Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 75 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 75:   Tống Tĩnh cảm thấy, dù lúc này bản thân không có bệnh tim thì cũng sắp bị Lê Nhất Ninh làm cho rớt tim ra rồi. Sau khi nghe Lê Nhất Ninh giải thích, chị vẫn cảm thấy khó mà tin được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “…… Bọn em kết hôn được bao lâu rồi?” Lê Nhất Ninh tính toán thời gian: “Hơn một năm rồi.” Tống Tĩnh: “……” Chị nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hơn một năm rồi mà bây giờ em mới nói với chị?!” Chị nhịn không được lớn tiếng: “Tốt xấu gì chị cũng dẫn dắt em được mấy tháng rồi!” Nghe xong, Lê Nhất Ninh run cầm cập. “Chị Tống chị bình tĩnh chút.” Lê Nhất Ninh sờ gáy của mình, cảm thấy mạng sống của mình hình như đang bị uy hiếp. “Em không cố ý giấu đâu.” Lê Nhất Ninh lúng túng nói: “Chủ yếu là do trước đó giữa em và Hoắc Thâm có sự hiểu lầm, hai bọn em đều ngầm hiểu nên không nói với người ngoài.” Cô nghĩ ngợi bổ sung thêm: “Hôn nhân của bọn em là hôn nhân thương mại.” Tống Tĩnh: “……” Mí mắt của chị giật một cái, nghĩ tới những tin đồn trong giới có liên quan tới Hoắc Thâm, không khỏi mở to mắt nhìn cô: “Em là đại tiểu thư của tập đoàn nào!” Lê Nhất Ninh: “……” Cô ngó sắc mặt của Tống Tĩnh, liếm môi một cái: “Em nói ra rồi, chị sẽ choáng ngất không?” Tống Tĩnh đỡ chán: “Em đừng nên nói thì hơn.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Được ạ.” Tống Tĩnh hít sâu một hơi nhìn cô: “Cho nên nguyên nhân không tham gia show đó với Hoắc Thâm chính là thế này?” “Vâng ạ.” Lê Nhất Ninh nói: “Cảm thấy giống như đang lừa fan hâm mộ vậy.” Tống Tĩnh lại nói một cách không nể nang: “Vậy bọn em còn chơi trò theo đuổi đó?” Lê Nhất Ninh: “Hôn nhân của bọn em là liên hôn thương mại, trước kia không có tình cảm với nhau.” “Hơn nữa chưa có ai hỏi qua bọn em…… có phải là vợ chồng không mà.” Thậm chí còn không có ai hỏi Lê Nhất Ninh — — bạn trai của cô có phải là Hoắc Thâm không. Chuyện này cũng kỳ lạ quá đi. Rõ ràng Hoắc Thâm đã công khai nói theo đuổi cô, nói thích cô, nhưng lại không có truyền thông phóng viên tới hỏi Lê Nhất Ninh quan hệ của cô và Hoắc Thâm là gì, hai người là quan hệ bạn trai bạn gái sao, hai người là vợ chồng đúng không. Lê Nhất Ninh chưa từng gặp lần nào. Tống Tĩnh nghẹn họng. Vấn đề này, bảo phóng viên hỏi thế nào. Đến cả chị nhìn thấy Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm ở bên nhau mà chị cũng chưa từng nghĩ hai người có phải là vợ chồng hay không, cho dù cảm thấy không bình thường thì chị cũng không suy nghĩ theo hướng đó. Bởi ai có thể ngờ tới…… tam kim ảnh đế, đại lưu lượng với số fan khủng nhất trong giới, người đàn ông được mệnh danh cấm dục trước giờ không có tin đồn với phụ nữ, đã kết hôn rồi! Mà bà xã còn là một nghệ sĩ tuyến mười tám không có danh tiếng. Chuyện này…… nghĩ sao cũng cảm thấy không thể nào. Tống Tĩnh bỗng thấy đau đầu. Chị mệt mỏi trừng mắt nhìn Lê Nhất Ninh một cái. Lê Nhất Ninh không dám phản bác cứ để mặc Tống Tĩnh trừng mình, suy cho cùng cũng là mình đuối lý. Chốc lát sau, Tống Tĩnh thở dài: “Được, chị biết rồi.” Chị nói: “May là còn có thể bàn bạc được chưa đến bước ký hợp đồng, để lát nữa chị nói với bên đó……” Chưa nói xong Lê Nhất Ninh đã nói: “Hoắc Thâm nói…… bên anh ấy sẽ ra mặt từ chối, đoán là sẽ không tới tìm em nữa.” Tống Tĩnh: “…… Việc này Hoắc Thâm suy nghĩ khá chu đáo.” Bên Hoắc Thâm ra mặt từ chối thì tổ chương trình nhất định không tìm Lê Nhất Ninh làm phiền nữa, chỉ cần nói là Hoắc Thâm không thích tham gia chương trình giải trí. Còn Lê Nhất Ninh thì không có đối tượng nên có thể không tham gia được. Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Ừm.” Tống Tĩnh nhìn nụ cười này của cô, buông lời cảm khái: “Đúng là chị không ngờ tới……” “Là em đúng không.” Tống Tĩnh lắc đầu: “Không phải.” Chị nói: “Việc Hoắc Thâm thích em tuy bất ngờ nhưng là chuyện bình thường, điều chị không ngờ đó là bối cảnh của em tốt như vậy, sao trước kia lại làm ra chuyện tệ như vậy.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh sờ mũi không biết nên đáp thế nào, đành lựa chọn nhảy qua đề tài này. Tống Tĩnh thấy cô không nói cũng không truy hỏi. “Nói chuyện kịch bản với em vậy.” “Dạ.” Sau khi trò chuyện xong, Tống Tĩnh còn đích thân đưa người về nhà. Sau khi biết chuyện cô và Hoắc Thâm là vợ chồng, Tống Tĩnh cho rằng bản thân không còn gặp phải chuyện gì hết sức kinh ngạc nữa đâu, dù có phô trương cách mấy chị cũng có thể chịu đựng được. Thẳng đến khi nhìn thấy ngôi nhà giống trang viên trước mặt, lại nhìn đám người làm đứng thành hai hàng bên cạnh, tiếp đến liếc thấy người đàn ông đi từ trong nhà ra đây đón bà xã, Tống Tĩnh bắt đầu hoài nghi cuộc đời lần nữa. Tại sao ư? Chị đang dẫn dắt một nghệ sĩ tuyến mười tám lợi hại như vậy! * Tống Tĩnh đi rồi, Lê Nhất Ninh nói chuyện với Hoắc Thâm. “Lần tới gặp lại chắc chị Tống sẽ giết em mất.” Hoắc Thâm buồn cười nhìn cô: “Không đâu.” “Sao anh biết là không chứ?” “Ừm, chị ấy không dám.” Hoắc Thâm vân vê lòng bàn tay của cô, cúi đầu hôn một cái: “Buổi gặp mặt hôm nay thế nào?” Nói tới việc này, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng: “Hình như rất thuận lợi.” Cô cười tươi nói: “Người phụ trách còn rất thích em.” Hoắc Thâm ngừng lại, kéo cô vào trong lòng mình đè lấy cô hôn một lúc, giọng nói khản đặc: “Ừm, anh cũng thích.” Lê Nhất Ninh phì cười, nhịn không được hỏi: “Cho nên…… Loại giấm này anh cũng ăn sao?” Hoắc Thâm chẳng ừ hử gì cả. Lê Nhất Ninh cười, bưng mặt anh hôn một cái dỗ dành: “Đừng ghen mà, em chỉ thích mình anh thôi.” Hậu quả của việc chủ động trêu chọc đương nhiên phải gánh chịu. Tới lúc Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm xuống lầu ăn cơm, môi cô đã đỏ hồng ướt át vô cùng quyến rũ. Chú Hứa làm như không thấy, vẻ mặt tự nhiên lo cho hai người ăn cơm. Lúc đang ăn, điện thoại của Hoắc Thâm vang lên. Lê Nhất Ninh liếc nhìn một cái, phát hiện là mẹ Hoắc gọi tới. Ngón tay Hoắc Thâm hơi khựng lại, cầm lấy nhận máy. Suốt quá trình Lê Nhất Ninh chỉ có thể nghe thấy người này đáp mấy câu kiểu như ‘ừm’ ‘biết ạ’ ‘để sau hãy nói’ vân vân. Cúp máy, cô nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt đầy mong ngóng. Hoắc Thâm ngừng lại gấp thêm thức ăn cho cô, bình thản nói: “Mẹ bảo ngày mai chúng ta về ăn một bữa cơm.” Mí mắt Lê Nhất Ninh gật một cái: “Anh đồng ý rồi?” Hoắc Thâm nhìn cô lấy làm bất ngờ: “Em không muốn về nhà ăn cơm? Khẩn trương như vậy.” Lê Nhất Ninh: “……” Nói thật thì, cô không muốn lắm. Lần trước về đụng phải Trình Dương, thế còn chưa dừng lại ở đó. Cảnh lúng túng hôm đó, Lê Nhất Ninh không muốn gặp phải lần nào nữa. Hơn nữa đó chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là có một chuyện cô chưa từng nói với Hoắc Thâm — — sau bữa cơm đó, Trình Dương có tìm cô mấy lần nhưng đều qua điện thoại và weixin, Lê Nhất Ninh đều mặc kệ không quan tâm. Cô không kéo anh ta vào danh sách đen vì như vậy không tốt lắm. Nhưng mà mỗi lần Trình Dương gửi tin nhắn tới, cô đều làm như không nhìn thấy. Đương nhiên cũng không nói với Hoắc Thâm, nếu nói ra rồi sợ là tranh chấp giữa hai người sẽ càng nghiêm trọng thêm. Nghĩ tới điều đó, Lê Nhất Ninh cảm thấy phiền não không thôi. Chuyện trong nhà hào môn đúng là quá phức tạp. Nhất là kiểu hào môn như nhà của Hoắc Thâm, trong nội bộ gia tộc nhìn chằm chằm như hổ đói, còn có đứa em trai cùng cha khác mẹ này nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cô bỗng cảm thấy bản thân hãy còn may mắn. Ba mẹ chỉ có mình cô là con, cũng rất yêu thương nhau. Nhưng mà…… con ngươi Lê Nhất Ninh u ám, tới bây giờ cô còn chưa biết trong nhà họ Lê đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng gì mới có thể khiến cho phá sản. Người tiết lộ tin tức nội bộ đó là ai được chứ. Nghĩ tới đây, Lê Nhất Ninh ỉu xìu thở dài một hơi. “Chưa đồng ý.”  Hoắc Thâm nghe thấy cô thở dài bèn giải thích một câu. “Hả?” Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, hoảng hốt nhìn anh: “Anh từ chối rồi?” Hoắc Thâm gật đầu: “Mai anh khá bận, có một hoạt động cần phải tham gia, mà có lẽ em cũng không muốn về một mình.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh gật đầu thành thật: “Đúng là em không muốn về một mình.” Hoắc Thâm mỉm cười: “Không sao, không về cũng như nhau. Ăn cơm đi.” “Ừm ừm.” Có điều Lê Nhất Ninh không về nhà ăn cơm nhưng mẹ Hoắc tới tìm Lê Nhất Ninh đi dạo phố. Buổi chiều, hai người đi dạo phố một vòng xong thì vào ngồi trong tiệm uống trà chiều. Mẹ Hoắc ngậm cười nhìn cô: “Ăn thử xem, nghe nói khá ngon.” Lê Nhất Ninh nhìn món bánh ngọt trước mắt, khóe môi cong cong: “Được ạ, cảm ơn mẹ.” Cô nếm thử một miếng, khen không ngớt. Mẹ Hoắc khuấy cà phê, mặt mày ôn hòa nói: “May là hôm nay con rảnh rỗi, bằng không mẹ không biết tìm ai để đi dạo phố đây nữa.” Lê Nhất Ninh cười, vội nói: “Vậy sau này mẹ có muốn dạo phố thì cứ tìm con. Bất cứ lúc nào con cũng có thời gian ạ.” Mẹ Hoắc mỉm cười nhìn cô: “Có công việc đương nhiên là không được, thi thoảng mẹ chỉ cảm thấy vô vị thôi.” Bà ngừng lại chốc lát, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Mẹ nghe nói gần đây tình cảm của con và A Thâm rất tốt.” Lê Nhất Ninh chớp mắt: “…… Bình thường thôi ạ.” Mẹ Hoắc nói: “Ninh Ninh, cảm ơn con.” “Sao ạ?” Mẹ Hoắc mỉm cười dịu dàng, nói đơn giản: “Lâu rồi mẹ không nhìn thấy sức sống trên người A Thâm.” Xưa nay, cảm xúc của đứa con trai này của bà luôn rất nhạt, căn bản không giống một người bình thường. Bất kể là đối với cha ruột của anh hay là đối với người mẹ ruột là bà, thái độ của Hoắc Thâm đều như nhau. Lạnh lẽo nhạt nhẽo giống như họ không phải là người thân của mình vậy. Đối với thái độ của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh có thể hiểu được. Bởi vì…… cô cũng không thích cha Hoắc, còn như mẹ Hoắc thì cô không biết nữa. Có điều, thân làm con dâu, lúc nên an ủi thì vẫn phải an ủi. Nghĩ vậy, cô nắm tay của mẹ Hoắc nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ quá nhiều, đó chỉ là tính cách của Hoắc Thâm thôi.” Mẹ Hoắc lắc đầu cười: “Mẹ biết, cho nên mẹ mới cảm ơn con đã khiến nó trở thành người bình thường.” Lê Nhất Ninh: “……” * Lúc hoạt động của Hoắc Thâm kết thúc rồi tới đón cô còn gặp mặt với mẹ Hoắc. Mẹ Hoắc cũng không định làm phiền hai người, sau khi nói được hai câu với Hoắc Thâm thì đi ngay. Sau khi lên xe, Hoắc Thâm nhìn bà xã đang vô cùng im lặng của mình một cái: “Làm sao thế?” Lê Nhất Ninh lắc đầu, nhìn sang anh: “Chỉ cảm thấy…… mẹ cũng không dễ gì.” Vẻ mặt Hoắc Thâm lạnh nhạt: “Ừm.” Lê Nhất Ninh thấy anh như vậy thì không nói tiếp nữa. Cô nhanh chóng chuyển đề tài, nói sang chuyện khác với Hoắc Thâm. “Hoạt động hôm nay của anh có thuận lợi không?” “Vẫn ổn.” “Đúng rồi.” Lê Nhất Ninh nhìn anh: “Chị Tống nói đại ngôn sản phẩm bên đó đã định xong rồi, là em!” Hoắc Thâm nhìn bộ dạng vui mừng của cô, dịu dàng mỉm cười: “Chúc mừng em.” Lê Nhất Ninh cười: “Có phải em rất lợi hại không.” Hoắc Thâm gật đầu, mượn ánh đèn đỏ xoa đầu cô, khóe môi giương lên: “Ừm, bà xã của anh giỏi lắm.” Lê Nhất Ninh cười, đến bản thân cũng cảm thấy hơi xấu hổ. “Khi nào công bố?” “Hình như là hôm nay hoặc là ngày mai gì đó.” Hoắc Thâm hiểu ra, nhắc cô một câu: “Có lẽ đối thủ cạnh tranh sẽ giội nước bẩn cho em, nhớ nói với Tống Tĩnh một tiếng.” “Em biết, chị Tống nói chị ấy chuẩn bị xong rồi.” Mấy kiểu cạnh tranh thế này, dù người được định là ai đều sẽ nổ ra đại chiến giữa các fan. Mà có một điều không hề bất ngờ đó là, đêm đó dòng sản phẩm này lập tức công bố Lê Nhất Ninh trở thành người đại diện mới. Tin này vừa ra, fan của Lê Nhất Ninh cực kỳ vui mừng, còn fan của Đồng Nhiễm và người còn lại đều thấy không phục. Lập tức vạch mặt Lê Nhất Ninh và phía nhãn hàng. Mấy người đã định người xong rồi thì tại sao trước đó còn kéo nghệ sĩ nhà bọn họ ra dạo. Như vậy rất quá đáng. Cộng thêm mối quan hệ bất hòa giữa Lê Nhất Ninh và Đồng Nhiễm, giây tiếp theo các fan càng ra sức vạch mặt. Tới ngày hôm sau khi Lê Nhất Ninh xem weibo, cô được phía nhãn hàng mua hot search đứng ở vị trí thứ ba, suy cho cùng cũng là một đại ngôn mà. Còn hot search vạch mặt của Đồng Nhiễm và cô cũng đứng trước hàng mười, chưa có dấu hiệu rớt xuống. Cô nghĩ ngợi một lúc sau đó bấm vào xem, nhìn thấy những bình luận ác ý của các fan làm cho kinh ngạc ngây ngốc, bèn lặng lẽ đóng weibo bảo vệ tâm lí vững chắc. Sức chiến đấu của fan hâm mộ thật quá đáng sợ. Lê Nhất Ninh vừa định buông điện thoại mở kịch bản ra xem thì điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn của Phó Mộng gửi tới. Phó Mộng: [Chị vào giới showbiz nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người ở sau lưng nói khoét người khác như vậy!!! Tức quá đi!!!] Phó Mộng: [Đây đúng là bạch liên hoa mà!!! A a a a a a! Tức!] Lê Nhất Ninh: [? ? ?] Giây tiếp theo, Phó Mộng ném một đường link tới cho cô. Lê Nhất Ninh nhíu mày, nhìn tiêu đề của đường link đó cuối cùng vẫn lặng lẽ bấm vào. Đó là một đoạn phỏng vấn của Đồng Nhiễm, có lẽ hôm nay tham gia một hoạt động nào đó, chứ trước giờ chưa từng thấy qua. Những vấn đề nghiêm chỉnh khác cô không có tâm trạng để xem, tới gần cuối có phóng viên đặt câu hỏi “liên quan tới việc Lê Nhất Ninh được chọn làm người đại diện cho dòng sản phẩm lần này, cô có suy nghĩ gì”. Đồng Nhiễm mỉm cười nhìn ống kính, nhẹ nhàng nói: “Tôi tin Ninh Ninh là người phù hợp với đại ngôn này, phía nhãn hàng cũng cho rằng sản phẩm phù hợp với Ninh Ninh nên mới cho cô ấy.” Cô ta cong môi cười, vẻ mặt thản nhiên: “Bởi vì trước đó tôi cũng từng tiếp xúc với bên đó, biết được đại khái hình mẫu lý tưởng bên đó muốn là gì, có lẽ Ninh Ninh là người thích hợp nhất.” Phóng viên tiếp tục hỏi: “Nhưng trước đó có nguồn tin người được chọn làm người đại diện là cô, nói vậy cô thấy sao?” Đồng Nhiễm sững người chốc lát, con ngươi lóe sáng, ánh sáng trong mắt tối đi không ít: “Không thấy sao cả, trong giới này đều là như vậy, là bản lĩnh của tôi không bằng người.” “Sao lại nói bản lĩnh không bằng người?” Phóng viên hùng hổ dọa người: “Để lấy được một đại ngôn, cần có bản lĩnh gì sao?” Đồng Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Tôi không xinh đẹp bằng Ninh Ninh mà, nhưng mà tôi nhìn poster tuyên truyền rồi, Ninh Ninh chụp rất đẹp.” Nói xong, cô ta còn không quên bổ sung: “Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.” “Nhưng mấy hôm nay fan của cô và fan của Lê Nhất Ninh đang cãi nhau, đều đang cảm thấy bất bình vì cô.” Đồng Nhiễm: “…… Phải không, tôi còn chưa xem weibo nữa.” Phóng viên: “……” Cô ta dừng lại mấy giây, vội vàng nói: “Hy vọng mọi người lý trí một chút, đừng cãi nhau để tránh làm mất tình cảm, tôi và Ninh Ninh là bạn bè tốt, một đại ngôn mà thôi, không nhất thiết phải có.” …… Lê Nhất Ninh: “? ? ?”