Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 122 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 122:   Tivi bị tắt đi. Chú Hứa hoảng hốt nhìn hai người. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lê Nhất Ninh ho một tiếng, ném đồ điều khiển qua một bên tiếp tục ngồi lên bàn ăn cơm. “Chuyện đó……” Cô dè dặt nhìn Hoắc Thâm: “Đó chỉ chỉ một quảng cáo.” Hoắc Thâm bình thản đáp một tiếng: “Anh biết.” “Em tắt bỏ làm gì?” Lê Nhất Ninh nhìn biểu cảm của anh lấy làm bất ngờ. Vậy mà không tức giận? Cũng không có ghen? Đây không phải là tính của Hoắc Thâm. Cô sững người, nghi ngờ nói: “Em cảm thấy lời thoại của quảng cáo này quá sến, không muốn xem.” Hoắc Thâm cong môi: “Phải không, anh cảm thấy tạm được.” Anh ngừng lại nhìn sang chú Hứa: “Trong nhà có rất nhiều socola của nhãn hiệu này đúng không?” Chú Hứa ngẩn người, vội đáp: “Nhiều ạ.” Hoắc Thâm: “Lấy để vào phòng ngủ của bọn con đi ạ, chuẩn bị cho bà chủ.” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Chú Hứa hiểu ý lập tức đi làm. Lê Nhất Ninh như lọt vào sương mù, cô nhìn Hoắc Thâm mà hoảng hốt không thôi: “Đừng nha, em không cần đâu.” Cô căng thẳng nói: “Em cảm thấy socola đó ăn không ngon chút nào, em không muốn ăn.” Hoắc Thâm liếc nhìn cô: “Phải không?” “Đương nhiên phải rồi.” Lê Nhất Ninh gắp một miếng thịt cho anh, nịnh nọt nói: “Ông xã, mau ăn cơm đi, socola gì đó ăn không tốt đâu.” Hoắc Thâm nhìn cô bằng ánh sâu xa, nhưng vẫn tiếp tục ăn cơm. Nhìn thấy Hoắc Thâm không nói nữa, Lê Nhất Ninh thở phào một hơi. Đáng sợ thật chứ. Tại sao giờ quảng cáo phát cả trong tivi rồi! ! Còn là phát cho cô và ông xã cô cùng xem nữa chứ! ! ! Sao có thể như vậy chứ. Ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh lén lút quan sát vẻ mặt của Hoắc Thâm thấy vẫn bình thường thì cô yên tâm rồi. Điện thoại cô rung lên, là tin nhắn của Tống Tĩnh tới bảo cô đi chia sẻ bài đăng tuyên truyền của nhãn hàng mình đại diện. Lê Nhất Ninh đăng nhập vào weibo, sau khi chia sẻ xong thì coi như xong việc. Kết quả…… điều cô không ngờ là, Dịch Tử Mặc lại không chia sẻ bài tuyên truyền chính của nhãn hàng mà đi chia sẻ từ bài của mình. Cô: “……” Đương nhiên fan cũng phát hiện điểm này, trong phút chốc lấy làm kinh ngạc. Sau đó lập tức có fan của Dịch Tử Mặc đứng ra nói chỉ là phối hợp tuyên truyền mà thôi, không có chuyện gì đâu đừng nghĩ nhiều. Lê Nhất Ninh có bạn trai rồi, Dịch Tử Mặc còn quen biết hai người nên không thể làm ra chuyện gì đâu. Thấy mọi người nói như vậy phút chốc Lê Nhất Ninh yên tâm trở lại. Không có ai hiểu lầm là tốt. Có điều chuyện này còn chưa xong thì phiền phức khác lại tìm tới cửa. Tống Tĩnh nói chẳng sai, nhãn hiệu socola này là đại ngôn trước đó của Hề Tử Đồng hơn nữa còn đại diện liên tục hai năm liền, nay đổi lại thành mình tức nhiên bên phía Hề Tử Đồng sẽ không cam tâm Cho nên ngay sau khi Lê Nhất Ninh chia sẻ bài tuyên truyền xong, trên mạng bắt đầu lộ ra tin một tiểu hoa hạng ba có bối cảnh nọ lấy đi một đại ngôn trong tay của người quen. Chẳng nói trực tiếp tên Lê Nhất Ninh, nhưng ‘tiểu hoa hạng ba có bối cảnh’ chính là chỉ Lê Nhất Ninh rồi. Hơn nữa…… người gần đây có đại ngôn chỉ có mỗi mình cô. Có lẽ nên nói chỉ có quảng cáo của cô công bố mà thôi, trong nhất thời fan của Hề Tử Đồng bất bình thay cô ta, fan của Lê Nhất Ninh cũng tức giận khi bị nhà người ta giội nước bẩn, trên mạng bắt đầu khẩu chiến liên miên. Thế còn chưa đủ, bản thân Hề Tử Đồng cũng tham gia náo nhiệt. Cô ta đăng một weibo mang tính ám chỉ rõ ràng. @Hề Tử Đồng V:  Đừng thấy bất bình thay tôi nữa, là do thực lực của tôi không đủ, mọi người ngoan một chút nhé đừng cãi nhau nữa. Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Bài weibo này vừa xuất hiện, fan của Hề Tử Đồng càng đau lòng cho idol nhà mình. [Hu hu hu hu đau lòng cho cô Hề nhà chúng ta quá, gì mà thực lực không đủ chứ, thực lực không đủ mà chị đã đại diện được hai năm rồi, còn chẳng phải là do đại tiểu thư nhà người ta có bối cảnh sao! Dùng thủ đoạn đặc biệt để đàn áp chị xuống hu hu hu hu quá đáng lắm.] [A, idol của chúng ta lương thiện như vậy, đau lòng quá đi thôi! Nhà nào đó dùng bối cảnh để cướp tài nguyên đi chết đi!] [Má, nhìn mà tôi tức ghê á, người nào đó không có chút thực lực rốt cuộc sao mà lấy được đại ngôn, đã nói là chỉ cần nghệ sĩ hạng nhất thôi mà.] [? ? ? Không phải, ý trong bài weibo này cô Hề ám chỉ rõ quá rồi đó, cô xác định Lê Nhất Ninh cướp tài nguyên của cô à? Sao không nói Lê Nhất Ninh đúng là có thực lực hơn cô đi.] [Đúng là cười chết tôi rồi, bản thân giữ không được đại ngôn giờ đi nói thực lực không đủ, cô xác định là do thực lực không đủ à, cô đi nhìn sức mua của fan cô Lê là biết rồi.] [Fan của nhà nào đó thu được bao nhiêu tiền, cùng nhau kiếm được không.] …….  Dưới bài weibo của Hề Tử Đồng, fan hai nhà cãi không phân thắng bại. Lê Nhất Ninh đăng nhập vào nick phụ đi xem hai vòng rồi lạnh mặt thoát ra. Chưa dừng lại ở đó, còn có người đục nước béo cò trực tiếp tung tin nói thật ra Lê Nhất Ninh còn lấy được mấy đại ngôn lận, đều là những cái tên nổi tiếng. Trong đó có một nhãn hiệu mỹ phẩm nọ có danh tiếng không nhỏ. Nghệ sĩ họ hay mời đều là đỉnh lưu lượng hạng nhất, năm nay có thể đổi thành Lê Nhất Ninh, tin tức này vừa tung ra mọi người càng cảm thấy cô chính là đi cửa sau dùng bối cảnh của mình để giành được. Chứ không phải dựa vào thực lực. Cô nhìn mà tức giận. Trương Nhã và Giản Viên Viên, còn có bọn Phó Mộng đều nhắn tin trên weixin tới an ủi cô, bảo cô đừng để ý những bình luận trên mạng đó đều là giả cả. Chỉ cần bạn tốt thì có rất nhiều người sinh lòng đố kỵ. Càng đừng nói hiện tại có người đang điều khiển hướng gió, cho nên càng nguy hiểm hơn. Lê Nhất Ninh trả lời tin nhắn cho từng người, rồi hỏi Tống Tĩnh một câu: “Em có thể đáp lại không?” Tống Tĩnh: “Không cần em, phía bên nhãn hiệu socola sẽ tự nói.” Lê Nhất Ninh: “Được.” Bài weibo của Hề Tử Đồng đăng lên chưa được một tiếng thì phía bên nhãn hiệu socola lập tức hồi đáp lại. @Der Socola V: Người đại diện là do chúng tôi sàng lọc kỹ càng mà chọn ra, cảm ơn sự đồng ý của cô Lê. Không hề có chuyện cửa sau gì ở đây, là chúng tôi chủ động tìm đến bên cô Lê, còn như cô Hề, hợp tác hai năm với cô Hề rất vui vẻ, cám ơn cô Hề, có điều chúng tôi đã đến kỳ hết hạn hợp đồng nên chẳng có nguyên nhân nào khác ở đây, hy vọng mọi người hiểu rõ. Bài weibo này vừa xuất hiện, fan Lê Nhất Ninh thì vui mừng, còn fan của Hề Tử Đồng thì tức chết. [A a a a a a a Chủ weibo giỏi lắm! ! !] [Hu hu hu hu cuối cùng cũng có người đứng ra nói thay cô Lê rồi, chỉ muốn hỏi fan của nhà nào đó vả mặt đã chưa, nếu tôi nhớ không lầm thì đại ngôn socola này nhà mấy người khi đó tự tìm tới cửa nhưng nhà chúng tôi thì khác nhé, là phía nhãn hàng chủ động tìm tới cô Lê, hi hi hi, tức không tức không? Tức chết mấy người đi!] [Ha ha ha ha ha tôi thích chủ weibo này rồi nha, hồi đáp rất nhanh.] [Hu hu hu hu cô Lê của tôi không cần bị mắng nữa rồi, tôi cảm thấy buồn cười gì đâu á, mấy người nói cô Lê của tôi chuyên đi cửa sau đâu, nếu cô ấy chuyên đi cửa sau thì tài nguyên hiện tại sẽ tới mức nào lận? Gác chân lên đầu mấy người nghĩ cho kỹ đi ha!] [Ha ha ha ha ha ha sảng khoái gì đâu à, nhà nào đó tức chết rồi chưa.] …… Dưới bài weibo đó đều là bình luận của fan Lê Nhất Ninh. Họ không mắng người, họ chỉ dùng cách nói của mình để khiến người ta vô cùng tức giận. Hề Tử Đồng của lúc này, đúng là đang rất tức giận. Cô ta siết điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nhả ra mấy chữ “Lê Nhất Ninh”. Hai người là kẻ thù không đội trời chung. Cảm xúc của Hề Tử Đồng biến hóa rất lớn, nhìn những bình luận đúng là tức không kiềm chế được trực tiếp ném điện thoại lên tường. Trong phòng vang lên tiếng vang cực lớn. Còn như Lê Nhất Ninh, sau khi bên kia đứng ra giải thích xong thì cô không để ý đến nó nữa. Trong đó đã nói rõ cả rồi, cô chẳng cần đích thân đi vả mặt nữa, cảm giác để người ta giúp mình đi vả mặt còn vui hơn lúc bản thân ra tay. Cô vừa đóng điện thoại, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Hoắc Thâm. Lê Nhất Ninh sững người, nhìn ông xã của mình: “…… Hoắc Thâm, anh đứng đây bao lâu rồi?” Hoắc Thâm nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Giải quyết xong rồi?” “Ừm.” Cô chớp mắt nhìn anh: “Đêm nay anh không cần làm việc nữa?” “Không cần.” Lê Nhất Ninh: “……” Sao cô nghe được thâm ý khác trong câu nói này vậy chứ. Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vậy anh có muốn……” Nói được một nữa cô bỗng kẹt cứng lại. Hoắc Thâm thấy vậy hỏi tiếp: “Muốn cái gì? Ăn socola với em?” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Cô trừng lớn mắt nhìn Hoắc Thâm, nhịn không được cười ra tiếng: “Sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ.” Lê Nhất Ninh lấy làm bất lực: “Ăn socola gì vào lúc nào, giờ tối rồi, em định hỏi anh muốn xem tivi với em không.” Hoắc Thâm liếc cô: “Không xem.” Lê Nhất Ninh: “…… Được rồi, vậy cùng xem chương trình giải trí với em nhé, em sắp ghi hình chương trình bảy mươi hai giờ rồi, em muốn xem mùa trước mọi người đã làm gì trong ngày thường.” Tới đây ngược lại Hoắc Thâm chẳng có ý kiến, anh khựng lại rồi nói gọn: “Về phòng xem.” “Được.” Lê Nhất Ninh chẳng nghĩ nhiều, cô đi theo Hoắc Thâm về phòng ngủ. Chú Hứa rất hiểu chuyện, lập tức dọn dẹp phòng khách rồi đi thẳng về căn phòng ở phía sau nghỉ ngơi. Đó là nơi chú ở. Sau khi về phòng, Lê Nhất Ninh tập trung xem chương trình. Mùa ghi hình đầu tiên của chương trình bảy mươi hai tiếng này có phản ứng khá tốt, tuy nghệ sĩ được mời không nổi bật lắm nhưng bởi vì đó là cuộc sống thường ngày của minh tinh cho nên mọi người rất thích. Mấy nghệ sĩ trong đó cô không quen biết ai cả, bản cô xem là bản đã qua biên tập chỉnh sửa chứ không phải phiên bản trực tiếp. Bản trực tiếp quá dài, cô theo không nổi. Mới đầu, Hoắc Thâm còn nghiêm túc ngồi bên cạnh xem cùng cô. Xem được một lúc, Lê Nhất Ninh phát hiện có điều không đúng. Cô cúi đầu nhìn cái tay của Hoắc Thâm, mí mắt giật giật: “…… Ông xã, tay anh đang làm gì đấy?” Hoắc Thâm hôn khóe môi cô, giọng nói khàn đặc: “Xem của em đi.” Lê Nhất Ninh: “……” Xin hỏi anh như vầy, em xem thế nào! ! ! Giây tiếp theo, miệng Lê Nhất Ninh bị nhét một miếng socola vào. Cô thậm chí còn không biết Hoắc Thâm lấy từ đâu ra, rồi lén xé vỏ từ lúc nào. Lúc cô còn chưa phản ứng lại, giọng nói trầm khàn của Hoắc Thâm đã cận kề bên tai. “Ngọt không?” Lê Nhất Ninh: “……” Cô còn chưa nói chuyện anh đã cúi đầu hôn cô, cùng thưởng thức miếng socola trong miệng cô. Nụ hôn này chính là nguồn lửa trực tiếp nhuốm lên cơn ghen Hoắc Thâm nhịn cả buổi tối cũng không nhịn được. Da thịt nóng bỏng của hai người ma sát vào nhau. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng cao, trong lúc quấn quýt đầu óc của lê Nhất Ninh vẫn còn ngơ ngác. Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn cùng với tiếng hô hấp của người đàn ông. Hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau, nóng bỏng động lòng người. Lê Nhất Ninh khép mắt, để mặc động tác của Hoắc Thâm. Rèm cửa trong phòng không biết đã khép lại từ lúc nào, ngay cả chương trình giải trí cũng bị tắt tiếng chỉ còn lại hình ảnh đang chuyển động. Cuối cùng, Lê Nhất Ninh bị Hoắc Thâm giày vò tới chết đi sống lại. Bên tai chỉ còn lại mấy câu nói này của anh:  “Ngọt không?” “Anh ta ngọt hay anh ngọt?” “Ai ngọt?” “Ngon không?” “Là socola ngon, hay là……” Lê Nhất Ninh bị mấy lời lưu manh này của Hoắc Thâm dọa sợ, cô không muốn đáp nhưng Hoắc Thâm luôn có cách để cô đáp. Sau cùng, Lê Nhất Ninh chỉ có thể hét lên theo ý muốn của anh. “Anh ngọt hơn ai hết.” Vì câu nói này, đến hơn nửa đêm mà Lê Nhất Ninh còn chưa được nghỉ. Mỗi một ngóc ngách trong phòng đều lưu lại dấu vết của hai người. Đợi khi mọi thứ kết thúc, Lê Nhất Ninh dùng chút sức lực còn sót lại tìm được điện thoại của mình gửi một tin nhắn cho Tống Tĩnh. Lê Nhất Ninh: “Chị Tống, sau này đừng nhận quảng cáo socola cho em nữa.” Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói lọi. Rèm cửa bên cửa sổ sát đất vẫn được che kín ngăn ánh nắng bên ngoài rọi vào. Lê Nhất Ninh nằm trên giường từ từ thức dậy. Cô vừa muốn động đậy thì lập tức bị cơ thể của mình làm cho kinh ngạc. Xót quá đi. Lê Nhất Ninh mở mắt trong miễn cưỡng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy người đàn ông áo mũ chỉnh tề đang ở gần đó. “Dậy rồi?” Lê Nhất Ninh lim dim đáp một tiếng, mắt vẫn còn nhắm: “Ừm.” Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, hôn lên gò má cô: “Còn buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi.” Anh nhẹ nhàng nói: “Anh đến công ty có chút việc, chiều về cùng em.” “Được.” Lê Nhất Ninh mơ màng đáp một tiếng, Hoắc Thâm chưa kịp đi thì cô lại ngủ tiếp rồi. Lúc thức dậy lần nữa thì đã là mười một giờ rưỡi trưa rồi. Da mặt cô dày, giờ đã chẳng còn sợ xuống lầu sẽ đối diện với ánh mắt cười nhạo đó của chú Hứa nữa ngược lại còn nằm lười ở trên giường một lúc rồi mới chậm rì rì ngồi dậy đi tắm rửa sau đó xuống lầu. Bất ngờ là, hôm nay ánh mắt của chú Hứa nhìn cô vô cùng nghiêm túc. Lúc này cô bắt đầu nghi ngờ không biết Hoắc Thâm có nói gì với chú hay không. Đúng là có chuyện như vậy. Buổi sáng lúc Hoắc Thâm ra ngoài còn đặc biệt nhìn chú Hứa nói: “Bà chủ rất dễ xấu hổ, chú đừng dùng ánh mắt vui mừng đó nhìn cô ấy nữa.” Chú Hứa: “…… Vâng, tôi hiểu rồi.” Cho nên lúc này chú Hứa mới có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Lê Nhất Ninh sờ mũi liếc nhìn chú Hứa một cái rồi im lặng ăn bữa trưa của mình. Ăn cơm xong, chú Hứa nhìn cô: “Bà chủ muốn ra ngoài đi dạo không?” “Không muốn.” Lê Nhất Ninh uể oải đáp một tiếng: “Con xem chương trình giải trí một lúc.” Nói xong, cô lấy chương trình tối qua bị bở dở nửa chừng ra xem tiếp. Sau khi xem trực tiếp xong của một người, đại khái Lê Nhất Ninh đã biết nên trình diễn gì cho khán giả xem rồi. Có điều ngày thường của cô khác với mọi người. Cô nghĩ ngợi bèn gửi tin nhắn cho Tống Tĩnh. Lê Nhất Ninh: [Trực tiếp bảy mươi hai giờ, em có thể quyết định nội dung của show không?] Tống Tĩnh: [? ? ?] Giây tiếp theo, điện thoại của Tống Tĩnh tới. “Quyết định nội dung của show là làm gì?” Lê Nhất Ninh ‘à’ một tiếng rồi nói: “Đến lúc đó em sắp xếp làm một hoạt động gì đó là được rồi.” Cô nói: “Em cảm thấy để mọi người xem em ăn uống dạo phố gì đó thì chẳng thú vị.” Tống Tĩnh: “Một ngày của em chỉ có hai thứ này thôi sao?” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, chớp mắt nói: “Còn show ân ái cùng với Hoắc Thâm?” Tống Tĩnh: “……” Thân làm người quản lý của Lê Nhất Ninh, trái tim tất phải mạnh mẽ, không thể tức giận không được tức giận. Chị nghẹn một lúc lâu: “Không được, trực tiếp bảy mươi hai tiếng chỉ có thể làm sinh hoạt ngày thường của em.” Lê Nhất Ninh ‘ồ’, ngoan ngoãn nói: “Nhưng ngày thường của em chỉ có mua sắm, ngâm nước nóng, hưởng thụ cuộc đời thôi, chẳng lẽ cứ cho mọi người xem những thứ này?” Tống Tĩnh không còn gì để nói. Sau đó, chị cũng từ bỏ việc cứu vãn Lê Nhất Ninh. “Thật ra như vậy cũng được, em có thể phổ cập một chút kiến thức về hàng xa xỉ? Như vậy chắc sẽ không sao đâu.” Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng. “Được ạ, thật ra bây giờ có rất nhiều người đối với một số chuyện nào đó họ cảm thấy quá phô trương, nhưng thực tế trong xã hội này có rất nhiều thứ tồn tại thật.” Tống Tĩnh: “Ừm, đến lúc đó em phổ cập nhiều vào, có lẽ chẳng ai nói em thể hiện sự giàu có đâu.” Lê Nhất Ninh: “Em chính là muốn thể hiện sự giàu có.” Tống Tĩnh: “Im miệng, em chuẩn bị cho tốt, ngày mai phải đi quay quảng cáo mỹ phẩm rồi, em nghiêm túc chút cho chị.” “…… Dạ.” Quảng cáo mỹ phẩm thì quảng cáo mỹ phẩm, chỉ cần không phải là quảng cáo socola thì Lê Nhất Ninh đều có thể nhận. Nếu thêm một nhãn socola tới nữa, cái eo yếu ớt của cô chống đỡ không nổi mất. Nghỉ ngơi được một ngày, Lê Nhất Ninh lại được nạp đầy năng lượng. Quảng cáo mỹ phẩm còn mệt hơn cả trong tưởng tượng của cô nhưng cô rất thích, bởi vì cô là một người yêu cái đẹp, đối với những mỹ phẩm màu sắc sặc sỡ thì yêu thích không nỡ buông tay. Lúc trở về, Lê Nhất Ninh còn được tặng rất nhiều sản phẩm trang điểm và son môi, trong đó có một cây màu anh đào rất đẹp. Nói bằng ngôn ngữ tuyên truyền thì là đốn nam đốn nữ chẳng thành vấn đề. Nghĩ vậy, vừa lên xe cô lập tức quay đầu nhìn Hoắc Thâm. “Son môi đẹp không?” Hoắc Thâm đích thân tới đón cô, nhìn một cái rồi gật đầu: “Đẹp.” Lê Nhất Ninh cười: “Vậy đốn ngã anh được không?” Hoắc Thâm khựng lại, mỉm cười dịu dàng: “Có.” Anh nhìn bên ngoài cửa sổ thấy không có ai, Hoắc Thâm cũng thả lỏng hơn nhiều. Anh vươn tay chùi lớp son môi của cô sạch sẽ rồi cúi đầu hôn: “Cho dù em không tô son cũng có thể đốn ngã được anh.” Chỉ cần là em, bất kể làm gì đều có thể khiến anh động lòng. Lê Nhất Ninh cong môi cười, thưởng cho Hoắc Thâm một phúc lợi nhỏ. “Thưởng cho anh đấy.” Cổ họng Hoắc Thâm cử động, nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề: “Chỉ đơn giản như vậy?” Lê Nhất Ninh sững người, ngạc nhiên nhìn anh: “Thế còn chưa đủ sao?” Hoắc Thâm híp mắt mỉm cười, cúi đầu xuống hôn cô. “Không đủ.” Anh nói: “Không giày vò em, dùng phương thức khác để khen thưởng thế nào?” Lê Nhất Ninh: “……” Cô im lặng, Hoắc Thâm ôm lấy cô để cô ngồi lên người anh, cúi đầu hôn từng cái một, từ từ chậm rãi ma sát. Giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn rất quyến rũ: “Bà xã.” “Được không.” Lê Nhất Ninh: “……” Được được được. Anh nói gì cũng được! ! Cô có cách nào nữa chứ, ông xã ‘bảo bối’ của mình đương nhiên mình phải dỗ rồi! Hu hu hu!