Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 23 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 23:   Hoắc Thâm cùng với nhân viên công tác của tổ đạo diễn hoàn toàn bị hành động của Lê Nhất Ninh làm cho ngây người. Càng quan trọng hơn là, đoàn du khách cách đó không xa đã phát hiện ra Hoắc Thâm rồi, kinh ngạc hô lên một tiếng tất cả chạy qua nhanh như một làn khói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Thật không, là thầy Hoắc sao?” “Đúng vậy đúng vậy.” Lê Nhất Ninh vì kiếm tiền, cái gì cũng không lo không nghĩ nữa: “Chính là thầy Hoắc, đây là ngựa thầy Hoắc vừa cưỡi, nếu chụp hình chung với ngựa là mười đồng, chụp hình chung với thầy Hoắc là hai mươi đồng, lên ngựa năm mươi đồng một người, mọi người muốn không?” Các cô gái và bà dì: “Muốn muốn muốn, tôi muốn!” Hoắc Thâm: “…….” Lê Nhất Ninh khống chế cục diện trước mắt: “Từng người từng người tới, mọi người đừng chen lấn, chúng tôi ở đây cả một ngày nên mọi người đừng chen lấn nha, tôi đi lên trước một chút được không.” Lúc Đồng Nhiễm và Giang Nguyên trở lại, thấy Hoắc Thâm đang kinh doanh với gương mặt mang theo ‘nụ cười’, mà Lê Nhất Ninh đang lấy một cái ghế cây nhỏ ngồi bên cạnh…… đếm tiền. Đồng Nhiễm hoảng hốt không thôi, nhìn chuyện thình lình xảy ra này: “Ninh Ninh, cô đây là đang làm gì vậy?” Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng, nhìn Hoắc Thâm: “Đang để thầy Hoắc kiếm giúp chút tiền.” Đồng Nhiễm nhìn hai cái, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện. “Ninh Ninh, sao cô có thể làm như vậy chứ.” Cô ta nói lời chính nghĩa: “Chúng ta sao có thể để thầy Hoắc kiếm tiền chứ, hơn nữa…… còn để nhiều người như vậy chụp hình chung với thầy Hoắc.” Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thầy Hoắc chúng ta có thân phận gì, sao có thể chụp hình chung với bọn họ.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh ngước mắt lên lạnh lùng nhìn cô ta: “Thầy Hoắc có thân phận gì?” Đồng Nhiễm không lên tiếng. Lê Nhất Ninh chỉ Hoắc Thâm cách đó không xa nói: “Thầy Hoắc và tất cả du khách đều như nhau, đều là người bình thường chỉ có công việc tương đối đặc biệt hơn một chút mà thôi, sao không thể chụp hình chung với du khách chứ?” Đồng Nhiễm bị cô nói cho nghẹn họng nói không nên lời, cô ta dịu dàng nói: “Nhưng thầy Hoắc dù sao cũng là khách của chúng ta, để khách kiếm tiền không hay lắm.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lê Nhất Ninh ‘ừ’ một tiếng: “Tôi hỏi ý kiến thầy Hoắc rồi, anh ấy đồng ý.” Thật ra nếu Hoắc Thâm không đồng ý, cho dù Lê Nhất Ninh có là vợ trên giấy chứng nhận kết hôn của anh đi nữa cũng không dám gàn bướng như vậy. Từ chỗ chú Hứa cô nghe được không ít chuyện liên quan tới quá trình trưởng thành của Hoắc Thâm cùng với một vài chuyện mà người này từng làm, trông anh tuy lạnh lùng là thế nhưng trên thực tế đối xử với fan rất tốt. Càng đừng nói những bác gái này đều là fan điện ảnh của anh, tuy không phải ai ai cũng như nhau nhưng đối với Hoắc Thâm đều có tò mò và yêu thích, bằng không cũng không tích cực chụp hình chung với anh như vậy. Bình thường họ không gặp được Hoắc Thâm, vừa lúc có cơ hội chụp hình gì đó, chỉ cần không liên quan tới cuộc sống riêng tư thì Hoắc Thâm không hề từ chối. Cô nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy mấy câu chú Hứa nói khá đúng. Thật ra Hoắc Thâm là một người thiếu tình thương. Có thể nhìn ra được, gia đình họ Hoắc lớn như vậy nhưng không hề khiến Hoắc Thâm cảm thấy hạnh phúc. Cô nghĩ ngợi, nói thật thì nếu phương diện đó của Hoắc Thâm được, lại đối xử với mình dịu dàng thêm chút nữa, có thể cô sẽ thích Hoắc Thâm. Chỉ với gương mặt đó thôi cũng đủ hấp dẫn người ta rồi. Nhưng đáng tiếc…… Hoắc Thâm quá lạnh lùng, không thích hợp với mình. Cuối cùng, sau khi người của đoàn du lịch chụp hình xong, Lê Nhất Ninh đưa một chai nước cho Hoắc Thâm: “Cực khổ rồi.” Hoắc Thâm liếc nhìn cô một cách sâu xa. Lê Nhất Ninh bất lực, nhìn anh nói: “Chuyện tôi vừa làm có hơi quá đáng đúng không?” Hoắc Thâm uống một ngụm nước, trái cổ lăn lên lăn xuống trông vô cùng quyến rũ. Không hiểu vì sao, Lê Nhất Ninh cũng cảm thấy khát nước. Hoắc Thâm dừng lại, con ngươi sâu thẳm nhìn chăm chăm cô một lúc: “Có ý gì.” “Không nên thu tiền?” Hoắc Thâm ngừng lại vài giây: “Em thu không nhiều.” “Có lẽ không sao.” Anh đầu nhìn một cái, thấp giọng nói: “Nếu như không ổn, tổ tiết mục sẽ tự móc túi trả tiền trở lại.” “Vậy thì tốt, vừa rồi tôi còn lo lắng cả buổi.” Hoắc Thâm: “……” Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Phải không.” “Đương nhiên rồi.” Hoắc Thâm cười giễu một tiếng, lạnh nhạt nói: “Sao tôi thấy em chơi rất vui vẻ vậy.” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Cô không có, cô không thừa nhận. Cũng may Hoắc Thâm không tính toán nhiều với cô, mọi người cũng mệt rồi, cuối cùng mệt rã rời dọn đường hồi phủ. * Sau khi về tới quán trọ, Lâm Du đã nghe thấy tin này rồi, cô cười không dừng được, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Ninh Ninh sao em có thể lớn gan như vậy?” Cô nhịn cười không được: “Ngay cả thầy Hoắc cũng dám trêu chọc.” Mặt Lê Nhất Ninh đầy vẻ vô tội: “Đó không phải là vì sự phát triển lâu dài của quán trọ chúng ta sao, nên em mới không thể không đắc tội thầy Hoắc.” Hoắc Thâm nhếch môi, cứ im lặng ngồi đó xem cô biểu diễn. Giang Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy, lên tiếng nói: “Có điều cách này vẫn không nên dùng, sau này đừng làm phiền thầy Hoắc làm những chuyện này nữa.” Lê Nhất Ninh kiềm cơn xúc động muốn chửi người của mình xuống, cô ‘ờ’ một tiếng: “Tới lúc đó lại thấy, ngày mai chúng ta còn có khách tới nữa chắc là sẽ không thiếu tiền đâu.” Giang Nguyên: “……” Bữa tối là mọi người cùng nhau cố gắng làm ra. Sau khi ăn xong, mọi người hẹn nhau đi ngắm cảnh đêm. Nơi ngắm cảnh đêm không xa lắm, đi bộ chừng hai mươi phút là tới rồi. Nhưng thể lực của Lê Nhất Ninh không tốt như vậy, đi được một lúc thì biến thành đi cuối cùng, cô nhìn xung quanh chỉ còn lại cô và anh quay phim thôi. “Thầy ơi, thầy mệt không?” Anh quay phim gật đầu: “Vẫn ổn.” Lê Nhất Ninh nhìn một cái: “Bọn họ đều đi xa rồi phải không, chúng ta còn phải tiếp tục theo lên sao?” Anh quay phim: “Tùy cô.” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Không đi nữa đâu, tôi cảm thấy ngắm cảnh đêm ở đây cũng khá đẹp mà.” Anh quay phim: “……” Hai người trực tiếp ngồi nghỉ ngơi tại chỗ. Tề Thao luôn trò chuyện với Hoắc Thâm, lúc đang nói hăng say bỗng Hoắc Thâm dừng bước quay đầu lại nhìn phía sau. Anh nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Lê Nhất Ninh đâu?” Đồng Nhiễm và Giang Nguyên sững người, cũng quay đầu lại nhìn theo: “Có thể còn đang ở phía sau.” Đồng Nhiễm nói: “Có thể Ninh Ninh nhìn thấy thứ gì hay bị thu hút qua đó rồi.” Nghe xong, mặt Hoắc Thâm u ám đi: “Không đâu.” “Cái gì?” Lâm Du nhìn Hoắc Thâm đầy kinh ngạc. Hoắc Thâm nhàn nhạt nói: “Cô ấy không đâu.” Mọi người sững sờ, dường như bắt được trọng điểm gì đó. Hoắc Thâm nhìn một cái: “Còn bao lâu nữa tới?” Tề Thao nhìn nhân viên công tác. Nhân viên công tác chỉ chỉ: “Sắp tới rồi.” Phương Văn Lâm thấy vậy nói: “Tôi trở lại đón cô ấy cho.” Giang Nguyên cũng vội nói: “Tôi đi cho, anh Lâm anh ở lại đi.” “Không cần.” Dưới trăm mắt dõi theo, Hoắc Thâm nói một cách lạnh nhạt: “Để tôi đi.” “A?” Lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, Hoắc Thâm đã đi thẳng xuống dưới rồi. Nơi ngắm cảnh đêm có địa hình tương đối cao nhưng không phải là loại cao của núi, chỉ có hơi dốc lúc đi sẽ hơi tốn sức. Đợi bóng lưng của Hoắc Thâm biến mất ở trước mặt mọi người, Đồng Nhiễm làm như vô tâm nói ra một câu: “Cảm thấy thầy Hoắc rất lo lắng cho Ninh Ninh.” Lâm Du nghe được, ánh mắt phút chốc lạnh xuống, cô nhìn Đồng Nhiễm một cái, bình thản nói: “Chúng tôi cũng lo lắng cho Ninh Ninh.” Đồng Nhiễm ngẩn người, hơi lúng túng: “Em không có ý đó, chỉ là cảm thấy chúng ta có phải cũng nên trở lại tìm Ninh Ninh không?” “Không cần đâu.” Tề Thao nói, “Có thầy Hoắc đi là được rồi.” Mọi người không ai có ý kiến, chỉ có thể tiếp tục đi lên. Lê Nhất Ninh nghỉ ngơi được một lúc bèn muốn xuống núi, chỉ có điều…… cô hơi sợ. Lê to gan cái gì cũng tốt, chỉ sợ ma sợ tối. Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía anh quay phim: “Thầy ơi, cái camera này vẫn mở chứ?” Anh quay phim: “Đúng vậy, làm sao thế?” Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng: “Vậy tôi có thể nói chuyện với mọi người không?” Anh quay phim giật mình, bất ngờ nhìn cô: “Cô sợ phải không?” “Một chút.” Lê Nhất Ninh nghe thấy tiếng gió rít qua, cô run rẩy: “Anh không sợ sao, tiếng gió này cảm thấy giống như sắp có sói tới vậy.” Cô nhịn không được lẩm bẩm: “Anh biết không, trước kia tôi từng đọc một quyển tiểu thuyết nói nữ chính nửa đêm ở trên thảo nguyên gặp phải bầy sói, sau đó suýt chút nữa là bị ăn mất.” Anh quay phim: “……” Lê to gan, cô bổ não quá mức rồi. Lê Nhất Ninh nói xong, bản thân cũng tự run rẩy theo: “A a a a không được rồi, thầy ơi chúng ta về quán trọ đi.” Cô nói xong thì định đứng dậy, kết quả chân bị nhũn rồi Lê Nhất Ninh chới với ngã về phía sau, ngay lúc cô cho rằng bản thân sắp ngã xuống đất thì có một đôi tay chắc khỏe vươn ra đỡ lấy. Trong cơn hoảng hốt, Lê Nhất Ninh hình như ngửi được mùi gỗ mát lạnh. Mùi hương quen thuộc quá mức, cô vô thức khẽ ngửi một cái. Kênh trực tuyến còn có người nhưng bởi vì cảnh đêm rất tối rất mờ, nên không ai chú ý tới hành động này của cô. Nhưng Hoắc Thâm cảm nhận được. Anh cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ trong lòng, hầu kết lăn một cái: “Lê Nhất Ninh.” Lê Nhất Ninh ngẩn người, lập tức tỉnh táo lại. Cô nhìn Hoắc Thâm mà hoảng hốt không thôi: “Sao anh trở lại rồi?” Hoắc Thâm nhìn cô: “Em nói xem.” Lê Nhất Ninh sờ mũi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thể lực của tôi không tốt lắm.” Hoắc Thâm nặng nề ‘ừ’ một tiếng, ghét bỏ nhìn cô: “Đi thôi.” “Đi nữa sao?” Hoắc Thâm quay đầu, không lên tiếng. Lê Nhất Ninh hơi ngại ngùng, yếu ớt nói: “Tôi không muốn lên đó nữa đâu, cứ ngồi ở đây ngắm cảnh không tốt sao.” Hoắc Thâm hơi ngớ ra, đột nhiên mềm lòng đi. “Vậy thì ngắm ở đây vậy.” Lê Nhất Ninh ngạc nhiên nhìn anh. Hoắc Thâm hỏi một câu: “Bây giờ còn sợ không?” Lê Nhất Ninh ngừng chốc lát, lắc lắc đầu: “Không sợ nữa.” Mà lúc này, fan trong kênh trực tuyến đều ngơ ngác với những gì đang diễn ra. Đợi đã, là bọn họ chưa bắt được trọng điểm nào đó không thể xem nhẹ sao, tại sao quan hệ của Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm…… có thể thân thiết như vậy chứ? ! Cũng không thể nói là thân mật, chỉ là cảm thấy khá thân thuộc không có khoảng cách quá lớn. [Là tôi nhìn nhầm rồi sao, tại sao quan hệ giữa Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm lại tốt như vậy?] [Tôi cũng tò mò!! Hoắc Thâm không phải là loại người có thể tùy tiện giơ tay ra giúp đỡ.] [Thân làm fan lâu năm của Hoắc Thâm…… tôi muốn nói một câu, idol nhà chúng tôi thật sự không thích tiếp xúc quá nhiều với nghệ sĩ nữ, nhưng theo tình hình ngày hôm nay, anh ấy đối xử với Lê Nhất Ninh hình như có phần đặc biệt.] [? ? ? ? ? ? Ca ca!! Chẳng lẽ anh bị vẻ đẹp của Lê Nhất Ninh thu hút rồi sao, không thể được! Lê Nhất Ninh trừ xinh đẹp ra cái gì cũng không có mà!] [Hu hu hu hu hu tổ tiết mục không định nghe ngóng một chút bát quái sau đó nói với chúng tôi sao!] …… Hai người ngồi cùng nhau, khoảng cách không xa không gần nhưng có sự hòa hợp kỳ lạ. Tổ đạo diễn của quán trọ bình dân cũng nhìn thấy màn này, bọn họ còn nhìn thấy yêu cầu của khán giả, suy nghĩ chốc lát, đạo diễn nói với anh quay phim: “Có thể trò chuyện với hai người họ.” Thợ quay phim: “Đã hiểu.” Hai người ngồi im lặng một lúc, Lê Nhất Ninh bắt đầu chịu không được bầu không khí lúng túng này rồi. Cô móc điện thoại ra, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái. Mấy giây sau, điện thoại Hoắc Thâm rung lên, là Lê Nhất Ninh gửi tin nhắn tới. Lê Nhất Ninh: [Sao anh đột nhiên xuống đây.] Hoắc Thâm: [Chẳng lẽ để em một mình ở đây?] Lê Nhất Ninh: [Cũng không phải chưa từng làm.] Hoắc Thâm dừng lại một lúc, cúi đầu trả lời tin nhắn: [Mẹ nói muốn tôi chăm sóc em nhiều một chút, bà đang xem trực tiếp.] Lê Nhất Ninh bĩu môi: [Quả nhiên, tôi biết ngay là mẹ bảo anh tới mà.] Hoắc Thâm: [Ừm.] Anh không phủ nhận. Nhưng trên thực tế, nếu Hoắc Thâm không có suy nghĩ muốn tới đây thì không một ai có thể sai khiến được anh cả. Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh tiếp tục: [Anh chạy trở lại như vậy, tôi sắp bị dân mạng mắng rồi.] Hoắc Thâm nhìn cô một cái: [Không đâu.] Nhìn thấy màn tương tác này của hai người, fan trong kênh trực tuyến đã không biết nên nói gì nữa rồi. [Nói thật…… ánh mắt này, tư thế cúi đầu này, nếu nói bọn họ không phải đang cầm điện thoại chat với đối phương, tôi không tin đâu.] [Ôi chúa ơi, sau khi Hoắc Thâm tới đám người bọn họ chẳng lẽ không thêm weixin sao?” [Thêm cái rắm, weixin của Hoắc Thâm là kiểu hợp tác một lần là có thể thêm sao.] [Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người bọn họ vậy, sao cảm thấy…… rất không bình thường.] [Tôi có một suy nghĩ rất to gan…… có khi nào Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh đã quen biết từ trước, mấy người nghĩ thử xem, trước kia lúc cô ấy nhận phỏng vấn với ký giả từng mắng Hoắc Thâm một lần, nói thật đấy, những nghệ sĩ bình thường khác dù không hiểu chuyện đi nữa cũng không dám mắng Hoắc Thâm như vậy đâu.] [Bà chị lầu trên…… lời cô nói hơi có lý đấy.] * Giữa lúc mọi người đang sôi nổi thảo luận, Lê Nhất Ninh còn đang muốn hỏi Hoắc Thâm, cái gì gọi là không có đâu. Cô còn chưa hỏi ra thì anh quay phim ở phía sau đã ho một tiếng: “Thầy Hoắc, Ninh Ninh, đúng lúc cũng không có việc gì, chúng tôi làm một cuộc phỏng vấn hai người nhé?” Lê Nhất Ninh: “…… A, được thôi, như vậy lát nữa về có thể đi nghỉ ngơi sớm rồi đúng không.” Anh quay phim: “Đúng vậy.” Anh ta nhìn hai người: “Cảm thấy Ninh Ninh đã không còn sợ thầy Hoắc như hồi sáng nữa, đây là tại sao vậy?” Lê Nhất Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn Hoắc Thâm một cái: “…… Tôi vốn dĩ không có sợ lắm mà.” Anh quay phim: “Chỉ cảm thấy Ninh Ninh và Thầy Hoắc còn rất thân thiết, đây là tính cách dễ làm thân của cô đúng không?” Anh ta trêu chọc: “Như chuyện bán thầy Hoắc vào buổi trưa, nếu là người khác thì không dám làm đâu.” Lê Nhất Ninh nghẹn họng. Cô nghĩ ngợi chốc lát, có chút không biết nói sao: “Cũng không phải là dễ quen thân, chính là……” “Chúng tôi quen biết nhau.” Lời còn chưa nói xong, Hoắc Thâm đã nói tiếp rồi, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía ống kính, giọng đều đều: “Tôi và cô ấy quen nhau từ trước.” Tất cả mọi người: “? ? ? ?” Cái gì ? ? ! !