Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 47 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 47:   Lê Nhất Ninh rất muốn nói bản thân không có nghĩ cái gì cả nhưng đối diện với ánh mắt cười nhạo đó của Hoắc Thâm, một chữ cô cũng không thốt ra được. Im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh lãng tránh hỏi sang chuyện khác: “Anh tới đây bao lâu?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Con ngươi của Hoắc Thâm hơi dao động: “Không muốn anh ở bên này?” Lê Nhất Ninh hết nói nổi: “Em sợ anh quá bận thôi.” “Vẫn ổn.” Hoắc Thâm xoa mày: “Chút thời gian này vẫn có.” “…… Ồ.” Kiểu ở chung hiện giờ của hai người, Lê Nhất Ninh nói không được là tại sao cô cảm thấy có hơi không quen. Rõ ràng mấy ngày trước cô còn nhắc mãi chuyện nếu Hoắc Thâm không về nữa thì cô sẽ tức giận cho xem, nhưng nay người đã về rồi mà cô ngược lại không biết nên ở chung với anh như thế nào. Vượt qua mức độ nào đó, cô sợ bản thân không được tự nhiên. Mất tự nhiên đó mà, cô sẽ khó chịu. Cô không phải loại người đó. Tới khi Hoắc Thâm ăn rồi dọn rác trên mặt bàn xong Lê Nhất Ninh mới tỉnh táo lại. Hoắc Thâm nhìn cô: “Chiều nay có sắp xếp gì không?” Lê Nhất Ninh giật mình một cái: “Không có.” Hoắc Thâm bỗng mỉm cười: “Vậy sao.” Anh khựng lại, cúi đầu nhìn gò má đó ửng của cô, giọng nói nặng nề: “Vậy ngủ cùng anh một giấc?” “? ? ?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “! ! !” Lê Nhất Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, giống như là không dám tin những gì mình nghe thấy. Cô chớp chớp mắt xác định bản thân không xuất hiện ảo giác mới hỏi: “Anh vừa mới nói gì?” Hoắc Thâm nhìn phản ứng của cô vợ nhỏ nhà mình, chỉ cảm thấy rất thú vị. “Nghe không rõ?” Lê Nhất Ninh: “…… Ngủ với anh một giấc?” Hoắc Thâm nhẹ nhàng nói: “Ừm, mấy ngày rồi không được ngủ ngon, giờ hơi buồn ngủ.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh thở phào một hơi. Ồ, không phải là loại ngủ mà cô nghĩ sao. Trong lúc cô đang suy nghĩ, Hoắc Thâm đột nhiên kề tai cô thổi một hơi, hơi thở thiêu đốt lỗ tai cô nóng bừng, hạ giọng hỏi “…… Mặt em sao càng đỏ hơn vậy?” Trong mắt anh đầy vẻ bỡn cợt, hạ giọng hỏi: “Đây là chứng tỏ anh vừa nói đi ngủ, em đã nghĩ tới chuyện khác rồi?” Lê Nhất Ninh chịu không được Hoắc Thâm như vậy, lập tức xù lông lên. “Ai nghĩ chuyện gì đâu chứ.” Cô đỏ mặt trừng Hoắc Thâm, đứng dậy khỏi ghế: “Em không có nghĩ gì cả được không, do bản thân anh nói chuyện không rõ ràng khiến người khác hiểu lầm thôi.” Hoắc Thâm nhướng mày mỉm cười, cố ý hỏi: “Hiểu lầm cái gì?” Lê Nhất Ninh: “……” Cô nghẹn họng, trừng Hoắc Thâm một cái, thẹn quá hóa giận: “Anh đang cố ý đúng không.” Đáy mắt Hoắc Thâm đầy ý cười, là nụ cười khó có được trên mặt người đàn ông này: “Anh không có.” Lê Nhất Ninh không thèm để ý anh: “Em đi ngủ trưa đây, anh muốn ngủ hay không.” Nói xong người đã chui vào trong chăn, còn quấn bản thân kín kẽ lại giống như sợ Hoắc Thâm xâm phạm vậy. Hoắc Thâm nhìn người đang quấn chăn đó, nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Trái cổ anh chuyển động, nhìn cô nói: “Thay quần áo đã .” Lê Nhất Ninh không thèm quan tâm anh. Anh cũng không miễn cưỡng, mở hành lý của mình ra: “Anh đi tắm trước đây.” Ngồi máy bay về, cho dù là máy bay tư nhân của mình nhưng Hoắc Thâm vẫn có thói quen về phải tắm lại, về mặt này anh có hơi nghiện sạch sẽ. Sau khi Hoắc Thâm đi vào phòng tắm, Lê Nhất Ninh mới cẩn thận dè dặt vén chăn ra bò khỏi giường. Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, chộp nhanh một bộ đồ ngủ rồi chui vào trong chăn, sau khi nhanh chóng thay xong mới cảm thấy bản thân nhẹ đi không ít. Làm xong tất cả, Lê Nhất Ninh xoa cái tai nóng bừng của mình, mạch suy nghĩ bắt đầu bay xa. Cô vốn không có nghĩ nhiều như vậy nhưng lúc này nghe thấy tiếng nước đó cộng thêm trước kia xem tiểu thuyết quá nhiều…… trong đầu không hiểu sao xuất hiện những hình ảnh không được trong sáng lắm. Hoắc Thâm đang tắm. Lê Nhất Ninh hít sâu một cái, nhịn không được đá đá cái chăn. Lê Nhất Ninh! Mày bình tĩnh cho tao một chút được không! Phải dè dặt một chút, mày là con gái đấy!  Sau khi tự thuyết phục mình mấy bận, tiếng nước kia vẫn vang lên không dứt ở bên tai. Lê Nhất Ninh bịt tai hòng phân tán lực chú ý của bản thân. Cô lấy điện thoại qua, đặt lực chú ý của mình tập trung chơi điện thoại. Bởi vì vừa rồi không trả lời lại, ở trong nhóm chat Giản Viên Viên và Trương Nhã đã trò chuyện được hơn cả trăm tin nhắn rồi. Cô lướt lên trên xem một chút…… toàn là những câu chuyện tình cảm liên quan tới nam nữ trưởng thành gì đó, thậm chí còn hình chụp minh họa. Là cắt từ trong tiểu thuyết ra. Lê Nhất Ninh: “……” Giản Viên Viên: [Mình đoán bà Hoắc là lần đầu tiên, chia sẻ cho cậu chút ít tư liệu.] Trương Nhã: [Tôi cũng có nhiều lắm này, bà Hoắc cần không!] Cô nghẹn tới mặt đỏ tai hồng, ngón tay lại không nghe theo sự sai khiến của cô mà bấm mở ra một bức hình nào đó, sau khi nhìn hai cái Lê Nhất Ninh luống cuống tắt bỏ. Bởi vì căng thẳng quá mức, trong phút chốc cô không chú ý tới trong phòng tắm tiếng nước đã dừng lại. Bỗng sau tai truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Em đang xem gì thế?” Tay Lê Nhất Ninh run lên, điện thoại lập tức bay ra. * Trong phòng yên tĩnh mấy giây, ngay lúc Hoắc Thâm khom người xuống nhặt điện thoại, Lê Nhất Ninh bò khỏi giường như bay nhanh chóng giật điện thoại từ trong tay Hoắc Thâm lại. “Không…… Không xem gì cả.” Hoắc Thâm nhướng mày một cái, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô thì cười khẽ một tiếng, ngược lại không bóc trần tâm tư nhỏ đó của cô. Anh ‘ừm’ một tiếng, sau khi sấy khô tóc rồi nằm xuống bên cạnh Lê Nhất Ninh. Lúc này, Lê Nhất Ninh đang ngủ bên mép giường, nằm thẳng đơ như khúc gỗ ngay cả đầu ngón tay cũng không dám nhúc nhích. Hoắc Thâm duỗi tay xoa mái tóc của cô, trong giọng nói đã có chút mệt mỏi rã rời rồi: “Ngủ đi.” Anh hiền lành một cách quái lạ. Lê Nhất Ninh hoảng sợ một lúc lâu, cô còn cho rằng Hoắc Thâm sẽ hỏi chuyện vừa nãy. Cô mở mắt ra, nhìn gương mặt ngủ say của người đàn ông trước mặt không biết nên phản ứng thế nào. Hoắc Thâm mệt thật, gần một tuần không có thời gian ngủ một giấc ngon, mỗi ngày anh ngủ không vượt quá năm tiếng, dù có mình đồng da sắt cách mấy lúc này cũng chống đỡ không nổi nữa. Hơn nữa bên cạnh còn có một hơi thở quen thuộc khiến anh vừa nhắm mắt không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say. * Lúc Lê Nhất Ninh tỉnh lại, Hoắc Thâm hãy còn đang ngủ. Cô xoay đầu nhìn gương mặt của người đàn ông bên cạnh, Hoắc Thâm đẹp mắt là điều cô luôn biết, nhưng mỗi lần nhìn đều sẽ có cảm giác kinh ngạc không giống nhau. Ngũ quan của anh đẹp đẽ, mỗi một vị trí đều được phác họa hài hòa thích hợp nhất, nay khi đã ngủ rồi vẻ ác liệt đó giảm đi không ít, ngược lại trông càng dịu dàng đi rất nhiều. Nghĩ tới quan hệ của hai người, Lê Nhất Ninh thấy không còn sợ nữa, cô duỗi tay muốn chạm vào mặt anh. Cô chạm vào một cái. Xúc cảm đúng là rất tốt. Lê Nhất Ninh nhướng mày, cảm thấy hơi bất ngờ. Cô ngồi dậy khỏi vòng tay Hoắc Thâm, nằm sấp ở bên cạnh nhìn, nghĩ ngợi một hồi cô còn duỗi tay sờ lông mi của Hoắc Thâm. Lông mi của người đàn ông này uốn cong, còn dài hơn của phụ nữ. Vừa mới nắm chặt, tay của người đàn ông đã túm chặt eo của cô. Lê Nhất Ninh sững người, còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đã mở mắt ra, đổi tư thế với anh. Cô: …… Không phải, sao lại nhanh như vậy? Hai người một trên một dưới đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh chớp mắt,  người xấu giành cáo trạng trước: “Anh giả vờ ngủ?” Hoắc Thâm cụp mắt, nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của cô một hồi, con ngươi tối đi: “Không có.” Lê Nhất Ninh: “……. Vậy vừa rồi sao anh không thức dậy?” Hoắc Thâm bật cười, phản bác lời lên án của cô: “Sau khi em dậy anh cũng dậy rồi.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt. Cô nhìn Hoắc Thâm, vô thức nuốt nước miếng một cái: “Còn muốn ngủ không?” Hoắc Thâm nhìn cô: “Em còn muốn ngủ?” Lê Nhất Ninh im lặng mấy giây, nhỏ giọng nói: “Nếu anh còn muốn ngủ, em có thể…… ưm……” Mấy chữ ‘ngủ cùng anh’ còn chưa kịp nói ra thì miệng cô lại bị che kín rồi. Lê Nhất Ninh nức nở một tiếng, không nói ra được câu hoàn chỉnh nào nữa. Cô không biết câu nói nào của mình đã tác động tới Hoắc Thâm khiến anh đột nhiên xúc động như vậy. Tư thế hiện tại của hai người muốn làm chút gì đó đúng là rất phù hợp, Lê Nhất Ninh ngẩn người còn chưa phản ứng lại, nụ hôn của người đàn ông lập tức ùn ùn rơi xuống. Sợi dây căng chặt trong đầu Lê Nhất Ninh phút chốc đứt ngang. Giữa lúc mơ hồ, hình như cô cảm nhận được Hoắc Thâm tách ra, đột nhiên cô giơ tay kéo chặt quần áo của anh. Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh nhìn rõ nỗi khát vọng trong đáy mắt của anh. Con ngươi anh nặng nề, lửa bị đốt lên đang được anh kiềm nén, giọng nói anh khàn đục kề sát tai cô: “Làm sao vậy?” Lê Nhất Ninh khựng lại, mở miệng nói: “Chúng ta là vợ chồng.” Hoắc Thâm sững người, cảm thấy hơi bất ngờ: “Không sợ hối hận.” Lê Nhất Ninh không lên tiếng, ôm lấy cổ anh chủ động hôn lên, dùng hành động để chứng minh bản thân có hối hận hay không. Lúc thích một người rồi đều muốn dâng tặng tất cả những điều tốt đẹp nhất của mình cho người đó. Lê Nhất Ninh của lúc này, đại khái chính là như vậy. Có điều đến cuối cùng, hai người vẫn không thuận lợi tiến hành giao lưu sinh hoạt vợ chồng, trong phòng Lê Nhất Ninh thiếu nhu yếu phẩm cho tình nhân. Nhưng cô vẫn phải bỏ ra một cái giá thảm thương. Cô xoa cái tay đau mỏi của mình, oán giận trừng Hoắc Thâm một cái. Hoắc Thâm đang mặc quần áo, sau khi cảm nhận được ánh mắt của cô thì híp mắt cười, đi về phía bên cô hôn ngón tay của cô: “Anh xoa cho em nhé?” Lê Nhất Ninh: “…… Không muốn.” Cô từ chối không chút do dự: “Bây giờ anh cách xa em một chút.” Vừa rồi đầu cô bị úng nước mới nhắc nhở Hoắc Thâm nói bọn họ là vợ chồng, hu hu hu hu cô không nên như vậy. Lúc này cô rất hối hận, giờ phút này đương sự hối hận cực kỳ. Sau khi thay quần áo xong, hai người cũng không ra ngoài. Thân phận Hoắc Thâm không tiện, Lê Nhất Ninh tuy còn đỡ nhưng ở nơi này có nhiều fan tới tham ban nên lo lắng bị người ta nhận ra được. Hai người đợi hết một buổi chiều ở trong khách sạn, tới tối Hoắc Thâm nhận được một cuộc điện thoại rồi nhìn cô: “Dẫn em tới một nơi.” Lê Nhất Ninh tò mò: “Đi đâu ạ?” Hoắc Thâm nắm tay cô: “Đợi lát nữa em sẽ biết ngay thôi.” Đàn ông một khi đã được mở bao ra rồi, chuyện tình yêu gì đó, không phải, là chuyện vợ chồng ở chung giống như hạ bút thành văn vậy, trở nên thân thuộc một cách kỳ lạ. Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn cái tay đang đan mười ngón tay với mình, còn cảm thấy không dám tin người này là Hoắc Thâm. Rõ ràng…… nửa tháng trước, người này còn lạnh lùng một cách không thể tưởng tượng nổi. Mà hiện tại đã biết chủ động nắm tay rồi. Nghĩ vậy, khóe môi của cô cong lên cảm thấy hơi vui vẻ. * Hai người ngồi lên xe, lái xe đã đợi sẵn ở dưới lầu rồi. Sau khi lên xe xong, Lê Nhất Ninh không hỏi Hoắc Thâm muốn dẫn mình đi đâu nữa, dù sao đợi lát nữa sẽ biết thôi. Cô xoay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Tối qua không có nhìn kỹ, thì ra cảnh đêm nơi này lại đẹp như vậy. Lúc cô đang xem thì điện thoại rung lên một cái, Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Tống Tĩnh gửi tới. Tống Tĩnh: [Buổi chiều không đi tổ làm phim?] Lê Nhất Ninh: [Dạ.] Tống Tĩnh: [Tiểu Ngọc nói em xin nghỉ buổi chiều cho em ấy rồi, còn có Hoắc Thâm tới tìm em là đưa đồ gì đó lại cho em?] Lê Nhất Ninh chột dạ: [Ừm, mang một thứ lại.] Mang một người trở về. Tống Tĩnh: [Không sao, chị không có ý truy hỏi em, chỉ là em và Hoắc Thâm nhớ chú ý một chút, tuy mọi người biết bọn em là người quen cũ nhưng suy nghĩ của dân mạng em cũng biết rồi, hơi có chút gì đó đều nghe gió thành mưa, chị sợ ầm ĩ lớn chuyện.] Lê Nhất Ninh hiểu rõ: [Em biết rồi ạ, chị Tống đừng lo lắng.] Tống Tĩnh dặn dò thêm hai cậu rồi thôi không nói nhiều nữa. Cất điện thoại đi, Hoắc Thâm nhìn cô một cái: “Tin nhắn của quản lý?” “Ừm.” “Cảm thấy thế nào?” “Cái gì?” Hoắc Thâm nhẹ nhàng hỏi: “Chị Tống dẫn dắt em.” Lê Nhất Ninh cong môi cười: “Rất tốt, chị Tống đối xử với em rất tốt.” Hoắc Thâm gật đầu: “Vậy thì tốt.” Hai người im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh lắc lắc tay anh: “Anh có một loại ảo giác không.” “Hả?” Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Anh đang nằm mơ.” Hoắc Thâm: “…….” Anh bật cười, hiểu ý của Lê Nhất Ninh. “Anh đang nằm mơ?” Lê Nhất Ninh gật đầu: “Em cũng đang nằm mơ.” Cô nhìn tài xế phía trước, kề tai Hoắc Thâm thì thầm nói nhỏ: “Bằng không sao anh đột nhiên lại trở nên dễ ở chung như vậy?” Đúng là rất không chân thật. Có một loại cảm giác khiến Lê Nhất Ninh cảm thấy hình tượng Hoắc Thâm trong tiểu thuyết phút chốc sụp đổ rồi. Cô không biết những đàn ông khác đối xử với người mình có cảm tình đều sẽ thay đổi hay không, nhưng sự thay đổi của Hoắc Thâm quả thật quá nhanh khiến trong phút chốc cô hơi khó thích ứng được. Hoắc Thâm khựng lại, nhìn cô: “Tay không còn mỏi nữa?” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” “! ! !” Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh nói cái gì?” Hoắc Thâm cong môi cười: “Nếu tay còn mỏi, vậy thì không phải là mơ.”