Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 114 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 114:   Anti fan của Hoắc Thâm đúng là nhiều hơn so với Lê Nhất Ninh, hơn nữa còn là loại ẩn núp trong thời gian dài. Sức ảnh hưởng của anh rất mạnh lại rất xuất sắc, trong giới số người hâm mộ đố kỵ anh không hề ít, nhiều người có suy nghĩ muốn kéo anh xuống cho nên tin xấu không hề ít. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhưng mà những tin tức bảo mật của Hoắc Thâm bình thường chẳng bị lộ ra ngoài, mọi người chỉ bàn luận sôi nổi ở trang Tieba, Lê Nhất Ninh hiếm khi tới mấy trang như Tieba đương nhiên không biết. Dân mạng rất điên cuồng, một khi sơ suất bạn có thể sẽ bị bôi nhọ đến thương tích đầy mình. Tống Tĩnh là quản lý tất nhiên biết có rất nhiều người cố ý làm. Thi thoảng chị cũng đi Tieba dạo một vòng nhìn xem có ai mắng Lê Nhất Ninh, tung tin xấu về Lê Nhất Ninh không để trực tiếp báo cáo hoặc là để công ty phát công văn luật sư, có điều những chuyện thế này không cần thiết phải cho Lê Nhất Ninh biết. Tống Tĩnh từng thấy một tin bôi nhọ cực kỳ ác, đó là một trang web nào đó đăng di ảnh của một nam nghệ sĩ có thành tựu, lấy chuyện chết chóc ra để làm niềm vui. Còn nói…… hôm nay là ngày giỗ của anh ta gì đó, nói thật chị xem mà cảm thấy đau lòng. Trong chuyện này chẳng có ai làm sai cả, ở cái giới này cần cù chăm chỉ làm việc chỉ cần có tài nguyên tốt, người có thực lực, fan hâm mộ nhiều cho nên sẽ bị chĩa mũi nhọn vào. Luôn có những người đỏ mắt với bạn, bạn vĩnh viễn chẳng làm vừa lòng mỗi một người nào cả. …… Lê Nhất Ninh nghe lời Tống Tĩnh nói, im lặng mấy giây sau mới hỏi: “…… Thì ra sự tàn sát lẫn nhau ở trên mạng lại nghiêm trọng như vậy ư?” Tống Tĩnh cười: “Đúng vậy, những diễn đàn và Tieba đó em có thể ít xem thì cố gắng đừng xem, bầu không khí tàn bạo rất nặng, dường như bên trong đó toàn là những người có cuộc sống không được hạnh phúc cho nên mới dùng cách thức này để phát tiết cảm xúc trong lòng bản thân họ.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô im lặng chốc lát, nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện điện thoại gần đó, đáp một tiếng: “Vâng ạ.” Tống Tĩnh: “Nói chuyện chính, bây giờ em và Hoắc Thâm coi như là công khai rồi đúng không?” “Có lẽ là vậy.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tống Tĩnh: “Đã là công khai rồi thì sau này hai người có xuất hiện cùng nhau dạo phố gì đó nhất định sẽ có bình luận không tốt lắm, nhưng có một chuyện chị phải nhắc nhở em, trước mắt tạm thời đừng công khai quan hệ vợ chồng ra ngoài.” “Tại sao ạ?” Tống Tĩnh nói: “Trước mắt fan chỉ có thể tiếp nhận idol của họ có bạn gái rồi, nhưng việc idol họ có vợ rồi lại là một chuyện khác.” Chị nói lời thấm thía: “Bọn em phải từ từ mà tới, đừng đột ngột ném bom cho fan.” Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.” Tống Tĩnh bật cười khi nghe giọng điệu không cam tâm tình nguyện này của cô: “Nói nghiêm túc với em đấy, chị tin Dư Hưng cũng nói như vậy với Hoắc Thâm.” “……” Tống Tĩnh nói: “Chị ở trong giới này nhiều năm như vậy đã xử lý qua nhiều chuyện, chuyện này em nghe chị sẽ không sai.” Chị nói: “Dân mạng khá là cực đoan, hôm nay ăn đường của em và Hoắc Thâm, nói không chừng mai có thể chuyển sang mắng các em rồi.” “Bà xã và bạn gái là hai khái niệm khác nhau.” Lê Nhất Ninh buột miệng nói ra: “Khác nhau chỗ nào chứ.” Tống Tĩnh: “Bạn có có thể đổi, bà xã có thể tùy tiện đổi sao?” Lê Nhất Ninh: “……” Đối với cách giải thích này, cô chẳng còn cách nào phản bác lại. Tống Tĩnh bật cười: “Được rồi, chuyện trên mạng bên chị sẽ khống chế bình luận, bắt đầu từ hôm nay không cho phép em đăng weibo lung tung nữa, cho dù là muốn đọc tin bát quái cũng mời em đổi sang dùng nick phụ của mình!” Lê Nhất Ninh đáng thương: “Được rồi.” Tống Tĩnh: “Nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa phải ra nước ngoài quay phim rồi.” “Vâng ạ.” Tống Tĩnh lẩm bẩm: “May là đại ngôn của em ít, không cần phải liên hệ giải thích gì đó.” Lê Nhất Ninh: “? ? ? ?” Cô tủi thân, sao đại ngôn ít lại biến thành chuyện tốt rồi. Cúp điện thoại xong, Lê Nhất Ninh nhìn thấy Hoắc Thâm hãy còn nói chuyện điện thoại với quản lý của mình bèn không chủ động lên làm phiền. Vấn đề Dư Hưng nói gần giống với những gì Tống Tĩnh nói, có điều Dư Hưng còn dông dài hơn cả Tống Tĩnh, lải nhải càm ràm cả buổi nói chẳng dừng. Luôn niệm chú bên tai Hoắc Thâm rằng — — công khai cũng không nói với anh ta, xem anh ta là một tên quản lý ngu ngốc, còn như vậy nữa anh ta sẽ không làm nữa vân vân. Hoắc Thâm nghe một hồi, lạnh lùng nhấc mí mắt lên: “Lặp lại câu nói vừa rồi thêm lần nữa.” Dư Hưng: “…… Câu nào?” Anh ta đang nói rất hăng say đây này. Chỉ có lúc này Dư Hưng mới dám càn rỡ một chút, bây giờ bất kể anh ta nói gì Hoắc Thâm đều đuối lý. “Không làm nữa?” Hoắc Thâm kéo dài giọng hỏi: “Vậy……” Chữ ‘được’ còn chưa nói ra miệng thì Dư Hưng đã đề cao giọng nói phản bác: “Cái gì? Ai nói không nữa? A Phúc sao? Tôi sẽ mắng cậu ấy một trận cho cậu! Sao có thể không làm nữa chứ, không biết là đãi ngộ của thầy Hoắc cho là tốt nhất trong giới sao.” A Phúc ngồi bên cạnh: “……” Anh Dư Hưng anh nói anh không thể kiên trì nhiều thêm mấy phút sao, mới có mấy giây thôi mà anh đã thay đổi thái độ rồi. Dư Hưng trừng cậu ấy, nói tiếp: “Tôi sẽ mắng A Phúc giúp cậu, cậu ấy nhất định thôi từ chức không làm nữa.” Hoắc Thâm cười giễu. Dư Hưng ho một tiếng, chuyển đề tài: “Nói chuyện chính, cậu và Lê Nhất Ninh coi như là công khai rồi chí ít mọi người đều biết quan hệ của hai người vô cùng tốt, nhưng có một điều tôi muốn nói, quan hệ vợ chồng để sau này hãy công khai đừng chọn ngay lúc này nói với mọi người.” Hoắc Thâm không lên tiếng. Dư Hưng cảm thấy người này nhất định nhịn hỏng rồi, nghĩ ngợi một chút anh ta nhấn mạnh bổ sung: “Công khai vào lúc này sẽ bất lợi đối với Lê Nhất Ninh, cứ thuận theo tự nhiên đợi khi hai người qua lại lâu dần hãy nói với mọi người, khi đó độ tiếp nhận của quần chúng sẽ cao hơn, theo tình hình hiện tại fan của cậu và fan của Lê Nhất Ninh chỉ tiếp nhận hai người là bạn trai bạn gái, chỉ muốn ăn đường của quan hệ này thôi, cậu hiểu ý tôi chứ?” Có đôi lúc Dư Hưng rất không đáng tin nhưng thân phận người quản lý thì anh ta làm rất tốt. “Hoắc Thâm.” Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, bình thản nói: “Tôi biết rồi.” Dư Hưng lập tức yên tâm. Anh ta nói: “Được, việc khống chế bình luận trên mạng để tôi tới xử lý, cậu và Lê Nhất Ninh cứ ngồi yên được rồi.” “Tôi biết rồi.” Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Lê Nhất Ninh. “Nói xong rồi?” Lê Nhất Ninh chớp mắt gật đầu: “Ừm. Anh Dư Hưng nói gì vậy ạ?” Hoắc Thâm mỉm cười: “Tống Tĩnh đã nói gì rồi?” Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm cười: “Em hỏi anh đấy, anh còn hỏi ngược lại em là sao.” Hoắc Thâm dịu dàng mỉm cười, xoa đầu cô nói: “Dư Hưng nói tạm thời đừng công khai quan hệ vợ chồng.” Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Chị Tống cũng nói như vậy.” Cô dựa lên người Hoắc Thâm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quản lý nào cũng như vậy sao?” Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, xoa mặt cô: “Có lẽ thế.” Hai người nhìn nhau cười. Lê Nhất Ninh không nghĩ nhiều nữa. Cô kéo Hoắc Thâm ngồi xuống, vừa ngáp vừa nói: “Em vừa hỏi chú Hứa, Trương Nhã và Viên Viên còn ở trên lầu, em lên đó cùng các cô ấy đây.” Hoắc Thâm: “…… Bỏ lại anh một mình?” Lê Nhất Ninh mờ mịt nhìn anh: “Vứt bỏ gì chứ.” Hoắc Thâm nhìn cô bằng đôi mắt sáng quắc. Lê Nhất Ninh cười, tặng chúc phúc lợi cho anh dỗ dành anh: “Ngoan nha, em đi cùng các cô ấy một hồi rồi trở lại tìm anh.” Hoắc Thâm bật cười, bóp mày nói: “Được.” Lê Nhất Ninh vui vẻ chạy lên lầu. Nhìn theo bóng lưng vừa biến mất, Hoắc Thâm bị bà xã bỏ rơi chẳng còn cách nào chỉ có thể đi đến phòng làm việc hoàn thành công việc bỏ dở của mình. * Buổi chiều, Lê Nhất Ninh cùng ngâm nước nóng thư giãn với bọn Giản Viên Viên. Cô không đi xem những bình luận trên mạng nữa, cảm thấy chẳng cần thiết. Dù sao cũng đã công khai rồi, mọi người muốn nói như thế nào thì nói. Trương Nhã nhìn cô, nhịn hồi lâu mới nói: “Cô có biết lúc cô nói ra lời đó, hại tôi ngã từ sô pha xuống đất không?” Lê Nhất Ninh nhìn cô ấy ghét bỏ: “Một chút bình tĩnh cũng không có.” Trương Nhã: “…… Nếu đổi lại là cô, cô có thể bình tĩnh không?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh híp mắt cười: “Tôi đương nhiên có thể rồi.” Trương Nhã: “Có quỷ mới tin cô.” Giản Viên Viên ở bên cười ha ha cười lớn, thành thật hỏi: “Nhưng mà nói thật, Ninh Ninh mấy lời đó của cậu dọa phải bọn mình thật đó.” Nghĩ vậy, cô ấy nhịn không được nói: “Rõ ràng mấy tháng trước còn có người ghét bỏ Hoắc Thâm, nay thì yêu phải người ta luôn rồi.” Cô ấy nói: “Đúng là việc đời khó đoán.” Lê Nhất Ninh: “…… Việc đời khó đoán không thể dùng để hình dung chuyện này đúng không?” Giản Viên Viên phản bác hùng hồn: “Sao lại không thể chứ?” Lê Nhất Ninh: “……” Hai người thấy cô im lặng nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Lúc đó cậu có suy nghĩ gì?” “Anh Hoắc Thâm vừa về đã làm gì cô rồi sao?” Lê Nhất Ninh bị hai người nhìn mà không biết phải nói sao: “Có thể làm gì?” Cô liếc hai người họ: “Các cậu đều đang ở nhà mình, bọn mình có thể làm gì chứ?” Trương Nhã nghẹn: “Cho nên là bọn tôi làm phiền vợ chồng hai người rồi?” Lê Nhất Ninh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Trương Nhã tức giận, lập tức muốn đi: “Được được được, tôi và Viên Viên đi đây, không ở lại làm phiền cuộc sống của vợ chồng hai người nữa.” Lê Nhất Ninh phì cười kéo cô ấy lại. “Được rồi, Tiểu Á Tử tôi sai rồi, đừng đi đừng đi.” Trương Nhã ‘hừ’ một tiếng. Giản Viên Viên im lặng ngồi một bên xem hai người họ diễn, cảm thấy hết nói nổi. “Hai người còn có thể diễn khoa trương hơn chút nữa không?” Lê Nhất Ninh và Trương Nhã đồng gật đầu: “Được chứ.” Sau khi ồn ào xong, Lê Nhất Ninh đứng dậy. “Làm spa xong rồi lại được ngâm nước nóng, mình cảm thấy cuộc đời viên mãn lắm rồi.” Giản Viên Viên cũng gật đầu: “Mình cũng vậy, đây chính là cuộc sống mà mình muốn.” Trương Nhã: “…… Điều hai người muốn đã đạt được rồi đấy.” Chốc lát sau, Giản Viên Viên và Trương Nhã nói: “Cậu còn muốn đi dạo phố không?” Lê Nhất Ninh nhìn hai người họ: “Làm gì?” Giản Viên Viên và Trương Nhã nói: “Vì để chúc mừng cậu và Hoắc tổng công khai, bọn mình quyết định tặng cậu một món quà.” Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt, lấy làm tò mò: “Quà gì?” Trương Nhã: “…… Tới lúc đó đi rồi biết, cô cứ trông đợi từ từ trước đi.” “Ồ.” Lê Nhất Ninh im lặng, chốc lát sau lại nói: “Tự dưng muốn ăn xiên nướng.” Giản Viên Viên: “…… Cậu muốn đi ăn với bọn mình?” Lê Nhất Ninh: “Không được sao?” Trương Nhã cạn lời liếc xéo cô một cái: “Ông xã của cô phải làm sao?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười: “Cùng đi chứ sao.” Cô nói: “Để Hoắc tổng mời chúng ta ăn xiên nướng.” Hai người: “……” “Ý của cô hay ghê? Xiên nướng của cô có bao nhiêu tiền chứ!” Lê Nhất Ninh hất tóc, nói bằng giọng rất đáng đánh đòn: “Hay lắm chứ bộ, tôi đang tiết kiệm tiền cho ông xã của tôi mà.” “Hơ hơ.” Hai người không hẹn cùng tặng cho cô hai chữ này. “Tiết kiệm tiền mà một đêm quẹt hơn trăm vạn?” “Tiết kiệm tiền mà còn ngâm suối nước nóng?” “Cô đang nói tiếng người sao?” …… Lê Nhất Ninh bị đả kích thương tích đầy mình. Cô sụt sịt đi tìm Hoắc Thâm cầu an ủi, Hoắc Thâm bật cười xoa đầu cô: “Muốn ăn xiên nướng?” “Muốn.” Hoắc Thâm nhìn vẻ mặt của cô, dịu dàng nói: “Vậy thì đi thôi.” “Còn anh……” Hoắc Thâm cười: “Bà xã đã ra lệnh rồi đương nhiên anh cũng phải đi.” Anh hôn khóe môi của Lê Nhất Ninh: “Đi thanh toán cho bà xã.” Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng: “Được!” * Bốn người cùng ra ngoài ăn xiên nướng. Chú Hứa ai oán nhìn Lê Nhất Ninh một cái, tỏ vẻ đáng thương. Ăn xiên nướng tại sao không ăn ở nhà chứ, tại sao lại muốn ra ngoài ăn! ! Lê Nhất Ninh trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của chú Hứa, sờ mũi chột dạ khoát tay Hoắc Thâm đi thẳng ra bên ngoài. Hoắc Thâm nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên buồn cười. “Chột dạ như vậy?” Lê Nhất Ninh trừng anh một cái: “Ai chột dạ chứ, chỉ là ánh mắt của chú Hứa nhìn em…… giống như em đang làm chuyện gì xấu lắm ấy.” Hoắc Thâm cười: “Chú Hứa muốn đích thân làm xiên nướng cho em ăn.” Lê Nhất Ninh: “Nhưng ra ngoài ăn mới có bầu không khí hơn.” Hoắc Thâm tán thành với lý do thoái thác này. Nhưng mà…… cuối cùng bốn người vẫn chẳng thể thuận lợi ăn được xiên nướng, vừa lên xe thì điện thoại của Trần Trụ tới. Gần đây anh ta đang công tác ở nước ngoài, vừa xuống máy bay thì nhìn thấy tin tức trên mạng, có bạn bè nói với anh ta chuyện Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm công khai rồi. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho hai người. “Hai người công khai rồi?” Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng: “Đúng vậy, anh về rồi?” Trần Trụ: “Phải.” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nhìn sang Hoắc Thâm: “Hay là gọi cả Trần Trụ ra ngoài ăn cơm?” Hoắc Thâm gật đầu: “Được.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh hỏi ngay: “Chúng tôi muốn đi ăn xiên nướng, anh có tới không?” “Ăn ở đâu?” Lê Nhất Ninh: “Tạm thời còn chưa biết.” Trần Trụ cạn lời: “Tới quán bar ăn đi.” Anh ta nói: “Bên này kín đáo hơn một chút.” Lê Nhất Ninh nhìn sang Hoắc Thâm. Hoắc Thâm gật đầu: “Em muốn đi thì đi.” “Đi ạ!” Mắt cô sáng ngời: “Quán bar nào vậy?” Hoắc Thâm: “……” Tại sao bà xã của anh lại hăng hái như vậy? ! Trần Trụ nói một cái tên, Lê Nhất Ninh càng vui vẻ hơn. “Chúng tôi lập tức tới ngay.” Trương Nhã: “…… Quán bar nào thế?” Lê Nhất Ninh nhìn hai người họ: “Là cái lần trước chúng ta đi đấy, thế nào, vui không?” Giản Viên Viên: “……” Trương Nhã: “……” Bọn mình rất muốn nhắc nhở cậu, ông xã của cậu đang ở bên cạnh đấy, nhắc tới quán bar mà cậu vui vẻ như thế làm gì? Hai người họ còn chưa kịp nói, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thâm đã vang lên. “Cái lần trước?” Anh lấy làm nghi hoắc, nhìn Lê Nhất Ninh một cái, hạ giọng hỏi: “Là nơi xem tiểu thịt tươi?” Lê Nhất Ninh: “……” QWQ. Tiêu rồi. Vui mừng quá mức lộ tẩy rồi.