Nguyễn Hạ nghe vậy trố mắt nhìn Vượng Tử, cô lập tức nghĩ xem câu nói của Vượng Tử có ý gì.
Ngoài một số người đặc biệt phải chịu đau đớn nhiều hơn còn lại các sản phụ khác đều phải chịu đau như vậy một lần.
Sinh tự nhiên thì không phải nói nhưng đẻ mổ thì đau hơn gấp mười.
Tuy rằng cô không phải trải qua nhưng nghĩ đến thôi cũng thấy đau rồi.
Dù xã hội hiện nay sinh mổ cũng không dễ dàng hơn mấy, không đau lúc mổ nhưng sau này sẽ đau.
Nguyên chủ xem ra khá may mắn, ít ra cái bụng của cô vẫn còn trắng nón nà, thậm chí là còn căng mịn.
Thật sự trên người cô không thấy dấu hiệu của sự sinh nở.
Rất nhiều người mẹ vì sinh con mà phải chịu thiệt, thiệt hại nhất đó chính là dạn da.
Hiện nay kỹ thuật hiện đại cũng chỉ có thể làm mờ đi vết dạn chứ không thể làm biến mất hoàn toàn vết dạn.
Nguyễn Hạ nhớ cô có một đồng nghiệp bị dạn da khi mang thai, khắp người đều bị dạn, nghe nói cô ấy đã khóc rất nhiều lúc ở nhà.
Không biết nguyên chủ phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư, nỗ lực nhiều thế nào mới có thể duy trì vóc dàng như hiện tại.
Để sinh ra Vượng Tử chắc chắn nguyên chủ cũng phải trải qua không ít khó khăn.
Sinh con ra rất đau, Nguyễn Hạ không nghĩ Vượng Tử bé như vậy mà đã biết thương mẹ rồi.
Tuy qua lớp váy mỏng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận bờ môi ấm áp của cậu.
Cô đưa tay xuống sờ cái đầu nhỏ của cậu, giọng nói tự nhiên trở nên nhẹ nhàng: “Mẹ không đau.”
Vượng Tử mở to đôi mắt tròn của cậu hỏi cô: “Có thật không ạ?”
“Thật.” Nguyễn Hạ kiên nhẫn giải thích: “Chỉ khi em bé ở trong bụng mẹ muốn chui ra thì mới đau thôi.”
Vượng Tử suy nghĩ một chút: “Thế thì mẹ không cần có em bé nữa đâu, con không muốn mẹ đau.”
Nguyễn Hạ cảm thấy buồn cười.
Cô chắc chắn sẽ không phải trải qua cảm giác mang thai đau đớn.
Vì cô ở hiện tại đều không chuẩn bị tốt cho việc hôn nhân và đẻ con.
Nếu như ai đó thực sự muốn cưới cô, cô sẽ sớm nói chuyện này.
Sinh con chứ không phải đi mua rau ngoài chợ.
Thời đại này dù là nuôi thú cưng cũng phải có trách nghiệm chứ đừng nói đến việc nuôi con.
Cô không tự tin để có thể tự nuôi một sinh linh bé nhỏ.
“Được.” Nguyễn Hạ như đáp ứng cậu: “Mẹ chỉ cần có em bé Vượng Tử này là được rồi.”
Vượng Tử có chút ngượng ngùng, ôm lấy eo cô.
Cậu thích mẹ gọi như vậy, thích mẹ gọi cậu là em bé.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc, chờ Vượng Tử uống sữa rồi đi ngủ Nguyễn Hạ mới có thời gian suy nghĩ chuyện khác, cô chợt nhớ đến nụ hôn chúc ngủ ngon.
Cô cũng không phải lần đầu khám phá cuộc đời, cô hiểu rõ cuộc đời.
Mỗi ngày đều đối mặt với Tống Đình Thâm, một người đàn ông tốt, chỉ có trời mới biết cô phải phí sức đến đâu mới có thể đối diện với anh mà không bị kích động.
Vừa nãy anh tới gần cô, lúc anh hơi khom lưng xuống, không nói quá lên chút nào nhưng tim cô như muốn nhảy ra.
Thử hỏi có người phụ nữ nào có thể đối mặt với tình huống như vậy mà không nhắm mắt không? Ai có thể chống lại sự hấp dẫn như vậy chứ?
Cũng may là Tống Đình Thâm lịch sự, anh không thật sự đi tới mà chỉ tìm một góc có thể lừa được Vượng Tử chân ngắn.
… Được rồi, cô phải xác nhận là có mấy giây cô thật sự đã tiếc nuối và thất vọng.
Có điều bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vui mừng.
Vui mừng vì anh có thể bình tĩnh như thế, họ là nam nữ mà cả hai đều là người trưởng thành rồi còn đang làm vợ chồng giả.
Điều cô muốn đều chỉ là suy nghĩ trong đầu cô.
Sau này mà phát sinh thì khi đó mới tá hoả.
Nghĩ lại cũng thấy đau đầu.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ đột nhiên muốn dành cho Tống Đình Thâm một lời khen sâu sắc.
Nếu như không suy nghĩ đến việc sống chung sau này thì tốt nhất không nên bước đi dễ dàng.
…
Nguyễn Hạ đang suy nghĩ về nụ hôn chúc ngủ ngon, trở lại phòng ngủ của Tống Đình Thâm, anh không cảm thấy bình tĩnh như những gì anh đã thể hiện.
Ngồi trên giường, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh của cô, lúc anh tiến đế gần cô, trên người cô có một mùi hương rất nhẹ và dễ chịu, cũng với khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng của cô đều lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Anh vừa nghi ngờ, vừa có một cảm giác không thể diễn tả được.
Anh nghi ngờ ở chỗ dù vào buổi tối hôm đó của bốn năm trước, Nguyễn Hạ cũng không lộ ra vẻ mặt như vậy.
Hiện tại anh càng ngày càng không hiểu được Nguyễn Hạ, cũng không hiểu nổi trong lòng cô đang nghĩ gì.
Trước đây anh không thèm để ý cũng không thèm quan tâm nhưng hiện tại cô dần dần cho Vượng Tử tình cảm mẹ con.
Số lần gặp nhau của cô và anh cũng bắt đầu tăng lên nhưng anh không biết tại sao anh không hiểu được Nguyễn Hạ của hiện tại mặc dù hai người ở cùng nhau trong suốt bốn năm, chính vì vậy anh lại càng tò mò.
Không biết trong khoảng thời gian anh đi đến thành phố A, đã có chuyện gì xảy ra mà làm cô thay đổi đến vậy.
Chỉ có điều tò mò vẫn là tò mò, cô không nói anh cũng không hỏi.
Thậm chí trong lòng Tống Đình Thâm cũng không muốn mất đi cảm giác ấm áp này.
Anh sợ khi anh hỏi thì Nguyễn Hạ của quá khứ sẽ quay trở lại.
Mặt khác trong phòng ngủ, Nguyễn Hạ đã quen uống một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ.
Giờ mới hơn mười giờ, cô liền xuống giường ra khỏi phòng đi xuống cầu thang, lúc này cô phát hiện ra dưới tầng có ánh đèn.
Dì giúp việc hôm nay không ở đây mà hệ thống an ninh của khu này rất tốt.
Vì vậy khả năng có người ở dưới nhà chỉ có thể là Tống Đình Thâm.
Sao anh còn chưa ngủ?
Nếu Nguyễn Hạ đột nhiên xuất hiện sẽ doạ anh vì thế khi bước xuống cầu thang cô không tự chủ tăng thêm tiếng bước chân.
Một lúc sau, cô nhìn thấy đèn phòng bếp đang bật, đi đến gần xem thử cô nhìn thấy Tống Đình Thâm không biết đang làm cái gì, nên cô đi tới hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Tống Đình Thâm đã sớm nghe được tiếng bước chân, lúc quay đầu lại mặt có chút lùng túng, trong tay vẫn còn cầm cọng rau, nhìn khá hài hước.
Anh tuy không trả lời nhưng Nguyễn Hạ thấy anh như đang trong một trận chiến liền biết anh đang làm gì, khó tin hỏi: “Anh đang làm đồ ăn vặt sao? Bữa tối ăn không đủ no à?”
Tối hôm nay đi ăn được không ít, lại ăn cả bánh gato và các món khác… Mấu chốt là sau khi ăn cơm anh còn cùng Vương Tử ăn hết một phần kem xoài.
Chẳng nhẽ Tống Đình Thâm chính là đại vương dạ dày trong truyền thuyết sao?
Sao mấy lần trước không thấy anh xuống bếp làm đồ ăn đêm nhỉ?
Dì giúp việc cũng không nói đến chuyện này.
Tống Đình Thâm trầm mặc một lát nói: “Nhà tôi bình thường không ăn sinh nhật bằng bánh, mà ăn mì trường thọ.”
Khi ba mẹ anh còn sống, mỗi lần đến sinh nhật anh, mẹ anh đều nấu cho anh một bát mì trường thọ thơm ngon, ngồi nhìn anh cho đến khi nào anh ăn xong bát mì.
Sau khi cha mẹ mất, anh ở nhờ nhà họ hàng cũng không ai nhớ đến sinh nhật anh.
Khi anh đi học ở ký túc xá thì anh thường xuống căng tin, mua một suất mì sợi coi đó là mì trường thọ.
Sau này khi sự nghiệp ngày càng phát triển, cứ đến sinh nhật, anh lại theo thói quen tự mình nấu một bát mì sợi.
Dù bụng không đói cũng sẽ nhớ tới mẹ để ăn hết bát mì.
Khi còn bé vẫn chưa hiểu được tâm nguyện của mẹ, giờ đã làm cha thì mới phần nào cảm nhận được phần náo ý nghĩa của món ăn.
Khi làm cha làm mẹ thật sự không có đòi hỏi gì nhiều, chỉ hy vọng con của mình được bình an, khoẻ mạnh đến già là đủ.
Nguyễn Hạ nghe vậy liền mím mím môi.
Mặc dù trong tiểu thuyết không tốn nhiều lời văn để miêu tả anh nhưng khi còn nhỏ cha mẹ anh mất là sự thật.
Tuy anh chỉ nói một câu ngắn gọn cô cũng có thể cảm nhận được những năm tháng gian khổ của anh.
Trước đây cô luôn cảm thấy mình đáng thương.
Từ nhỏ cô đã lớn lên cùng ông bà, sau đó được cha mẹ đón lên ở cùng nhưng có bất kể vấn đề gì cô cũng bị coi như người ngoài.
Dù sao cô cũng là con ruột của ba mẹ, dù họ có xa lánh cô đến thế nào, cô cũng không hiểu được cảm giác chua xót khi phải đi ở nhờ.
Sinh nhật cô, cha mẹ vẫn nhớ đến, làm cho cô một bàn thức ăn toàn đồ ăn cô thích, mẹ cô cũng sẽ mua cho cô một cái bánh gato, ba cũng sẽ đáp ứng mong ước của cô, mua cho cô một món quà sinh nhật.
Anh vẫn đáng thương hơn anh rất nhiều.
Người đàn ông như Tống Đình Thâm, không thể nghi ngờ, đối với phụ nữ mà nói có sức hấp dẫn mạnh.
Anh không có tuổi thơ lớn lên trong hạnh phúc, vào trường hợp như vậy, dĩ nhiên ở thương trường, anh có thể mở một con đường máu, dùng hết sức lực của mình mà thay đổi số phận.
Vì vậy sức hút trên người anh là tuổi thơ mà khi còn bé anh không có được, cũng là những thứ mà ông trời ban cho anh chứ không ban cho những người đàn ông cùng tuổi.
Nguyễn Hạ đi tới trước mặt Tống Đình Thâm, cười với anh: “Mì trường thọ sao có thể để birthday boy làm.
Để tôi làm cho, dù tôi không giỏi nấu nướng nhưng nấu mì sợi thì cũng không tệ lắm.”
Nhà bếp rất rộng, cô lần lượt lấy từ trong tủ lạnh ra trứng gà, thịt hộp, đun nước sôi trong nồi, thả một gói mì sợi vào.
Nấu mì sợi thực sự rất đơn giản, đặc biệt là trong tình huống nguyên liệu đầy đủ.
Nguyễn Hạ cắt thịt hộp ra làm ba bốn miếng nhỏ bỏ vào nồi, màu sắc ngay lập tức tốt lên.
Cô quay đầu ra hỏi anh: “Anh thích ăn trứng lòng đào không?”
Tống Đình Thâm sững sờ trả lời: “…Cũng được.”
Cho trứng gà vào, cô nhanh chóng cho một ít rau xanh vào.
Ngoài muối và một ít nước tương, cô không cho thêm gia vị nào vào nữa.
Trong chốc lát, một bát mì trường thọ không tệ lắm cũng được làm xong.
Truyện khác cùng thể loại
2214 chương
3594 chương
20 chương
124 chương
30 chương
9 chương
23 chương