Xuyên Thành Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Chồng

Chương 20 : Sự nuông chiều vô hình

Mấy ngày nay, Chu Thành Ngộ vô thức sẽ nghĩ tới Lê Nhược, nghĩ về giấc mơ mà cô nói. Sau khi tỉnh táo lại, anh cảm thấy khó hiểu. Mộng lại còn liên tiếp? Mỗi một lần cũng có thể rõ ràng như vậy? Rõ đến ngay cả mỗi một chi tiết trong phòng ngủ của anh cô cũng thấy rõ? Không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà nếu không phải như vậy, vậy thì phải giải thích thế nào? Anh hỏi tất cả những người quen, họ đều nói anh không bị mất trí nhớ. Sau đó không yên tâm, anh lại đem thư trong hòm thư công việc mở từng cái một. Từ khi tiếp quản Chu thị, anh không có ngày nào là không xử lí thư cả. Anh dùng ba ngày, đem tất cả các email trong vài năm qua xem hết toàn bộ, rất chắc chắn, anh đều nhớ nôi dung của từng cái, không thể nào mất trí nhớ. "Chu tổng, Chu tổng." Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở anh. Chu Thành Ngộ hồi hồn, bây giờ đang trong lúc họp, có quản lí đưa ra đề nghị, đang chờ anh trả lời. Lần đầu tiên anh ở trong hội nghị thất thần, liền ho nhẹ hai tiếng. Lúc này, thư ký đã sớm đưa máy tính có ghi chép đơn giản mấy câu vị quản lí kia đề nghị. Chu Thành Ngộ nhìn ghi chép mấy lần, trong nháy mắt liền đoán được việc quản lí kia đề nghị là gì. Hội nghị tiếp tục. Sau khi tan họp liền thấy Chu Nghiêu Nghiêu ở phòng làm việc chờ anh. Chu Thành Ngộ liếc về phía cô:"Gần đây không phải giảm cân sao? Sao lại béo thêm hai vòng?" Chu Nghiêu Nghiêu trợn trắng mắt:" Ai cần chú lo!". Cô tiếp tục uống cà phê, ăn bánh ngọt. Cô bây giờ chia nhiều bữa ăn,thời gian này nhất định phải ăn một bữa, nếu không sẽ thấy đói cuống cuồng. Chu Thành Ngộ không hỏi cô tới làm gì, đại khái lại khiến anh cho cô một chút khích lệ, tỷ như giảm một cân đưa túi gì, giảm năm cân đưa xe thể thao gì, nếu là giảm mười cân sẽ đưa biệt thự rộng bao nhiêu m2 .... Những năm này cô càng ngày càng mập. Chu Nghiêu Nghiêu rốt cuộc cũng ăn xong cái bánh ngọt kia:" Chú!" Gọi chú chính là không có chuyện tốt. Chu Thành Ngộ:"Có chuyện gì thì nói nhanh lên, chú đang bận." Anh mở văn kiện ra, vẫn còn một chồng đang chờ anh ký tên, không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với cô. Chu Nghiêu Nghiêu mặt gần như đưa đám:" Chú, cháu có thể hay không giảm nửa cân một? Giảm nửa cân chú liền thưởng cho cháu, nếu không cháu không có động lực." Chu Thành Ngộ:"..." Anh chỉ tay ra cửa, không ngẩng đầu. Chu Nghiêu Nghiêu Hừ một tiếng. Thật ra hôm nay cô đến không phải muốn hỏi cái này, cô là mang trong mình sứ mệnh mà tới. " Chú ngày mai có rảnh không?" Chu Thành Ngộ hỏi ngược lại:" Có chuyện gì?" Chu Nghiêu Nghiêu:" Mẹ cháu mấy ngày trước tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, sau đó quen một vị tri âm, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn. Đúng dịp trong nhà vị tri âm kia có một vị minh châu đẹp nghiêng nước nghiêng thành hai mươi tám xuân xanh. Mẹ cháu sau khi nghe đến đây nghĩ nhất định phải chiếm trước, mẹ cháu còn nói nếu hai người kết hôn rồi sinh đứa bé, nhất định sẽ thịnh thế mỹ nhan. Cho nên mẹ em liền tích cực làm mai cho hai người, sau đó cùng vị tri âm kia vui vẻ quyết định, ngày mai chú cùng cô gái kia gặp mặt một lần. Ừ, chính là như vậy." Nói xong, cô vẫn nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Chu Thành Ngộ, kết quả lão nhân gia hắn miệng cũng không nhếch, giống như không nghe thấy. Chu Nghiêu Nghiêu đi tới trước bàn làm việc anh, trực tiếp nằm ở trên bàn:" Chú nói gì đi, nếu không cháu sẽ không hoàn thành nhiệm vụ." Chu Thành Ngộ lúc này mới ngước mắt, dùng bút gõ gõ lên chỗ bị tay cô đè:"Đứng lên, nếu không chốc lát nữa bàn sẽ bị cháu đè gãy." Chu Nghiêu Nghiêu tức giận, quăng lên quả đấm đánh anh hai cái. Chu Thành Ngộ ngại cô ở nơi này gây phiền, tìm lí do cự tuyệt:" 28 tuổi có chút lớn." Chu Nghiêu Nghiêu:"... Chú thì biết cái gì, như vậy gọi là có hương vị phụ nữ biết không? Cháu mặc kệ, lời cháu đã chuyển, chú có đi hay không là chuyện của chú." Cô đã sớm biên tập tốt tin tức nói cho Chu Thành Ngộ:"Đúng rồi, mẹ cháu giới thiệu tiểu mỹ nhân cho chú, Chu đại mỹ nữ cũng biết. Chu đại mỹ nữ nói chú nếu lấy cái cơ như mất trí nhớ hay người ta không dễ nhìn thì sẽ cùng chú đoạn tuyệt quan hệ mẹ con." Chu đại mỹ nữ là mẹ Chu Thành Ngộ, cha mẹ anh đều họ Chu. Điện thoại di động có tin nhắn đến, Chu Thành Ngộ liếc nhìn, là tin nhắn Chu Nghiêu Nghiêu gửi cho anh. Thấy tên Lê Nhược này, anh liền ngẩn ra. Chu Thành Ngộ theo đó nhìn xuống, không sai, chính là người luôn gọi anh là chồng - Lê Nhược, là con gái duy nhất của chủ tịch Lê, giảng viên của đại học thanh nhạc. Chu Thành Ngộ nhìn chằm chằm tin nhắn, nhìn đi nhìn lại, đột nhiên ngẳng đầu hỏi Chu Nghiêu Nghiêu:" Thời gian?" Trong tin nhắn không có thời gian cụ thể. Chu Nghiêu Nghiêu trong lòng vui mừng:" Chú có đồng ý hay không?" Chu Thành Ngộ đường đường chính chính nói:"Không đáp ứng thì đem mặt mũi chị dâu để vào chỗ nào?" Chu Nghiêu Nghiêu cười:" Mẹ cháu khẳng định cảm động muốn chết." Chu Thành Ngộ người này từ trước đến giờ sẽ không cho bất kỳ ai mặt mũi, nhất là trong chuyện coi mắt này. Chu Thành Ngộ lại thúc giục:"Thời gian?" Chu Nghiêu Nghiêu suy nghĩ một chút, rất chắc chắn nói:" 10 giờ sáng ngày mai." Chuyện xem mắt đã nói xong, Chu Nghiêu Nghiêu còn nghĩ tới chuyện giảm cân. Cô cùng Chu Thành Ngộ thương lượng:"Chú, nếu như chú cùng tiểu mỹ nhân mà thành thì cũng có một phần công lao của cháu đúng không? Điều kiện thưởng để giảm cân có thể hay không thấp một chút? Liền nửa cân đi? Cháu lần này là nghiêm túc. Thấy hình của tiểu mỹ nhân, cháu trong nhày mắt liền bị đả kích. Cháu cũng muốn trở nên xinh đẹp, cũng muốn thoát kiếp độc thân. Chu Thành Ngộ nghe được mong muốn cảu cô, liền đáp ứng:" Cứ giảm nửa cân chú đưa cháu một cái túi." Chu Nghiêu Nghiêu đặc biệt cảm động:" Cháu chúc chú cùng tiểu mỹ nhân trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Chú nếu thấy tiểu mỹ nhân sẽ biết cô ấy có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng mà cô ấy ánh mắt rất cao, không biết có thể để ý đến chú hay không." Chu Thành Ngộ không tiếp lời, tiếp tục xem văn kiện. Chu Nghiêu Nghiêu hoàn thành sứ mạng, mục đích nhỏ của mình cũng đạt được, chuẩn bị cáo từ. Chu Thành Ngộ nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn hỏi:" Cháu trước kia có từng thầm mến ai không?" Chu Nghiêu Nghiêu bật thốt lên:"Có a, ở lớp bên cạnh..." Cô kịp thời dừng lại, bất quá vóc dáng của cô bày ra đó, cũng chỉ dám ở trong lòng suy nghĩ một chút. Chu Nghiêu Nghiêu khóe miệng nhếch lên, thần thần bí bí nhỏ giọng nói:" Cháu nói cho chú nghe, cháu có một lần còn mơ thấy anh ấy, đem anh ấy trực tiếp đẩy tới vách tường. Trong mộng cảm giác quá chân thực, giống như thật vậy, mỗi một chữ anh ấy nói cháu đều có thể nhớ." Còn có một câu cô không dám không biết xấu hổ mà nói, ngay cả lúc hôn ấy cô cũng cho là thật. Sau khi tỉnh dậy mới biết là mình mộng xuân. Chu Nghiêu Nghiêu hậu tri hậu giác:" Chú làm sao đột nhiên lại hỏi tới cái này?" Chu Thành Ngộ tùy tiện bịa một lí do:" Cháu mấy năm nay ăn uống quá độ, chú còn tưởng cháu bị người mình thích cự tuyệt nên mới như vậy." Chu Nghiêu Nghiêu liếc anh một cái, cầm túi lên rời đi, trước ki đóng cửa còn không quên nhắc nhở anh:" Nhớ túi xách tay, bây giờ cháu về nhà liền đem cân nặng gửi cho chú." Sau khi Chu Nghiêu Nghiêu rời đi, thế giới của Chu Thành Ngộ an tĩnh lại. Anh nhìn số điện thoại di động của Lê Nhược, không lưu lại nhưng lại nhớ kỹ. Ban đêm Chu Thành Ngộ nằm mơ. Khi tỉnh lại, anh không biết đây là mơ hay là thật, nhanh chóng bật đèn, trên giường trống không, không có ai khác. Anh vào phòng tắm tắm nước lạnh. Hiện tại lý trí thanh tỉnh, nhưng mà một màn trong mộng kia làm thế nào cũng không đi, giống như thật sự đã từng phát sinh. Không biết có phải bởi vì ban ngày Chu Nghiêu Nghiêu ở trong phòng làm việc của anh nói qua cô dồn ép người nam sinh kia hay không mà đêm nay anh cũng mơ một giấc mộng xuân. Người đàn bà trong mộng kia, lại là Lê Nhược. Ở trong mộng, chân cô bị thương, anh đem cô bế lên. Cô hai tay ôm lấy cổ anh, ở trên mặt anh thổi một hơi, còn đắc ý lắc chân. Chu Thành Ngộ dùng sức phun ra một ngụm khói, giấc mộng hoang đường lại chân thật như vậy. Anh bây giờ đã tin, tin Lê Nhược nói nhiều chuyện như vậy cùng mộng có liên quan. Đêm khuya, Lê Nhược cũng không ngủ. Cô từ bên ngoài mới trở lại, cùng bạn tốt đi uống rượu. Rượu đỏ uống nửa ly liền có chút say nhưng những lời buồn bực ở trong lòng cũng không thể nào nói ra. Bạn tốt biết cô muốn học toán, muốn thi đai học lần nữa, cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Sau đó nhìn dáng vẻ cô không giống như đùa, liền tích cực đề cử thầy giáo dạy toán cho cô, nói tài nghệ toán học của cô như vậy, nếu chỉ dựa vào chính mình thì mười năm nữa cô cũng không đỗ đại học. Cô vẫn là cự tuyệt ý tốt của bạn tốt, nếu như lại mời Giang lão sư tới dạy học, cô sợ lại sẽ chọc tới hệ thống ma lực. Bây giờ thời gian cô còn dư lại không còn nhiều, nếu như đến kì hạn một năm cô vẫn không có cách nào khiến hệ thống ma lực hài lòng thì cô sẽ trở nên xấu xí... Cùng Chu Thành Ngộ sẽ thật sự không còn tương lai. Lúc Lê Nhược về đến nhà, không nghĩ tới mẹ còn chưa ngủ, vẫn đang đợi cô. Hóa ra là giới thiệu đối tượng hẹ hò cho cô. Cô vừa nghe đến lại muốn xem mắt liền lấy lệ qua loa, một mực xem sách toán, mẹ nói gì cô liền vâng, nói được hết. Đến nổi mẹ nói cái gì cô nửa câu đều không nghe vào. Mấy năm này mẹ thường sắp xếp cho cô đi xem mắt, cô đã chết lặng, mỗi lần liền tượng trưng ăn bữa cơm, sau đó cũng không gặp lại. Hôm sau là cuối tuần. Lê Nhược trước kia có thói quen ngủ nướng nhưng bây giờ cô thật sớm đã thức dậy, trước khi ăn cơm làm toán 30 phút. Trước khi ra cửa mẹ nhắc nhở cô, hôm nay là ngày xem mắt. "Không quên đâu." Lê Nhược có chút không nhịn được, nhưng mà ăn xong bữa sáng cô vẫn thay một chiếc váy dài, ăn mặc đơn giản đi đến quán cà phê đã hẹn. Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp mấy ngày nay đều ở trong chiếc nhẫn không đi ra. Tiểu Ma Diệp tối hôm qua cùng cô trò chuyện mấy câu, nói Tiểu Hoa Hồng đang dần khôi phục ma lực. không có nguy hiểm đến tính mạng. Lúc chờ đèn đỏ, Lê Nhược gọi điện thoại cho mẹ:" Mẹ, người kia họ gì đấy?" Mẹ Lê thở dài:" Con không phải nói đã nhớ rồi sao? Họ Chu, Chu Thành Ngộ." "Ai? Mẹ, người lặp lại lần nữa đi!" "Nhược Nhược, con kích động cái gì, nhỏ giọng một chút, màng nhĩ mẹ sắp bị con làm nổ rồi. Là Chu Thành Ngộ!" " Vâng vâng vâng, con biết rồi." Đèn xanh sáng, Lê Nhược vội vàng cúp điện thoại. Chớp mắt một cái, thời gian tựa như cùng hơn một tháng trước hợp lại. Ngày đó, cũng ở nơi này, cô đột nhiên không nhớ coi mắt với ai, gọi điện thoại cho mẹ, lúc ấy mẹ cũng nói như hôm nay vậy, giống nhau như đúc. Lê Nhược đến quán cà phê, Chu Thành Ngộ sớm đã tới rồi, đang ở nơi đó xem văn kiện, giống như rất bận. Lúc lần đầu tiên cô cùng anh xem mắt, anh chính là như vậy. Tất cả quỹ đạo đều giống như trở lại trạng thái bình thường. Lê Nhược đè nén nội tâm ngạc nhiên mừng rỡ, bước đến. Chu Thành Ngộ nghe tiếng liền ngẳng đầu, Lê Nhược cười nhẹ:"Lại gặp mặt rồi." Rồi ngồi xuống phía đối diện anh. Cô bất động thanh sắc cẩn thận quan sát anh, anh vẫn là biểu tình lạnh lùng, nhưng mà ánh mắt đã ôn hòa không ít. Chu Thành Ngộ khẽ vuốt cằm:" Muốn uống gì?" Lê Nhược tùy ý gọi một ly:" Em cho là anh sẽ không đến đâu." Sau khi ở trên đường biết đối tượng hẹn hò là anh, cô cảm thấy không vui. Chu Thành Ngộ không có đáp lời, tiếp tục xem văn kiện. Vốn là hôm nay lịch trình của anh sắp xếp rất dày, nửa giờ cũng giành không ra. Nếu đổi thành cô gái khác, anh còn lâu mới đến. Buổi chiều hai giờ còn có cuộc họp, kế hoạch hạng mục anh còn chưa xem xong, bây giờ chỉ có thể thừa dịp thời gian này xem. Lê Nhược cũng không lên tiếng nữa, không yên lòng thưởng thức cà phê. Một ly cà phê uống xong, Chu Thành Ngộ còn không có muốn cùng cô trò chuyện. Cô từ trong túi sách lấy ra đề toán, tiếp tục xem bài của tối qua. Trong đầu Lê Nhược nghĩ, hệ thống chẳng qua là để cô học toán thật tốt, cũng không quy định cô làm nũng một chút cũng không thể chứ? Cô cầm sách số học, từ phía đối diện Chu Thành Ngộ chuyển qua ghế salon bên cạnh anh, đem văn kiện đẩy sang bên anh, đặt sách toán của mình lên mặt bàn, theo sát anh ngồi. Thời gian kế tiếp, cô gục xuống bàn bắt đầu đọc sách. Dáng vẻ nghiêm túc cùng lúc bình thường như hai người khác nhau. Chu Thành Ngộ nhìn cô hồi lâu, cô một chút phản ứng cũng không có, sau đó Chu Thành Ngộ cũng mặc kệ cánh tay cô đè lên tay anh. Một giờ sau, Chu Thành Ngộ đã xem xong tất cả văn kiện, vừa vặn điện thoại di động cũng vang lên, là Trình Tâm Nhị gọi tới, nói cho anh hai tấm vé phim lần đầu công chiếu cho anh cùng Chu Nghiêu Nghiêu đi cổ động. Trình Tâm Nhị cười cười hỏi anh:" Chu đại lão bản, có thời gian hay không?" Chu Thành Ngộ hỏi:" Lần đầu công chiếu vào ngày nào? Đến lúc đó không nhất định sẽ rảnh." Lê Nhược nghe được hai chữ công chiếu, chợt nhớ tới cô cùng Chu Thành Ngộ phải đi xem phim điện ảnh nào đó, là phim do Trình Tâm Nhị thủ vai chính. Chỉ tiếc còn chưa kịp xem, hệ thống ma lực đã xảy ra vấn đề, quan hệ của cô cùng Chu Thành Ngộ liền trở lại ban đầu. Trình Tâm Nhị:" Tối thứ năm tuần sau, cậu cùng Nghiêu Nghiêu nhất định phải tới nha, tất cả các bạn học trong lớp đều đến, không thể thiếu lớp trưởng cậu được." Anh mở hòm thư ra, nhìn lịch trình thư kí sắp xếp cho anh. Lê Nhược vừa nghe thứ năm tuần tới muốn đi xem phim công chiếu lần đầu, cô kéo kéo ống tay áo Chu Thành Ngộ, nhỏ giọng nói:" Em muốn xem bộ phim kia." Chu Thành Ngộ mới vừa nhìn xong lịch trình, tuần tới anh phải đi Anh quốc công tác, còn chưa kịp từ chối Trình Tâm Nhị, kết quả Lê Nhược nói muốn đi xem. Nghĩ ngợi mấy giây, anh hướng về phía điện thoại di động nói:" Phim mấy giờ bắt đầu?" Trình Tâm Nhị nói thời gian cụ thể, nói sẽ để trợ lí đem vé đến cho anh.