Cho nên, Tống Đình Thâm thật sự là đã uống rượu, nhưng còn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự không chút ý thức.
Ít nhất trước mắt thì anh ấy vẫn còn tỉnh táo bốn, năm phần.
Hàm ý uy hiếp của hai chữ phía sau rất nặng, chính là xem Tống Đình Thâm tự bổ não mà suy tính đi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tống Đình Thâm vừa rồi còn say đến bất tỉnh nhân sự đã xoay người cực nhanh.
Đương nhiên, anh cũng không quên kéo chăn, đắp kín chính mình lại, ý đồ che đậy cái sự thật nào đó.
Nguyễn Hạ ngồi thẳng người lên, sửa sang lại đầu tóc, nghiêng đầu liếc nhìn Tống Đình Thâm vẫn đang cố gắng giả chết, ha ha hai tiếng rồi nói: “Nếu anh không quá say đến như vậy, vậy uống hết cốc nước mật ong dì pha đi, uống xong rồi ngày mai sẽ không khó chịu như vậy nữa.
”
“Ừ, được rồi.
”
Tống Đình Thâm biết anh không thể tiếp tục giả chết được nữa, chỉ có thể ngại ngùng ngồi dậy, bưng cái chén đặt trên tủ đầu giường lên.
Kì thật chuyện đã đến lúc này rồi, Nguyễn Hạ cũng không ngốc, cô có thể đại khái đoán được nguyên nhân Tống Đình Thâm không vui vẻ, có thái độ khác thường như vậy là vì sao.
Tống Đình Thâm cũng không phải là một người không khống chế được cảm xúc của bản thân, trong lòng cô, anh là một người luôn rất bình tĩnh cho dù có gặp phải chuyện gì chăng nữa, “cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng sẽ không đổi sắc mặt” đại khái là miêu tả người như anh.
Anh là một người rất chững chạc, trong sự nghiệp cũng đã rất thành công, hơn nữa trong mấy năm này, anh vẫn luôn công tư phân minh vô cùng rõ ràng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có sự nghiệp thành đạt, trừ phi có ngày nào đó phá sản, nếu không anh cũng sẽ không vì công việc mà như vậy.
Không, không đúng, nếu là Tống Đình Thâm, cho dù là phá sản rồi, cô cũng tin tưởng anh sẽ vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Về gia đình, cô và Vượng Tử đều rất tốt, không bệnh không tai nạn, sống không biết tốt đến mức nào, không có việc gì có thể khiến anh phải bận tâm.
Càng nghĩ, Nguyễn Hạ chỉ có thể tạm thời mặt dày cho rằng người khiến Tống Đình Thâm mất khống chế như vậy hẳn là cô này.
Trong khoảng thời gian này biểu hiện của cô tốt như vậy, ở cùng anh có thể coi là ngọt ngọt ngào ngào, nhìn thì không khác lắm với những cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, kết hợp chuyện trong hai ngày này lại, Nguyễn Hạ hơi hơi suy nghĩ một chút liền biết được vấn đề nằm ở vị trí nào.
Ngày hôm thứ sáu đó, căn bản nhân viên lễ tân cũng không nói gì sai, đoán chừng anh và Tần Ngộ thật sự đi qua đó cùng nhau, về phần sau đó vì sao Tần Ngộ không quay về, cô cũng không biết.
Vì sao Tống Đình Thâm phải lừa gạt cô đây.
Trên cơ bản cô đã kết luận được Tần Ngộ là sống lại rồi, hắn thích nguyên chủ như vậy, nếu đã có cơ hội quay trở lại đây, dựa vào phần tình cảm hắn dành cho nguyên chủ, khẳng định hắn muốn nối tiếp tình xưa với cô trong thời gian nhanh nhất, nào biết được Tống Đình Thâm căn bản không chết, cô không phải góa phụ, cũng không phải độc thân, thậm chí tình cảm của cô và Tống Đình Thâm cũng không tệ.
Dựa theo tính cách của Tần Ngộ thì sao hắn chịu được, hoặc là hắn sẽ chủ động từ bỏ, hoặc là hắn sẽ chủ động xuất kích gây chuyện không nên có.
Nếu như hắn từ bỏ, vậy hắn sẽ không thiết kế ra cục diện như vậy, thậm chí còn laajo ra một công ti kì lạ để tiếp cận cô.
Cô thật sự không hiểu vì sao Tần Ngộ lại cố chấp với nguyên chủ đến như vậy, nên biết rằng trong nội dung cuốn tiểu thuyết, hắn có thể xem là cực vô tội, chẳng qua là bởi vì hắn kết hôn với nguyên chủ, sau đó bị Vượng Tử lúc lớn biến thành nhân vật phản diện ép đến gần như là phá sản, kết cục tuyệt đối không tốt, chẳng lẽ hắn chưa từng hối hận sao? Chằng lẽ bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn vẫn không biết tính tình của nguyên chủ sao, không biết nguyên chủ căn bản không thích hắn sao? Nếu như đây là cổ đại, Tần Ngộ thật sự có thể xem là một vị hôn quân, hôn quân u mê không chịu tỉnh.
Nếu như cô là Tần Ngộ, sống lại một lần, cô khẳng định sẽ cách nguyên chủ càng xa càng tốt, tiếp tục làm một người cao phú soái, cuộc sống muốn phóng khoáng bao nhiêu thì phóng khoáng bấy nhiêu.
Trận chiến này của Tần Ngộ, phản ứng này của Tống Đình Thâm, tất nhiên là đã gây ra chuyện không nên có rồi.
Dựa trên kinh nghiệm xem nhiều tiểu thuyết của cô, chỉ cần đặt Tần Ngộ vào vai diễn nữ phụ ác độc, không khó đoán ra được hắn đã làm chuyện gì.
Dưa theo bình thường, hắn khẳng định gọi Tống Đình Thâm ra ngoài một mình rồi nói chuyện, Tống Đình Thâm đương nhiên cũng sẽ không từ chối, dù sao giữa anh và Tần Ngộ cũng không thù không oán.
Tần Ngộ sẽ nói với Tống Đình Thâm những gì nhỉ?
Nguyễn Hạ không đổi sắc mặt suy nghĩ, khẳng định hắn sẽ nói mấy lời giả mà như thật, khiến Tống Đình Thâm hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn không cạn, đúng vậy, chính là loại quan hệ nam nữ bất chính kia.
Tần Ngộ và nguyên chủ ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, hắn tùy tiện nói ra vài việc cũng đủ để Tống Đình Thâm hiểu lầm.
Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ cũng không nói chuyện, liền chủ động đưa tay ra chọc chọc eo của cô: “Tôi không cố ý đâu.
”
Thật ra anh cũng rất ngại ngùng mà, chỉ hi vọng Nguyễn Hạ có thể quên đi chuyện vừa rồi.
Nguyễn Hạ liếc anh một cái, châm chọc nói: “Anh còn không cố ý sao? Tôi nhìn dáng vẻ anh như vậy không giống say rượu chút nào, tổng giám đốc Tống chắc là ngàn chén không gục trong truyền thuyết nhỉ? Lần trước đó không làm tốt anh cũng giả say nhỉ.
”
Nói không chừng lần trước đó anh cũng cố ý giả say, nói không chừng anh đều đã nghe thấy những lời cô và Lê Tĩnh nói với nhau, đoán chừng anh còn cô vô cùng đắc ý nữa.
Tống Đình Thâm niết niết mũi, bất đắc dĩ giải thích: “Lần trước là uống say thật đấy, tôi không cần thiết phải lừa cô.
”
Tư duy logic của phụ nữ là như vậy sao? Lần này giả vờ sau, vậy lần trước cũng là giả vờ nốt.
Lần này tuy rằng tâm phiền ý loạn, nhưng anh cũng đang kiềm chế bản thân, hơn nữa thêm cả Lê Viễn Hàng ở bên cạnh khuyên bảo, hắn không uống bao nhiêu, có điều lúc Nguyễn Hạ tới, anh thật sự là choáng váng nặng nề, ngủ một giấc ở trên xe, tinh thần mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.
Về phần vì sao anh giả say, đó là bởi vì anh vẫn không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Làm sao đoán trước được sẽ xảy ra chuyện xấu hổ như vậy?
Nguyễn Hạ không hi vọng Tần Ngộ sẽ thực hiện được gian kế của hắn, cô cũng không muốn giữa mình với Tống Đình Thâm xuất hiện ngăn cách vì người này, người đàn ông này thật sự quá tốt, tốt đến mức cô phải tự chống lại mình mà rung động với anh, còn muốn ở bên cạnh anh, cô không muốn từ bỏ.
“Hôm nay Lê Viễn Hàng cũng nói với tôi rồi, nói là anh không vui, để tôi hỏi xem có phải anh có chuyện gì hay không? Bạn tốt của anh cũng nhìn ra cả rồi, không thể giấu tôi tất cả mọi chuyện phải không?” Nguyễn Hạ quyết định làm một cô bạch liên hoa không biết gì hết, nếu như thật sự thoải mái nói chuyện với Tống Đình Thâm, cô sẽ nhất quyết không có quan hệ gì với Tần Ngộ.
Đúng vậy, vốn dĩ cô với Tần Ngộ không có quan hệ gì hết, mặc kệ Tống Đình Thâm có tra thế nào, hễ cứ tra ra được một chút quan hệ nào giữa cô với Tần Ngộ trong kiếp này, vậy thì coi như là cô xui xẻo.
Những gì Tần Ngộ nói, chẳng qua chỉ là những chuyện trước khi hắn sống lại, là chuyện kiếp trước của hắn với nguyên chủ, kiếp này cô với hắn cũng chưa gặp mặt nhau được vài lần.
Cho dù hắn nói mờ ám như thế nào, chỉ cần cô nhất quyết khẳng định cô không biết gì hết là được.
Trước đây Nguyễn Hạ không phải không nghĩ đến chuyện nói hết mọi thứ, cô cũng muốn thẳng thắn thành khẩn không có bí mật gì với Tống Đình Thâm, nhưng mà có thể sao?
Có được cặp vợ chồng nào không có bí mật riêng, hơn nữa, cô cũng có ý thức bảo vệ bản thân mình, tình cảm của cô với Tống Đình Thâm cũng chưa sâu đậm đến mức đó, dễ dàng nói hết quân át chủ bài cùng với bí mật của mình ra như vậy, cô thực sự không muốn làm chuyện này, cũng không dám làm.
Nguyễn Hạ liếc nhìn Tống Đình Thâm một cái, nói: “Tôi thấy anh thật sự là không vui, nói thử tôi nghe đi, để ở trong lòng cũng không phải là cách mà, nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút, mặc dù tôi cũng không thể cho anh ý kiến gì, nhưng vẫn có thể làm một hốc cây mà.
”
Sau khi Tống Đình Thâm uống hết rượu mật ong ở trong chén, anh trầm mặc một lát.
Anh không biết mình có nên nói hay không, liệu anh có thể gánh vác được kết quả sau khi nói ra hay không?
Cũng có thể nói, anh không biết bản thân anh có thể thừa nhận được sự thật như thế nào?
Nếu như cô thật sự từng có quan hệ thân mật như vậy với Tần Ngộ, Tống Đình Thâm không dám cam đoan rằng mình hoàn toàn không để ý, có lễ lúc đó giống như bị đâm một nhát vậy, không đau không ngứa, nhưng trong lòng anh vĩnh viễn không thể bỏ qua được, anh cũng muốn như thế.
Đến lúc như vậy rồi, anh mới phát hiện, bản thân anh không rộng lượng như anh tưởng tượng.
Anh vẫn để ý, vô cùng để ý.
Nếu như giữa cô với Tần Ngộ không có quan hệ gì, vậy liệu cô có cho rằng anh không đủ tin tưởng cô hay không? Thế mà anh lại bị một tên râu ria khoác lác ánh hưởng đến như vậy?
Thấy Tống Đình Thâm không hé răng, Nguyễn Hạ cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
11 chương
67 chương
44 chương
10 chương
240 chương
27 chương