Editor: Nozomi 02/10/2020 🐇🐇🐇🐇🐇 Đường Đường theo bản năng mở miệng, "Đừng đùa, làm sao có thể..." Nhưng sau khi nói xong, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên siết chặt. Có một câu nói gọi là kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì rõ ràng, Đường Đường chưa từng cảm thấy mình có gì không ổn, nhưng Đổng Ngọc trong nháy mắt liền chỉ ra cho cô rất nhiều điểm đáng ngờ. Đường Đường nghe xong liền ngẩn người. Tuổi thật của cô không còn là một cô gái nhỏ, thậm chí trước kia cô đã 27 tuổi, nhưng nói về lịch sử tình trường kỳ thật rất nghèo nàn. Việc cha mẹ ly hôn khiến Đường Đường bản năng không tin tưởng và trốn tránh hôn nhân, làm cho cô luôn có ý định không kết hôn. Thà thiếu chứ không ẩu, Đường Đường rất tự tin vào bản thân nên cũng yêu cầu rất cao đối với bạn đời, sống hai mươi mấy năm, người duy nhất khiến cô động tâm chính là vị đạo diễn yêu thích của cô, đáng tiếc là đạo diễn đã có gia đình. Có tiền, có địa vị, Đường Đường không cảm thấy bắt buộc phải tìm được người yêu thì mới có cuộc sống sung sướng hơn bây giờ, chưa kể nữ minh tinh 27 tuổi thực ra còn rất trẻ. Bây giờ một lời đánh thức người trong mộng, Đường Đường nằm trên giường lâm vào tự hoài nghi. Một buổi trưa không ngủ, cuối cùng cũng xác nhận một điều. Cô thích Thiếu Diễm, không phải loại tình cảm giữa cháu gái và chú. Cô luôn ôm ý tưởng dỗ dành Minh Thiếu Diễm sau đó bỏ chạy bất cứ lúc nào, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ý niệm dỗ dành Minh Thiếu Diễm vẫn có nhưng lại quên mất điểm chạy trốn. Đường Đường nhanh chóng chấp nhận sự thật này. Rốt cuộc, cô chưa bao giờ thực sự xem Minh Thiếu Diễm là chú. Dùng ánh mắt bình thường nhìn đàn ông để nhìn Minh Thiếu Diễm thì không thể nghi ngờ Minh Thiếu Diễm rất ưu tú. Rõ ràng nhất và ai cũng có thể nhìn thấy, đẹp trai lắm tiền, bấy nhiêu đã đủ để thu hút nhiều người, nhưng sự dịu dàng và nghiêm túc không muốn ai biết mới thực sự thu hút cô. Ngủ trưa ngủ không được. Đường Đường càng nghĩ càng cảm thấy thần kỳ, xuyên vào một quyển sách đã đủ thần kỳ, bây giờ còn rung động với nhân vật trong sách. Điều này càng thần kỳ hơn. Đường Đường cảm thấy có lẽ đã ở cùng Minh Thiếu Diễm quá lâu, hoàn toàn nhiễm thói quen tốt của Minh Thiếu Diễm là nói ít làm nhiều, lúc này Đường Đường muốn gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm. Sau khi nhìn thời gian liền dừng lại. Suy nghĩ đơn giản một chút. Cô chưa bao giờ xem Minh Thiếu Diễm là chú ruột, cho nên bây giờ thừa nhận ý nghĩ của mình không có gì trở ngại, nhưng Minh Thiếu Diễm thì khác, Minh Thiếu Diễm vẫn luôn xem cô như cháu gái. Từ góc độ này, làm sao Minh Thiếu Diễm có thể có tình cảm với cô. Huống chi bây giờ cô mới mười tám tuổi. Nếu như Minh Thiếu Diễm cũng giống cô, vậy không phải quá cầm thú sao. Điều này không phù hợp với tính cách của Minh Thiếu Diễm. Đường Đường âm thầm thở dài, sống nhiều năm như vậy, không ngờ có ngày mình lại yêu đơn phương? Nên làm gì bây giờ? Đường Đường không có rào cản tâm lý nên không có ý định bỏ cuộc. Ý tưởng vừa rồi thật sự quá bốc đồng, nếu nói thẳng với Minh Thiếu Diễm là mình thích hắn, không chừng sẽ hù hắn sợ chết khiếp, cho nên bây giờ cô có thể thử nói với Minh Thiếu Diễm rằng mình không phải là thiên kim Minh gia. Đầu tiên hãy xóa bỏ mối quan hệ chú cháu này và khôi phục mối quan hệ sếp - nhân viên bình thường. Khi Minh Thiếu Diễm thích nghi với mối quan hệ mới, cô sẽ nghĩ cách để tiến xa hơn. Đường Đường trở mình, cân nhắc sau khi làm như vậy mình sẽ gặp tình huống gì. Quen biết Minh Thiếu Diễm được nửa năm, Đường Đường tin rằng tình cảm là thật (tạm thời không suy xét đến tình cảm của họ là gì), Đường Đường đang đo lường tình cảm của Minh Thiếu Diễm dành cho cô sẽ còn lại bao nhiêu nếu không có mối quan hệ chú cháu này. Người ta nói rằng đối mặt với tình cảm không ai có thể đủ tự tin. Đường Đường là một người tự tin như vậy, hiện tại cũng có chút lo được lo mất. Nếu Minh Thiếu Diễm hoàn toàn không có suy nghĩ gì thì sao? Nếu Minh Thiếu Diễm cảm thấy khó xử thì sao? Và nghiêm trọng nhất là, nếu bị phát hiện không có quan hệ huyết thống, cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Khổ quá. Ah, càng không ngủ được. Nếu không cứ tiếp tục kéo dài như vậy? Điều này không phù hợp với phong cách của Đường Đường. Đường Đường chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cũng lấy ra tờ giấy nhỏ, viết chữ lên hai tờ rồi sau đó rút ra một tờ. —— thẳng thắn. "Chậc"Đường Đường vo tờ giấy thành khối nhỏ rồi ném vào túi rác. Đã quyết định, vậy hãy đợi đến khi Minh Thiếu Diễm trở về nhà. Minh Thiếu Diễm còn chưa trở về, thù lao đóng phim của Đường Đường đã đến trước, khiến Đường Đường có chút kinh hỉ. Thù lao sau thuế khó khăn lắm mới đủ tám con số, cộng thêm thù lao trước đó, hoàn toàn đủ để tặng cho Minh Thiếu Diễm một chiếc xe xứng với thân phận của hắn. Nhưng phải tìm ai đây? Trước kia việc mua xe hoàn toàn có thể giao cho Lục Minh nhưng bây giờ Lục Minh không có ở đây, Đái Na thì không nhờ được, tìm một vòng cuối cùng chỉ còn Mễ Việt. Lúc trước cùng Mễ Việt nói chuyện phiếm, Mễ Việt hình như nói rất thích chiếc xe nào đó, còn nói rất rõ ràng đâu ra đấy. Buổi tối sau khi tan học liền chọc chọc Mễ Việt, Mễ Việt gửi lại một gói biểu tượng cảm xúc. [sao vậy đại bảo bối?] Cái người này, thật sự là bán manh không biết điểm dừng. Đường Đường trực tiếp gọi điện thoại giải thích ý định của mình, Mễ Việt im lặng một lúc lâu giả khóc hai tiếng, "Sao anh không có cháu gái tốt có thể mua cho anh siêu xe như vậy chứ!" Trong lòng Đường Đường âm thầm phản bác, thật ra không phải cháu gái. Bất quá khi nói đến chuyện chính thì Mễ Việt cũng không hàm hồ, sau khi cân nhắc thân phận và tính cách của Minh Thiếu Diễm, cuối cùng đề cử vài chiếc xe cho Đường Đường. Đường Đường vừa đọc thông tin vừa thảo luận với Mễ Việt, Mễ Việt lại tranh thủ bắt đầu giở trò, Đường Đường bị hắn làm phiền chịu không nổi, qua loa nói, "Cho anh cho anh, mua một chiếc nhỏ cho anh!" Mua một chiếc ô tô mô hình rồi đưa cho Mễ Việt là được. Dì Trình bước vào đưa trái cây, nghe được tiếng Mễ Việt liền kinh hỉ nói, "Đây không phải là Tiểu Mễ sao?" Mễ Việt tức khắc khẩn trương chào hỏi dì Trình. Dì Trình vui vẻ chào Mễ Việt rồi đi xuống lầu. Bà rất thích đứa nhỏ Mễ Việt này, bây giờ xem ra Mễ Việt và Đường Đường nhà mình có quan hệ thật tốt. Không chừng sau này... Bên này Đường Đường đang nói chuyện vui vẻ, bên kia Minh Thiếu Diễm có chút không thoải mái. Bởi vì khi Đái Na báo cáo công việc với hắn đã đề cập đến yêu cầu trả tiền trước đó của Đường Đường, hôm nay số tiền lớn vừa vào tài khoản, Đường Đường liền chuyển hết ra ngoài. Minh Thiếu Diễm không có ý theo dõi Đường Đường, chẳng qua lúc trước tấm thẻ này do Jason đưa cho Đường Đường, Jason sau khi biết được Đường Đường chuyển một số tiền lớn ra ngoài thì cảm thấy kỳ quái mới hỏi Minh Thiếu Diễm. Nhưng Minh Thiếu Diễm cũng không biết tiền đã đi đâu. Có chút không yên tâm liền gọi điện thoại cho dì Trình, sau khi nói chuyện với Mễ Việt tâm trạng dì Trình rất tốt, nghe Minh Thiếu Diễm hỏi Đường Đường đang làm gì, dì Trình vui vẻ hớn hở nói, "Đang nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ, nói cũng lâu rồi." Minh Thiếu Diễm có chút bực bội. Dì Trình tiếp tục nỗ lực, "Hình như nói đưa cho Tiểu Mễ cái gì đó..." Minh Thiếu Diễm hít sâu một hơi, đột ngột đứng lên. Hơn một ngàn vạn, chỉ để tặng quà cho Mễ Việt? Minh Thiếu Diễm cúp điện thoại, đi lại trong phòng mấy vòng mới ổn định được cảm xúc, kìm nén tức giận bấm số điện thoại của Đường Đường. Gọi đi, đường dây bận. Còn chưa nói xong? Lần đầu tiên trong đời Minh Thiếu Diễm muốn chửi thề. Đường Đường và Mễ Việt còn đang rối rắm với một chiếc xe hơi, không ngờ Minh Thiếu Diễm đột ngột gọi tới, vì thế liền dứt khoát vứt bỏ Mễ Việt, "Lát nữa nói tiếp, chú của em gọi điện thoại." Nói xong liền cúp điện thoại của Mễ Việt. "Cao* a!" *thể hiện ngôn ngữ rất tức giận nhưng bất lực Mễ Việt mắng thẳng bạn của mình, lão tử không thèm quan tâm em nữa! Đường Đường trước giờ không phát hiện tâm tư của mình, bây giờ đã phát hiện, Minh Thiếu Diễm chủ động gọi điện thoại làm sao có thể không trả lời, vội vàng gọi lại cho Minh Thiếu Diễm, di động vang lên hai tiếng, giọng nói trầm thấp của Minh Thiếu Diễm truyền vào tai. "Còn chưa ngủ?" Minh Thiếu Diễm nén giận hỏi cô. "Dạ chưa, cháu đang nói với Tiểu Mễ chút chuyện" Đường Đường từ trên giường ngồi dậy, lấy gối ôm vào lồng ngực, "Chú đang làm gì vậy?" Không mặn không nhạt nói chuyện vài câu, cuối cùng Minh thiếu Diễm cũng không nói đến chuyện chính, hôm nay giọng của Đường Đường đặc biệt ngọt, thậm chí còn có chút mềm mại làm nũng. Nhưng nghĩ lại, vừa rồi là do gọi điện thoại cho Mễ Việt, sắc mặt Minh Thiếu Diễm lại tối sầm. "Chú, ngày mốt chú về nước phải không?" "Ngày mai", sắp bị cháu làm tức chết rồi, trực tiếp yêu cầu Jason thay đổi lịch trình. Ngày mai a, Đường Đường vui vẻ, " Tới lúc đó cháu có chuyện muốn nói với chú" Nói cái gì? Nói cháu và Mễ Việt đang yêu nhau sao? Hắn không muốn nghe chút nào, cũng không muốn biết chút nào, lúc này Minh Thiếu Diễm cũng không muốn về nước. Cuối cùng cũng cúp máy, Minh Thiếu Diễm im lặng hồi lâu, thô bạo ném điện thoại sang một bên. Một lúc lâu sau, lại tìm điện thoại về và gọi cho bác sĩ tâm lý.