Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 59 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 59:   Sau khi chạy về phòng ngủ, Lê Nhất Ninh tự kiểm điểm bản thân một lúc. Mày bị ngốc phải không. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tại sao lại nói ra từ nhạy cảm như đi tắm chứ. Lê Nhất Ninh ‘a a’ hai tiếng, cảm thấy phục mình luôn rồi. Nhưng cũng đã về tới phòng rồi, cộng thêm ban ngày quay phim trên người có đổ mồ hôi thật, khiến cô cảm thấy khó chịu. Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh bèn cầm theo áo ngủ đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm hơi nước mù mịt, trong căn nhà Hoắc Thâm chuẩn bị cho cô ngay cả phòng tắm cũng được trang trí vô cùng xa hoa. Còn có một bồn tắm dùng để ngâm mình thư giãn thả lỏng người. Mấy ngày qua quay phim mệt mỏi, Lê Nhất Ninh đều dựa vào bồn tắm này để giữ mạng. Lúc này…… cũng như vậy. Cô đang ngâm trong bồn tắm, bỗng điện thoại bên cạnh rung mạnh. Lê Nhất Ninh tính toán thời gian, còn sớm, không vội. Cô lấy điện thoại qua nhìn, bên trên đều là tin nhắn của Giản Viên Viên và Trương Nhã gửi tới. Lúc mở tin trên cùng nhất thì thấy màn mở đầu ‘a a a a a’ của hai người họ. Phía dưới một hàng từ ‘a’ này mới là đoạn đối thoại chân chính của bọn họ. Giản Viên Viên: [Ninh Ninh Ninh Ninh!] Trương Nhã: [A a a a a Anh Hoắc Thâm của tui xuất sắc quá đi thôi hu hu hu.] Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Giản Viên Viên: [Haiz, Ninh Ninh vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, phải chăng là bị anh Hoắc Thâm giày vò bò dậy không nổi rồi không.] Trương Nhã: [Haiz, có thể là vậy lắm.] …… Nhìn đề tài hai người càng nói càng đi xa, Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt không biết nói sao. Lê Nhất Ninh: [Nói cái gì đấy! Bọn mình vừa ăn cơm xong này.] Giản Viên Viên: [Khà khà khà, sắp hành sự rồi phải không.] Trương Nhã: [Mau chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, đừng làm phiền bọn họ nữa.] Lê Nhất Ninh: [Im miệng!] Giản Viên Viên: […… Ờ, có tình yêu mới không thích người cũ nữa phải không, mình biết mình chính là người bị cậu vứt bỏ.] Lê Nhất Ninh sắp bị hai cô ấy chọc cười chết rồi. Cô dở khóc dở cười: [Nói chuyện nghiêm chỉnh, hai người các cậu đang làm gì đấy?] Giản Viên Viên: “[Bọn mình xuất ngoại rồi, vừa đọc tin trong nước thì thấy tin Hoắc Thâm đi tham ban cậu, đi theo đuổi cậu rồi.] Giản Viên Viên: [Nghe nói còn tặng một sợi dây chuyền cho cậu, hu hu hu hu hâm mộ hâm mộ.] Trương Nhã: [Ninh Ninh cô biết sợi dây chuyền đó từ đâu mà có không?] Lê Nhất Ninh: [?] Trương Nhã phổ cập khoa học cho Lê Nhất Ninh. Sợi dây chuyền đó không phải là thứ quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là viên kim cương đó, kim cương hồng vốn đã hiếm gặp hơn nữa rất giống viên kim cương nhiều năm về trước Hoắc Thâm đã đấu giá trong một phiên hội bán đấu giá nào đó. Sau khi xem xong tin nhắn phổ cập của Trương Nhã, Lê Nhất Ninh nhớ tới sợi dây chuyền hôm nay không khỏi sờ lên cổ của mình. Cô lặng lẽ hỏi giá cả một chút. Sau khi nhìn thấy giá dự đoán của Trương Nhã, Lê Nhất Ninh quyết định sau khi về nhà sẽ cất kỹ sợi dây chuyền đó lên. …… Lúc Lê Nhất Ninh ra khỏi phòng tắm thì không thấy Hoắc Thâm ở trong phòng. Cô không vội đi tìm vì như vậy rất giống như cô đang tự dâng mình tới cửa vậy, Lê Nhất Ninh ho một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm của mình thong thả dưỡng da. Vừa làm xong, điện thoại của Tống Tĩnh lại tới. “Alo, chị Tống.” Tống Tĩnh đáp một tiếng: “Ninh Ninh, ngày mốt em không có cảnh quay đúng không?” “Hình như vậy ạ.” Lê Nhất Ninh: “Ngày mốt em không có cảnh quay liên tục ba ngày, là để đi ghi hình show mà chị nói đúng không ạ?” Tống Tĩnh đáp: “Phải, chỉ mất thời gian hai ngày tính cả bay đi lẫn bay về.” “Được ạ.” Lê Nhất Ninh không có ý nghĩ từ chối: “Hôm đó em sẽ nói với đạo diễn một tiếng.” “Được.” Tống Tĩnh ngừng chốc lát rồi hạ giọng hỏi: “Hôm nay Hoắc Thâm tới tìm em phải không?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhịn không được cười: “Chị Tống, chị biết rõ rồi còn cố hỏi.” Tống Tĩnh sờ mũi chột dạ nói: “Như vậy không được gọi là đã biết còn cố hỏi, chủ yếu là tò mò, chị hỏi nhiều để xác định một chút.” Cô cười khẽ một tiếng: “Không nói với em nữa, ngày mốt chị tới đón em.” “Dạ.” Vừa cúp điện thoại xong thì Hoắc Thâm đẩy cửa đi vào. Ánh mắt hai người chạm nhau, không hiểu vì sao mặt của Lê Nhất Ninh bỗng nóng lên. Cô khẽ ho hai tiếng, thu ánh mắt của mình về. Hoắc Thâm nhìn chăm chú bóng lưng cách đó không xa một lúc rồi chầm chậm đi tới gần. Lê Nhất Ninh nhìn người đàn ông đi càng lúc càng tới gần, hơi cụp mắt xuống, cái tay cầm kem dưỡng da không khỏi run rẩy. Cô vô thức mím môi, thấp giọng nói: “Ở dưới thu dọn xong cả rồi sao?” Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, cúi đầu hôn lên khóe môi cô một cái, giọng nói trầm thấp: “Thơm như vậy?” Lê Nhất Ninh: “……” Anh nghiêng đầu, cố ý hỏi: “Cố ý sao?” Mặt Lê Nhất Ninh nóng bừng, xuyên qua tấm gương ngước mắt liếc anh một cái: “Cố ý cái gì chứ.” Hoắc Thâm duỗi tay ôm Lê Nhất Ninh ngồi lên bàn trang điểm. Anh cong khóe môi, dán sát bên tai cô, giọng nói khàn đục: “Em nói xem.” Lời vừa dứt, Hoắc Thâm gần như không cho Lê Nhất Ninh bất kỳ cơ hội phản ứng nào thì đã cúi đầu hôn xuống rồi. Lê Nhất Ninh cũng không ngượng ngùng nữa, quà đã tự động dâng tới cửa rồi thì không lý nào không bóc ra. Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, cho dù có gió của máy điều hòa đang thổi vẫn khiến người ta cảm thấy nóng. Gió bên ngoài cửa sổ thổi qua, vén lên một góc rèm cửa sổ. Nhưng không hề làm phiền tới hai người ở trong phòng. Âm thanh của hai người hòa lẫn vào nhau khiến người nghe đỏ mặt tai hồng. Cũng may buổi tối ở căn nhà này không có người ở chỉ có hai người bọn họ, hiệu quả cách âm trong phòng cũng tốt, dù có làm tiếng động lớn cách mấy…… hình như cũng không cần lo lắng quá nhiều. Lê Nhất Ninh được Hoắc Thâm ôm trong lòng, cảm nhận hơi thở của anh. Trong lúc mơ hồ, Lê Nhất Ninh nhìn không rõ vẻ mặt của người đàn ông, cô chỉ có thể dùng giác quan để cảm nhận động tác của anh. Cô ngửi mùi hương trên cơ thể anh, đắm chìm vào trong đó. Trong đầu giống như một chùm pháo hoa đang bung nở, càng sâu sắc hơn lần trước, cảm nhận càng trực quan hơn. Đến cuối cùng, Lê Nhất Ninh cảm thấy cơ thể mình giống như không phải là của mình nữa rồi. Trong cơn hốt hoảng cô mở mắt ra nhìn thấy rèm cửa sổ phất phơ ở chếch đối diện, còn có ánh trăng đang rơi vào làm tăng thêm một phần mê muội của đêm nay. …… Thẳng đến nửa đêm, âm thanh trong phòng mới từ từ dừng lại. Đèn phòng tắm mở lên, Lê Nhất Ninh căng chặt dây thần kinh nhìn Hoắc Thâm: “Anh đừng qua đây.” Mặt mày Hoắc Thâm đầy vẻ thỏa mãn, đáy mắt chứa đầy ý cười: “Em xác định?” Lê Nhất Ninh đỏ cả mặt: “Rất xác định!” Cô nhìn Hoắc Thâm: “Tự em làm.” Cô sợ tên cẩu nam nhân này rồi. Hu hu hu hu rõ ràng mới mấy ngày không gặp mà thôi mà anh giống như ba mươi năm chưa từng ăn mặn vậy. Quá đáng sợ. Hu hu hu còn biến thái hơn lần trước nữa. Lúc này Lê Nhất Ninh chỉ muốn khóc. Sau này cô không muốn bóc quà tặng nữa đâu. Hoắc Thâm nhìn biểu tình nhỏ của cô, tâm tình vô cùng tốt. Anh khẽ mỉm cười, cẩn thận đỡ lấy cô, giọng nói khàn đặc: “Yên tâm, anh không làm nữa đâu.” “Vừa rồi anh cũng nói vậy……” Kết quả thì sao, khắp nơi trong phòng đều để lại vết tích của bọn họ. Lê Nhất Ninh không muốn vào phòng tắm nhưng vẫn chạy không thoát. Hoắc Thâm lấy một chiếc khăn tắm qua, khẽ cười một tiếng: “Ninh Ninh.” Lê Nhất Ninh: “Anh gọi cũng vô dụng thôi.” Hoắc Thâm nhướng mày một cái, thấp giọng nói: “Thật không?” Lê Nhất Ninh: “…… Ừm.” Cô muốn giữ vững lập trường của mình, không thể bị mê hoặc bởi viên đạn bọc đường nữa. Hoắc Thâm cúi đầu hôn lên vành tai của cô, đè thấp giọng gọi một câu: “Bà xã.” Người Lê Nhất Ninh run rẩy. Cô cắn môi nhìn người đàn ông trước mặt, tự sa ngã: “Bỏ đi, anh tới đi.” Hoắc Thâm cười khẽ, xoa mái tóc của cô: “Được.” Lúc ra khỏi phòng tắm lần nữa, Lê Nhất Ninh quấn chăn quanh mình nằm xa Hoắc Thâm. Cẩu nam nhân nói lời không giữ lời, cô không muốn để ý nữa. Lúc Hoắc Thâm đi ra thì nhìn thấy một màn này. Anh nằm gần bên cạnh Lê Nhất Ninh, khóe môi cong lên: “Bà xã, vừa rồi là em……” Lê Nhất Ninh mở mạnh mắt ra, liếc anh: “Im miệng.” Hoắc Thâm cười một tiếng, hôn khóe môi cô một cái: “Là em đang quyến rũ anh.” “Em không có.” Nhưng bây giờ có nói gì cũng tốn công vô ích thôi. Lê Nhất Ninh nhịn. Đều tại cô quá ngây thơ, đi tin lời cẩu nam nhân này nói. Hoắc Thâm không nói khi nhìn thấy bộ dáng đó của cô lúc ở trong phòng tắm, thì đàn ông đều không nhịn được. Càng huống chi…… anh vốn còn chưa thỏa mãn lắm, có điều vì suy nghĩ cho cơ thể yếu ớt của cô, nhưng vào giây phút đó…… anh thật sự kiềm chế không được nữa. Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Lê Nhất Ninh thân làm đương sự, giờ phút này hối hận xanh ruột rồi. Hu hu hu hu sao cô lại còn đi chủ động đáp lại chứ! ! Có lẽ cô chính là một con cá muối nằm trên thớt, không động đậy luôn mới tốt. Tại sao lại bị Hoắc Thâm câu dẫn chứ, chủ động đáp lại chứ. Hu hu hu hu…… Lê Nhất Ninh rất hối hận, rất sầu não. Đều tại Hoắc Thâm, dùng vẻ đẹp trai đó quyến rũ mình. * Sáng ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh không cần đi quay phim. May là không có đi quay phim mới có thể cứu vớt nỗi lúng túng không dậy nổi của cô. Lúc cô dậy thì Hoắc Thâm đã không còn ở trong phòng nữa rồi. Lê Nhất Ninh nhìn một cái, trong điện thoại có tin nhắn của Hoắc Thâm gửi tới nói anh chạy đi tuyên truyền rồi. Cô bĩu môi, ngay cả tin nhắn cũng không buồn trả lời lại cho Hoắc Thâm. Quá đáng lắm. Không thèm trả lời. Lê Nhất Ninh vùi đầu vào trong chăn cọ tới cọ lui, hối hận không thôi. Cô nhúc nhích người một cái hình như không cảm thấy gì cả, bỗng ký ức trước khi đi ngủ hiện lên, trước khi ngủ…… hình như Hoắc Thâm có bôi thuốc cho cô rồi. Vừa nhớ tới đó, mặt của Lê Nhất Ninh càng hoảng hốt. A a a a a a a mất mặt! Lê Nhất Ninh ngọ nguậy rất lâu mới từ từ ngồi dậy, rửa mặt xong rồi xuống lầu. Lúc cô xuống tới thì Tiểu Ngọc đã có mặt ở đó rồi. Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh ho một tiếng bình tĩnh hỏi: “Tiểu Ngọc, em tới từ lúc nào thế?” Tiểu Ngọc chớp mắt: “Chị Ninh Ninh, em tới lúc chín giờ ạ.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô cảm nhận được ánh mắt bát quái đó của Tiểu Ngọc, cô ho một tiếng: “…… Ờ. Lúc em tới trong nhà có người không.” “Có.” Tiểu Ngọc nhìn cô, dè dặt hỏi: “Chị Ninh Ninh, tối qua thầy Hoắc ở đây sao?” Lê Nhất Ninh: “Ừm.” Tiểu Ngọc ‘ồ’ một tiếng, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô thì cười: “Chị Ninh Ninh yên tâm đi, em sẽ không nói lung tung đâu.” Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt này của cô ấy, đoán không được gì. Đây là biết rồi hay là không biết đây. Cô chớp chớp mắt, nhìn Tiểu Ngọc: “Có bữa sáng không?” “Có ạ.” Bữa sáng cô ăn có hơn mười món, vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện với Tiểu Ngọc. Lúc đang nói thì tin nhắn của Hoắc Thâm tới. Hoắc Thâm: [Dậy rồi?] Lê Nhất Ninh: [.] Hoắc Thâm híp mắt mỉm cười: [Khỏe hơn chưa?] Lê Nhất ninh gửi một sticker hung ác cho anh, kèm theo lời nhắn: [Anh còn mặt mũi hỏi!] Hoắc Thâm: [Ừm, muốn hỏi xem sao.] Lê Nhất Ninh lấy làm cạn lời với kiểu trực nam như anh: [Đừng gửi tin nhắn cho em, hôm nay em không muốn nhìn thấy anh.] Hoắc Thâm: [Buổi tối gặp.] Lê Nhất Ninh: [……] Hoắc Thâm: [Không khỏe thì xin nghỉ phép.] Lê Nhất Ninh: [Không xin, em có thể đi quay được.] Nói xong, cô không trả lời tin nhắn cho Hoắc Thâm nữa. Lúc về tới phim trường, Lê Nhất Ninh phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô không có gì không ổn, nên cô cảm thấy yên tâm. Cả buổi chiều, Lê Nhất Ninh đều lặn ngụp trong kịch bản của mình, đắm chìm trong vai diễn của mình, người khác đều không cách nào làm phiền được. Thẳng đến chạng vạng, Dịch Tử Mặc đi tới. Lê Nhất Ninh tò mò nhìn anh ta: “Có chuyện tìm tôi?” Dịch Tử Mặc gật đầu, thấp giọng hỏi: “Có phải cô nhận một show giải trí không?” Lê Nhất Ninh: “A?” Con ngươi cô lấp lánh: “Chỉ đi quay một kỳ của show thôi, làm sao vậy?” Cô thấy hơi kinh ngạc, nhìn anh ta: “Trừ phi anh cũng muốn đi?” Dịch Tử Mặc gật đầu: “Ừm, quản lý của tôi cũng nhận rồi.” Anh ta hỏi thẳng: “Ngày mai mấy giờ đi? Cô đi thẳng tới hiện trường ghi hình sao?” Lê Nhất Ninh im lặng mấy giây, rồi gật đầu: “Phải, tới sân bay bên đó người quản lý của tôi sẽ tới đón tôi.” Cô không nghĩ nhiều, cười nói: “Còn anh, ngày mai còn có cảnh quay đúng không.” Dịch Tử Mặc ngừng mấy giây: “Xem tình hình, nếu thích hợp thì cùng đi qua đó nhé.” “Có bạn có bè.” Lê Nhất Ninh ngẩn người, gật đầu nói: “Được thôi, nhưng mà vé máy bay của tôi là quản lý mua, có lẽ phải hỏi cái đã.” Dịch Tử Mặc hiểu rõ: “Không sao.” Trùng hợp thế nào, đợi khi Lê Nhất Ninh hỏi xong thì cũng đạt được kết quả là — — Tống Tĩnh với quản lý của Dịch Tử Mặc thật sự mua cùng một khoang máy bay, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng sát cạnh nhau. Lê Nhất Ninh: “…… Chị Tống, có thể thay đổi không?” Tống Tĩnh: “…… Có bạn đồng hành không tốt sao?” Lê Nhất Ninh: “Nếu bạn đồng hành này là Hoắc Thâm, đương nhiên là rất tốt ạ.” Tống Tĩnh: “……” Nhưng bạn đồng hành này đổi thành Dịch Tử Mặc, cô cảm thấy không thích hợp lắm. Tuy Lê Nhất Ninh không thể có suy nghĩ tự luyến rằng Dịch Tử Mặc có khi nào có ý với mình hay không, nhưng nói thế nào đây, ít nhất trước mắt cô không muốn dây dưa với người đàn ông nào khác. Quay phim thì cũng thôi đi vì đây là công việc, quay show cũng vậy đó cũng là công việc, tiếp xúc lẫn nhau là chuyện bình thường không thể tránh khỏi, nhưng còn…… đi máy bay có thể tránh thì cứ tránh. Quan hệ của cô và Hoắc Thâm khó khăn lắm mới chuyển biến tốt, Lê Nhất Ninh thật sự không muốn vì những chuyện này mà phá vỡ tình cảm vợ chồng của bọn họ. Tống Tĩnh nhìn một cái, rất xin lỗi phải nói với cô: “Không được, lúc đó không đặt được vé nữa.” Lê Nhất Ninh: “……” “Vậy……” Lời đã tới bên miệng, cô lại nuốt trở vào. Đổi vé là chuyện bình thường, nhưng nếu để máy bay tư nhân đưa mình qua đó thì chuyện này chẳng khác nào nói cho Dịch Tử Mặc biết, tôi đang tránh anh đấy. Không tốt lắm. “Vậy thì thôi đi.” Lê Nhất Ninh nói: “Cứ đi cùng vậy, có lẽ sẽ không sao đâu.” Tống Tĩnh an ủi cô: “Có thể có chuyện gì được chứ, trùng hợp ngồi cùng một chuyến bay mà thôi.” “Ừm.” Cúp điện thoại xong, Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi một chút bèn gửi một sticker ‘muach muach’ cho Hoắc Thâm, coi như là an ủi trước.