Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 92 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 92:   Liên quan tới chuyện vào tổ làm phim, coi như đã qua được ải của Hoắc Thâm rồi. Lê Nhất Ninh muốn quay bộ phim này cho tốt mà không lấy làm quan tâm nam chính của phim này rốt cuộc là ai, còn những bình luận trên mạng có thể xem nhẹ thì cô sẽ cố gắng xem nhẹ, khiến cho bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Còn Hoắc Thâm, sau khi ở bên cô hai ngày thì hai người cùng bay đi quay một kỳ chương trình tạp kỹ. Ngày thứ ba kết thúc ghi hình, bộ phim «Quay Lại Anh Vẫn Còn Ở Đây» chính thức khai máy. Lê Nhất Ninh tới thành phố ven biển trước một ngày. Địa điểm lấy cảnh của bộ phim này đa số nằm ở thành phố ven biển này, thành phố X. Thành phố không lớn nhưng phong cảnh và khí hậu vô cùng tốt, thời tiết mỗi ngày đều như nhau, điều quan trọng là bởi vì do gần biển nên không khí ở đây rất tốt, so với những thành phố lớn xa hoa rực rỡ mà nói thì ở đây yên tĩnh hơn nhiều. Chiều ngày hôm đó Lê Nhất Ninh tới, vừa xuống máy bay lập tức đón được gió biển thổi vào mặt, vô cùng thoải mái. Tống Tĩnh và Tiểu Ngọc đi cùng cô tới đây. Sau khi lên xe, Tống Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Không khí nơi này vẫn tốt như vậy.” Lê Nhất Ninh cười: “Trước kia chị Tống từng tới đây rồi ạ?” Tống Tĩnh gật đầu: “Hồi trước lúc dẫn dắt nghệ sĩ từng đi qua nơi này, lúc đó là quay quảng cáo, kết quả không tệ lắm.” Chị nhìn Lê Nhất Ninh: “Thật ra bộ phim này của bọn em nếu quay vào mùa hạ sẽ càng tốt hơn, bây giờ có hơi lạnh một chút, bên này gió lớn.” Nghe thế, Lê Nhất Ninh gật đầu: “Nghe nói là muốn quay xong trong mùa đông.” Tuy là phim truyền hình, không có yêu cầu theo đuổi khuynh hướng cảm xúc như phim điện ảnh nhưng yêu cầu của đạo diễn không hề thấp. Đạo diễn này chuyện quay phim đề tài thần tượng, dư luận tuy bình thường nhưng phim nào quay ra cũng rất nổi, không ít nghệ sĩ đều nổi tiếng từ phim của ông. Lê Nhất Ninh không quen vị đạo diễn này, nhưng Tống Tĩnh quen biết. Hoắc Thâm thì cũng chẳng quen, nhưng mà có điều khiến Lê Nhất Ninh bất ngờ là đạo diễn Lâm của bộ phim truyền hình thanh xuân quá ngọt có quen biết đạo diễn này, còn đặc biệt nói với Lê Nhất Ninh rằng có khó khăn gì hoặc là vấn đề gì thì cứ trực tiếp nói ra, đừng sợ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vì vậy Lê Nhất Ninh cảm thấy rất hứng thú. Cô chưa từng nghĩ tới, nghệ sĩ tên tuổi nhỏ như mình bị đồn bị mắng nhiều như vậy mà còn có thể nhận được sự yêu thích của không ít đạo diễn. Đối với việc này, Tống Tĩnh chỉ tặng một câu cho cô. Đó là bởi vì em không biết, so sánh em với các nghệ sĩ khác mà nói em bình thường hơn nhiều. Lê Nhất Ninh không còn gì để nói. Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc, Lê Nhất Ninh gửi một tin nhắn cho Hoắc Thâm. Gần đây Hoắc Thâm luôn bận việc công ty, Dư Hưng thì muốn bảo anh đi quay phim nhưng chưa tìm được kịch bản thích hợp nên vẫn chưa đi quay. Mục đích ban đầu khi vào giới giải trí của Hoắc Thâm là gì không ai biết cả, nhưng thành tích của anh thì lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc. May là người từng gặp anh không nhiều, người biết thân phận của anh có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa với giá trị thân phận của Hoắc Thâm cho dù có biết thì những người bạn trong giới đó cũng chẳng dám nói ra ngoài. Giới giải trí và thương trường có sự khác biệt rất lớn. Thương trường có quy tắc của riêng nó, nên nói thì sẽ nói, không nên nói thì cho dù mọi người có biết chuyện, có tò mò thì cũng không thể tùy tiện tung tin. Bọn họ không dám đắc tội với Hoắc Thâm. Cho dù dám đắc tội cũng chẳng cần thiết làm như vậy. Lê Nhất Ninh: [Em đến nơi rồi, anh đang làm gì?] Lúc này Hoắc Thâm còn đang họp, lúc điện thoại rung lên, người của cả phòng hội nghị đều đồng loạt đưa mắt nhìn sang Hoắc Thâm. Tò mò. Trước giờ lúc mở hội họp bọn họ đều yêu cầu để điện thoại ở chế độ yên lặng, mà Hoắc Thâm lúc này…… lại không làm vậy. Một vài giám đốc còn lén lút, lặng lẽ quay đầu nhìn sang. Kết quả điều khiến họ bất ngờ là, họ không thấy Hoắc Thâm trực tiếp tắt điện thoại mà ngược lại là cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tin nhắn gửi tới thì khóe môi cong lên thành một nụ cười, sau đó cúi đầu trả lời lại. Mọi người: “……” Đây còn là Hoắc tổng mà bọn họ quen biết không. Hoắc tổng đương nhiên vẫn là Hoắc tổng quen thuộc đó, có điều phải xem là đối với ai mà thôi. Đối với Lê Nhất Ninh, trước giờ Hoắc Thâm luôn dịu dàng. Sau khi trả lời tin nhắn xong, sắc mặt Hoắc Thâm trở lại vẻ lạnh nhạt, anh ngước mắt nhìn mọi người: “Nói xong rồi?” Giọng điệu lạnh lùng, giống như người đàn ông mặt mày dịu dàng vừa rồi không có tồn tại vậy. Mọi người nghẹn, vị giám đốc đang báo cáo bị dọa tới lưng đổ đầy mồ hôi. “Không có, Hoắc tổng, vậy tôi tiếp tục.” Hoắc Thâm ngước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta một cái giống như đang nói — — cậu cảm thấy cậu nên tiếp tục hay không. Lâm Thuận Bân ngồi bên cạnh ho một tiếng, cho người giám đốc đó tạm nghỉ chốc lát. Khi hội nghị kết thúc có không ít người kéo Lâm Thuận Bân hỏi: “Trợ lý Lâm.” Lâm Thuận Bân nhìn họ: “Làm sao vậy?” “Hôm nay tâm tình của Hoắc tổng không tốt lắm?” Từ khi bước vào phòng hồi nghị, sắc mặt đã rất tệ. Nghe vậy, Lâm Thuận Bân cười cười: “Cũng chưa hẳn là tâm tình không tốt.” Mọi người lấy làm tò mò. Lâm Thuận Bân chỉ chỉ: “Biết Hoắc tổng của chúng ta hiện đang theo đuổi ai không?” Mọi người: “……” Đương nhiên biết chứ, thân phận khác của Hoắc tổng bọn họ đều biết, càng quan trọng hơn là — — thân phận đó không thể coi là kinh ngạc nhất bởi vì năm đó Hoắc Thâm nổi tiếng rồi mới vào công ty. Lúc mới vào công ty, có nhiều người còn đặt ra nghi vấn cảm thấy anh là một diễn viên sao có thể làm ông chủ. Nhưng hết cách rồi, Hoắc Thâm là con trai của Hoắc tổng tiền nhiệm, anh không làm ông chủ thì ai làm chứ. Các cổ đông và giám đốc cấp cao tuy có chút ý kiến nhưng đa số đều không dám lên tiếng, chỉ có thể âm thầm đặt bẫy cho Hoắc Thâm, có điều bẫy còn chưa đặt được thì đã bị Hoắc Thâm chỉnh đốn một lượt rồi, từ đó về sau mọi người chẳng dám xem nhẹ anh nữa. Sự thật chứng minh, Hoắc Thâm không hổ là người nhà họ Hoắc, có đầu óc làm ăn được di truyền lại. Làm việc quyết đoán, mỗi một việc đều đưa tập đoàn Hoắc Thị phát triển hơn trước. Từ khi Hoắc Thâm tiếp nhận tới nay, lợi nhuận hàng năm của công ty, tất tần tật đều tăng lên mấy phần trăm. Mọi người theo đó cũng thay đổi cách nhìn về Hoắc Thâm. Tới nay, bọn họ căn bản không dám phản bác lại những gì Hoắc Thâm nói. Hoàn toàn tin tưởng và phục tùng vô điều kiện. Cho tới đoạn thời gian trước nổ ra tin đồn Hoắc tổng đang theo đuổi bạn gái. Mọi người còn âm thầm thảo luận rất lâu. Những chuyện khác Hoắc tổng đều làm rất tốt nhưng về mắt nhìn người thì không được. Sao có thể thích phải Lê Nhất Ninh đó chứ, đây là chuyện mà mọi người nghĩ mãi không hiểu. Các giám đốc nhìn Lâm Thuận Bân: “Có liên quan tới Lê tiểu thư đúng không?” “Hai người cãi nhau à?” “Hai người họ xảy ra chuyện gì? Hoắc tổng theo đuổi không được người ta?” “Chuyện gì vậy, trợ lý Lâm cậu mau nói đi, có gì cần chúng tôi giúp đỡ không?” “Hay là người đại diện của quý sau, chúng ta mời Lê tiểu thư?” “Ý kiến hay đó.” Lâm Thuận Bân cảm thấy buồn cười trước lối suy nghĩ của mấy vị giám đốc này. Anh ta lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện cãi nhau thì không có, nhưng phim mới của Lê tiểu thư sắp khai máy rồi.” Mấy giám đốc đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi: “Bộ phim nào?” “Khai máy thế nào rồi?” Trong đó có một vị giám đốc nói: “Tôi biết rồi.” Anh ta nhìn Lâm Thuận Bận: “Là bởi vì Giang Nguyên nên hôm nay tâm tình của Hoắc tổng tệ như vậy đúng không?” Mấy người còn lại: “…………” Lâm Thuận Bân: “………….” Phải công nhận, các giám đốc ngày thường làm việc nghiêm túc hóa ra cũng thích bát quái cơ. Anh ta dở khóc dở cười, giải thích đơn giản: “Không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu, chỉ là Lê tiểu thư đi quay phim rồi cho nên tâm tình hôm nay của Hoắc tổng hơi kém một chút vậy thôi.” Mọi người: “…… Hóa ra là vậy sao.” “Đúng.” Các vị giám đốc có phần phiền não: “Vậy chuyện này có lẽ là không có cách nào rồi.” “Đúng đúng đúng.” “Lê tiểu thư đi quay phim, chúng ta lại không thể đưa Hoắc tổng đi quay phim.” “Tại sao không thể?” Có giám đốc phản bác: “Hoắc tổng cũng có thể đi theo mà.” “Thân phận của Hoắc tổng không thích hợp lắm.” Mọi người: “…… Cũng có lý.” Lâm Thuận Bân ho một tiếng, nhìn bọn họ: “Tôi có một cách hay.” Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta. Lâm Thuận Bân nói: “Chúng ta làm công việc trong tay cho tốt vào, cố gắng đừng gây thêm chuyện phiền phức cho Hoắc tổng thì như vậy Hoắc tổng có thể đi tham ban Lê tiểu thư rồi.” Anh ta chỉ có thể âm thầm giành chút phút lợi này cho tổng giám đốc thôi, hy vọng Hoắc tổng đừng ghét bỏ mà đi tham ban bà chủ nhiều một chút. Bằng không…… trái tim bé nhỏ này của Lâm Thuận Bân không thể chống đỡ được cảm xúc sớm nắng chiều mưa của Hoắc tổng đâu. Còn nữa — — anh ta còn muốn cứu vớt tiền thưởng cuối năm của mình. Các giám đốc đưa mắt nhìn nhau, đồng ý chẳng chút do dự. “Nói rất đúng, cứ làm như vậy đi.” “Phải phải phải, tôi về phòng làm việc trước, sửa hạng mục lại lần nữa.” “Tôi cũng vậy, đi đi đi.” …… Thời gian chưa đầy một phút, các giám đốc đều chạy cả rồi. Hai ngày tiếp theo, không ít nhân viên của tập đoàn Hoắc Thị phát hiện các giám đốc của bọn họ thường thích trò chuyện, uống trà, chuẩn bị tan tầm hình như đều thay đổi rồi, họ không hẹn mà cùng ở lại công ty tăng ca, việc này dọa đám nhân viên cấp dưới hại họ cũng tăng ca theo. Giám đốc còn chưa đi, bọn họ nào dám đi chứ. Hu hu hu. Đương nhiên, đó là chuyện sau này. * Lê Nhất Ninh không hề biết những nhân viên của tập đoàn Hoắc Thị vì để ông chủ của họ tới thăm mình mà đã cùng cống hiến ‘to lớn’ như vậy. Chiều ngày hôm đó tới nơi, đoàn phim đã đặt xong phòng khách sạn cả rồi. Khách sạn đạt tiêu chuẩn cao, phòng Lê Nhất Ninh ở là phòng xép, đây là đãi ngộ của vai chính. Đãi ngộ của vai chính trong đoàn phim luôn tốt hơn so với những vai khác. Sau khi vào phòng, Tống Tĩnh nhìn một vòng rồi nói: “Tiểu Ngọc đã đặt cho chị một phòng đơn, ngay lầu dưới.” “Vâng.” Tống Tĩnh đánh giá chung quanh, gật gù nói: “Hoàn cảnh ở đây không tệ.” “Em biết ạ.” Lê Nhất Ninh cười, ngước mắt nhìn Tống Tĩnh: “Chị muốn nói gì?” Tống Tĩnh liếc nhìn cô: “Tuy chị biết em rất hiểu chuyện nhưng chuyện nào nên nói vẫn phải nói, ngoại trừ lúc quay phim ra, thời gian còn lại đều phải cố gắng giữ khoảng cách với Giang Nguyên.” “Em biết rồi.” Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Còn gì nữa ạ.” Tống Tĩnh thở dài: “Chị không biết cho em và Giang Nguyên đóng cùng một bộ phim là tốt hay là xấu, nói tóm lại đã ký hợp đồng rồi, ngày mai là chính thức khai máy, không kịp hối hận nữa.” “…… Dạ.” Tống Tĩnh nói lời ít ý nhiều: “Còn có một chuyện rất quan trọng, fan hâm mộ của Giang Nguyên đều là fan bạn gái và fan bà xã, em nhớ chú ý một chút, mấy loại fan này xưa giờ rất điên cuồng còn dữ hơn fan mẹ ruột nhiều.” “Bọn họ không chấp nhận việc idol yêu đương không nói, còn như ngay cả nữ diễn viên đóng cặp với idol của họ mà bọn họ còn không thể chấp nhận nữa kìa.” Fan hâm mộ một khi cực đoan lên thì vô cùng vô cùng đáng sợ. Tống Tĩnh cũng chỉ nhắc nhở trước cho Lê Nhất Ninh mà thôi, tuy Tống Tĩnh cảm thấy thật ra cô đều biết rõ. Lê Nhất Ninh cười: “Được, em biết rồi.” Cô an ủi Tống Tĩnh: “Chị Tống đừng lo lắng quá, em biết rồi ạ.” Tống Tĩnh thở dài nhìn cô: “Còn một chuyện cuối cùng.” “Chuyện gì ạ?” Tống Tĩnh chỉ chỉ: “Vừa rồi chị không có đi lên cùng em.” “Em biết ạ.” Tống Tĩnh đặt hành lý của mình ở bên chỗ Tiểu Ngọc rồi mới lên đây. Tống Tĩnh ngừng lại chốc lát: “…… Lúc chị lên đây là đi cùng thang máy với Giang Nguyên và trợ lý của cậu ta, cậu ta ở ngay sát phòng em.” Lê Nhất Ninh: “...”