Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện
Chương 19 : Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện
Editor: Hạ
Tống Đình Thâm cũng không nói gì thêm với Lê Tĩnh nữa, anh đi về hướng toilet, Lê Tĩnh cắn cắn môi dưới, vẻ mặt không biết nên làm sao.
“Người lúc nãy có phải là Tống tổng của công ty em không?” Chị họ của Lê Tĩnh đi qua bên này, tò mò hỏi, “Vừa rồi chị nhìn thấy vợ của anh ta, đẹp như tiên vậy, người đàn ông này thật là may mắn nha.”
Lê Tĩnh cố gắng bình tĩnh lại, cong cong khóe miệng, “Chẳng lẽ không phải là vợ của anh ấy gặp may mắn sao?”
Người đàn ông giống như Tống Đình Thâm, hành vi và cách cư xử đều rất có nguyên tắc, cho dù anh không có thành tựu giống như bây giờ đi nữa thì cũng là đối tượng làm không ít phụ nữ nhớ thương.
Chị họ của Lê Tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, “Em nói vậy cũng không hẳn, đương nhiên là Tống tổng của các em càng may mắn hơn rồi, vợ của anh ta xinh đẹp như vậy, mỗi ngày về nhà nhìn thấy đều là cảnh đẹp ý vui, một cô gái xinh đẹp đến như thế mà đồng ý lấy chồng sinh con thì đã là một chuyện rất khó tưởng tượng rồi đó.”
Lê Tĩnh không tiếp lời, trong lòng đã trầm xuống rất nhiều.
Cô có mắt, đương nhiên nhìn thấy Nguyễn Hạ xinh đẹp như thế nào, chỉ là theo trực giác của con gái, quan hệ của hai vợ chồng này không tốt là sự thật, không phải là tự cô suy đoán.
Chỉ là, đồng thời Lê Tĩnh cũng hiểu, Tống Đình Thâm ở phương diện kia không hề có ý với cô.
Tuy anh trai cô và Tống Đình Thâm có mối quan hệ rất tốt, cô có thể vào Tống thị cũng là vì vào ngày phỏng vấn cô đã làm một chút chuyện, khiến người của phòng nhân sự và phòng tài vụ cho rằng quan hệ giữa cô và Tống Đình Thâm không bình thường. Vốn dĩ cho rằng sau khi vào Tống Thị thì cô và Tống Đình Thâm sẽ trở nên gần gũi hơn, nhưng lại không biết vì sao mà Tống Đình Thâm đối xử với cô và đối xử với các nhân viên khác không hề có gì khác nhau.
Anh rất ít khi nói chuyện với cô, thậm chí có đôi lúc cô cảm thấy biểu hiện của bản thân đã rất rõ ràng, dáng vẻ của anh vẫn luôn lạnh nhạt, cách xa ngàn dặm.
Có đôi lúc Lê Tĩnh nghĩ rằng có phải thật ra tâm tư của cô anh đều hiểu rõ nhưng lại ngại cô là em gái của Lê Viễn Hàng cho nên anh không thể công khai đáp lại tại công ty? Chung quy vẫn quan tâm đến cảm nhận và mặt mũi của bạn tốt.
“Tĩnh Tĩnh, những lời dì nói lúc nãy em có nghe không?” Chị họ dừng lại một chút, “Tùy là chị cũng không thích làm như vậy, em lại còn trẻ tuổi, nhưng mà vòng bạn bè của em thật sự hẹp, coi như là quen thêm một người bạn cũng tốt, em thấy sao?”
Lê Tĩnh lắc đầu, “Hiện tại em không có hứng thú với mấy chuyện như vậy.”
Chị họ như đang suy nghĩ gì đó, nhìn về hướng Tống Đình Thâm rời, có ý nhắc nhở nói, “Cũng đúng, cho dù là anh Viễn Hàng hay Tống tổng vừa nãy thì đều là những nhân tài ưu tú, em thường xuyên tiếp xúc với họ, không tránh khỏi ánh mắt có chút cao, chỉ là nghe chị nói này, người đàn ông thành công như Tống tổng vậy, trong nhà anh ta có vợ còn có con, không cần biết quan hệ giữa hai vợ chồng họ đến cùng là có hạnh phúc hay không, ít nhất họ cũng sẽ không ly hôn, đàn ông thông minh hơn nhiều so với phụ nữ, hơn nữa Tổng tổng của các em vừa nhìn đã biết là kiểu người để ý gia đình....”
Có một số lời nói nên dừng đúng lúc, nếu nói quá rõ ràng ngược lại sẽ tổn hại mặt mũi của đối phương.
Lê Tĩnh có chút khó khăn mỉm cười, có phải rất nhiều người đều biết rõ tâm tư của cô hay không? Thật ra cô đâu có ngốc, rất nhiều chuyện trong lòng cô đều hiểu, ví dụ như Tống Đình Thâm không thích cô, hoặc là cho dù quan hệ giữa Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ không tốt thì hai người họ cũng sẽ không ly hôn, nếu muốn ly thì đã sớm ly rồi, sẽ không để đến bây giờ.
-----------
Nguyễn Hạ không biết có một khúc nhạc đệm này, chỉ là đến lúc Tống Đình Thâm quay lại, cô rõ ràng cảm nhận được anh đã nhìn cô vài lần!
Chẳng lẽ anh vừa từ khoa mắt quay về sau đó phát hiện hôm nay cô nhìn rất rất đẹp à?
Chờ đến khi hôn lễ kết thúc, bởi vì Tống Đình Thâm đã uống chút rượu nên Nguyễn Hạ không thể không nhân trọng trách lái xe, một nhà ba người chào tạm biệt với vợ chồng Lê Viễn Hàng, thuận tiện cảm ơn sự tiếp đãi ngày hôm nay của họ.
Lê Tĩnh đứng một bên, vẫn luôn im lặng.
“Sau này nhớ dẫn vợ cậu theo nhiều hơn.” hôm nay Lễ Viễn Hàng cũng uổng không ít, tâm tình vui vẻ, nói chuyện cũng không chú ý như bình thường, “Có điều, Nguyễn Hạ, hôm nay em đúng là cho anh mặt mũi đó, một đám người bọn anh ở cùng kí túc xá, thời điểm tổ chức hai cái hôn lễ khác em đều không xuất hiện.”
Nguyễn Hạ vờ như nghe không hiểu ý tứ bên trong, vẫn luôn cười tủm tỉm nói, “Việc đó cũng không thể trách em được, em cũng không nhận được thiệp mời, hôn lễ hôm nay cũng là em mặt dày đòi đi theo đó.”
“Này lão Tống, việc này là cậu không đúng rồi, đều đã dặn cậu phải dẫn người nhà theo rồi mà, chỉ là, Nguyễn Hạ, anh vẫn phải giúp lão Tống nói một câu, trước giờ cậu ấy đều tới một mình, làm mọi người còn tưởng cậu ấy là một người độc thân.”
Nhìn thấy Nguyễn Hạ đẩy cái nồi này lên người mình, Tống Đình Thâm tất nhiên sẽ không so đo với cô, cũng sẽ không làm cô mất mặt trước mặt mọi người, liền cười nói, “Lần sau nhất định sẽ chú ý.”
“Như vậy không được.” Vợ của Lê Viễn Hàng cầm di động, nói với Nguyễn Hạ, “Chúng ta thêm WeChat đi, đàn ông bọn họ rất biết bao che cho nhau, chúng ta giữ liên lạc, sau này có chuyện gì thì phụ chúng ta cũng có thể báo cho nhau một tiếng, không để bọn họ có cơ hội cùng nhau nói dối.”
“Ok nha.”
Hai người phụ nữ quét WeChat của nhau, thành công trở thành đồng minh.
Vợ của Lê Viễn Hàng lại quay sang phía Tống Đình Thâm làm mặt quỷ, “Em đã thêm Wechat của vợ anh rồi, anh sẽ không để ý đâu nhỉ? Sau này đàn ông các anh có hoạt động tụ tâp gì thì em sẽ trực tiếp nhắn cho em ấy. Dù sao mỗi lần nghe các anh bàn chuyện thời sự, tán gẫu gì đó đều rất nhàm chán.”
Tống Đình Thâm có chút bất đắc dĩ, “Anh không ngại.”
Chỉ là Nguyễn Hạ có thời gian đến hay không thì anh cũng không biết, hôm nay là vì Vượng Tử quấn lấy cô, thật ra cô căn bản không nghĩ sẽ đến đây, có lẽ chỉ là đột nhiên hứng thú dâng trào mà thôi.
Chờ Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ dắt Vượng Tử đi rồi, lúc này vợ của Lê Viễn Hàng mới kéo tay anh, “Em cảm thấy vợ của Tống Đình Thâm là một người khá tốt, lại còn rất xinh đẹp nữa.”
Lê Viễn Hàng lập tức vuốt mông ngựa (khen lấy lòng), “Cũng không đẹp bằng em đâu.”
“Lừa em, khẳng định là cả trường cũng không có ai xinh đẹp như cô ấy.”
Lê Tĩnh đứng một bên không lên tiếng, chỉ nắm lấy cái túi cầm tay, càng nắm càng chặt.
-----------
Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm đối với việc của Lê Tĩnh vô cùng ăn ý, hai người đều biết ý đồ của Lê Tĩnh, nhưng lại không ai nói ra, giống như xem việc này không tồn tại.
Hình thức ở chung của hai vợ chồng họ đã sớm cố định, trừ khi Nguyễn Hạ chủ động hỏi, nếu không anh cũng không giải thích với cô, đạo lý này vô cùng đơn giản, hao tổn tâm sức đi giải thích cho một người căn bản không thèm quan tâm, thật sự là một chuyện ngu ngốc.
Tống Đình Thâm cũng không quan tâm Nguyễn Hạ có hiểu lầm anh ở ngoài có người phụ nữ khác hay không, giống như việc bình thường anh không quan tâm những người mà Nguyễn Hạ ở ngoài đã tiếp xúc.
Quan hệ của hai người trừ khi là có một người chủ động đến gần, nếu không thì vẫn sẽ luôn như vậy, thật đáng tiếc là trước mắt dù Nguyễn Hạ hay Tống Đình Thâm thì ai cũng đều không có ý định tới gần đối phương.
Buổi tối, Nguyễn Hạ để Vượng Tử ngủ chung với Tống Đình Thâm, cô thỉnh cầu được nghỉ ngơi một đêm, Vượng Tử rất không cam tâm tình nguyện mà đồng ý.
Cả người bé chỉ mặc một cái quần đùi tam giác có hình phim hoạt hình, chân ngắn chậm chạp bước, mỗi bước chân đều lưu luyến, đứng yên ở cửa, “Mẹ ơi, buổi tối mẹ thật sự không cần còn ngủ chung với mẹ sao? Mẹ không sợ sao?”
Nguyễn Hạ nghiêm túc lắc đầu, “Không cần đâu, mẹ không sợ, nhanh đi tìm ba con đi.”
Vượng Tử giống như người lớn, thở dài một cái thật sâu, “Mẹ không hề lưu luyến gì con hết, được rồi, con đi đây.”
Nói xong bé con liền đi mất.
Nguyễn Hạ bị bé dính lấy tới phát mệt.
Trước khi Nguyễn Hạ có thay đổi, tình cảm của Vượng Tử và Tống Đình Thâm vô cùng tốt, chỉ là trong mối quan hệ cha mẹ với con cái thì người cha cũng không có cách nào thay thế người mẹ được. Đứa con đối với người mẹ của cảm giác ỷ lại và nhớ nhung là mới sinh đã có, cho nên sau khi Nguyễn Hạ có lòng thay đổi, trở nên thân thiết với Vượng Tử thì địa vị của Tống Đình Thâm trong lòng Vượng Tử đã len lén di chuyển một chút.
Nhưng tất nhiên là trong lòng Vượng Tử thì nếu có thể ngủ cùng ba và mẹ luôn thì sẽ hoãn mỹ nhất.
Vượng Tử nằm trên giường, lưng dựa vào gối nằm, bé con hỏi, “Baba, ba với mẹ cũng có hôn lễ sao?”
Tống Đình Thâm đang dọn dẹp trên bàn, nghe vậy thì gật đầu, “Có.”
Chẳng qua là hôn lễ của anh với Nguyễn Hạ không được ấm áp, lãng mạn như của Lê Viễn Hàng, hai người đối với nhau đều không thật tình, ngay cả tuyên thệ cũng giống như đang trả bài, không hề chân thật tình cảm, bây giờ nhớ lại thật đúng là không có điểm nào đặc biệt đáng nhớ trong lòng.
“Vậy tại sao không dẫn con theo vậy?” Vượng Tử thẳng thắn hỏi.
Tống Đình Thâm bị bé chọc cười, trả lời, “Đó là vì con còn chưa được sinh ra, tất nhiên nhìn không được, cũng không có cách nào dẫn con đi.”
“Lúc đó con ở đâu ạ?” Trẻ con hơn ba tuổi là lúc lòng hiếu học tràn đầy, đối với tất cả mọi chuyện đều cảm thấy hứng thú, nhưng thường thì những vấn đề các bé hỏi đều làm người lớn không biết trả lời ra sao.
Tống Đình Thâm không muốn lừa gạt Vượng Tử, cho dù bé con năm nay mới hơn ba tuổi, muốn qua loa xong chuyện thì rất đơn giản.
Anh nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời, “Lúc đó con còn đang ở trong bụng của mẹ con.”
Tuy là có con rồi mới kết hôn ở thời đại này không phải chuyện lạ, rất nhiều đôi khi kết hôn thì thân thích hai nhà sẽ hỏi thăm một câu, có phải là có thai hay không, thậm chí hiện tại đối với nhiều gia đình mà nói thì điều đó là niềm vui gấp bội. Chỉ là cứ như vậy mà nói với đứa con trai chưa được 4 tuổi của mình, thẳng thắn thừa nhận ba mẹ con lên xe rồi mới đi mua vé, đối với Tống Đình Thâm mà nói thì vẫn có chút xấu hổ.
Vượng Tử lại hỏi, “Vậy trong bụng cô dâu của chú Viễn Hàng cũng có một em bé sao ạ?”
Tống Đình Thâm: “.......Không có.”
Vượng Tử a một tiếng, “Vậy vì sao trong bụng cô dâu của ba lại có con.”
Hóa ra không phải trong bụng cô dâu nào cũng đều có tiểu bảo bảo à?
Tống Đình Thâm: “......Đó là bởi vì……” Anh dừng một chút, nhìn vẻ mặt ngây thơ của con trai mình, chậm rãi nói, “con bơi quá nhanh, sinh mệnh quá mạnh mẽ, đúng vậy, rất tuyệt, lợi hại.”
----------
Nội tâm Tống Đình Thâm: ngại tới muốn khóc.
Nguyễn Hạ: đẻ thì là đẻ thôi, ok chưa?
Editor: tôi vốn nghĩ anh trai 36 tuổi này khá là tổng tài, tôi đâu có ngờ đâu.
À, bản convert là “Lê thúc thúc” nhưng mà tôi sửa thành chú Viễn Hàng cho hợp cách xưng hô Việt Nam nha, Còn “Tống đại ca” thì tiểu nữ đây xin bó tay.
Truyện khác cùng thể loại
2214 chương
3594 chương
20 chương
124 chương
30 chương
9 chương
23 chương