nằm nhoài trong lòng Phó Kiêu, cơm sáng vốn thơm ngào ngạt đột nhiên không còn hấp dẫn nữa. Tay anh nhéo nhéo bụng nhỏ Tiểu Đường Cao, suy nghĩ rồi nói thêm: “Cơm chiều cũng thế, tối nào cũng phải đi theo tôi ra ngoài tản bộ.” Đến lúc này, những ngày thần tiên của bé mèo rốt cuộc cũng kết thúc. * Phó Kiêu xuất phát sớm hơn bình thường một chút, gần đây công ty đang bàn bạc vài hạng mục lớn. Đặc biệt, Tinh Thần dốc sức mở rộng nghiệp vụ hải ngoại, thường xuyên hợp tác với giới truyền thông nước ngoài. Hôm nay, người phụ trách của tập đoàn Linh Đồng danh tiếng của giới truyền thông nước C là Khổng Linh Hạc sẽ gặp anh, thảo luận về lần hợp tác này. Đây cũng là lần đầu tiên người phụ trách song phương hợp tác, hai bên đều rất coi trọng. Sáng sớm, thư ký Trương đã chờ ở cửa, Phó Kiêu đã thay đồ nói: “Phó tổng, sáng nay Khổng tổng của tập đoàn Linh Đồng nước C sẽ đến công ty.” Anh gật gật đầu, cài xong khuy măng sét obsidian: “Sắp xếp các hạng mục khác thế nào?” Thư ký Trương đẩy đẩy gọng kính vàng nói: “Đều đã sắp xếp thỏa đáng.” Ở phòng khách nghỉ ngơi, Tiểu Đường Cao lại mở mắt. Tập đoàn Linh Đồng? Không phải tập đoàn này sẽ xuất hiện ở phần sau cốt truyện sao? Cậu nhớ rất rõ ràng, ở cốt truyện ban đầu, sau khi Phó Kiêu xảy ra tai nạn xe cộ, Phó Duy sứt đầu mẻ trán tiếp nhận công việc ở công ty, lúc này người phụ trách của tập đoàn Linh Đồng lại đây đàm phán hợp tác, áp lực Phó Duy rất lớn nhưng được Phong Giai Minh dịu dàng khuyên giải nên tình cảm hai người ấm lên rồi hắn thuận lợi nắm bắt hợp tác cùng Linh Đồng, giành được hội đồng quản trị tán thành. Sao tập đoàn Linh Đồng lại xuất hiện nhanh thế nhỉ? Bởi vì cốt truyện đã thay đổi sao? Tiểu Đường Cao cúi đầu như suy tư điều gì, ở bên Phó Kiêu đã lâu, cậu cũng biết địa vị Tinh Thần ở trong lòng Phó Kiêu quan trọng đến cỡ nào, bắt đầu từ đại học thực tập ở Tinh Thần cho tới bây giờ quản lý nó, hơn mười năm, cuộc đời anh gần như chỉ có Tinh Thần. Ngược lại, bây giờ Phong Giai Minh không còn quan trọng nữa. Không trải qua vụ tai nạn xe cộ hay bị người khác vứt bỏ, Phó Kiêu tất nhiên sẽ không coi Phong Giai Minh là trụ cột tinh thần duy nhất, cũng sẽ không tuyệt vọng đau khổ, khi sau này biết cô ta và Phó Duy ở bên nhau, thậm chí triệt để độc ác. Bây giờ với Phó Kiêu, có lẽ tập đoàn Tinh Thần mới là thứ quan trọng nhất. Ở phần sau cốt truyện, tập đoàn Linh Đồng mới xuất hiện mà giờ xuất hiện trước, chẳng lẽ nội bộ Tinh Thần thay đổi? Có lẽ cậu nên đi theo Phó Kiêu quan sát cái tập đoàn này xem sao. Đồng tử Tiểu Đường Cao linh động hạ quyết tâm. * Phó Kiêu ngồi ở phía sau xe Rolls-Royce xa hoa, thư ký Trương lập tức đưa máy tính bản qua, anh dùng nó xử lý các tài liệu liên quan đến công việc mà thư ký Trương sàng lọc trước. Anh ta đẩy gọng kính vàng ở bên cạnh, báo cáo công việc hôm nay và lịch trình đâu vào đấy. Phó Kiêu vươn tay trái...... Anh còn chưa kịp lấy thì thư ký Trương đã lấy nước đá có sẵn trong tủ đông đưa cho anh. Phó Kiêu nhận lấy rồi uống hết. Một loạt động tác giữa hai người mà một câu trao đổi cũng không có. Ở phía trước, tài xế thấy cảnh như vậy không nhịn được cảm khái, chả trách thư ký Trương được Phó tổng trọng dụng, anh ta quả thực là con giun trong bụng Phó tổng, chỉ cần anh ta ở bên người Phó tổng thì nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, sẽ không để Phó tổng hao tốn nhiều tâm trí. - Meo meo....... Tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên ở trong xe. Phó Kiêu nghi hoặc nhướng mày, sao anh nghe thấy tiếng Tiểu Đường Cao nhỉ? Trong lúc anh đang hoài nghi có phải mình nghe lầm không. Lại có tiếng meo meo khác vang lên từ hộp đựng đồ ở giữa hàng ghế sau Giây tiếp theo, nắp hộp mở ra, bé mèo trắng chật vật chui ra từ bên trong, quơ quơ đầu, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Phó Kiêu và thư ký Trương dừng ở trên người mình, không hề luống cuống mà ngửa đầu ưỡn ngực meo một tiếng rồi nghênh ngang tiêu sái đi tới ly nước trước mặt Phó Kiêu, thật cẩn thận cúi đầu xuống, thè lưỡi hồng nhạt có gai nhỏ, liếm từng hớp nước trong cái ly. Chẳng hề xấu hổ khi bị tóm được. Thư ký Trương nhíu mày nói với tài xế: “Sao Tiểu Đường Cao lại ở trong xe?” Tài xế cũng không hiểu ra sao: “Tôi cũng không biết.” Phó Kiêu đau đầu xoa xoa cái trán: “Nó mà quyết tâm muốn đi đâu thì ai cũng ngăn không được.” Nhớ lần đó mang Tiểu Đường Cao đi tiệc tối, tuyệt đối nó có một ngàn phương pháp chuồn ra đi theo anh. Phó Kiêu suy nghĩ rồi lấy ra di động tra xét định vị trên người bé mèo, lúc trước có gắn chip định vị, nó sẽ biểu hiện vị trí của mình trên di động, xác định định vị dùng tốt, anh nói: “Nó muốn đi theo thì cho đi theo, đợi chút nữa thả trong văn phòng tôi đấy.” Nói xong anh ôm Tiểu Đường Cao vào lòng, túm lấy cái chân lông xù uy hiếp nói: “Trong công ty, người rất nhiều, nếu nhóc chạy mất thì anh không cần nhóc nữa đâu.” Đáng tiếc với loại uy hiếp này, bé mèo chẳng để ở trong lòng. Meo meo hai tiếng cho có lệ, Tiểu Đường Cao co rụt vào trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt lại ngủ bù. * Tổng bộ của tập đoàn Tinh Thần nằm trên tầng 100 của một tòa nhà văn phòng tại trung tâm thành phố. Từ dưới quan sát lên tầng 100 của tòa nhà gần như nối liền với bầu trời, trên đỉnh có một ngôi sao năm cánh màu bạc lấp lánh. Tòa nhà này được phân phối với nhiều công ty môi giới, đài truyền hình, công ty sản xuất và công ty truyền thông thuộc về Tinh Thần. Xe của Phó Kiêu chậm rãi đi qua cửa tòa nhà. Xuyên qua cửa xe thủy tinh, Tiểu Đường Cao nhìn thẩy bảo an ở cửa cực kỳ nghiêm ngặt, nhân viên công tác cần phải có thẻ mới được đi vào, cũng không trách được, tòa nhà này thường xuyên có minh tinh ra vào, nếu bảo an không nghiêm ngặt thì fan cuồng rất dễ trà trộn vào. Xe Phó Kiêu ngừng ở ga ra riêng biệt, ở bên ngoài có thang máy chuyên dụng đi thẳng tới văn phòng Phó Kiêu. Khi xuống xe, anh định ôm bé mèo đi xuống. Nhưng Tiểu Đường Cao kiêu ngạo từ chối! Cả ngày ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì! Cậu là bé mèo vô cùng độc lập, sao phải đi đâu cũng để anh ôm được. Phó Kiêu cúi đầu nhìn Tiểu Đường Cao ngẩng đầu ưỡn ngực, nhướng mày. Bé mèo tò mò đi theo bước chân anh vào thang máy. Thang máy làm bằng kính thủy tinh, Tiểu Đường Cao tò mò đặt chân lên tấm kính trong suốt chung quanh, cái đuôi xù xù lắc tới lắc lui. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thang máy trong suốt từ từ đi lên. Anh khẽ kêu bé mèo lại nhảy ra khỏi lòng mình, xác nhận lần nữa: “Thật sự không cần anh ôm?” - Meo... Tiểu Đường Cao ngửa đầu ưỡn ngực khinh thường kêu. Không cần!!! Tiểu Đường Cao hờ hững cúi đầu ........ Sau đó gào thê lương: “Meo!!!!!!!!!!!” Phía dưới thang máy cũng trong suốt!!!!!! Cao, cao quá trời ơi!!!!!! Không ổn, đầu cậu sao lại hơi choáng váng rồi. Phó Kiêu, mau tới cứu, cứu tôi, tôi sắp không chịu nổi rồi. Ting.......... Cửa thang máy mở ra, đã tới tầng làm việc cao nhất. Đám trợ lý đứng bên ngoài hiếm khi thấy ánh mắt Phó tổng vui vẻ ôm một con mèo đi ra khỏi thang máy. Bé mèo trắng lông dài trông thật xinh đẹp, đôi mắt xanh thẳm rực rỡ lấp lánh giống như bảo thạch, thoạt nhìn như công chúa kiêu ngạo, chẳng qua không hiểu sao nom hoảng sợ không yên, cái đuôi xù xù uể oải ỉu xìu rũ xuống. Nhưng!!! Lông trắng. Đôi mắt xanh, ừm, xung quanh có một vòng vàng bất quy tắc. Đám trợ lý lặng lẽ nhìn nhau. Phó tổng đi qua, nhóm trợ lý nói: “Chào Phó tổng.” Anh thất thần gật gật đầu, ôm mèo trắng khẽ giọng an ủi nói: “Ổn rồi, không sao nữa.” Thấy Phó tổng đi vào văn phòng. Nhóm trợ lý mới ngơ ngác nhìn nhau. Trong đó một người lên tiếng nói: “Lông trắng, dị đồng, chính là nó.” Trong lòng mọi người run run. Bọn họ là nhóm trợ lý của Phó Kiêu, không nói quá thì chỗ bọn họ chính là nơi tin tức linh hoạt nhất Tinh Thần, không biết bắt đầu từ khi nào, Tinh Thần truyền lưu một truyền thuyết. Phó tổng nuôi một con mèo cực kỳ cao quý, toàn thế giới chỉ có một con mèo trắng dị đồng, chỉ hơn nửa năm, tốc độ thượng vị cực kỳ đáng sợ làm vô số phụ nữ, bọn thủ hạ oán hận nghiến răng nghiến lợi khi muốn đến gần bên người Phó tổng. Càng đáng sợ là Phó tổng cưng chiều bé mèo vô điều kiện, nó là nhóc bá vương của Phó gia, thậm chí có người đồn rằng, ở Phó gia bạn đắc tội ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với bé mèo. Mà hôm nay rốt cuộc bọn họ cũng thấy được bé mèo. Trời ơi có thể khiến Phó tổng dịu dàng an ủi, đúng là búa bổ. Tiểu Lưu là tinh anh từ nước ngoài về nước, nhìn rồi lắc đầu, ôm một đống tài liệu đi tới bên cạnh, vô cùng đau đớn nói: “Nhàm chán.” Cậu ta hận sắt không thành thép. Có được cơ hội đến bên Phó tổng học tập trở thành trợ thủ của anh, đây là cơ hội mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ! Là vinh quang tột cùng!!! Bọn họ không muốn cần cù chăm chỉ làm việc ra sao, trợ giúp Phó tổng giải ưu giải nạn mà đứng đây bàn luận về một con mèo nào đó. Hừ, con mèo đó mà đến trước mặt mình thì cậu ta chẳng thèm nhìn dù chỉ một chút. * Phó Kiêu thả Tiểu Đường Cao ở thảm văn phòng. Cuối cùng Tiểu Đường Cao đã bình tĩnh lại, quan sát khắp nơi, phong cách văn phòng Phó Kiêu nhất quán, đôi mắt cậu khẽ chớp chớp, vẫn là hai màu đen trắng. Kết cấu văn phòng gồm ba phần, chính giữa là khu làm việc, sau lưng là cửa kính sát đất, cậu nhìn xuống một chút, gần như quan sát hơn phân nửa nội thành, thậm chí nhìn thấy đám mây ở tầng dưới. Chỉ lén nhìn thoáng qua thôi, cậu vẫn còn rùng mình sợ hãi lui về sau, thật là đáng sợ. Bên trái là khu vực tiếp khách, bày trí sô pha mềm mại. Bên phải là nơi anh nghỉ ngơi, là một căn phòng không nhỏ, được khóa từ bên trong, trong đó có giường mềm thậm chí có phòng để quần áo, treo quần áo ngày thường, bên cạnh có tủ lạnh mở, bên trong cung cấp đủ loại đồ ăn, bánh ngọt, kem, bánh bích quy phong phú. Đôi mắt cậu dần dần sáng lên. Sau khi nghiêm túc dặn dò Tiểu Đường Cao đừng chạy loạn, Phó Kiêu cùng thư ký Trương bắt đầu lịch trình hàng ngày. Nhưng khi anh vừa đi, cậu lập tức ngậm bánh ngọt ra khỏi tủ lạnh. Bánh ngọt đóng gói khá phức tạp, chân mèo căn bản mở không ra. Tiểu Đường Cao nhanh trí nhìn ngoài cửa. * Bên ngoài văn phòng. Tinh anh Tiểu Lưu nhìn tài liệu xử lý không chớp mắt. - Meo meo~~ Bỗng nhiên bên chân vang lên tiếng kêu ỏn ẻn. Cậu ta cúi đầu. Dưới chân là một bé mèo trắng ngoan ngõan, nghiêng đầu meo một tiếng, dưới chân dẫm một cái túi nhựa. Đôi mắt bé mèo to tròn, xanh thẳm tràn ngập chờ mong. Tiểu Lưu chỉ thấy lòng mình bị giáng một đòn nặng nề. Một lát sau, cậu ngơ ngác nhìn cái túi rỗng tuếch và cặn bánh trong tay. Lòng bàn tay chỉ còn sót lại vài sợi lông trắng nho nhỏ. Tức quá, mới vừa rồi mình làm sao vậy!!!