Lê Nhược tiếp tục nũng nịu: " Ông xã, về nhà lấy một chút thôi." Chu Thành Ngộ nhìn chằm chằm cô, không nói một lời. Người phụ nữ này vì đạt tới mục đích của mình, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Không có chuyện gì một cái hôn không giải quyết được, Lê Nhược cảm thấy mong muốn tiêu diệt người đàn ông này. Chu Thành Ngộ thật sự trở về biệt thự, mặc dù lúc đi sắc mặt lạnh lùng. Lúc Chu Thành Ngộ về đến nhà đã rạng sáng, mẹ anh tối nay có một bữa tiệc, vừa mới về nhà không lâu, kinh ngạc nhìn con trai:" Cùng Lê Nhược cãi nhau?" Chu Thành Ngộ:" Trở về lấy văn kiện." Chu mẹ bán tín bán nghi gật đầu, trong đầu nghĩ, anh cũng bao nhiêu năm không có ở đây, văn kiện này chắc cũng cũ rồi, còn có giá trị hữu dụng? Bà hỏi con trai cùng Lê Nhược sống chung như thế nào? Chu Thành Ngộ Ừ một tiếng, không trả lời cụ thể. Chu mẹ:" Cuối tuần này đưa Lê Nhược trở lại dùng cơm, thương lượng một chút hôn lễ của các con." Chu Thành Ngộ chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn khẽ vuốt cằm. Anh vào thư phòng, trên giá sách có một ít bài tập và ghi chép hồi cấp ba anh chưa bỏ đi. Sau đó đưa cho không ít người mượn, cũng giúp không ít em nhỏ học tập. Tài liệu quá nhiều, anh cũng quên đề kia cụ thể ở trên tập tài liều nào, một mực tìm hơn một giờ rốt cuộc mới tìm được đề kia. Ban đầu anh dùng ba loại mực giải đề, cũng là ba cách giải đề anh nghĩ ra. Sợ Lê Nhược sau này còn sẽ đụng phải vấn đề khó khăn, anh dứt khoát đem những tài liệu toán lớp 12 tất cả đều mang về nhà, giảm bớt việc Lê Nhược quấy rầy anh lần nữa. Lê Nhược thấy những tài liệu này giống như nhặt được của quý, đè nén nội tâm hưng phấn, thận trọng lật xem, có trang ghi chép đã bắt đầu ố vàng. Chu Thành Ngộ nghĩ đến lời mẹ dặn dò, anh nói với Lê Nhược:" Cuối tuần này về nhà ăn cơm." Lê Nhược toàn bộ tinh thần đang chăm chú nhìn vở ghi chép, không yên lòng gật đầu một cái:" Vâng." Ngay cả việc Chu Thành Ngộ rời phòng lúc nào cô cũng không biết. Lê Nhược lần đầu tiên nhìn vở ghi chép đến hai giờ, cô duỗi người một cái, sau đó đem câu trả lời cho Chu Nghiêu Nghiêu chép lại. Cô phát hiện, Chu Thành Ngộ dùng ba loại mực giải đề, cũng là ba cách giải. Vì vậy cô cũng dùng ba màu bút khác nhau, đem câu trả lời sao chép một lần. Làm xong đã mười hai rưỡi, đem bài thi chỉnh sửa xong, cô nhanh chóng lên giường đi ngủ. Không biết có phải đầu óc quá hưng phấn hay không, cô nằm mơ, còn là ác mộng. Trong mộng tuyết trắng ngần, trong một ngọn núi tuyết. Vốn là bầu không khí rất tốt, cô cùng mấy người bạn đang thưởng thức cảnh đẹp của núi tuyết, đột nhiên cả sắc trời đều thay đổi, xung quanh một màu đen kịt, có tiếng người nói:" Tuyết lở rồi." Cô giống như là bị tử thần bóp lại cổ họng, âm thanh gì cũng không phát ra được, mắt cũng không thấy rõ xung quanh. Cảm giác cơ thể bị rất nhiều tuyết nhấn chìm. Lúc đó có một cánh tay muốn túm cô nhưng cô cố gắng thế nào cũng không với tới. Sau đó cô tỏ ý muốn người nọ mau rời đi, nếu không cả hai người đều phải chết, nhưng người đó làm thế nào cũng không đi. Cuối cùng người nọ chết. Sau đó, cô thấy rõ mặt của người kia. Hóa ra là Chu Thành Ngộ, cô liên tục khóc gọi tên anh, nhưng không có ai đáp lại cô. Còn chưa đợi đến kết cục, Lê Nhược bỗng nhiên tỉnh lại. Cô chợt mở mắt ra, hóa ra là giấc mơ, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô nhanh chóng mở đèn, mới ba giờ sáng. Cô bò dậy, ngồi xe lăn đi sang phòng bên cạnh. " Chồng ơi." Cô gõ cửa một cái. Chu Thành Ngộ giả bộ không nghe thấy. Một đêm này bị cô giày vò không ít, bây giờ mệt mỏi muốn chết. Nhưng Lê Nhược vẫn kiên nhẫn không từ bỏ khiến anh suy sụp, đành phải mở cửa. Lê Nhược ngồi trên xe lăn, trong tay ôm một cái gối, đáng thương nhìn anh:" Chồng ơi, em ngủ một mình sợ, vừa rồi gặp ác mộng, bị dọa tỉnh lại." Chu Thành Ngộ hiểu cô muốn ngủ trên giường anh, không chút do dự cự tuyệt:" Không thể nào." Lê Nhược:" Em thật sự sợ lắm." Chu Thành Ngộ:" Trước khi kết hôn em cũng ở một mình trong chung cư, làm sao lúc này mới bắt đầu sợ? Hay là nói trước kia em không gặp ác mộng?" Lê Nhược trước kia cũng gặp ác mộng, nhưng trong mộng mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không rõ, chỉ biết đó là ác mộng. Có thể vừa rồi ác mộng kia quá chân thực. Tuy nhiên liên quan đến ác mộng kia cô không nói một chữ, giải thích:" Làm sao có thể giống chứ? Trước kia cũng gặp ác mộng nhưng chân em không bị gãy, trong mộng em có thể chạy có thể nhảy, còn có thể bay. Kẻ xấu không bắt được em, bây giờ thì không được." Cô vỗ vỗ cái chân bị thương:" Ở trong mộng cũng bị gãy, không có cách nào chạy, mỗi lần đều bị người xấu giết." Chu Thành Ngộ:"..." Không để ý tới lí giả vô lí cùng việc được voi đòi tiên của cô, anh đóng cửa lại. Mới đóng vào một nửa liền bị Lê Nhược lấy tay ngăn lại:" Ông xã, vậy anh đừng đóng cửa có được không? Em không vào phòng anh, em ở ngoài này ngủ." Cô đưa tay còn lại đem xe lăn lùi xuống trước cửa, gối để phía trên:" Em cứ ngủ như thế này còn tốt hơn là bị ác mộng đánh thức, anh chưa gặp qua ác mộng đó nên khẳng định anh không biết có bao nhiêu đáng sợ." Chu Thành Ngộ không để ý cô, xoay người trở về phòng, cửa cũng không đóng. Ánh sáng trong phòng đã tắt, chỉ có đèn trên hành lang bật, ánh sáng xuyên qua cửa, chiếu đến phòng ngủ của anh, phản chiếu bóng hình của cô cùng xe lăn. Hai mươi phút sau, ngoài cửa rất yên tĩnh, dường như Lê Nhược đã ngủ rồi. Chu Thành Ngộ tức giận bò dậy, Lê Nhược nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu:" Chồng à, làm sao vậy?" " Vào đi !" " A." Khóe miệng Lê Nhược cong cong. Lê Nhược trước thời hạn đã thực hiện được nguyện vọng ngủ trên giường Chu Thành Ngộ. Cô chỉ mang theo gối tới, rất tự giác đem chăn của Chu Thành Ngộ đắp lên người. Chu Thành Ngộ di chuyển đến mép giường, hai người không có bất kỳ tiếp xúc chân tay nào. Lê Nhược từ từ xoay người, đối mặt với lưng anh. " Ông xã." " Ngủ!" " Vâng." Qua mấy giây:" Chồng ơi, ngủ ngon." Chu Thành Ngộ không lên tiếng. " Chồng, ngủ ngon." Trong đêm tối, thanh âm Lê Nhược ôn nhu quyến rũ. Lại chờ giây lát:" Chồng ơi, ngủ ngon." Chu Thành Ngộ:"... Ừ." Lê Nhược hài lòng nhắm mắt. Sau một đêm không mộng mị, nhưng Chu Thành Ngộ ngủ không tốt. Sáng sớm tỉnh vì lạnh, máy điều hòa không khí nhiệt độ rất thấp, phần lớn chăn đều bị Lê Nhược quấn trên người. Khi Lê Nhược tỉnh lại, Chu Thành Ngộ đã không còn trên giường. Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào. Cô ở trên giường ỷ lại một hồi, trên chăn tất cả đều là hơi thở của anh. Chu Thành Ngộ tắm xong đi ra, mặc áo choàng tắm, trên tóc đều là những giọt nước. Cả người Lê Nhược rúc lại trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt, theo bóng người anh chuyển động, thật giống như có một chút hơi thở của cuộc sống. " Chồng, sớm." Chu Thành Ngộ sợ cô giống như cái máy, mỗi lần đều lặp đi lặp lại nhiều lần, không thể làm gì khác hơn là đáp lại cô:" Sớm." Lê Nhược phát hiện, anh bây giờ không nói Ừ nữa. Thời gian cũng không nhiều lắm, cô cũng nên thức dậy rửa mặt chuẩn bị về năm 2006 gặp Chu Thành Ngộ 18 tuổi. Tối hôm qua đèn phòng không mở, Lê Nhược không chú ý tới tủ trên đầu giường còn để hai vé phim điện ảnh, không phải vé thông thường mà là vé ra mắt phim lần đầu. Cô nghĩ về bộ phim này, có chút ấn tượng, vai chính là Trình Tâm Nhị. Không nghĩ tới đến năm 2018, Trình Tâm Nhị cùng Chu Thành Ngộ vẫn thường xuyên liên lạc như vậy. Vé xem phim ngày ra mắt có cô ấy liền đưa tới cho Chu Thành Ngộ. Ngay lúc cô thất thần, Chu Thành Ngộ đã thay xong quần áo đi ra, anh đi tới tủ đàu giường lấy đồng hồ đeo tay. " Em muốn đi xem cái này." Lê Nhược đưa vé ra trước mặt anh lắc lư. Chu Thành Ngộ nhìn tấm vé rồi lại nhìn chân cô:" Ngồi xe lăn đi?" Lê Nhược:" Phim này lần đầu công chiếu còn sau một tháng nữa, lúc ấy có lẽ em đã khỏi rồi." Dù sao cô đã quyết định rồi, nhất định phải đi. Chu Thành Ngộ đi làm, Lê Nhược hôm nay lại đổi kiểu tóc khác, thay áo khoác kiểu mới, ôm tâm tình kích động về năm 2006. **** Học sinh lớp mười hai ban một đang lục tục đến, trong lớp đã bắt đầu ôn bài buổi sáng. Lê Nhược ở trong lớp vòng vo một vòng, sau đó nghiêng người trên hành lang nhìn xuống. Chu Thành Ngộ cùng Chu Nghiêu Nghiêu còn chưa tới, cô thiếu chút nữa thì trông mòn con mắt. Lúc giờ ôn bài sáng gần tan, hai lão nhân gia mới lững thững tới muộn. " Nhược Nhược, sớm." Chu Nghiêu Nghiêu cười, lúm đồng tiền như hoa. " Sớm." Vốn là vạn dặm quang đãng, chờ tới lúc cô chuyển mắt đến trên mặt Chu Thành Ngộ thì chính là mưa dầm liên miên. " Chu Thành Ngộ." Bước chân Chu Thành Ngộ dừng lại, xoay người:" Cô Lê, có chuyện gì?" Khóe miệng Lê Nhược cười nhạt:" Xế chiều hôm nay tan học, em đến phòng làm việc của tôi, chúng ta nói một chút, em làm sao ngày ngày đều đi học muộn." Chu Nghiêu Nghiêu hơi cắn môi:" Nhược Nhược, còn em thì sao?" Lê Nhược:" Em thì không cần, cô tin em hôm nay cũng không phải cố ý tới trễ, sau này chú ý một chút." Chu Nghiêu Nghiêu thề chân thành, bảo đảm:" Nhược Nhược, cô yên tâm, đây tuyệt đối là lần cuối cùng em đi muộn, đợi biểu hiện của em đi." Chu Thành Ngộ:" Cô, em..." Còn không chờ anh nói hết lời, Lê Nhược làm một cái động tác tay:" Có lời gì tan học nói sau." Sau đó hướng cằm về phía phòng học:" Vào đi." Chuông tan học vang lên, Lê Nhược không có rời đi, chờ giảng đề cho Chu Nghiêu Nghiêu. Cô chưa đi vào phòng học, trực tiếp nằm ở trên bệ cửa sổ, vượt qua Chu Thành Ngộ, cô nói với Chu Nghiêu Nghiêu:" Có rảnh không? Cô giảng cho em đề hôm qua." Chu Nghiêu Nghiêu một giây liền tiến vào trạng thái nghiêm túc:" Nhược Nhược, cô chờ một chút." Cô bé từ trong cặp sách lấy ra tập đề toán. Kì thực Lê Nhược sẽ không giảng đề, tối hôm qua cô chính là đem lời giải đề kia chép vào, đáp án kín một trang giấy A4. Cô đem câu trả lời đưa cho Chu Nghiêu Nghiêu:" Cô nghĩ ra ba cách giải, em xem loại nào hiểu rõ, nếu vẫn không hiểu thì em hỏi Chu Thành Ngộ." Chu Thành Ngộ:"..." Chu Nghiêu Nghiêu cầm lấy lên:" Oa, Nhược Nhược, chữ của cô thật là đẹp." Chu Thành Ngộ nhìn lướt qua, trong nháy mắt bị màu sắc trên giấy hấp dẫn. Lúc thấy ba màu mực anh hơi ngẩn ra, thứ tự ba màu mực kia cũng giống bài của anh, mà anh cũng dùng ba cách giải. Ôm tò mò trong lòng, anh dùng ngón tay đè tờ giấy, Chu Nghiêu Nghiêu không nhịn được:" Cậu làm gì! Đây là Nhược Nhược cho tớ." Chu Thành Ngộ:" Tôi giúp cậu nhìn xem cách nào thích hợp với cậu." Chu Nghiêu Nghiêu bĩu môi, trong miệng lầu bầu đôi câu, bắt đầu nghiêm túc nhìn câu trả lời. Chờ nhìn toàn bộ câu trả lời xong, Chu Thành Ngộ buồn bực nhìn ra ngoài của sổ, khuỷu tay Lê Nhược đặt trên bệ cửa sổ, hai tay nâng mặt, cười khanh khách nhìn anh:" Thế nào?" Chu Thành Ngộ không lên tiếng. Thấy quỷ. Ba cách làm cùng các bước giống bài anh như đúc. Anh rất chắc chắn, câu trả lời của anh người khác chưa từng thấy, bởi vì ba cách giải này tối hôm qua anh về nhà mới làm được, ngoại trừ chính anh ai cũng không biết. Nhưng cách làm của cô cùng của anh không khác nhau chút nào. Mấy bước cuối cùng anh làm tắt, cô cũng làm tắt.