Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 33 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 33:   Trong trung tâm thương mại có một phòng nghỉ đặc biệt chuẩn bị cho Hoắc Thâm, chỗ tuy không lớn nhưng rất đầy đủ. Lúc Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đi vào Hoắc Thâm còn chưa tới. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Giản Viên Viên đảo mắt nhìn một vòng: “Thầy Hoắc không hổ là thầy Hoắc, ngay cả phòng nghỉ cũng được chuẩn bị tốt như vậy.” Nói xong, cô áp sát tai Lê Nhất Ninh lẩm bẩm: “Ông xã cậu tốt thật đó.” Lê Nhất Ninh: “…… Tốt chỗ nào?” Giản Viên Viên cạn lời, liếc cô một cái: “Như vầy còn không tốt, nhìn thấy cậu ngã lập tức cho vệ sĩ tới đưa cậu đến phòng nghỉ ngơi.” Cô nghi ngờ: “Cậu bịt kín thành như vậy, ông xã cậu sao nhận ra cậu được chứ?” Lê Nhất Ninh không lên tiếng. Thật ra cô cũng hơi tò mò. Nếu đổi lại là Hoắc Thâm cũng đội mũ và khẩu trang, còn mặc đồ không giống với thường ngày thì cô chưa chắc đã có thể vừa nhìn nhận ra ngay. Giản Viên Viên nhìn thấy gương mặt im lặng suy nghĩ của cô, duỗi tay ra chọc chọc: “Thế này không lẽ Hoắc Thâm…… phải lòng cậu rồi đấy chứ?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh giật mình tỉnh táo lại: “Phải lòng cái gì, sao có thể.” Cô đi tới bên cạnh ngồi xuống, tự mình lừa mình: “Có thể là cảm thấy…… hôm nay bọn mình phải về nhà, không thể khiến người bị thương thôi.” Nghe cô nói như vậy, Giản Viên Viên ‘hừ’ một tiếng nói một cách không nể nang: “Cậu cứ ở đó tự mình lừa mình đi.” Cô xoay hai vòng: “Đúng rồi, các cậu muốn về nhà ăn cơm, mình cũng không làm phiền vợ chồng hai người nữa. Mình đi trước đây.” “Để chú Hứa đưa cậu về?” “Không cần, tự mình về được.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Giản Viên Viên nghĩ ngợi, chớp chớp mắt với Lê Nhất Ninh: “Cho bản thân một cơ hội đi.” Lê Nhất Ninh: “……” Giản Viên Viên đi chưa được hai phút thì Hoắc Thâm đi vào. Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn thấy người đàn ông đã cởi áo khoác, thân hình đàn ông vẫn thẳng tắp như cũ. Con ngươi cô vụt sáng, ho một tiếng làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Kết thúc rồi?” Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu cô. Lê Nhất Ninh sững người, vô thức duỗi tay sờ lên lúc này mới nhớ tới trên đầu mình có cài một cái bờm tóc, trên bờm tóc có viết hai chữ ‘Hoắc Thâm’, hai bên một bên có một ngôi sao, bên còn lại là tổ hợp ánh trăng trông rất đẹp. Cô nhanh chóng lấy xuống, thuận thế cởi luôn cái mũ ra, hơi lúng túng nói: “…… Cái này…….” “Nhận ở cửa?” “Không phải.” Lê Nhất Ninh cạn lời, sờ trái tai: “Chú Hứa cho tôi đấy.” Hoắc Thâm: “……” Anh hoảng hốt chốc lát, đột nhiên mỉm cười: “Là như vậy.” “Ừm.” Lê Nhất Ninh nói lời chính nghĩa: “Cái này không phải do tôi đặc biệt đi làm đâu.” Hoắc Thâm cúi đầu, nhìn đôi mắt đang trợn to của cô, gật đầu: “Tôi biết.” Nhất thời hai người trong phòng nghỉ tiếp tục rơi vào im lặng. Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh chịu không nổi bầu không khí lúng túng này nữa, cô mím môi nói: “Anh không ra ngoài nữa sao?” “Đi ngay.” Hoắc Thâm nhìn cô: “Lát nữa em sẽ theo vệ sĩ ra ngoài.” “Ừm.” Hoắc Thâm ngừng lại, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi ngã phải không?” Lê Nhất Ninh ngẩn người, phút chốc mặt nóng lên, cô lắc đầu khẩu thị tâm phi: “Không có không có.” Cho dù có bị ngã đi nữa, cô cũng không thể nói với Hoắc Thâm được! Hoắc Thâm nhìn gương mặt đột nhiên đỏ lên của cô bèn im lặng dời mắt đi. Chẳng mấy chốc, Hoắc Thâm dưới tầng tầng bảo vệ của vệ sĩ xuyên qua sự nhiệt tình của fan bước lên xe. Sau khi fan đi khỏi trung tâm thương mại rồi Lê Nhất Ninh mới rời khỏi cùng mấy vệ sĩ do Hoắc Thâm để lại. Còn như chú Hứa, rất có mắt nhìn đã về nhà trước rồi. *  Trên đường về Lê gia, Lê Nhất Ninh có chút căng thẳng. Có thể là bởi vì cha Lê mẹ Lê đối xử với nguyên chủ quá tốt nên cô cảm thấy việc lừa dối hai người là một tội ác, nhưng loại chuyện hồn phách xuyên qua thế này nếu nói ra cũng chẳng ai tin, thậm chí còn khiến hai ông bà lão càng thêm đau lòng buồn bã. Trong nhất thời, Lê Nhất Ninh thật sự cảm thấy hơi phiền muộn. Đã lâu lắm rồi cô không có cảm nhận được tình thân cũng không biết lát nữa tới nhà rồi nên làm sao ở chung với họ. Lúc đang suy nghĩ thì giọng nói của người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Không khỏe?” Lê Nhất Ninh ngước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó của Hoắc Thâm chốc lát mới vội vàng lắc đầu: “Không phải, không có.” Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời giữa trưa vẫn còn rất gay gắt, thời gian diễn ra hoạt động của Hoắc Thâm không lâu, giờ hai người về tới Lê gia cũng vừa kịp giờ cơm trưa. Lê Nhất Ninh nhìn bên ngoài cửa sổ một cách say sưa nên không chú ý tới tầm mắt của Hoắc Thâm như có như không đang rơi trên người cô. Lúc xe dừng lại, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cùng xuống xe. Sau khi nghe thấy tiếng, người làm của Lê gia chạy ra vui vẻ gọi một tiếng: “Lão gia phu nhân, vợ chồng tiểu thư về rồi.” Lê Nhất Ninh nhìn toàn biệt thự trước mắt bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc nói không nên lời. Cô nghĩ, nguyên chủ rất thích ngôi nhà này. Căn nhà rất lớn được bao quanh bởi một vườn hoa nhỏ trông không giống với nhà của Hoắc Thâm lắm, Lê gia...... có lẽ là một gia đình nhỏ ấm áp. Hai người đi vào nhà, hai người ngồi trong phòng khách quay đầu lại nhìn. Lê Nhất Ninh cố áp chế cảm giác căng thẳng của mình, cười vui vẻ gọi một tiếng: “Ba mẹ, bọn con về rồi đây.” Hoắc Thâm cũng gọi một câu. Trong mắt mẹ Lê đầy kinh ngạc, nhìn cô mà xúc động không thôi: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.” Bà nhìn Lê Nhất Ninh: “Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi đúng không, đã bao lâu không về thăm ba mẹ rồi.” Lê Nhất Ninh ngoan ngoãn nghe dạy bảo, không dám phản bác. Hoắc Thâm đứng bên cạnh nhìn thấy, bèn lên tiếng: “Là vấn đề ở con.” Mẹ Lê im lặng. Hoắc Thâm áy náy nói: “Là con quá bận, không thường xuyên đưa Ninh Ninh về thăm ba mẹ.” Lê Nhất Ninh: “.......” Ninh Ninh? ? ! Nghe thấy cách gọi này phát ra từ trong miệng Hoắc Thâm, tim cô không chịu nghe lời mà đập nhanh một nhịp. Rõ ràng mọi người đều gọi cô như vậy. Nhưng không hiểu vì sao, cô cảm thấy giọng nói của Hoắc Thâm rất dễ nghe. Hoắc Thâm vừa nói như vậy, phút chốc mẹ Lê không dám trách mắng Lê Nhất Ninh nữa. Họ tuy là trưởng bối nhưng trên thực tế vẫn có phần e ngại Hoắc Thâm, khí thế của người đàn ông này quá mạnh lại quá lạnh. Bà mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Công việc của A Thâm con quá bận, chúng ta có thể hiểu được.” Hoắc Thâm khẽ mỉm cười. Cha Hoắc ho một tiếng, nhìn về phía hai người: “Qua đây ngồi, đứng đấy làm gì.” “Đúng đúng đúng, mau ngồi xuống, mẹ đi phòng bếp xem sao.” Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cùng ngồi trên sô pha, cha Lê đánh giá con gái của mình một cái, nhìn thấy thần sắc của Lê Nhất Ninh không tệ lúc này mới yên tâm. Sau đó chuyển sang bắt đầu nói chuyện công việc với Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh nghe cảm thấy vô vị tự giác chuồn vào trong phòng bếp. Mẹ Lê thấy cô vào lập tức kéo cô qua một bên. “Ninh Ninh, mẹ hỏi con một chuyện.” Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Lê, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì ạ?” Mẹ Lê nhìn cô: “Con còn thích nam minh tinh đó không?” Bà nói: “Thời gian trước mẹ và ba con đang ở nước ngoài, có người gửi hình con cùng ghi hình với nam minh tinh đó cho chúng ta xem.” Bà chỉ tiếc luyện sắt không thành thép nói: “Con nói xem sao con cứ như bị quỷ ám vậy, Hoắc Thâm ưu tú biết bao nhiêu, con đi theo đuổi nam minh tinh đó làm gì?” Lê Nhất Ninh: “……” Nói thật, cô cũng cảm thấy chuyện này rất giống bị quỷ ám. Nhưng hiện tại là Lê Nhất Ninh, cho dù có bị quỷ ám đi chăng nữa chuyên này cô cũng phải nhận. Lê Nhất Ninh nhìn mẹ Lê, giải thích một cách rất nghiêm túc: “Mẹ, con không có theo đuổi nam minh tinh đó.” Cô phiền não nói: “Trước đó là theo đuổi minh tinh, bây giờ không còn nữa.” Cô giơ tay thề: “Hơn nữa lần trước con với người đó cùng ghi hình là vì công việc, tuyệt đối không phải nhìn trúng người ta đâu.” Cô ôm mẹ Lê làm nũng: “Mẹ, mẹ không nghĩ xem ánh mắt con gái mẹ tốt biết bao nhiêu, sao có thể nhìn trúng nam minh tinh đó chứ.” Mẹ Lê liếc nhìn cô: “Tốt nhất là vậy.” Bà thở dài: “Nếu con làm ra chuyện gì quá giới hạn thật, mẹ và ba con không bảo vệ được con đâu.” “Không có đâu.” Lê Nhất Ninh mỉm cười rạng rỡ: “Sau này con sẽ không vậy nữa.” Mẹ Lê thấy cô như vậy cảm thấy rất an ủi, bà duỗi tay vỗ đầu Lê Nhất Ninh, bật cười nói: “Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng với mẹ, mẹ đi phòng bếp xem sao, con nghỉ ngơi đi.” “Dạ dạ.” Nhìn theo bóng mẹ Lê rời khỏi, Lê Nhất Ninh giơ tay sờ đầu mình. Đã quên mất bao lâu không có cả nhận được loại ấm áp của gia đình này rồi, cô nhìn lòng bàn tay nóng hổi của mình, hốc mắt đỏ lên. * Sau khi ở nhà họ Lê ăn một bữa cơm xong, bởi vì tiếp theo Hoắc Thâm còn có công việc nên hai người không ở lại lâu bèn rời khỏi rồi. Hoắc Thâm nghiêng mắt nhìn về phía người từ sau khi ra khỏi nhà thì luôn im lặng kia: “Đưa em về nhà?” Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại: “Anh muốn đi công ty?” “Ừm.” Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng, cảm xúc không được cao lắm: “Không cần, tự tôi về được.” Cô nhìn bên ngoài: “Thả tôi xuống con đường có xe taxi là được.” Hoắc Thâm không lên tiếng. Mấy phút sau, Lê Nhất Ninh nghi hoặc nhìn anh: “Không bảo tài xế dừng xe sao?” Hoắc Thâm nhìn cô một cái: “Muốn đi công ty tham quan không?” “……” “? ? ?” Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt không dám tin, buộc miệng nói ra: “Anh nói gì?” Bảo mình đi công ty? ! Nếu Lê Nhất Ninh nhớ không sai, hình như cô chưa từng tới bên tập đoàn Hoắc Thị lần nào. Từ đầu tới hiện tại cô không có hứng thú, Hoắc Thâm cũng không chủ động hỏi cô có muốn đi không. Hoắc Thâm: “Ừm.” Anh dừng lại mấy giây, bổ sung thêm: “Không muốn đi cũng không miễn cưỡng.” Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng. Nói không muốn cũng không phải, chỉ là không biết sai ở chỗ nào…… cô cảm thấy hình như Hoắc Thâm đang thay đổi mà loại thay đổi này giống như chỉ xảy ra với mình. Cô không biết có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không, nhưng không thể không nói — — lúc nghe thấy lời hỏi dò này, trong lòng cô bỗng vui vẻ. Cô cố đè khóe môi sắp vểnh lên của mình xuống, tỏ vẻ bình tĩnh như cũ: “Ồ.” Cô vuốt tóc một cái, dùng giọng điệu miễn cưỡng anh đã muốn tôi đi như vậy, vậy tôi đi thử xem sao để nói: “Vậy thì đi xem một chút đi.” Nghe xong, Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng. Lê Nhất Ninh: “……” Không đúng, cười cái gì mà cười chứ. Cô dùng dư quang trộm liếc nhìn sang bên cạnh, vừa vặn chạm phải ánh mắt ‘tôi đã nhìn thấu em rồi’ của Hoắc Thâm. Lê Nhất Ninh cứng đờ, vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay không phải là chủ nhật sao, anh còn có công việc?” “Có một hội nghị trực tuyến.” “…… Ồ.” Hai người trực tiếp đi từ bãi đỗ xe lên, chủ nhật công ty vắng tanh, chí ít lúc Lê Nhất Ninh bắt đầu đi vào thì không có bất kỳ người nào khác. Cho tới lúc đi thẳng tới tầng làm việc của Hoắc Thâm mới gặp được trợ lý của anh. Lâm Thuận Bân biết Lê Nhất Ninh, nhưng khi nhìn thấy cô tới đây cũng sững sờ một lúc lâu. Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn anh ta một cái, anh ta vội vàng gọi một tiếng: “Bà chủ.” Lê Nhất Ninh gật đầu cũng không biết nên nói cái gì. Sau khi vào văn phòng rồi, Lê Nhất Ninh mới không thể không thầm kinh ngạc thở dài trong lòng, nhà tư bản chủ nghĩa đúng là có tiền. Một văn phòng làm việc thôi mà có thể làm xa xỉ sang trọng như vậy, càng quan trọng hơn là — — chếch đối diện bên kia hình như còn đặt mấy bình hoa cổ. Đương nhiên, đấy chỉ là suy đoán của cô thôi. Cô thầm đánh giá hai cái, Hoắc Thâm ngước mắt lên nhìn cô: “Muốn gì cứ nói với trợ lý, tôi đi thay quần áo trước.” “…… Được.” Sau khi Hoắc Thâm đi rồi, Lê Nhất Ninh mới ‘bình tĩnh’ ngồi xuống sô pha, nắm chặt cổ tay nhìn ‘nhân dân tệ’ sáng lấp lánh trước mắt. Cô nghiêng mắt nhìn về phía cửa sổ lớn sát đất, tòa cao ốc này hình như là tòa cao ốc cao nhất thành phố, Lê Nhất Ninh đi tới cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, từ trên cao có thể quan sát thành phố xinh đẹp này. Ánh mặt trời buổi trưa giống như được mạ một lớp ánh sáng vàng, chiếu lên cửa sổ thủy tinh khúc xạ ra quầng sáng xinh đẹp. Cô nhìn thành phố xinh đẹp này, trong lòng cảm khái muôn phần. Tới đây được một thời gian rồi, hình như từ không thích nghi được lúc ban đầu cho tới nay đã dần thích nghi được rồi. Cô nhìn chăm chú ngoài cửa sổ rất lâu, lúc quay đầu lại thì Hoắc Thâm đã thay quần áo xong rồi. Anh thay tây trang giày da, lúc này đang cúi đầu cài măng sét. Lê Nhất Ninh định thần lại nhìn thì phát hiện đôi măng sét đó…… hình như là của mình mua? Cô há miệng, nhìn Hoắc Thâm: “Anh…….” Hoắc Thâm nhướng mày một cái. Lê Nhất Ninh lắc đầu, cứ ngây ngốc nhìn anh như vậy là được. “Em muốn đi dạo hay là ở đây nghỉ ngơi?” Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại: “Tôi nghỉ ngơi trước.” “Ừm. Có chuyện cần cứ tìm trợ lý.” Anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú cô rồi bỏ lại một câu: “Tôi đi họp.” * Tới khi Hoắc Thâm đi rồi, Lê Nhất Ninh mới từ từ giơ tay lên sờ gò má nóng bừng của mình. Xảy ra chuyện gì. Sao mặt đột nhiên nóng như vậy? Lê Nhất Ninh cắn môi, ho một tiếng mới quay về ngồi lại trên sô pha lần nữa. Cô hơi buồn ngủ nhưng hình như vẫn rất có tinh thần, cảm giác mâu thuẫn khó nói thành lời. Cô lấy điện thoại ra, vô thức đăng nhập vào weibo. Hoắc Thâm vẫn còn treo trên hot search, hình động hoạt động hôm nay cũng đăng lên rồi, hình của trạm tỷ(1) chụp ra bao giờ cũng tuyệt đỉnh. Tấm này đẹp hơn tấm kia. Lê Nhất Ninh vô thức lật xem, không khỏi thầm cảm khái trong lòng. Hoắc Thâm đúng là đẹp trai thật. Các fan ở phía dưới đang điên cuồng gào thét, cả một trang đều là hình đẹp đủ góc độ của Hoắc Thâm cùng với bình luận của fan về cách ăn mặc của anh hôm nay. Lê Nhất Ninh bấm vào xem, lần nữa bị chọc cười. [Hu hu hu hu chiếc áo khoác này của ca ca đẹp quá đi thôi! Nếu không phải tôi mua không nổi, tôi đã mua cho bạn trai từ sớm rồi!] [Luôn cảm thấy lúc ca ca mặc chiếc áo khoác này đều có thể ôm chặt tôi! Hu hu hu hu vùi đầu vào lòng ca ca cọ cọ.] [Bà chị lầu trên, đây là thanh thiên bạch nhật đấy, chưa gì đã bắt đầu nằm mơ rồi à.] [Mấy người tránh ra, ca ca là của tôi.] [Này, thật muốn biết tương lai ai là người có thể có được ca ca, có thể được ca ca ôm vào lòng như vậy.] [A a a a a a dòng bình luận nguy hiểm của lầu trên mau xóa bỏ cho tôi ngay!] [Ca ca chỉ có thể ôm chúng ta!!] [Người ca ca ôm là tôi, mấy người đừng ai mơ tưởng nữa.] Lê Nhất Ninh xem xong, duỗi tay cách màn hình chọc dòng bình luận đó, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng không phải là mấy cưng đâu.” Sau khi nói xong, cô bỗng phản ứng lại bản thân vừa nói gì, trực tiếp nhảy bật khỏi sô pha. Cô điên rồi sao? Lê Nhất Ninh mày điên rồi sao? Mày biết mày vừa mới tiến hành phát ngôn nguy hiểm thế nào không? Cô vô thức muốn bỏ chạy, Lê Nhất Ninh căng mắt nhìn một cái trực giác muốn đi. Cô đi tới cửa, vừa kéo cửa ra thì đụng phải người ta. Lê Nhất Ninh ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn qua. Hoắc Thâm ngớ người, hơi nhíu mày nhìn cô: “Chạy cái gì?” Lê Nhất Ninh: “……” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đó của Hoắc Thâm, không hiểu sao bản thân có cảm giác như bị nhìn thấu. Nghĩ vậy, cô cũng không sợ gây sự với Hoắc Thâm, thẹn quá hóa giận nói: “Tôi muốn chạy thì chạy, chẳng lẽ anh còn muốn trói tôi lại?” Hoắc Thâm: “……”   = = = = = = Chú thích: