Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 31 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 31:   Nụ cười trên mặt mọi người cứng đờ, chốc lát sau có người đứng ra xoa dịu bầu không khí cứ như vậy mới bỏ qua đề tài này. Lê Nhất Ninh cũng không để bụng, cô cụp mắt nhấp một ngụm nước trái cây rồi định đi về trước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cô còn chưa kịp mở miệng thì hội chị em bên cạnh lại bắt đầu. “Hây da, thật hâm mộ Ninh Ninh, Hoắc tổng không chỉ là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia mà còn là ảnh đế.” Lê Nhất Ninh chỉ mỉm cười không nói chuyện. “Như vậy Hoắc tổng chẳng phải rất bận sao.” “Đúng vậy đúng vậy, Ninh Ninh hôm nay là thứ bảy Hoắc tổng cũng không được nghỉ sao?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười nói: “Không được nghỉ.” “A…… cũng không được bên cạnh cậu, có cảm thấy rất buồn tẻ không?” “Không thể nào.” Lê Nhất Ninh nhàn nhạt nói: “Biết kiếm tiền là được, mình không cần có người bên cạnh, lại nói không phải có các cậu bên cạnh mình sao.” Mọi người: “……” Càng tức giận. Tại sao khích không được cô chứ! ! Lê Nhất Ninh nhìn đám ‘chị em’ hư tình giả ý trước mặt, cô lười không muốn tốn sức chiến đấu của mình. Nói đúng hơn là bọn họ quá yếu. Bỗng, một người trong số đó nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Ninh Ninh cậu phải nhớ nói với Hoắc tổng, tiền kiếm cả đời không đủ nhưng vẫn phải bên cạnh bà xã nhiều hơn.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Đúng vậy, trước đó Hoắc tổng có tới một năm không về, tình cảm của hai người vẫn tốt chứ?” Các cô ấy đang thầm bắt đầu cười nhạo Lê Nhất Ninh. Thời gian trước chuyện cô theo đuổi minh tinh làm rất là rầm rộ. Độ hiểu biết của mọi người tuy không rõ ràng như chú Hứa, cũng chỉ biết cô chính là fan giàu có vung tiền như rác nọ, nhưng tin tức cô vì một tiểu thịt tươi tiến vào giới giải trí thì sớm đã truyền bá rộng rãi trong cái giới bé tẹo này rồi. Lê Nhất Ninh biết, lúc nguyên chủ còn, bọn họ ở sau lưng đã âm thầm cười nhạo nghị luận cô vô số lần. Nghĩ vậy, khóe môi cô cong lên cười nói: “Có lẽ vẫn còn tốt.” Cô vén tóc ra sau tai, õng ẹo nói: “Dù sao ông xã mình cũng yêu mình rất sâu sắc.” Lời vừa dứt, có người cười gượng: “Phải….. phải không.” Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải sao?” Cô sờ mặt của mình: “Mình xinh đẹp như vậy, tại sao ông xã mình không yêu mình chứ?” Người xung quanh: “……” Cô có thể đừng tự luyến như vậy không, nhưng hết cách...... lời của Lê Nhất Ninh nói lại là sự thật, nghĩ như vậy bọn họ càng thêm tức giận. Mấy người hợp lại mà đấu không lại cô, vừa muốn từ bỏ thì điện thoại đặt bên cạnh Lê Nhất Ninh bỗng vang lên. Mọi người thuận thế nhìn qua, lúc nhìn thấy chữ ‘Ba’ thì cơn bát quái trong mắt cũng bay biến đi mất. Ồ, không phải Hoắc tổng. Lê Nhất Ninh nghẹn một cái, nhanh chóng bắt máy: “Alo, ông xã.” Mọi người: “? ? ? ?” Hoắc Thâm nghe giọng nói này của cô, trái cổ lăn lên một cái: “Đang ở đâu?” Lê Nhất Ninh: “Đang ở bên ngoài, anh bận xong rồi?” Hoắc Thâm: “Ừm.” Lê Nhất Ninh ‘ờ’ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Vậy anh tới đón em được không, em muốn đi mua chút đồ.” Hoắc Thâm vừa định từ chối nhưng nghe giọng nói của cô không đúng lắm, sau mấy giây im lặng thì anh đồng ý: “Được, gửi địa chỉ cho tôi.” “Dạ được, yêu anh muazh muazh.” Hoắc Thâm: “…….” Sau khi cúp điện thoại, Lê Nhất Ninh không hề thấy bất ngờ khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc của đám chị em. “Ninh Ninh……” “Hả?” Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhìn người đó. “Vừa rồi là Hoắc tổng gọi?” “Đúng vậy.” “Cậu ghi chú Hoắc tổng viết thành ba?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười e thẹn, vờ ra vẻ thẹn thùng: “Ây da, đây là tình thú vợ chồng.” Mọi người: “……” Thần linh ơi tình thú vợ chồng. * Đợi không bao lâu thì Hoắc Thâm đã tới rồi. Lê Nhất Ninh vừa muốn đi thì người bên cạnh đã ồn ào: “Để Hoắc tổng vào đi đón cô đi.” “Đúng đấy đúng đấy.” Lê Nhất Ninh nhịn nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt, cong môi mỉm cười nói: “Không cần, ông xã của tôi đối xử với tôi tốt hay không tự tôi biết rõ là được, không cần dùng cách này để chứng minh.” “Lại nói, ông xã tôi quá đẹp trai, không thể để cho các cậu nhìn.” Nói xong, cô vừa xoay người lập tức nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa. Hoắc Thâm một tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình thản đứng ở đó. Hai người nhìn nhau một cái, người sau lưng đã kinh ngạc hô lên: “Hoắc tổng tới thật rồi.” “Mẹ ơi, là thật này.” Hoắc Thâm chẳng buồn ngó ngàng đám người đó, anh đi tới trước mặt Lê Nhất Ninh, giọng nói lạnh lùng nhưng không phải kiểu lạnh lùng vốn có. “Có thể đi được chưa?” Mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời, vội vàng gật đầu: “Được rồi.” Hoắc Thâm liếc cô một cái: “Đi thôi.” “Được.” Nhìn theo bóng lưng hai người sóng vai đi ra ngoài, trong phòng phát ra tiếng thở dài kinh ngạc. “Hoắc Thâm đúng là có phong độ! !” “Thật ra hai người họ rất xứng đôi mà.” …… Sau khi ra khỏi đại sảnh, Lê Nhất Ninh luôn cố nhịn, sau khi lên xe rồi thì không nhịn được nữa mà cười to. Cô nhớ lại vẻ mặt của đám người đó, khóe môi kéo cao lên muốn đè cũng đè không xuống. Tuy không biết tại sao Hoắc Thâm phối hợp với mình như vậy, nhưng chung quy lại rất sảng khoái, sảng khoái nói không nên lời. Nghĩ xong, Lê Nhất Ninh nghiêng mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh tới từ lúc nào?” Tâm tình tốt giọng điệu cô cũng nhẹ nhàng thoải mái không ít, ngay cả khoảng cách an toàn với Hoắc Thâm cũng đang dần dần biến mất. Hoắc Thâm liếc cô một cái, nhìn thấy ánh sao chứa đầy trong mắt cô: “Lúc gọi điện thoại cho em.” “Ồ ồ, vậy lúc anh đi vào sao không gọi tôi?” Hoắc Thâm nhàn nhạt nói: “Thấy bọn em trò chuyện khá vui vẻ.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô đột nhiên nhớ tới hai câu mình vừa nói. Nháy mắt, Lê Nhất Ninh tự mình cảm thấy lúng lúng. Cô mím môi, cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vậy lời tôi vừa nói……” Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: “Ông xã em quá đẹp trai, không thể cho người phụ nữ khác nhìn, tôi nghe thấy rồi.” Lê Nhất Ninh: “……” QWQ. Trong con ngươi của Hoắc Thâm lướt qua ý cười nhạt, nhìn người đang dựa trên cửa sổ xe dáng vẻ không còn lưu luyến gì về sự đời nữa, anh ép khóe môi đang cong lên của mình xuống. “Muốn mua cái gì?” “Hả?” Lê Nhất Ninh ngẩn người chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn.” Ánh mắt Hoắc Thâm quét qua cô. Lê Nhất Ninh nghẹn, sờ mũi nói: “Thật ra vừa rồi chính là…… muốn kích thích các cô ấy một chút nên mới nói như vậy, không có gì muốn mua cả.” Hoắc Thâm nhướng mày một cái: “Kích thích?” Lê Nhất Ninh khi ở trước mặt Hoắc Thâm hình như không còn cần che giấu quá nhiều nữa, cô ‘ừ’ một tiếng, thấp giọng nói: “Các cô ấy nói anh không có thời gian bên cạnh tôi gì đó, đương nhiên tôi không thể để các cô ấy xem trò cười của tôi rồi, cho nên mới — — anh hiểu rồi đó.” Hoắc Thâm: “Ừm.” Anh ngừng chốc lát, nhìn cô: “Về sau sẽ cố gắng dành nhiều thời gian bên cạnh em.” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Đợi đã, người anh em à, tôi không có ý này mà! Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm. Hoắc Thâm nhướng mày, đoán không được tâm tư phụ nữ: “Còn chưa đủ?” Lê Nhất Ninh nghẹn, nghĩ càng giải thích càng loạn bèn lắc mạnh đầu: “Không phải.” Bỏ đi, chẳng thà không giải thích tốt hơn. Phút chốc trong xe trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, điện thoại của Lê Nhất Ninh rung một cái, cô cúi đầu nhìn thấy là tin nhắn Tống Tĩnh gửi. Tống Tĩnh: [Ninh Ninh, chị lấy được một lời mời tham gia show giải trí, vừa gửi vào mail của em rồi, em xem có hứng thú không.] Lê Nhất Ninh: [Không quay phim ạ?] Tống Tĩnh: [Show này tạm thời còn chưa ghi hình, chỉ trù bị định người tới, là do công ty chúng ta bỏ vốn đầu tư, trông không tệ.] Lê Nhất Ninh: [Được.] Cô mở email ra, sau khi đọc xong mail Tống Tĩnh gửi tới cô trợn to mắt. Nội dung chương trình này không giống với cuộc ghi hình lần trước, toàn là những chủ đề khủng bố, tổng cộng có sáu lần ghi hình chia làm mười hai kỳ phát sóng, địa điểm mỗi lần ghi hình không giống nhau, cô nhìn tới mấy địa điểm được chọn mới xem thôi thì đã cảm thấy âm u khủng bố rồi. Nhưng không thể không nói cho dù chỉ là nội dung đại khái của câu chuyện hình như cũng rất thu hút người ta. Sau khi xem tới danh sách khách mời dự kiến, Lê Nhất Ninh kinh ngạc không thôi. Tổ chương trình này muốn mời — — toàn là minh tinh cỡ lớn. Lê Nhất Ninh: [Chị Tống, tổ chương trình này định mời đều là nghệ sĩ tuyến một tuyến hai, em lại phải đi cửa sau vào sao?] Tống Tĩnh: [Đúng mà cũng không đúng, những nghệ sĩ đó chưa chắc đã mời được, em chỉ làm dự bị thôi.] Lê Nhất Ninh: […….] Mới nghe sao mà đáng thương như vậy. Tống Tĩnh: [Có hứng thú không?] Lê Nhất Ninh: [Có một chút, nhưng còn có một vấn đề…… em sợ bị hắc.] Tống Tĩnh: [Sợ bị hắc thì có thể khắc phục, chị đã dự đoán rồi, chất lượng của chương trình này rất cao, thị trường cũng không tệ rất thích hợp với em.] Lê Nhất Ninh: [Vậy để em suy nghĩ một chút.] Tống Tĩnh: [Được.] * Sau khi trò chuyện xong, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cũng về tới nhà rồi. Chú Hứa nhìn thấy hai người cùng về thì cảm động tới mức nước mắt sắp chảy ra ngoài. “Ông bà chủ về rồi.” Lê Nhất Ninh nhịn cười, vui vẻ nhảy nhót: “Chú Hứa, nhớ con rồi đúng không.” Chú Hứa: “Nhớ rồi, bà chủ có nhớ ông chủ không.” Lê Nhất Ninh buột miệng nói ra, vừa muốn nói ‘nhớ’ bỗng ý thức được chú Hứa đang đào hố cho mình, lời nói bên bên miệng được Lê Nhất Ninh nuốt xuống: “Cái đó…… bữa tối chuẩn bị xong chưa, con đói rồi.” Hoắc Thâm: “…….” Nhìn bóng lưng người phụ nữ vội vàng chạy đi, anh nhếch môi im lặng. Chú Hứa thở dài, vỗ vai Hoắc Thâm như cổ vũ: “Ông chủ cố lên.” Sau bữa tối, Lê Nhất Ninh lại làm ổ trên sô pha xem kịch bản. Đây là một bộ phim truyền hình cổ trang mà cô cảm thấy khá hứng thú, Tống Tĩnh đã giành được một cơ hội thử vai cho cô rồi, tuy không phải là nữ chính nhưng cảnh quay cũng khá nhiều, Lê Nhất Ninh rất trân trọng. Nói thế nào đây, bây giờ tuy có tiền rồi nhưng cô vẫn tự mình biết mình, những đồng tiền này không chân chính thuộc về mình. Cô chẳng qua chỉ đang hưởng thụ phúc lợi của nguyên chủ thôi. Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh lại thở dài. Thật ra cô nên đi Lê gia một chuyến nhưng cô lại rất sợ bị bại lộ, thời gian ở chung với Hoắc Thâm không nhiều thỉnh thoảng bản thân cũng để lộ sơ hở, có thể anh cũng đã nổi lên nghi ngờ nhưng không lấy làm kinh ngạc quá mức, nhưng ba mẹ của nguyên chủ nhất định không giống vậy. Nhưng nếu không đi thăm họ, bản thân tới đây cũng gần hai tháng rồi, hai tháng không về nhà có lẽ ba mẹ cũng sẽ giục. Đang suy nghĩ, điện thoại của Lê Nhất Ninh như có linh tính vang lên. Cô cúi đầu nhìn một cái, bên trên hiển thị chữ ‘Mẹ’. ! ! ! Thật là nghĩ cái gì thì tới cái đó. Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi ép xuống cơn hoảng hốt nơi đáy lòng, nhanh chóng nhận điện thoại trước khi tiếng chuông dừng lại. “Alo.” Cô khẽ khàng gọi một tiếng. Bên kia truyền tới một giọng nữ dịu dàng uyển chuyển: “Ninh Ninh?” “Mẹ, là con.” Mẹ Lê ‘aiz’ một tiếng: “Đứa trẻ này vừa rồi sao không nói chuyện chứ.” Lê Nhất Ninh không lên tiếng. Mẹ Lê nói: “Con quên ba mẹ rồi phải không, con xem bao lâu rồi con không về nhà hả.” Mẹ Lê niệm chú: “Chẳng lẽ vì lần trước ba mẹ nói con như vậy thì con thật sự định không qua lại với ba mẹ nữa sao?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh sững người. Lần trước nói mình? Vào lúc nào chứ? ? Cô cố gắng nhớ lại nhưng chung quy là tìm không được ký ức. “Con không có.” Lê Nhất Ninh chỉ có thể cố gắng tránh khỏi đề tài này: “Con đang định về nhà thăm mọi người đây.” Mẹ Lê: “Thật không.” “Dạ.” Mẹ Lê cũng không biết con gái là đang dỗ mình hay là gì, vội vàng nói: “Vậy được, con bảo A Thâm cũng cùng về nhé? Từ khi kết hôn rồi hai đứa chưa từng cùng về nhà lần nào.” Lê Nhất Ninh: “……” Chuyện này hơi khó cho cô rồi. “Nhưng con…….” “Con cái gì?” Lê Nhất Ninh gãi đầu, tự cho mình là người vô dụng: “Không có chuyện gì, lát nữa con sẽ nói với anh ấy.” “Được, vậy ngày mai về nhà ăn cơm? Mẹ bảo dì trong nhà nấu món con thích ăn cho con.” “Dạ.” Trốn không thoát chỉ còn nước đồng ý thôi. Càng đừng nói ba mẹ của nguyên chủ đối xử với cô rất tốt, Lê Nhất Ninh cũng nên làm tốt nghĩa vụ, có điều bên Hoắc Thâm cô vẫn chưa biết người đàn ông này có đồng ý hay không đây. Hoắc Thâm trở về từ thư phòng thì nhình thấy dáng vẻ nhăn nhó mặt mày của cô vợ nhà anh. Anh nhướng mày một cái vừa định không để ý, thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói kiên trì của chú Hứa. Thiếu gia, đàn ông nên chủ động một chút! Bước chân của anh dừng lại, nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Làm sao vậy?” Lê Nhất Ninh đang thất thần, ngơ ngác hỏi: “Anh đi vào lúc nào vậy?” “Vừa mới.” Hoắc Thâm nhìn cô: “Có chuyện gì?” Lê Nhất Ninh do dự hai giây, mím môi nhìn anh: “Ngày mai anh có bận không?” “Có một hoạt động cần phải tham gia.” Là hoạt động thương hiệu của một đại ngôn trước đó, bên đó sớm đã định thời gian với Dư Hưng rồi nên Hoắc Thâm tất nhiên sẽ có mặt. Mày Lê Nhất Ninh nhướng lên chớp mắt xụi vai xuống: “Ờ.” Hoắc Thâm bóp chân mày, có chút muốn cười: “Nói đi, muốn làm gì.” “Mẹ tôi…… bảo chúng ta về nhà ăn cơm.” Hoắc Thâm ngớ ra, hoàn toàn không nghĩ tới là chuyện này. Anh cúi đầu nhìn người đang sầu não, ho một tiếng: “Buổi tối hay là buổi trưa?” “Có lẽ đều được cả.” Hoắc Thâm gật đầu, nhàn nhạt nói: “Vậy sau khi kết thúc tôi về đón em.” Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, kinh ngạc nhìn anh: “Anh đồng ý rồi?” Hoắc Thâm nhếch môi, bất lực nhìn cô: “Là cái gì khiến em cảm thấy tôi không đồng ý?” Lê Nhất Ninh: “……” Đối diện với đôi mắt đang đánh giá đó của Hoắc Thâm, cô cố gắng tìm cái cớ cho mình: “Chính là…… thấy anh khá là bận.” Cô cười khan hai tiếng, chuyển đề tài: “Ngày mai là hoạt động của công ty sao.” Hoắc Thâm liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Xem ra em không theo dõi thật rồi.” Lê Nhất Ninh: “?” Giọng nói của Hoắc Thâm lạnh nhạt, bỏ lại một câu: “Chạy show.” Nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh không hiểu vì sao cảm nhận được một tia oán giận nho nhỏ. Người đàn ông này đang tức giận sao? ? Còn có, gì mà ‘xem ra em không mấy theo dõi thật’, theo dõi cái gì chứ? Lê Nhất Ninh dùng cái đầu dưa nhạy bén của mình để suy nghĩ. Theo dõi Hoắc Thâm? ! Cô nghẹn một lúc, bản thân rảnh rỗi theo dõi anh làm cái gì. Bỗng trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, dường như phát hiện ra điều gì đó — — Hoắc Thâm vừa rồi…… là vì mình không theo dõi anh ấy nên tức giận sao? ! Vừa phát hiện khả năng này, mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời. Nghĩ vậy cô lấy điện thoại ra giục Giản Viên Viên: [Mau ra đây.] Giản Viên Viên nhắn lại kịp lúc: [Bà chị, không trải qua cuộc sống về đêm sao?] Lê Nhất Ninh: [Còn chưa bắt đầu, mình hỏi cậu một chuyện.] Giản Viên Viên: [Cậu nói đi.] Lê Nhất Ninh tường thuật lại một màn đối thoại kích tình dâng trào giữa bản thân và Hoắc Thâm xong, Giản Viên Viên gửi lại sáu dấu chấm lửng kèm theo một câu: [Cậu là tên ngốc sao.] Lê Nhất Ninh: [……] Không, cô không phải. Giản Viên Viên: [Cậu xem trước kia cậu theo đuổi nam minh tinh khác điên cuồng biết bao, vung tiền bao rạp không nói, ngay cả các loại hoạt động cũng đều biết trước, kết quả ngay cả ông xã cậu có hoạt động quan trọng như vậy mà cũng không biết? Mạng tối nay đều có hot search đầy ra rồi.] Lê Nhất Ninh: […… Trùng hợp hay không, cả ngày hôm nay mình không đăng nhập weibo.] Giản Viên Viên: [Một chút cũng không trùng hợp.] Lê Nhất Ninh uất ức. Cô trộm nhìn người đàn ông đã đi vào phòng tắm, đã mười mấy phút rồi mà người còn chưa ra, là rớt vào bồn cầu rồi hay là đang giận dỗi với mình. Nhưng Lê Nhất Ninh nghĩ không hiểu, có gì hay mà giận dỗi chứ, cô lại không phải lần đầu tiên không theo dõi anh mà. Nghĩ xong, không hiểu sao cô cảm thấy hơi áy náy là sao chứ. Giản Viên Viên: [Ngày mai cậu cũng rảnh rỗi, chi bằng đi ủng hộ hoạt động của ông xã cậu một chút?] Lê Nhất Ninh: [……] Lúc Hoắc Thâm đi ra, thì thấy bà xã nhà mình đang quấn chăn xoay lưng lại với mình còn đang ngồi đợi mình lên giường. Anh thu mắt lại, vén góc chăn ở bên kia chui vào. “Hoắc Thâm.” Lê Nhất Ninh mở to mắt nhìn anh. Hoắc Thâm liếc mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Chuyện gì?” Lê Nhất Ninh nghẹn, không để bụng thái độ lúc này của anh, thấp giọng hỏi: “Hoạt động ngày mai của anh, cần tôi mua bảng quảng cáo tuyên truyền không?” Hoắc Thâm: “……” pass chương 32: hoactham