Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Chương 5 : Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Editor: Hạ Hôm qua Nguyễn Hạ đã đem thông tin chuyến bay gửi cho Tống Đình Thâm, cô cảm thấy mặc kệ là anh có xem hay không thì vẫn nên báo trước một tiếng, chỉ là không ngờ lúc xuống máy bay, nắm tay bạn nhỏ Tống Thư Ngôn ra khỏi cửa sân bay thì liền thấy Tống Đình Thâm đã chờ sẵn, còn có trợ lý của anh nữa.      Bánh bao nhỏ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng buông tay cô, giống như một viên đạn lao nhanh vào người Tống Đình Thâm. Tống Đình Thâm thuận thế ôm lấy bé, hôn lên gương mặt mũm mĩm, trong mắt đều là nét dịu dàng.  “Baba, con rất là nhớ ba luôn!”, hai tay bánh bao nhỏ ôm lấy cổ anh, còn cọ cọ mấy cái.  Mặc dù Nguyễn Hạ đã đối xử với bé tốt hơn, nhưng nói về tình cảm thì cô vẫn xếp sau Tống Đình Thâm, dù sao bình thường cũng đều là anh ở chung với bé con. Nguyễn Hạ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bé con năm trước đã đi nhà trẻ, trong nhà trẻ một thời gian sẽ có hoạt động cần phụ huynh tham dự, mà nguyên chủ trước nay đều không kiên nhẫn với loại chuyện này, Tống Đình Thâm cũng biết, cho nên mỗi lần có hoạt động thì anh đều sẽ tự mình đến nhà trẻ của con trai để tham dự.  Một nhà ba người này rất ít khi ở cùng nhau. Đây cũng là lần đầu tiên trợ lý Trần có thể quan sát Nguyễn Hạ ở khoảng cách gần.  Nói là kinh ngạc thì cũng không quá, bảo bối Tống gia lớn lên trông rất giống cô, nhưng mà có lẽ giá trị nhan sắc của bé con không phải hoàn toàn là từ cô ấy mà ra (ý nói là có Tống đại gia góp vốn vào đó mà :>), dù sao thì nhan sắc này mấy tiểu hoa đang nổi ngoài kia cũng không dám so sánh.  Trợ lý Trần cảm thấy nghi ngờ tin đồn vị Tống phu nhân này vì được gả vào nhà giàu mà gài Tống tổng,nhan sắc như vậy mà sếp không động lòng sao? Tống Đình Thâm và con trai âu yếm hỏi thăm xong, anh cuối cùng cũng nhìn đến Nguyễn Hạ, trong mắt không hề vui mừng, một gương mặt bình tĩnh, chỉ nói, “Vất vả rồi” Đối với một cặp vợ chồng bình thường mà nói thì đáng ra không thể xa lạ với nhau như vậy, nhưng hiện tại dù là nguyên chủ hay Nguyễn Hạ đi nữa cũng sẽ không vì sự xa lạ này mà có cảm giác mất mát.     Nguyên chủ đâu có yêu anh ta, cô ấy chỉ yêu tiền của anh ta, yêu việc anh ta cho cô ấy cuộc sống xa hoa, còn với Nguyễn Hạ thì sao, cô với anh chỉ là hai người xa lạ. Người lạ thì không phải nên khách khí với nhau sao? “Không có gì”, Nguyễn Hạ trả lời.  Trợ lý Trần đi lấy hành lý của Nguyễn Hạ, còn một nhà ba người nhan sắc đỉnh cao thì đi đến bãi đậu xe. Trên đường đi Nguyễn Hạ đều chọn im lặng làm nền, nghe hai cha con bánh bao nhỏ bày tỏ nỗi nhớ của hai người với nhau. Trên xe, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm cũng không có gì để nói, vậy cũng tốt, cô cũng lười phải nói chuyện, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn, trước đó trợ lý Trần đã gọi điện đặt sẵn phòng, lúc anh đưa thẻ phòng cho Nguyễn Hạ thì trong lòng đã vô cùng kinh ngạc. Tống phu nhân mang theo con trai đến thành phố A tìm Tống tiên sinh, vậy mà một nhà ba người họ lại thuê hai phòng, như vậy là sao? Anh cảm thấy hình như bản thân vừa phát hiện ra một bí mật không thể cho người khác biết được.  Ngược lại Nguyễn Hạ đối với chuyện này không hề có chút kinh ngạc nào, cô còn cười tủm tỉm cảm ơn trợ lý Trần. Như vậy là đúng rồi, nếu ở chung một phòng thì cô mới cảm thấy không vui. Hiện tại dù cô là Tống phu nhân thì sao chứ, quan hệ giữa cô và anh cũng không phải chỉ là người lạ thôi sao? Đương nhiên việc Tống Đình Thâm không thích cô cũng là sự thật.  Bánh bao nhỏ cảm thấy rất rối rắm, bé biết ba mẹ mình trước giờ đều không ở chung phòng, mà trong nhận thức của bé thì không cảm thấy hai vợ chồng chia phòng ngủ là một điều rất kì lạ, cho nên đến lúc ra khỏi cửa thang máy thì bé vẫn không biết là nên ở cùng ba hay mẹ. Nguyễn Hạ lấy hành lý của mình từ chỗ trợ lý Trần, sau đó nhanh chóng tìm được phòng của bản thân, quẹt thẻ đi vào. Đây là một khách sạn năm sao, lại vừa mới được tu sửa hai năm trước, nội thất trong phòng đều rất mới, căn phòng rộng khoảng 40 mét vuông, mọi thứ cần dùng đều có.  Cô cũng không quan tâm đến hai cha con kia, dọn dẹp hành lý xong liền nằm xuống giường, nghiêng người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát sàn kìa. Phong cảnh rất đẹp, chờ đến tối chắc chắn sẽ càng đẹp hơn. Nguyễn Hạ đã từng tới thành phố A, hôm nay đến đây cũng không có tâm trạng đi du lịch, cô đến là để cứu một mạng người. Nguyễn Hạ vội vàng chạy đến đây là vì trong nguyên tác viết ngày Tống tiên sinh gặp chuyện chính là hai ngày nữa. Trong cốt truyện viết bởi vì bánh bao nhỏ sốt cao sinh bệnh, bảo mẫu không liên lạc được với nguyên chủ nên gọi cho Tống Đình Thâm. Anh vốn chuẩn bị sáng hôm sau sẽ về, sau khi biết tin thì để trợ lý sửa vé lại thành buổi tối hôm đó. Lúc này đang là mùa hè, thời tiết thất thường, đêm đó trời đổ mưa lớn, xe của Tống tiên sinh trên đường ra sân bay đã bị một chiếc xe tải va chạm, cuối cùng Tống Đình Thâm và trợ lý đều tử vong tại chỗ.  Thật ra chỉ dựa vào cốt truyện, nếu Tống Đình Thâm không trở về trong đêm thì việc tránh được vụ tai nạn đó là tất nhiên, Nguyễn Hạ vốn không cần thiết phải đến thành phố A làm gì. Chỉ là lúc đọc tiểu thuyết, cô cảm thấy cái chết của Tống tiên sinh có chút không ổn, cô nghĩ là tác giả sẽ khai thác chi tiết này, ai ngờ đọc đến cuối truyện cũng không thấy đề cập đến nữa.  Dù sao trực giác của con gái đều rất chuẩn. Tống tiên sinh qua đời thì sao, công ty của anh sẽ dễ dàng sụp đổ như vậy sao? Làm sao mà một khối tài sản lớn đến vậy lại sau nửa năm chỉ còn hai căn nhà và xe chứ? Chuyện như vậy nói ra thì ai sẽ tin được chứ? Bởi vậy thà rằng là tin có chuyện chứ đừng không quan tâm. Cho nên Nguyễn Hạ quyết định bản thân phải đến Ma đô* * Ma đô là Thượng Hải, trong convert luôn viết là thành phố A, nhưng đến đây thì lại để là Ma đô nên mình nghĩ tác giả nhầm.   Lúc này trong lòng Nguyễn Hạ lại nổi lên một suy nghĩ khác, nếu cái chết của Tống tiên sinh thật sự có ẩn khuất, vậy cô bế bánh bao nhỏ đến đây có khi nào sẽ xuất hiện hiệu ứng bươm bướm* không? Một nhà ba người đều đi đời sao? Nguyễn Hạ nghĩ đến đây cảm thấy trong lòng không yên.  * Hiệu ứng bươm bướm là hiệu ứng một việc bị tác động thì một loạt những việc sau đó sẽ bị thay đổi.  ***** Ở phòng bên cạnh lúc này Tống Đình Thâm đang phát huy sở trường làm một người cha tốt, anh giúp bánh bao nhỏ rửa mặt rửa tay sạch sẽ, động tác vô cũng thành thạo. Tâm của bánh bao nhỏ lại không có ở trong phòng, bé nhìn ba mình hỏi, “Mẹ đang ở đâu ạ?” Tống Đình Thâm trả lời, “Mẹ con ở phòng kế bên” “Dạ, ba ơi, tối qua con ngủ với mẹ”, bánh bao nhỏ hơi do dự nói, “Tối nay con cũng muốn ngủ với mẹ, ba có thể nói với mẹ được không ạ?” Tống Đình Thâm mình con trai mình, bế bé lên, để bé ngồi trên giường, anh hỏi, “Không phải con ở nhà ông bà ngoại sao? Là mẹ con đón con về à?” Tống Thư Ngôn gật gật đầu, “Dạ, hôm qua mẹ tới đón con về” “Còn mấy ngày trước lúc con ở nhà ông bà ngoại thì sao? Mẹ con có đến chơi với con không?” Bánh bao nhỏ hiện tại không nhớ nhiều đến vậy, bé lắc lắc đầu trả lời, “Con không nhớ rõ lắm” Tống Đình Thâm quả thật đối với người vợ này rất xa lạ, nhưng dù gì cũng là vợ chồng bốn năm, anh đối với tính cách của cô cũng xem như là có hiểu biết. Không bàn đến lí do kết hôn, hai người sau khi kết hôn đều có chung suy nghĩ, đó là không quản chuyện của đối phương, mấy năm nay cả hai đều là nước sông không phạm nước giếng.  Nguyễn Hạ không thích con mình, sau khi sinh con cũng rất ít khi ôm bé, còn không chỉ một lần oán giận với bảo mẫu. Cô cũng không phải là không hài lòng bảo mẫu, mà là giận đứa con. Cô nói rằng sau khi sinh con thì vóc dáng không còn như xưa nữa, cho dù cố gắng thế nào thì vóc dáng cũng không thể trở lại như lúc trước. Còn nói rằng dù bị đánh chết cũng sẽ không sinh thêm lần nữa.  Suốt bốn năm qua, Tống Đình Thâm có thể nhìn ra rằng cô ấy không yêu anh, cũng không thương đứa con này. Tại sao cô lại đột nhiên mang con trai đến tìm anh. Không thể là vì thiếu tiền, mỗi tháng anh đều cho trợ lý chuyển vào thẻ của cô một số tiền không ít, bốn năm qua cô cũng chưa mở miệng đòi thêm.  Tống Đình Thâm cũng lười suy nghĩ mấy chuyện mất thời gian này, nếu cô có vấn đề gì, tự nhiên sẽ tìm anh để nói, anh cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Nguyễn Hạ bây giờ trong lòng đã rối tung, sao cô lại không nghĩ đến việc cái chết của Tống tiên sinh trong tiểu thuyết là có người sắp đặt chứ, bây giờ cô đến đây có khác gì đem mạng đến nộp đâu? Thật sự muốn khóc đến mù mà. Cô muốn mang bánh bao nhỏ trở về ngay bây giờ, sau khi quyết định liền muốn điện thoại ra đặt vé, lúc nãy lại bực bội ném điện thoại sang một bên. Bởi vì khả năng mà bản thân vừa nghĩ ra, cảm xúc của Nguyễn Hạ vẫn luôn rất tệ, cô rất muốn quay về nhưng lại cảm thấy làm vậy là không nên. Liệu có thể tránh thoát cốt truyện hay không đây.  Cô thở dài một hồi, đến lúc ăn cơm chiều cũng ăn không vô, tâm trạng giống như ngày mai sẽ tận thế. Tống Đình Thâm đương nhiên cũng nhìn ra tâm trạng cô không tốt, nhưng anh lựa chọn làm ngơ, anh đoán không được cô muốn cái gì, cũng lười đoán, cứ yên lặng chờ cô tự nói ra.  Ngược lại bánh bao nhỏ rất quan tâm đến mẹ mình, bé co vươn bàn tay béo béo sờ trán Nguyễn Hạ, rất lo lắng hỏi, “Mẹ ơi có phải mẹ bị bệnh rồi không?” Nguyễn Hạ lắc đầu, cô chỉ đang lo lắng cho mạng nhỏ của mình mà thôi. Nếu một nhà ba người đều đi lãnh cơm thì thật sự là tuyệt vọng, tuyệt vọng tới nỗi làm người ta muốn điên lên.  “Vậy sao mẹ lại không vui?”, bánh bao nhỏ kéo tay cô, bé kề mặt mình lại, “Mẹ nói cho con nghe đi, con sẽ không nói cho ai biết đâu” Nguyễn Hạ liếc nhìn Tống Đình Thâm bình tĩnh ngồi đối diện, cô quyết định thông có bé con này nhắc nhở Tống Đình Thâm một chút. Nói cô lo xa cũng được, nói cô có bệnh cũng được, dù sao thì cô đã xuyên thành nguyên chủ, đối với vấn đề giữ mạng này thì vẫn nên lưu tâm mới được.  “Lúc này mẹ ngủ trưa, đã thấy một cơn ác mộng” Nguyễn Hạ sắp 25 tuổi, vậy mà lại không quan tâm hình tượng, ở trước mặt Tống Đình Thâm cùng bé con béo tròn này tỏ vẻ đáng thương. “Ác mộng?”, bánh bao nhỏ khó hiểu, người lớn mà cũng gặp ác mông sao?  “Đúng vậy”, Nguyễn Hạ trả lời, “Trong ác mộng, ba mẹ và cả con nữa đều gặp chuyện không hay, cả người đều là máu, mẹ sợ bảo bảo đau, nhưng mẹ không thể ôm con được, cho nên mẹ bị dọa đến tỉnh giấc” Lúc cô nói mấy lời này, bánh bao nhỏ tỏ vẻ nghi hoặc, bé con còn chưa trả lời thì Tống Đình Thâm đã lạnh lùng lên tiếng, “Đừng nói mấy chuyện này trước mặt con, nó sẽ bị dọa”