Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

Chương 103 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế

CHƯƠNG 103:   Ông xã?! Muốn ôm?! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. …… Mấy từ này đang ám chỉ gì đây. Nhưng lúc này chẳng có ai đi quan tâm mấy từ đó ám chỉ gì. Điều mọi người càng tò mò hơn là — — hai chữ ông xã trong miệng Lê Nhất Ninh!!! Ông xã của cô là chỉ ai đây?! Hoắc Thâm ư?! Trời ạ, thợ quay phim và mấy người còn lại có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ chấn động lẫn kinh ngạc. Rốt cuộc bọn họ nghe được gì thế này?! Ngay cả Cố Diên Trạch cũng lấy làm kinh ngạc. Anh ta ho một tiếng, nhìn hai người họ bằng ánh mắt khó mà tin nổi. Rõ ràng Hoắc Thâm cũng bị mấy lời nói trong lúc vô thức của Lê Nhất Ninh làm cho ngớ người ra, nhưng anh phản ứng rất nhanh lập tức tỉnh táo lại. Anh quay đầu nhìn về phía ống kính, nói đơn giản: “Cắt bỏ đoạn này.” Quay phim: “……” Tổng đạo diễn trong phòng giám sát: “…….” Sao ông cảm thấy lời này như là Hoắc Thâm đang nói với mình ấy nhỉ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Còn những người khác đều kinh ngạc giống như nhau. “Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm……” Người đó ngừng lại không dám nói ra suy đoán đó. Một đạo diễn khác tiếp lời. “Là quan hệ vợ chồng?!” Tổng đạo diễn nhìn ánh mắt tò mò của mấy đạo diễn, cảm thấy rất bất lực: “Tôi không biết.” Ông không biết thật. Nếu sớm biết hai người này là vợ chồng… thì ông sớm đã chơi lớn hơn rồi được không!!! …… Mà trong phòng lúc này. Lê Nhất Ninh chẳng hề hay biết bản thân đã để lộ điều gì, giờ ở đó đang ra sức làm nũng với Hoắc Thâm. “Em không dậy.” Hoắc Thâm dở khóc dở cười, xoa mặt cô: “Em xác định không dậy?” “Ừm.” Lê Nhất Ninh chui thẳng vào chăn, che kín đầu mơ mơ hồ hồ đáp: “Em buồn ngủ.” Hoắc Thâm hết cách. Anh nhìn ống kính mà chẳng biết phải làm sao, đành nói: “Ra ngoài đi.” Quay phim: “……” Tổng đạo diễn nhìn thấy, đau đầu không thôi: “Bỏ đi, Lê Nhất Ninh bỏ cuộc.” Ông lo nếu tiếp tục gọi thì đoán chừng Hoắc Thâm sẽ bắt đầu dỗ người ở trước mặt ống kính mất. Tuy đó là kết quả mà ông muốn, nhưng…… tạm thời chưa phải là lúc. Mấy người trong phòng đi ra ngoài. Hoắc Thâm không còn cách nào, đợi sau khi mọi người đi hết anh ở lại trong phòng, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ tiếp đi.” Lê Nhất Ninh không biết anh đang làm gì, cô chỉ trở người lại tiếp tục ngủ say sưa. Hoắc Thâm mỉm cười bất lực. Nữ biên đạo vừa mới đi tới cửa vô ý xoay đầu lại trùng hợp nhìn thấy màn này. Cô ấy vừa định hô lên thì bị Cố Diên Trạch kéo đi. “Tôi tôi tôi……” Cố Diên Trạch quay đầu nhìn lại, bật cười: “Cô à bình tĩnh.” Nữ biên đạo: “A a a a a tôi bình tĩnh không nổi!” Cố Diên Trạch: “…….” “Thầy Cố, trước đó anh đã biết tin nội bộ gì rồi phải không?” Cố Diên Trạch oan ức: “Tôi không biết.” Thật lòng mà nói, vừa rồi anh ta cũng chấn động không thua gì mấy người họ nhưng chiếu theo độ hiểu biết của anh ta về Hoắc Thâm, Cố Diên Trạch lại cảm thấy rất bình thường. Từ khi Hoắc Thâm bắt đầu công khai theo đuổi Lê Nhất Ninh, hành động đó đã rất khác thường rồi. Bây giờ nghĩ lại, có thể là lúc đó bọn họ đã kết hôn. Nói theo đuổi chỉ là để bảo vệ Lê Nhất Ninh, dù sao lúc đó Lê Nhất Ninh bị nhiều dư luận quấn thân, trên mạng đâu đâu cũng thấy có người mắng cô. Sau khi nghĩ rõ điều này, Cố Diên Trạch đột nhiên hiểu ra mấy lần ghi hình trước tại sao anh ta cảm thấy bầu không khí lúc hai người ở chung có vẻ kỳ lạ rồi. Thì ra điểm kỳ lạ nằm ở đây. Hoắc Thâm chẳng hề theo đuổi gì cả, mà Lê Nhất Ninh cũng không phải đang làm giá chưa chịu đón nhận. Bản thân hai người là vợ chồng thì cần gì nói đón nhận hay không đón nhận. Nghĩ vậy, Cố Diên Trạch khẽ cười một tiếng. “Bị thầy Hoắc vượt mặt trước rồi.” Nữ biên đạo vẫn chưa hiểu. “Có ý gì?” Cố Diên Trạch lắc đầu cười: “Không có gì, tôi đi gọi người tiếp theo thức dậy đây.” Anh ta chỉ chỉ: “Nội trong thời gian ngắn thầy Hoắc chưa thể ra ngay được, để anh ta ngủ cùng bà xã một lúc.” Nữ biên đạo: “……” Đương nhiên tổng đạo diễn cũng nghe thấy lời này của Cố Diên Trạch, nghĩ tới cái đoạn sắp cắt bỏ, lúc này không thể không tán thành ý kiến của Cố Diên Trạch. “Cứ để thầy Cố đi gọi người tiếp theo đi.” ……  Lê Nhất Ninh ngủ một giấc rất khoan khoái. Tuy trong quá trình đó hình như có người đi vào phòng mình, nhưng vì có hơi thở quen thuộc cho nên cô không cảm thấy gì khác thường. Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trong một vòng ôm ấm áp. Chuông đồng hồ trong điện thoại vang lên, là cô cài chuông báo thức. Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm gần ngay trước mắt, vẫn còn hơi mơ màng. Anh mở mắt nhìn cô: “Dậy rồi?” Lê Nhất Ninh gật đầu, ngáp một cái: “Sao anh lại qua đây.” Nói xong, cô lập tức giật mình nhìn về phía cửa lớn: “Không lẽ nào tổ tiết mục cho người tới đây gọi thức dậy thật chứ.” Nói xong, cô giục Hoắc Thâm dậy. “Hoắc Thâm, anh mau dậy về phòng đi.” Hoắc Thâm: “……” Anh bật cười, nhìn gương mặt căng thẳng của Lê Nhất Ninh: “Sợ cái gì?” Lê Nhất Ninh: “Sợ tức nhiên là không sợ rồi, nhưng sẽ rất lúng túng đó.” Cô nghiêm túc giải thích: “Hai chúng ta đột nhiên ngủ cùng nhau, anh không ngại ngùng sao?” Hoắc Thâm rất bình thản, ôm lấy cô: “Anh ngủ cùng bà xã của anh, tại sao phải ngại chứ?” Lê Nhất Ninh: “…….” Tại sao chứ? Cô cũng không biết nữa. Nhưng chính là cảm thấy như vậy không thích hợp. Cô mở to mắt nhìn Hoắc Thâm, tia cầu xin hiện rõ trong mắt. Hoắc Thâm bại trận, khẽ cười một tiếng: “Được.” Anh giơ tay xoa mái tóc của Lê Nhất Ninh: “Vậy em tắm rửa trước, lát nữa xuống lầu ăn sáng.” Lê Nhất Ninh cái gì cũng không biết ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.” Sau khi tắm xong, Lê Nhất Ninh sạch sẽ thơm tho tươi tắn chuẩn bị xuống lầu. Vừa ra cửa, cô còn chưa kịp đi gặp Hoắc Thâm thì đụng ngay Cố Diên Trạch. Lê Nhất Ninh cười cong cả mắt, trông rất là hứng khởi: “Thầy Cố, chào buổi sáng.” Cố Diên Trạch: “…….” Anh ta ngừng lại, nhìn nụ cười trên mặt Lê Nhất Ninh: “Cô Lê, chào buổi sáng.” Anh ta hỏi: “Cô vừa dậy?” Lê Nhất Ninh gật đầu nghi hoặc: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Cố Diên Trạch khựng lại: “Hoắc Thâm đâu?” Lê Nhất Ninh: “Hả?” Cô chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi đâu có biết.” Cố Diên Trạch nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô, muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói ra miệng thì Hoắc Thâm đã từ cửa phòng đối diện đi ra rồi. Ba người đưa mắt nhau, Cố Diên Trạch bật cười. “Không có gì, hai người xuống ăn sáng?” Hoắc Thâm nhìn anh ta một cái. Cố Diên Trạch nhún vai: “Phải không cô Lê.” Lê Nhất Ninh chẳng hiểu sự thay đổi của hai người này, mơ hồ gật đầu: “Đúng vậy, thầy Cố không đi sao?” Cố Diên Trạch cười thần bí: “Tôi ăn rồi, hai người đi đi.” Lê Nhất Ninh: “……” Khi Cố Diên Trạch về phòng rồi, Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm lấy làm nghi hoặc: “Ánh mắt của thầy Cố nhìn em… tại sao kỳ như vậy?” Hoắc Thâm hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn cô: “Không có gì đâu.” Lê Nhất Ninh: “… Sao em cứ cảm giác hai người giấu em chuyện gì đó?” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn sang thợ quay phim. Vẻ mặt người quay phim cũng ngơ ngác. Anh ta vừa mới tới. Chứ không phải là người sáng nay tới gõ cửa theo vào quay Lê Nhất Ninh. Trải qua chuyện buổi sáng, tổng đạo diễn bảo mọi người phải giữ im lặng nhất định giấu cho kỹ chuyện này. Cho nên dù là nhân viên công tác cũng không rõ sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Vẻ mặt Hoắc Thâm tự nhiên, nhìn cô bình tĩnh nói: “Không có.” Lê Nhất Ninh vừa định nói chuyện thì cửa phòng của Mạnh Lạc Xảo ở chếch đối diện mở ra. “Chào buổi sáng Ninh Ninh, chào buổi sáng thầy Hoắc.” Cô ấy cong môi cười: “Mọi người đang định đâu vậy?” Lê Nhất Ninh: “…… Không đi ăn sáng sao?” Mạnh Lạc Xảo sững người, vô thức nói: “Bọn tôi ăn xong cả rồi, sáng nay chỉ có cô và thầy Hoắc vắng mặt thôi.” “Hả?” Mạnh Lạc Xảo hoảng hốt chốc lát, chẳng chú ý tới sắc mặt của Hoắc Thâm đã buột miệng giải thích: “Sáng sớm chúng tôi đã làm nhiệm vụ rồi, nhưng đạo diễn nói cô và thầy Hoắc khá là may mắn khi không bị rút trúng, cho nên…… cứ để hai người ngủ tiếp.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh trợn tròn mắt. Cô kinh ngạc hỏi: “Vậy sao? Tại sao tôi không biết gì hết?” Mạnh Lạc Xảo: “Đạo diễn nói là cô gặp may nên không gọi dậy.” Lê Nhất Ninh: “……” Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy nghe cứ kỳ lạ thế nào ấy. Hình như có chỗ nào đó không đúng. Có điều Lê Nhất Ninh còn chưa kịp nghĩ ra thì đã bị Hoắc Thâm đánh gãy rồi. Anh nhìn Lê Nhất Ninh, dịu dàng nói: “Đi ăn sáng thôi, chín giờ phải đi ghi hình rồi.” “…… Được.” Nhìn theo bóng lưng hai người đi khuất, Mạnh Lạc Xảo cũng chẳng hiểu chuyện gì cả. Cô ấy vừa quay đầu thì lập tức nhìn thấy Cố Diên Trạch đi ra khỏi phòng lần nữa, trên mặt Cố Diên Trạch treo nụ cười mà còn là nụ cười không có ý tốt nữa. “Thầy Cố.” Cố Diên Trạch liếc nhìn cô: “Muốn đi rồi?” Mạnh Lạc Xảo: “……. Ừm ừm.” Cô nhìn sang Cố Diên Trạch, lấy làm khó hiểu: “Thầy Cố, sáng nay anh gọi em dậy, thầy Hoắc và Ninh Ninh không bị rút trúng thật sao.” Cố Diên Trạch cười khẽ một tiếng, khóe môi cong lên. Ý cười trong mắt anh ta rất rõ ràng, nhìn cô gái nhỏ trước mặt: “Thế nào, cho rằng thầy Cố lừa cô?” Mạnh Lạc Xảo: “… Không có.” Cô vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.” Nhưng rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào thì trong nhất thời Mạnh Lạc Xảo nói không ra. Trong ấn tượng của cô tổng đạo diễn chẳng phải người nhân từ như vậy, sao có thể để hai người họ rút trúng rồi may mắn không bị gọi dậy chứ. Tôn chỉ của chương trình bọn họ không phải là — — có nạn cùng chia, có phúc không cùng hưởng sao. Cố Diên Trạch nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô gái trước mặt, khẽ cười một tiếng. “Đi thôi.” “Dạ?” Cố Diên Trạch nhàn nhạt nói: “Đi hiện trường ghi hình.” “…… Ồ.” Mạnh Lạc Xảo gãi đầu, đi theo Cố Diên Trạch vào thang máy mà chẳng hiểu sao cô lại phải đi theo Cố Diên Trạch. Sau khi ăn sáng xong, Lê Nhất Ninh vẫn cảm thấy khác thường như cũ. Loại cảm giác khác thường này nằm ở chỗ biên đạo và quay phim cùng với các đạo diễn, ánh mắt của họ thỉnh thoảng đặt lên người mình mà trong những ánh mắt đó…… đều mang theo mùi vị đánh giá. Cô cảm thấy có thể do bản thân trong lúc ngủ nên bỏ qua trọng điểm gì rồi. Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh lặng lẽ chọt vai Hoắc Thâm. Hoắc Thâm nhướng mày: “Hửm?” Giọng nói trầm khàn sâu lắng của người đàn ông xuyên vào tai vô cùng quyến rũ. Lê Nhất Ninh kiềm nhiệt độ nóng bỏng trên vành tai, nhỏ giọng hỏi: “Sáng nay không có chuyện gì xảy ra mà em không biết thật không?” Hoắc Thâm còn chưa kịp trả lời, cô lại lẩm bẩm nói: “Em cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn em không đúng lắm, kỳ kỳ sao ấy.” Hoắc Thâm che miệng ho một tiếng, thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?” Lê Nhất Ninh: “Em không biết.” Chính vì cô cảm thấy chẳng có chuyện gì xảy ra cho nên lúc này mới cảm thấy kỳ lạ. Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, an ủi cô: “Có thể là ảo giác của em thôi, em đã cảm thấy không có chuyện gì rồi thì khẳng định chẳng có chuyện gì đâu.” “……” “Hình như cũng đúng.” Lê Nhất Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, mơ mơ hồ hồ theo Hoắc Thâm tới địa điểm tập hợp. Ghi hình kỳ thứ tư, mọi người đều bắt đầu quen thuộc. Sau khi chào hỏi lẫn nhau xong, tổng đạo diễn đứng ở đối diện ho một tiếng: “Bây giờ bắt đầu kỳ ghi hình thứ tư của chúng ta.” Nói xong, ông nhắc nhở một câu: “Chủ đề có liên quan đến nhiệm vụ lúc sáng mọi người làm.” Lời vừa dứt, Lê Nhất Ninh giơ tay nhìn đạo diễn: “…… Đạo diễn, buổi sáng tôi không có làm nhiệm vụ.” Đạo diễn: “……” Ông nhìn vẻ mặt vô tội của Lê Nhất Ninh, thật sự rất muốn xông lên hỏi — — cô biết tại sao cô không có làm nhiệm vụ không!!  Tại sao cô còn có thể có biểu cảm vô tội như vậy!! Đạo diễn tức giận rồi!! Vì để giấu chuyện lúc sáng mà ông phải thay đổi không ít tình tiết trong kịch bản, dẫn tới lúc này… cả mạch chuyện đầy lỗ hỏng, không thể không nói với mọi người rằng kỳ này không có chủ đề. “Không có cũng chẳng sao.” Đạo diễn nghiêm mặt nói: “Cô Lê tham gia ở trong mơ là được rồi.” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Sao cô cảm thấy hình như đạo diễn có địch ý với mình hơi bị lớn nha.