Editor: Nozomi 21/10/2020 🍓🍓🍓🍓🍓 Một ngày trước khi nhập học, Đái Na đột nhiên gửi cho Đường Đường một bức ảnh. Đây là bức ảnh đôi tình nhân đang hôn. Dưới bầu trời đầy sao, đôi tình nhân dùng tây trang che khuất mặt đang hôn nhau. Đôi tình nhân trong ảnh, người đàn ông mặc tây trang, hai chân dài đã đặc biệt bắt mắt, cô gái mặc váy ngắn bên cạnh lại có đôi chân còn đẹp hơn, liếc mắt nhìn qua vừa xứng đôi vừa quyến rũ. Ảnh chụp ra rất đẹp, hoàn toàn có thể trực tiếp dùng làm hình nền. Đường Đường nhìn đi nhìn lại bức ảnh này mấy lần, cuối cùng có chút bất mãn hỏi Đái Na, [chị Na Na không có ảnh gốc sao? Cái này không rõ ràng gì hết!] Đái Na:..... Chị gửi ảnh này cho Đường Đường là để vấn tội, là để phê bình, không phải để cho cô sưu tầm ảnh! Có trời mới biết khi Tiểu Lâm gửi tấm ảnh này cho chị, Đái Na sợ đến mức thiếu chút nữa ngừng thở. Hôm đó chị đích thân đưa Đường Đường trở về, Đường Đường mặc đồ gì, mang giày gì chị đều nhớ rõ ràng, huống chi đôi chân này của Đường Đường không phải ai cũng có. Nhìn lại người đàn ông bên cạnh, tuy rằng Minh Thiếu Diễm mấy ngày nay không ra gì nhưng tỷ lệ dáng người quả thực rất xuất sắc, làm việc cho Minh Thiếu Diễm mấy năm, thân hình Minh Thiếu Diễm chị vẫn nhận ra được. Chưa kể đến chiếc Ferrari trị giá hai ngàn vạn mơ hồ phía sau. Thật là điên rồ! Đái Na tức giận, hận không thể gọi điện thoại mắng Minh Thiếu Diễm một trận, Đường Đường là minh tinh đó! Còn là một minh tinh rất nổi tiếng! Sao hắn lại dám hôn cô ngoài đường chứ? Cho rằng che mặt thì không ai có thể nhận ra sao? Tiểu Lâm và chị liếc mắt một cái liền nhận ra rồi. Bức ảnh này được Tiểu Lâm tình cờ phát hiện khi lướt weibo, một tài khoản đại V có hơn 4000 vạn người theo dõi, mỗi 12 giờ tối sẽ đăng một đề tài nhỏ, ví như gần đây có chuyện gì vui vẻ, gần đây cậu bạn hài hước cùng phòng lại làm chuyện khôi hài gì... Đề tài ngày hôm qua của đại V này là gần đây có tình yêu nào khiến mọi người ăn chanh không? Tiểu Lâm mở bình luận ra, chưa kịp kéo xuống đã bị bức ảnh được nhiều bình luận nhất dọa rớt nửa cái mạng. Cô gái chụp ảnh nói rằng đây là đôi tình nhân mấy ngày trước cùng chị em ra ngoài chơi gặp được, cô gái còn ở khu vực bình luận nói về đôi tình nhân này, người nam đẹp trai hoàn toàn không thua minh tinh, người nữ luôn bị che mặt nhưng chỉ nhìn dáng người cũng có thể đảm bảo rất xinh đẹp. Ở phần bình luận bên dưới, đông đảo cư dân mạng đang ăn chanh. Đúng là một đôi nhan sắc thần tiên, bức ảnh này nhìn cũng đẹp. Kéo xuống một chút, có người mắt sắc nhìn thấy chiếc xe phía sau hai người, nói thẳng chiếc xe này trị giá hai ngàn vạn và cả nước chỉ có 3 chiếc, vì thế người ăn chanh càng nhiều. Chẳng những đẹp trai còn giàu có như vậy, tại sao khoảng cách giữa người với người lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Tiểu Lâm nhanh chóng gửi ảnh cho Đái Na, Đái Na còn sợ hãi hơn cả Tiểu Lâm, không dám hỏi tội Minh Thiếu Diễm chỉ có thể tìm Đường Đường, kết quả Đường Đường không hề nhận sai còn hỏi xin chị ảnh gốc! Sao em không lên trời luôn đi! Đường Đường an ủi Đái Na, "Ngoại trừ chị tuyệt đối không ai có thể nhận ra, không cần lo lắng." Kết quả vừa mới cúp máy liền nhận được tin nhắn wechat của Mễ Việt, Mễ Việt cũng gửi ảnh tới. [bro, is this you? ] Đường Đường vừa mới nói sẽ không có người thứ ba nhận ra:.... [sao anh lại nhận ra được?] [đích thân anh nhận xe sao có thể không biết, đây là bạn trai em?] [dei] Mễ Việt liên tục gửi đến vài biểu tượng cảm xúc, trong lòng khâm phục, sau khi cảm thán tình yêu của Đường Đường lại bắt đầu tự mình đau lòng [khi nào anh với nữ thần mới có thể tu thành chính quả đây? QwQ] Đại lão gia bán manh cái gì, hơn nữa tại sao biểu tượng cảm xúc này lại kỳ quái như vậy, [QwQ là cái quỷ gì?] [ai biết đâu, không phải là từ kết hợp tượng hình sao?] Đường Đường:...... [từ kết hợp tượng hình không phải là QAQ sao?] [hẳn là QwQAQ] Vì thế đề tài của hai người không thể hiểu được lại chuyển đến game, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Mễ Việt mới phát hiện hình như mình vẫn chưa đào bới được gì, rõ ràng là muốn bát quái xem bạn trai Đường Đường là ai. Kết quả bị lọt hố của Đường Đường. Một ngày sau, Đường Đường chính thức nhập học, tuy rằng không cần ở ký túc xá nhưng mười ngày huấn luyện quân sự vẫn phải ở lại trường. Lần này, tất cả những sinh viên trúng tuyển vào Học viện Hý kịch S trong kỳ thi tuyển sinh đại học ngoại trừ Đường Đường đều thuộc khoa diễn xuất. Đường Đường với tư cách thủ khoa chuyên ngành nghệ thuật, không nghi ngờ gì đã trở thành đại diện của sinh viên năm nhất khoa đạo diễn tham gia phát biểu tuyên thệ. Nội dung chính mỗi ngày Đái Na gọi điện thoại cho Đường Đường là chống nắng, vì gương mặt của em vì tiền của chúng ta, hãy bảo vệ tốt da mặt của mình, còn gửi tới vài lọ kem chống nắng có chất chống oxy hóa. Tỷ lệ nam nữ ở khoa đạo diễn không quá chênh lệch như ở khoa diễn xuất, nam nữ gần như đạt tỷ lệ 1-1, phòng ký túc là phòng bốn người, Đường Đường kinh ngạc phát hiện trong phòng có một cô gái rất quen mắt, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ tới đây là cô bạn nhỏ lúc trước tham gia nghệ khảo từng hợp tác. Đường Đường là một minh tinh đã nổi tiếng, bạn cùng phòng lo lắng Đường Đường sẽ không dễ ở chung, kết quả sau khi gặp mặt liền phát hiện Đường Đường không chỉ dễ gần mà còn rất quan tâm đến mọi người, điều kỳ lạ duy nhất chính là rõ ràng tuổi không chênh lệch lắm nhưng luôn cảm thấy Đường Đường thành thục hơn bọn họ rất nhiều, có cảm giác Đường Đường đối xử với bọn họ như với cô em gái nhỏ. Đường Đường rất thành thục, lúc duy nhất tương đối thiếu nữ chính là lúc gọi điện thoại. Đây đã trở thành nhu cầu thiết yếu hàng ngày của Đường Đường, mỗi tối sau khi huấn luyện quân sự kết thúc và tắm rửa xong, Đường Đường sẽ gọi điện thoại một lát, tuy rằng trong suốt quá trình dường như không nói gì ái muội, thời gian gọi điện thoại cũng ngắn nhưng Đường Đường lúc này thực sự rất khác. Mấy bạn cùng phòng thắc mắc có phải Đường Đường đang yêu hay không nhưng lại cảm thấy không giống, ví như lúc này Đường Đường nhắc đến "dì Trình", hình như là người nhà. Nhưng không phải tin tức trên mạng nói Đường Đường không có người nhà sao? Đường Đường thực sự không quan tâm đến việc bị phát hiện mình đang yêu, cho dù trước đây hay bây giờ, Đường Đường muốn trở thành một diễn viên thực lực chứ không phải là một idol lưu lượng, chỉ có mình mới có thể định đoạt vận mệnh của mình chứ không phải fans. Cho nên khi ở trong ký túc xá Đường Đường cũng không có giấu giếm, cô vẫn tự nhiên gọi cho Minh Thiếu Diễm. Duy nhất cần chú ý chính là kiềm chế một chút, dù sao trong phòng còn có ba cô gái nhỏ, dạy hư bọn họ thì không tốt. Minh Thiếu Diễm cúp điện thoại đi xuống lầu, hôm nay dì Trình vừa mới trở về, bây giờ đang ở dưới lầu xem TV. Minh Thiếu Diễm ngồi trên sofa bên cạnh dì Trình, dì Trình liếc nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, với bao nhiêu năm hiểu biết về Minh Thiếu Diễm, dì Trình ngay lập tức cảm thấy Minh Thiếu Diễm có chuyện muốn nói với mình hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng. Dì Trình vội tìm điều khiển từ xa ấn TV, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Minh Thiếu Diễm, "Sao vậy?" "Cháu muốn kết hôn với Đường Đường" Dì Trình kinh ngạc mở to mắt, gần nửa phút không nói một câu. Một lúc sau, dì Trình mới chậm rãi nói: "Lần trước cháu nói có người yêu..." "Chính là Đường Đường." Hơn nửa ngày sau, dì Trình đột nhiên đánh vào cánh tay Minh Thiếu Diễm, "Sao cháu có thể như vậy?" Dì Trình không thể nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Cho dù Minh Thiếu Diễm nói với bà Đường Đường không phải người Minh gia nhưng hơn nửa năm ở chung, dì Trình thực sự xem Đường Đường là người nhà, nên dù đã biết bây giờ hai người không có quan hệ huyết thống, dì Trình vẫn có cảm giác loạn luân. Lòng người luôn thiên vị. Cho dù thật sự rất yêu quý Đường Đường. Dì Trình trầm mặc thật lâu, mới thật cẩn thận hỏi, " Có phải là Đường Đường...." "Không phải", Minh Thiếu Diễm quyết đoán ngắt lời dì Trình. Sở dĩ chọn thời điểm không có Đường Đường ở nhà để nói với dì Trình là bởi vì vậy, Minh Thiếu Diễm lo lắng dì Trình sẽ đổ lỗi chuyện này lên Đường Đường, không phải dì Trình không thích Đường Đường, nhưng so với hắn thì dì Trình vẫn quan tâm hắn nhất. Dì Trình nhất định sẽ thay hắn tìm lý do. Nên Minh Thiếu Diễm chọn thời điểm Đường Đường không có mặt, đem tất cả mọi chuyện ôm trên người mình. "Là cháu không khống chế được" Minh Thiếu Diễm nói. Giọng dì Trình run run, "Đã bao lâu rồi..." "Đã nửa năm", lần đầu tiên động tâm, Minh Thiếu Diễm nhớ rõ ràng là đêm giao thừa, cô gái từ nước ngoài vội vã trở về đứng trên nền tuyết nói với hắn năm mới vui vẻ, khoảnh khắc rung động đó cả đời này Minh Thiếu Diễm không thể nào quên. "Lúc vừa thích cô ấy cháu rất thống khổ, đoạn thời gian đó...cháu phải mời bác sĩ tâm lý." Dì Trình đột nhiên che miệng lại, cảm thấy đau lòng kinh khủng. "Sau gần ba tháng tiếp nhận điều trị, thật sự rất khó khăn, cho nên sau khi biết cô ấy và cháu không có quan hệ huyết thống, cháu thật sự cảm thấy đây là ông trời ưu ái cho cháu." Dì Trình ngơ ngẩn nhìn Minh Thiếu Diễm, đây là đứa trẻ bà đã nhìn từ nhỏ đến lớn, hóa ra trong lúc bà không biết, Minh Thiếu Diễm thống khổ lâu như vậy. Minh Thiếu Diễm đã nói như vậy, dì Trình sao có thể nói không đồng ý, chỉ là vẻ mặt vẫn do dự, "Đường Đường thì sao...con bé nghĩ thế nào..." "Cô ấy nghĩ thế nào không quan trọng, huống hồ cô ấy đã..." nói đến đây Minh Thiếu Diễm đột nhiên dừng lại, dì Trình nhìn vẻ mặt Minh Thiếu Diễm đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng đứng dậy kêu lên, "Cháu đã làm gì?" "Giống như những gì dì nghĩ", Minh Thiếu Diễm nói, "Cháu không nhịn được." Dì Trình ngây người nhìn Minh Thiếu Diễm, một lúc lâu sau đột nhiên khóc lóc hung hăng đánh Minh Thiếu Diễm, "Sao cháu có thể làm như vậy?" "Thật xin lỗi" Minh Thiếu Diễm đứng lên ôm dì Trình, "Cháu rất thích cô ấy, dì sẽ giúp cháu đúng không?" Bây giờ dì Trình còn có thể nói gì nữa, những suy nghĩ trách móc Đường Đường trong lòng cũng không còn, vừa đau lòng vì Minh Thiếu Diễm vất vả vừa giận Minh Thiếu Diễm xằng bậy. Hung hăng trừng Minh Thiếu Diễm một cái rồi im lặng quay đầu đi vào bếp. Khi Đường Đường trở về nhà sau đợt huấn luyện quân sự, không hiểu tại sao dì Trình đối với cô càng tốt hơn trước. Đường Đường không hiểu liền tìm Minh Thiếu Diễm hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Minh Thiếu Diễm chỉ sờ đầu cô và không nói gì. Một lúc lâu sau, Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói, "Bặc Cốc Ngưng..." Đường Đường ngẩng đầu, "Dạ?" "Em nghĩ thế nào?" "Em?" Đường Đường kinh ngạc, nhưng lại mỉm cười, "Chú ơi anh hồ đồ rồi, chuyện này em là người không có tư cách nói chuyện nhất, anh có thể hỏi ý kiến bất cứ người nào ngoại trừ em." Minh Thiếu Diễm cau mày, hắn không thích Đường Đường nói như vậy. Tiểu thư Minh gia đối với hắn mà nói là một sự tồn tại khó chịu, ngay cả Đường Đường lúc mới đến nhà, Minh Thiếu Diễm cũng không cho sắc mặt tốt. Đường Đường thở dài, cô biết cái chết của Minh phu nhân là điểm mấu chốt Minh Thiếu Diễm không bao giờ vượt qua được, nhưng Bặc Cốc Ngưng lại vô tội. "Dì Trình nhất định muốn gặp cô ấy" Đường Đường nói với Minh Thiếu Diễm, "Em cảm thấy tốt hơn hết anh nên hỏi dì Trình" Hỏi dì Trình? Dì Trình nhất định không nói hai lời mà tiếp nhận Bặc Cốc Ngưng. Minh Thiếu Diễm có chút bực bội xoa giữa mày, Đường Đường thở dài, "Nếu không trực tiếp hỏi Bặc tiểu thư đi." Cô thật sự không thể xen vào chuyện này, cho nên Đường Đường chỉ đơn giản gợi ý cho Minh Thiếu Diễm, sau khi Minh Thiếu Diễm im lặng, ngày hôm sau cho Jason đến biệt thự bên kia Nam Hồ. Hắn cũng không mù, đi hai lần, Bặc Cốc Ngưng thấy hắn như thấy hồng thủy mãnh thú, nhưng mỗi lần Jason liên hệ, Bặc Cốc Ngưng lại tương đối thả lỏng. Jason nhận lệnh ông chủ đi đến Nam Hồ, sau khi nhấn chuông không ai mở, cau mày ấn mật khẩu rồi bước vào, vừa đi vào đã thấy cô gái gầy gò đeo tai nghe đang lau chùi. Bặc Cốc Ngưng giật mình khi thấy Jason, Jason nhìn chằm chằm cây lau nhà trong tay Bặc Cốc Ngưng, khóe mắt giật giật, "Không phải có người giúp việc sao?" "Tôi không thích người không quen tới nhà", Bặc Cốc Ngưng có chút ngượng ngùng tháo tai nghe ra, "Hơn nữa lúc trước ở nhà tôi cũng thường xuyên tự dọn dẹp" Đó là nhà trước kia của cô, không phải căn nhà ba trăm mét vuông này Nhà lớn như vậy, một mình dọn dẹp đến khi nào? Jason nhìn thân hình gầy gò yếu ớt của cô gái, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng, như nghĩ đến điều gì liền trầm mặc, một lúc sau cầm lấy cây lau nhà trong tay Bặc Cốc Ngưng, "Tôi giúp cô" Cô gái hoảng sợ vội nói không cần, Jason chỉ cái bàn, "Cô lau bàn đi" Bặc Cốc Ngưng ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn quay đầu vào nhà vệ sinh tìm giẻ lau, bước ra yên lặng lau bàn, sau đó đột ngột nói, "Cảm ơn" Nói xong lại bổ sung, "Tối nay tôi mời anh ăn tối" Jason nhìn cô một cái, mặt vẫn vô cảm," Ăn gì?" "Lẩu cay" Bặc Cốc Ngưng vui sướng nói, "Anh có thể gọi món tùy thích!" Jason:...... Đêm đó, Jason và Bặc Cốc Ngưng cùng nhau ăn lẩu. Cô gái nhỏ ăn rất vui vẻ. Bởi vì Jason mời khách.