Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện
Chương 10 : Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện
Editor: Hạ
Tuy rằng giá trị nhan sắc của nguyên chủ rất cao,đàn ông có tiền thì không thiếu, nhưng người vừa có tiền vừa có sắc, trẻ tuổi lại độc thân như Tống Đình Thâm thì rất hiếm nha.
Bản thân nguyên chủ không yêu Tống Đình Thâm, nhưng từ góc nhìn của người ngoài cũng chưa chắc tin nguyên chủ chỉ vì tiền mà gài Tống Đình Thâm cưới mình, với điều kiện như anh, nói nguyên chủ vì yêu mà liều chắc chắn người khác sẽ tin.
Lí do nguyên chủ gả cho Tống Đình Thâm vừa đơn giản lại vừa thô thiển, nhưng chỉ cần nói với người ta rằng cô ấy xuất từ tình yêu mà làm vậy, trong mắt người khác cuộc hôn nhân này sẽ trở nên tốt đẹp ngay lập tức. Cho nên bây giờ đầy rẫy những vụ ngoại tình đều đem “tình yêu” ra làm lí do, có thể thấy lí do này rất vạn năng đó.
Ánh mắt của nguyên chủ thật sự không tồi, không nói đến người chồng đầu tiên đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn của nam chính ngôn tình là Tống Đình Thâm, trong sách miêu tả người thứ hai nhan sắc bình thường, nhưng yêu thương nguyên chủ hết lòng, thậm chí khi anh ta biết nguyên chủ có một đứa con trai thì cũng chỉ buồn bã một chút, sau đó vẫn ngây ngô yêu chiều nguyên chủ, cô ấy muốn gì cho nấy, không còn nhớ đến chuyện nguyên chủ lừa gạt mình.
Nguyễn Hạ không tin đó là vì nhan sắc của nguyên chủ, cho dù cô ấy lớn lên xinh đẹp, nhưng ngày ngày đối mặt mười mấy năm thì sẽ dần không còn mới lạ nữa, vậy mà người đàn ông kia vẫn có thể một mực yêu thương nguyên chủ, chắc chắn không phải vì nhan sắc, mà vì trên người nguyên chủ có ưu điểm nào đó khiến anh ta thật lòng đối xử tốt với cô ấy.
Nói thật thì nguyên chủ là cũng là một người phụ nữ thông minh, dù là Tống Đình Thâm hay người chồng thứ hai của cô ấy, trong mắt nguyên chủ chỉ xem họ là cây ATM, mà thật ra đối với tất cả đàn ông cô ấy đều có một định nghĩa cực kì đơn giản như vậy. Nhưng đối với tính cách từng người, cô ấy sẽ có cách ứng biến khác nhau, nguyên chủ vừa nhìn đã biết Tống Đình Thâm không thích cô ấy, thậm chí là chán ghét, cho nên nguyên chủ đi trước một bước, nói với Tống Đình Thâm rằng sau khi kết hôn cô ấy sẽ không quản chuyện của anh, hai người nước sông không phạm nước giếng, làm một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Ở góc nhìn của Nguyễn Hạ, kiểu phụ nữ như nguyên chủ, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa cũng sẽ không để bản thân khó chịu.
Mặc dù Nguyễn Hạ có bệnh nhan khống, nhưng đối với người đàn ông như Tống Đình Thâm thì cô cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi.
Nguyễn Hạ không có chí hướng lớn như kiểu “Tôi phải thay đổi người đàn ông này, cùng anh ấy nói chuyện yêu đương, một nhà ba người mỹ mãn hạnh phúc”. Cô cảm thấy nguyên chủ và cô rất giống nhau, đối với đàn ông đều có suy nghĩ hệt nhau. Tống Đình Thâm không chết, trên danh nghĩa cô là vợ anh, đối xử với bánh bao nhỏ tốt một chút, xem mình như một người dì của bé, cùng lắm thì quan hệ giữa cô và bé con sẽ tốt lên một chút. còn đối với Tống Đình Thâm, lúc trước nguyên chủ thế nào bây giờ cô cứ thế ấy là được.
Cuối cùng Tống Đình Thâm nhận xét cô thế nào cũng không phải là việc cô cần quan tâm, trên danh nghĩa cô là vợ của anh, cho dù sau này anh muốn ly hôn đi nữa, anh có tiền, với tính cách của anh chắc chắn sẽ cho cô một số tiền, ít nhất là không lo chuyện cơm áo.
Trời ơi, có tiền có sắc, Nguyễn Hạ cảm thấy bản thân thật sự quá tốt đẹp, ở thời đại phụ nữ càng lúc càng độc lập, Nguyễn Hạ cảm thấy bản thân thật xấu hổ vì vẫn luôn có lý tưởng trở thành một con sâu gạo, bây giờ cuối cùng cũng thành công rồi. ╮(╯▽╰)╭
*****
Nguyễn Hạ chơi với bánh bao nhỏ một ngày, sau khi ăn cơm xong cô liền giao bé con cho Tống Đình Thâm, còn cô về phòng tắm rửa, nằm trên giường chơi điện thoại. Qua một lúc, bánh bao nhỏ tắm rửa sạch sẽ đẩy cửa chui vào phòng cô, bé con bị bệnh thì luôn nhớ đến mẹ, qua hai ngày được cô chăm sóc, bé con càng lúc càng thích dính lấy cô.
Tuy rằng trong lòng Nguyễn Hạ nói không muốn làm mẹ của bánh bao nhỏ, nhưng cô biết rõ bây giờ trên danh nghĩa cô chính là mẹ của bé con, cô không thể phủi tay không làm được, mà cô cũng rất thích bánh bao nhỏ. Chỉ là, mới làm mẹ của bé mấy ngày Nguyễn Hạ đã không còn muốn kết hôn sinh con, dù hiện tại ‘cô’ đã kết hôn sinh con.
Những người làm mẹ thật sự rất siêu nhân, đặc biệt là những người làm mẹ tốt. Cô chỉ chơi với con có mấy ngày đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống rồi, Nguyễn Hạ rất bội phục những người làm mẹ.
“Lúc trước con ngủ chung với ai?”, Nguyễn Hạ ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc hỏi bé.
Bánh bao nhỏ cũng học theo dáng ngồi của Nguyễn Hạ, nhưng đối với bé con thì hơi khó, cuối cùng bé chỉ có thể bỏ cuộc, “Con ngủ với baba, còn ngủ với dì nữa” (dì ở đây là bảo mẫu chăm bé con nha)
Nguyễn Hạ gật đầu, “Vậy bây giờ mỗi ngày con đều ngủ với mẹ, con không sợ ba ghen sao?”
Bánh bao nhỏ này thật sự đáng yêu, nhưng Nguyễn Hạ vẫn muốn ngủ một mình, ngủ một mình vẫn tự do hơn. Bánh bao nhỏ và cô không có cùng một đồng hồ sinh học, bé con trước giờ đều 9 giờ ngủ 6 giờ ngủ, tuy rằng Nguyễn Hạ không phải cú đêm, nhưng kêu cô 9 giờ đi ngủ là không thể nào, chờ bé con ngủ xong cô đều lướt weibo tới hơn 11 giờ mới ngủ. Sau đó cô còn chưa kịp nằm mơ thì bé con đã thức rồi, còn gọi cô thức nữa, từ sau khi tốt nghiệp cao trung xong cô chưa từng thức sớm như vậy… Bé con ngủ với cô thì làm sao cô ngủ nướng được đây?
Bánh bao nhỏ lần đầu tiên nghe từ ‘ghen’ này, bé con nhìn Nguyễn Hạ, vẻ mặt khó hiểu.
Đối với chuyện lừa gạt trẻ con, Nguyễn Hạ cũng rất hiểu biết, “Lúc trước con đều ngủ với baba, bây giờ lại muốn ngủ chung với mẹ, không cần ba nữa, ba sẽ không vui, sẽ ghen đó. Còn nữa, con là con trai, ba con cũng là con trai, hai người đều là đàn ông con trai đáng lẽ phải ngủ với nhau chứ, có đúng không?”
“Mẹ không muốn ngủ chung với con”, bánh bao nhỏ lẩm bẩm đúng rồi, đáng thương nhìn Nguyễn Hạ, “Trong lòng mẹ không thương con, con muốn ngủ chung với mẹ, vậy mà mẹ lại không muốn cho con ngủ với mẹ”
“Đâu có, không phải là mẹ không muốn, mẹ chỉ là sợ ba con ghen thôi”, Nguyễn Hạ rất có năng lực đổi trắng thay đen, “Đàn ông mà ghen rất là tội nghiệp”
“Thật sao?”, bánh bao nhỏ nửa tin nửa ngờ, “Nhưng mà lúc con qua đây, con không thấy ba nói gì, ba không có không cho con qua đây”
Nguyễn Hạ trợn mặt nói dối trước mặt bé con, cố ý ‘bôi đen’ hình tượng của Tống Đình Thâm, “Có thể bây giờ ba con đang buồn một mình đó, ba sẽ nghĩ là con không thích ba nữa”
Bánh bao nhỏ thật sự bị cô làm lung lây, nghe lời cô xúi giục, ôm gối nằm của bản thân sang phòng bên cạnh, muốn an ủi người đàn ông đáng thương bên kia.
--------
Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn từ nhỏ đã luôn ở gần ba mình, bé thích chơi với mẹ, nhưng cũng rất rất thích baba, cho nên nghe thấy baba sẽ không vui, sẽ đau lòng thì bé lập tức sốt ruột, giống như một viên đạn nhỏ chạy bắn vào phòng.
Lúc này Tống Đình Thâm đang ngồi trước bàn, xử lý văn kiện trên máy tính, hôm nay anh đã ngủ một buổi trưa, tinh thần bây giờ rất tốt.
Đang làm việc, anh nhìn thấy con trai béo béo chạy vào, trên mặt không giấu được sự quan tâm.
Tống Đình Thâm nhìn thấy con trai ôm gối nằm nhỏ của bé, anh nghĩ có lẽ Nguyễn Hạ đem con trai đuổi ra ngoài, dù sao cô cũng không thương con, hành vi của cô hai ngày nay đã khiến người ta phải kinh ngạc đến rớt mắt, bây giờ quay trở giống ban đầu, cũng không làm Tống Đình Thâm quá kinh ngạc.
Lúc trước không phải Tống Đình Thâm không có ý kiến gì với cô, chỉ là càng lâu dần anh cũng đã quen, không quan tâm tới cô nữa. Nhưng con trai anh thì không như vậy.
Tống Đình Thâm nhìn về phía con trai mình, vẫy vẫy tay, vẻ mặt dịu dàng, “Làm sao vậy?”
Cũng may con trai anh tính cách tốt, hoạt bát lanh lợi, cho dù bé con vì thái độ của mẹ mình mà không vui nhưng cũng rất mau quên. Tống Đình Thâm có thể cho con trai một cuộc sống tốt nhất, cho bé hết thảy tình thương yêu của cha, chỉ là anh không thể bắt buộc Nguyễn Hạ phải làm một người mẹ tốt.
Hai người bốn năm nay đều là nước sông không phạm nước giếng, tuân thủ ước định không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, mà Tống Đình Thâm cũng cảm thấy rằng anh không có loại năng lực có thể thay đổi được Nguyễn Hạ.
Bánh bao nhỏ cẩn thận nhìn Tống Đình Thâm, bé còn nhỏ, không nhìn ra được ba có không vui hay không, chỉ có thể hỏi, “Baba, con ngủ với mẹ thì ba có không vui không?”
Tống Đình Thâm không nghĩ con trai mình lại hỏi như vậy, anh hơi ngẩn người. Mà bánh bao nhỏ nhìn thấy lại hiểu thành ba mình thật không vui, như vậy cũng thật khó xử cho bé.
“Baba, ba đừng không vui mà”, bánh bao nhỏ nói năng lưu loát, năng lực ngôn ngữ rất tốt, “Không phải ngày nào con cũng ngủ với mẹ đâu, mẹ ngủ một mình sẽ bị sợ, con ngủ với mẹ để mẹ không sợ nữa”
Khóe miệng Tống Đình Thâm nhếch thành một nụ cười khó thấy, “Mẹ con đã nói gì với con?”
Con trai anh, anh hiểu rõ, bé con sẽ không tự dưng mà nói như vậy, chắc chắn là có người dẫn đường. Không cần nghĩ cũng biết người đó là Nguyễn Hạ,
Đồng chí Tống Tiểu Ngôn không khách khí bán đứng mẹ mình, “Mẹ nói nếu con ngủ với mẹ thì ba sẽ không vui, sẽ ghen, còn sẽ đau lòng nữa. Ba, ba nghe con nói, chúng ta đều là nam tử hán, nên rộng lượng một chút…” (Tống Đình Thâm: nhà tôi ba đời rộng lượng, đến đời tôi bị con trai nói hẹp hòi :> )
Tống Đình Thâm: “.....Ba không ghen”
Bánh bao nhỏ nhìn anh một cái, hỏi lại, “Ba thật sự không ghen?”
Tống Đình Thâm chịu đựng, “Không ghen”
(editor: tôi và cộng đồng mạng cũng chờ xem anh có ghen hay không.)
Bánh bao nhỏ tiếp tục hỏi, “Vậy hôm nay con có thể ngủ với mẹ được không?”
“...Có thể.”
Bánh bao nhỏ hoan hô một tiếng, ôm gối bước ra ngoài, đi được mấy bước lại không yên tâm, quay lại hỏi một lần nữa, “Thật sự có thể ạ?”
“Thật sự”
Bánh bao nhỏ lập tức dùng tốc độ lớn nhất chạy qua phòng kế bên.
Nguyễn Hạ đang nhàn nhã lướt Weibo, thấy bé con quay trở lại, còn chưa kịp hỏi bé sao lại ôm gối sang đây thì bé con đã chạy hai ba bước nhanh chóng bò lên giường, béo béo linh hoạt, bé con nằm bên cạnh Nguyễn Hạ nói, “Ba nói là ba không có ghen”
Bé con còn bổ sung thêm, “Ba thật sự không ghen đâu mà, nên hôm nay con có thể ngủ với mẹ rồi”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
11 chương
67 chương
44 chương
10 chương
240 chương
27 chương