Liên tiếp bảy ngày, Lê Nhược đều đi tìm Chu Thành Ngộ tự học. Không biết là do Chu Thành Ngộ dạy tốt, hay là cô thông suốt mà bài tập mỗi tối cô đều có thể hoàn thành trước thời hạn, còn có thể bồi Chu Thành Ngộ một lúc. Nhưng điều khiến cô bận tâm chính là hệ thống ma lực còn chưa có hồi phục. Không biết là nguyên nhân gì, hệ thống một mực dừng lại ở 90%, không nhúc nhích. Cô hỏi Tiểu Ma Diệp xem có chuyện gì xảy ra? Là cô học tập không đủ nghiêm túc hay là số bài tập không đủ? Tiểu Ma Diệp cũng không biết, nói chờ đến thứ hai nhìn lại xem. Sáng sớm, Lê Nhược nhận được tin nhắn của Chu Thành Ngộ:[ Một tuần rồi, em còn chưa nghĩ ra?] Hôm nay là thứ bảy, không thể lĩnh chứng, cô còn có thể kéo dài, nhưng ngày kia là thứ hai, cô còn có thể lấy cớ gì nữa? Cái hệ thống hại người này, không đâu đủ loại BUG. Lê Nhược:[ Cuối tuần em muốn đi giải sầu một chút.] Chu Thành Ngộ không trả lời. Qua mấy phút, Lê Nhược lại gửi tin nhắn cho anh:[ Mấy ngày nay em thật sự rất nhớ anh.] Chu Thành Ngộ vẫn không trả lời. Lê Nhược cảm thấy anh có chút tức giận, cô lại gửi cho anh:[ Làm sao vậy?] Hồi lâu, Chu Thành Ngộ mới trả lời:[ Em đây là đang chơi lạt mềm buộc chặt?] Ngón tay Lê Nhược khẽ run:[ Không phải đâu.] Trước đó thật vất vả mới khiến cho tình cảm cùng tín nhiệm trở về, vậy mà trong nháy mắt lại quay lại điểm bắt đầu. Cô thở dài, không làm thì không chết, câu này nói chính cô đi. Lê Nhược thức dậy, tâm tình không tốt tí nào. Cô gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp, hỏi hệ thống thế nào rồi? Tiểu Ma Diệp rũ, không có tiến triển chút nào cả, vẫn ở trạng thái 90%, không có cách nào tiếp tục tu bổ. Nếu kéo dài thêm nữa, đại khái cô sẽ không trở về được. Tiểu Hoa Hồng cũng tự trách:" Đều do em, ban đầu nếu em không nói nhiều như vậy thì tốt rồi." Nếu như không nói cho Nhược Nhược bọn họ có thể mang cô trở về quá khứ, thì Nhược Nhược cũng sẽ không tò mò như này. Nếu như mấy ngày trước nó không nói cho Nhược Nhược, hệ thống của bọn họ thăng cấp, có thể tiếp tục trở lại năm 2007 thì Nhược Nhược có lẽ sẽ không có tâm tư này nữa. Lê Nhược sờ đầu nhỏ của cô nhóc, đây đều là nguyên nhân từ chính cô. Nếu không phải lòng tham cô chưa đủ, muốn trở về chơi cùng Chu Thành Ngộ, có lẽ cũng sẽ không giống như bây giờ. Cô đã ứng nghiệm câu nói kia: " Sự lười biếng mà bạn đã đánh cắp, tháng ngày mà bạn đã lừa gạt, đã từng liều chết; Cuộc sống sẽ có ngày đem toàn bộ trả lại cho bạn, hơn nữa còn trả lại cả vốn lẫn lãi." ( Dịch câu này khó hiểu lắmm ý =)))) Bây giờ không trở về được, quan hệ của cô với Chu Thành Ngộ ở năm 2018 cũng biến thành căng thẳng. Mà cô, cái gì cũng không làm được, vô kế khả thi. Lê Nhược lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn kia của Chu Thành Ngộ: Em là đang chơi lạt mềm buộc chặt? Cô có cảm giác, Chu Thành Ngộ thật sự bị cô tổn thương rồi. Muốn kết hôn là cô, anh cũng không bởi vì cô vô sinh mà không cưới. Ngược lại, cô luôn không xuất hiện, ngày ngày đều kiếm cớ. Trước kia hệ thống trừng phạt cô, để cho cô trở lại khoảng thời gian Chu Thành Ngộ cùng người khác coi mắt, khiến cô nhìn anh cùng người phụ nữ khác kết hôn, lòng cô đau như cắt vậy. Cô cũng cho là mình trải qua đau thấu tim gan, đã hoàn toàn khắc sâu vào trí nhớ, vậy mà vẫn như cũ, sau khi lành sẹo liền quên đau. Cô dạo chơi nhân gian, hơn nữa lại thêm hai tiểu tinh linh vừa ham chơi lại vừa học nghệ không tinh, hệ thống ma lực cũng sắp bị bọn họ làm cho hỏng mất. Lê Nhược quyết định, đến nói lời từ biệt với Chu Thành Ngộ, sau này cô đại khái sẽ không tới năm 2007 nữa. ----- Cho dù là thứ bảy, phòng tự học vẫn đầy ắp sinh viên. Đây chính là sự khác biệt giữa học bá cùng cặn bã đi??? Học bá tựa như không có ngày nghỉ. Chu Thành Ngộ vẫn ngồi ở vị trí kia, anh bây giờ có thói quen ngồi ở giữa, đem vị trí trống bên cạnh để cho Lê Nhược. Lê Nhược hôm nay không mang sách, đeo một cái túi sau lưng, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên người anh. Chu Thành Ngộ không cần ngẩng đầu, dựa vào mùi hương đặc thù trên người cô cũng biết là cô đến. Lê Nhược tay nâng tai, nhìn chằm chằm gò má anh một hồi:" Em phải về rồi." Chu Thành Ngộ không ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn sách của mình. Anh cho là cô nói trở về chính là về trường học. Lê Nhược nói:" Em muốn xuất ngoại, sau này cũng sẽ không trở lại nữa." Ngón tay Chu Thành Ngộ hơi ngừng, lật tiếp một trang. Lê Nhược từ trong túi xách lấy ra một cuốn sổ ghi chép trống không:" Em cũng không có gì có thể đưa cho anh, cái này cho anh đi, anh cũng có thể làm sổ ghi chép." Là một quyển sổ có hình hoa anh đào ở bìa ngoài, một quyển sổ bình thường nhất. Lúc này Chu Thành Ngộ mới nhìn cô:"Không thi vào đại học?" Lê Nhược lắc đầu một cái:"Thành tích quá kém, mỗi môn đều chênh lệch." Cô nằm sấp trên bàn, cằm để lên cánh tay anh:" Sau này em không thể cùng anh tự học, anh cần phải nhớ em nha. Cái chỗ ngồi này cũng không được cho nữ sinh khác ngồi. Sau này, đợi thêm mười mấy năm nữa chúng ta sẽ gặp lại. Em ở năm 2018 chờ anh, trong thời gian này không cho phép anh nhìn cô gái khác, không cho phép thích các cô ấy." Trầm mặc hồi lâu Chu Thành Ngộ mới nói:" Em đem số điện thoại để lại cho tôi." Lê Nhược:"Giữ lại cũng vô ích, anh không gọi được đâu." Cô đứng dậy, ở trên môi anh hôn một cái. cũng không quay đầu lại, rời đi. Đi tới cửa cô cũng không dám xoay người, hóa ra li biệt lại là một chuyện đau khổ như vậy. Chu Thành Ngộ sững sờ hồi lâu, chờ anh hồi hồn trở lại, cái gì cũng không nhớ. Không nhớ có một cô gái tên Lê Nhược đã đến, không nhớ cô làm nũng ra sao, cũng không nhớ dáng vẻ cô tranh cãi với anh, tự như từ trước đến giờ cô chưa từng tồn tại. Sau trong cuộc sống, Chu Thành Ngộ mỗi ngày vẫn ngồi ở chính giữa cái vị trí kia, giống như đang chờ đợi một người sẽ không xuất hiện. Lê Nhược ở nhà nhìn sách hai, vào buổi trưa cuối tuần, hệ thống đã khôi phục. Tiểu Hoa Hồng kinh ngạc vui mừng phát hiện, hệ thống lại tặng cho một chức năng, chính là có thể đến núi tuyết một chuyến. Lê Nhược không dám, sợ đến lúc đó hệ thống lại xảy ra vấn đề gì, cô lại không bị đông cứng chết? Tiểu Hoa Hồng bảo đảm:"Sẽ không đâu, đây là hệ thống tặng." Lê Nhược:"Hệ thống của các em quá là không thể dựa vào, quy tắc nói đổi liền đổi, tên lừa gạt." Tiểu Hoa Hồng:"..." Cô nhún nhún vai, không đi thì không đi, chờ ngày nào chị muốn thì lại đi. Tiểu Ma Diệp cũng lên tiếng:" Có thể đi. Những ngày qua chị nghiêm túc học tập, lại quyết định cùng Chu Thành Ngộ giã từ, hệ thống liền thưởng cho chị, sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu. Trước đó xuyên qua là em cùng Tiểu Hoa Hồng tự mình hành động, không phải hệ thống tặng." Lê Nhược nửa tin nửa ngờ:" Vậy nếu chị ở núi tuyết không về được thì sao?" Tiểu Ma Diệp:" Trừ phi là hệ thống ma lực cùng bọn em không tồn tại, nếu thế thì bọn em sẽ không ở đây, chị vẫn là chị, như cũ sống ở năm 2018, cùng Chu Thành Ngộ vừa mới coi mắt. Tất cả trở lại ngày bọn em mới cùng chị quen biết, chị cái gì cũng không tổn thất." Lê Nhược suy nghĩ một chút, tình hình ngày đó cô cùng Tiểu Hoa Hồng và Tiểu Ma Diệp quen biết. Lúc ấy cô mới tan lớp, Chu Thành Ngộ tặng cô một chiếc nhẫn xanh, bọn họ chuẩn bị đi lĩnh chứng. Nhưng mà co vẫn không nỡ bỏ Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp:" Vạn nhất các em không có vậy chị làm thế nào?" Nếu chọ đi núi tuyết cùng hai người họ, cô nhất định sẽ chọn vế sau. Tiểu Hoa Hồng:" Bọn em sẽ không sao đâu. Duyên phận của chúng ta còn chưa có tận đâu." Lê Nhược tin, bởi vì nếu như vậy Tiểu Ma Diệp sẽ không chủ động nói ra. Cô đem đồ đạc năm 2007 thu dọn xong, đem nhà trả lại, theo Tiểu Ma Diệp cùng Tiểu Hoa Hồng đi núi tuyết. Vốn cho là sẽ rất lạnh, kết quả bọn họ bị một cái lồng thủy tinh bao lại, ấm áp như mùa xuân. Mà trước mắt bọn họ, tuyết rơi rất nhiều. Lê Nhược thấy được đội khảo sát giữa lưng chừng núi, thấy được mình, cũng thấy Chu Thành Ngộ. Chu Thành Ngộ đang sửa sang lại dụng cụ cho cô. Rõ ràng một giây trước vẫn yên tĩnh, vậy mà một giây tiếp theo liền có cảm giác tuyết lở. Lòng bàn tay Lê Nhược nắm chặt lại, một màn này giống y như trong mộng của cô vậy. Cô thấy Chu Thành Ngộ đem cô ôm trong ngực, xoay người đưa lưng về phía tuyết lở mãnh liệt. Nhưng cũng không kịp nữa, tất cả mọi người đều bị chôn vùi. Nước mắt Lê Nhược chảy xuống lả tả:" Tất cả bọn họ đều chết hết phải không?" Tiểu Hoa Hồng không lên tiếng, ngầm thừa nhận. Lê Nhược nhìn nó:" Chị với Chu Thành Ngộ đời trước là vợ chồng, có đúng hay không? Tiểu Hoa Hồng vẫn không có nói chuyện. Nước mắt Lê Nhược chảy đến cằm:" Vậy chúng ta có đứa bé không?" Tiểu Hoa Hồng:"Có, sống rất tốt, gặp được người đối với cô ấy đặc biệt tốt." Lê Nhược:" Vậy chị có thể đi xem cô ấy được không?" Tiểu Hoa Hồng lắc đầu:"Không thể, như vậy rất rối loạn, bởi vì các chị ở trong cùng một thời không." Lê Nhược khóc:" Chị muốn đi xem." Tiểu Hoa Hồng không lên tiếng đáp lại, nó nói:" Chu Thành Ngộ đời này máu lạnh như vậy là do anh đã đem tất cả cảm tình phong bế lại, chị từ từ sưởi ấm anh ấy, sau này đừng làm như vậy nữa." Lê Nhược còn muốn hỏi cái gì nhưng đã trở lại năm 2018. Cô xuất hiện tại phòng khách ở chung cư của mình, đầu có chút mơ màng, cô hỏi Tiểu Hoa Hồng:"Chúng ta mới vừa từ nơi nào trở về? Chị có chút lạnh." Tiểu Hoa Hồng đã đem trí nhớ có liên quan đến đời trước của Lê Nhược xóa đi, Lê Nhược không nhớ được cô từng đi núi tuyết, không nhớ được mình cùng Chu Thành Ngộ đời trước là vợ chồng, chỉ nhớ câu kia của Tiểu Hoa Hồng: Chu Thành Ngộ đời này máu lạnh như vậy là do anh đã đem tất cả cảm tình phong bế lại, chị từ từ sưởi ấm anh ấy, sau này đừng làm như vậy nữa. Lê Nhược vội vàng thay áo choàng dài, tìm một chiếc váy xinh đẹp mặc vào, trang điểm qua loa:" Các em ở nhà chơi đi, chị đi tìm Chu Thành Ngộ." Xe cô chạy tới dưới lầu công ty Chu Thành Ngộ, kết quả bảo vệ không cho cô vào. Lê Nhược gọi điện thoại cho Chu Thành Ngộ, Chu Thành Ngộ đang họp, nhắn tin hỏi cô:[Có chuyện gì?] Giọng điệu giải quyết công việc chung. Lê Nhược:[ Em ở dưới lầu công ty anh, bảo vệ nói không hẹn trước không thể vào.] Chu Thành Ngộ:[ Tôi bận, em về đi.] Lê Nhược:[ Vậy anh làm việc tiếp đi, em ở dưới lầu chờ anh.] Chu Thành Ngộ không trả lời lại. Lê Nhược muốn dừng xe ở cửa, kết quả bảo vệ không cho để, bảo cô ngừng ở bãi đậu xe. Nhưng nếu đậu ở bên ấy cô không biết lúc nào Chu Thành Ngộ đi ra. Không nói được với bảo vệ, không còn cách nào, Lê Nhược không thể làm gì khác hơn là dừng lại, cô xuống xe tới cửa chờ Chu Thành Ngộ. Lê Nhược chờ từ ba giờ đến khi sáu rưỡi, chân đứng cũng đã tê rần. Mãi lúc hơn bảy giờ, Chu Thành Ngộ mới từ công ty đi ra. Xe của anh cũng lái đến, Lê Nhược ngay tại cửa xe anh chờ. Chu Thành Ngộ vừa đi vừa nghe điện thoại, lúc thấy Lê Nhược, bước chân hơi dừng lại rồi tiếp tục đi về phía trước. Lê Nhược vội vàng tiến lên, đưa tay ôm lấy eo anh. Chu Thành Ngộ muốn đem cánh tay cô lấy xuống, nhưng cô siết rất chặt, không buông ra được. Anh cùng người trong điện thoại nói câu:" Trở về nói tiếp." liền cúp điện thoại, rũ mắt xuống nhìn Lê Nhược:" Em làm gì vậy?" Lê Nhược ngửa đầu:" Em sai rồi." Chu Thành Ngộ:"Lê Nhược, em đừng có ỷ vào gia thế cùng mỹ mạo của mình mà tùy ý chà đạp tình cảm của người khác! Đã nói thứ hai đi lĩnh chứng, em lại không thấy, còn nói không thể mang thai, tôi tin. Tất cả vấn đề tôi đều có thể giải quyết, nhưng em cả chín ngày đều không thấy mặt, mỗi lần hẹn em em cũng kiếm cớ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lê Nhược:" Em không thể mang thai nên không có cảm giác an toàn, em muốn thử xem anh đối với em có thật lòng hay không, em sợ sau khi kết hôn anh vẫn sẽ cùng em li dị. Em không có chà đạp tình cảm của anh, Chu Thành Ngộ, em không có!" Điều này cô làm sao cũng không nguyện ý thừa nhận. Sau đó nước mắt cũng sắp rơi xuống. Cô lặp lại câu nói kia:" Em không có chà đạp tình cảm của anh!" Cô đem mặt chôn trong ngực anh:" Em không có lạt mềm buộc chặt, em thật sự thích anh. Nếu em là loại người đó thì em sẽ chỉ có một người bạn trai sao?" Chu Thành Ngộ không trả lời, con giận đã giảm đi một chút. Lê Nhược ngẩng đầu, khóe mắt còn vương nước mắt:"Những ngày qua em thật sự rất nhớ anh." Nhón chân, hôn lên môi anh:"Đừng giận nữa được không, sau này em sẽ không như vậy." Cô ôm cổ Chu Thành Ngộ, dùng sức kéo xuống. Chu Thành Ngộ biết cô có ý gì, chính là muốn anh hôn cô. Đại khái giằng co hơn mười giây, trong lòng Chu Thành Ngộ thở dài, cúi người, ở trên môi cô khẽ hôn. Lúc này, bảo vệ ở cửa trợn tròn mắt. Mí mắt một mực nhảy, tình huống gì xảy ra vậy?