Editor: Gà Dù Từ Ấu Vi muốn hỏi, Từ Yến Chu cũng không nói. Ca ca đáng ghét. Từ Yến Chu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lẽo, phần lớn những câu nói với nàng đều là hỏi muốn cái gì, muốn mua gì và có người bắt nạt nàng không. Với tư cách là huynh trưởng, chàng đánh trận bên ngoài kiếm công danh, cho nàng tất thảy những điều tốt đẹp nhất. Từ Ấu Vi cũng từng tưởng tượng, tẩu tử tương lai của nàng sẽ có dáng vẻ như thế nào. Sau này Từ Yến Chu đính thân cùng Cố Nguyệt, nàng không có cảm xúc gì nhiều, thanh danh của Cố Nguyệt ở kinh thành rất tốt, lại là đích nữ Tĩnh Viễn Hầu phủ, luận về thân phận rất xứng đôi với huynh trưởng. Lại tiếp đó, ngày Từ Yến Chu thành thân Cố gia hoán đổi người, trong nhà xảy ra chuyện không hay, tẩu tử của nàng biến thành Cố Diệu. Dần dần, Từ Ấu Vi cảm thấy Cố Diệu càng ngày càng tốt, thậm chí huynh trưởng của nàng không xứng với Cố Diệu. Huynh trưởng của nàng ngốc nghếch, khờ khạo, còn không biết dỗ ngọt, Cố Diệu tốt như vậy cơ mà. Tương lai bọn họ có con, hy vọng giống Cố Diệu nhiều hơn, tốt nhất đừng giống huynh trưởng. Thật không biết rốt cuộc có thai hay là chưa. Nàng nghe nói có một câu tương truyền rằng trước ba tháng đầu không thể nói ra, thôi thì sau này sẽ biết. Từ Ấu Vi hạ bút viết thiệp mời, ngay sau đó Từ Yến Nam bước vào. Cậu mặc một chiếc áo choàng đỏ, khuôn mặt hồng hào, giống hệt như bức tranh em bé chúc Tết. Từ Yến Nam vừa vào đã hỏi: “Tỷ tỷ, khi nào chúng ta mới tiến cung?” Từ Ấu Vi nhìn đệ đệ, tốt nhất cũng đừng giống A Nam, ca ca đã ngốc, đệ đệ còn đần hơn, vậy phải làm sao đây? Nàng hỏi lại: “Bài tập đã làm xong hết chưa?” Từ Yến Nam đáp ngay: “Đã làm xong, Phó tiên sinh nói nghỉ đông chín ngày, từ ngày mai không cần đọc sách.” Ăn Tết phải ở lại hoàng cung, Từ Yến Nam rất muốn đến đó. Trong hoàng cung có rất nhiều điểm tâm ngon, vừa không cần làm bài tập, lại được chơi chín ngày thật khiến người ta cao hứng. Từ Ấu Vi: “Ừ, thu xếp đồ đạc xong chưa?” Từ Yến Nam gật đầu: “Mang theo quần áo rồi.” Từ Ấu Vi thản nhiên nhìn tiểu đệ một cái: “Mang sách theo.” Từ Yến Nam: “…” Cậu không mang, đây là điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể mang theo sách: “Tỷ tỷ, cho dù đệ mang theo cũng không đọc, mang sách rất nặng.” Từ Ấu Vi: “Có thể rèn luyện hai mắt, chơi mệt thì đọc sách.” Từ Yến Nam gật đầu, mang thì mang, cậu rất tỉnh táo, nhất định sẽ không đọc. Chuẩn bị xong thiếp mời và thực đơn, Từ Ấu Vi dẫn tiểu đệ tiến cung. Trong hoàng cung đã dán đầy chữ phúc màu vàng rực rỡ, lộ ra không khí vui mừng, hai tỷ đệ trực tiếp đến thiên điện Vị Ương Cung. Hai mươi chín tháng chạp, Từ Yến Chu phong bút son, chuẩn bị ăn Tết. Các nơi tiến cống không ít quà tặng, đều là những món đồ quý báu, Từ Yến Chu lựa chọn từng thứ cẩn thận, chỉ cần có thể sử dụng đều chuyển hết vào Vị Ương Cung. Thảm lông thỏ, dược liệu trân quý, đồ ăn mới lạ, hoa quả tươi không phổ biến trong mùa đông. Giống như táo, đào mọc trên cây thân gỗ, phải đến mùa mới ra hoa, kết quả. Trương Tiên Ngôn đã xây dựng rất nhiều lều ấm khắp nơi ở Vân Thành, tất cả đều để trồng các loại cây giây leo như dâu tây và dưa mật. Trên chiếc bàn trong Vị Ương Cung đặt một đĩa dâu tây đã rửa sạch, không đỏ lắm nhưng đã chín. Từ Yến Chu dùng một con dao nhỏ tỉa một miếng, nếm xem quả nào ngọt sẽ cho Cố Diệu, còn chua thì tự mình ăn. Lần đầu Trương Tiên Ngôn trồng dâu tây, chua nhiều hơn ngọt, cho nên phần lớn đều vào bụng Từ Yến Chu. Cố Diệu ngăn lại: “Không ăn nữa, đừng tìm.” Từ Yến Chu cắt một trái khác, nếm thử hai mắt đã sáng lên: “Quả này ngọt!” Chàng đưa dâu tây qua, Cố Diệu ăn, quả thực rất ngọt và ngon. Hai người đang ăn dâu, Minh Cảnh nhẹ nhàng tiến vào: “Hoàng thượng, nương nương, Tĩnh An công chúa và Yến Vương điện hạ tới.” Cố Diệu vội nói: “Mau cho bọn họ đi vào.” Từ Ấu Vi dắt tiểu đệ vào phòng, khắp phòng thoang thoảng hương vị chua chua ngọt ngào của dâu tây, Yến Vương phủ cũng được gửi đến một phần, Từ Ấu Vi không thích ăn lắm nên toàn bộ đều trôi xuống bụng Từ Yến Nam. Minh Cảnh lui ra ngoài, hai người an vị, Từ Yến Nam trông thấy huynh trưởng cắt dâu tây, khó hiểu hỏi: “Huynh trưởng đang làm gì đấy?” Từ Yến Chu: “Dâu tây chua quá, ta đang tìm quả ngọt cho tẩu đệ.” Từ Yến Nam lại hỏi: “Đệ cũng muốn ăn quả ngọt thì sao?” Một giỏ dâu tây đó chua nhiều ít ngọt, nếu được ăn toàn quả ngọt…thì thật tuyệt. Từ Ấu Vi thầm nghĩ, đệ đệ ngốc, ngươi muốn ăn ngọt chỉ có thể tự mình nếm thử. Nào ngờ huynh trưởng còn tàn nhẫn hơn: “Vậy đệ chấm đường trắng mà ăn.” Dứt lời liền đưa dâu ngọt cho Cố Diệu, nàng liếc Từ Yến Chu một cái, đầy đĩa dâu sang cho Từ Yến Nam: “A Nam ăn đi.” Trên đời chỉ có tẩu tử là tốt nhất, đứa trẻ có tẩu tử như báu vật quý giá, đứa trẻ có ca ca như rễ cây ngọn cỏ*. (*) Xuất phát từ bài hát Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất. Con có mẹ giống như báu vật quý giá … Con không mẹ chỉ như rễ cây ngọn cỏ. Từ Yến Nam đưa quả dâu vào miệng, quả nhiên rất ngọt: “Đa tạ tẩu tử.” Nhìn thấy Từ Yến Nam Cố Diệu đã thấy vui vẻ, sang năm cậu đã lên tám, Từ Yến Nam hiểu chuyện nhu thuận, sau này nàng cũng sẽ có một đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Từ Yến Chu thử dâu tây xong Cố Diệu lại cho Từ Yến Nam ăn, Từ Yến Nam từ chối một chút sau đó mới ăn. Từ Yến Chu cáu: “Muốn ăn tự mình làm, bao nhiêu tuổi rồi còn chờ người khác hầu hạ?” Từ Yến Nam rất chi tủi thân: “Huynh trưởng…Đệ muốn hỏi một chút, sau này huynh có con cũng nghiêm khắc vậy sao? Nếu vậy, đệ sẽ đến đón cháu trai bỏ đi!” Trong mơ, người mà đứa bé kia thích nhất là Cố Diệu, người thứ hai là Từ Yến Nam. Từ Yến Chu vẫn tự nhủ, những chuyện trong mơ không nên coi là thật, thế nhưng hôm nay Từ Yến Nam lại hỏi câu này. Chưa đợi tiểu đệ nói tiếp, Từ Ấu Vi đã giữ chặt đệ đệ ngốc: “Huynh trưởng, tẩu tử, bọn muội muốn đến thỉnh an mẫu thân, cáo lui trước.” Cố Diệu gật đầu, hai người đi rồi Từ Yến Chu mới nói: “Từ Yến Nam còn nhỏ mà nghĩ nhiều, nó muốn mang hài tử đi, nó mang đi được chắc.” Cố Diệu hòa giải: “Bọn họ còn chưa biết có hài tử mà, nếu biết chắc chắn sẽ rất vui.” Từ Yến Chu gật đầu liên tục: “Ta cũng vui, rất rất vui.” Từ khi còn chưa xác định, chàng đã bắt đầu vui sướng. Chàng lại nói: “Ta không hà khắc, ta sẽ thật tốt với con.” Chàng thừa nhận, bản thân có rất nhiều việc chưa thật sự quan tâm Từ Yến Nam, khi đó chàng mới chỉ hơn mười tuổi còn rất nhiều thứ không hiểu, hiện tại chàng đã tích lũy được nhiều hơn, nhất định sẽ chăm sóc mẹ con Cố Diệu cẩn thận. Cố Diệu nghiêng người hôn lên môi chàng: “Ta cũng sẽ làm một mẫu thân thật tốt.” Từ Yến Chu: “Nếu thật sự là con trai, đừng tốt với hắn quá, nàng phải quan quan tâm ta nhiều hơn.” Ánh mắt chàng trong suốt, đưa tay chạm vào môi mình nói: “Nàng cũng đừng hôn ta mãi, ta, ta…không làm gì được.” Chàng nhận ra tần suất Cố Diệu hôn chàng đã nhiều hơn trước. Cố Diệu bĩu môi: “Hôn chàng còn không vui.” “Muốn hôn thì chờ ba tháng sau, ta đã đọc sách cũng hỏi qua thái y, thái y nói thai nhi rất khỏe, ba tháng sau có thể sinh hoạt vợ chồng, nàng ở bên trên, nhẹ nhàng…” Cố Diệu lười quan tâm đến chàng, nàng hơi buồn ngủ liền dựa vào tháp quý phi mê man, Từ Yến Chu bế người về giường, chính mình cũng nằm xuống một lúc. Ba mươi tháng chạp, sáng sớm trong cung đã đốt pháo, Từ Yến Chu dậy sớm, một lát sau Cố Diệu cũng tỉnh. Bên ngoài nổ bùm bùm, chàng vươn tay che lỗ tai Cố Diệu, sau đó lấy ra hai cái hồng bao. “Tiền mừng tuổi.” Hai cái hồng bao, một lớn một nhỏ. Cố Diệu hỏi: “Cái kia là của con sao?” Từ Yến Chu gật đầu: “Ít hơn của nàng.” Tiền bạc hầu như đều cho Cố Diệu, của đứa nhỏ chỉ tượng trưng một chút mà thôi. Cố Diệu mở bao lì xì ra, bao lớn nhét vài tấm ngân phiếu, bao nhỏ là một trăm lượng. Nàng cất hai bao lì xì xuống dưới gối: “Ta để dành cho con.” Nàng cũng chuẩn bị lì xì cho hai người Từ Ấu Vi và Từ Yến Nam, Từ Ấu Vi không chịu nhận, năm sau nàng đã gả đi không nên nhận bao lì xì nữa. Lại nghe Cố Diệu nói: “Chưa gả thì vẫn là hài tử, cầm đi.” Từ Yến Nam nghĩ, may là cậu chưa quá lớn, vẫn được nhận bao lì xì rất nhiều năm nữa. Dùng xong bữa sáng, cơm trưa, buổi tối sẽ là cung yến. Cung yến tổ chức tại Trích Tích Lâu, mở tiệc chiêu đãi các đại thần trong triều, lần đầu tiên Từ Yến Nam tham gia cung yến nên rất mong chờ được ăn những món ngon, bữa trưa cũng ăn không nhiều. Buổi chiều Từ Yến Chu dặn phòng bếp chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho Cố Diệu. Canh trứng gà, thịt heo xào, rau xào và canh sườn. “Trên Trích Tích Lâu rất lạnh, nàng ở lại một lát rồi về trước, đừng dùng cơm trên đó, vừa lạnh vừa không ngon.” Tiểu đệ ngu ngốc, xem ra buổi tối chỉ có thể uống gió lạnh. Từ Yến Chu cũng ăn cùng mấy đũa, nghe Cố Diệu dặn: “Buổi tối ta sẽ làm sủi cảo, cung yến kết thúc thì về ăn.” Đêm trừ tịch phải ăn sủi cảo. Từ Yến Chu lại bảo: “Để nha hoàn làm.” Cố Diệu chỉ mang thai không phải không thể vận động, lại nói làm sủi cảo cũng không tốn sức. Cung yến tổ chức vào buổi tối, sắc trời dần đen đã có thị nữ chuẩn bị đồ ăn và rót rượu. Đại thần tham gia cung yến đều dẫn theo người nhà, tân triều mới lập, Từ Yến Chu vừa lúc hai mươi ba tuổi, hậu cung trống rỗng thật sự là một thời cơ tốt. Trên nét mặt của các vị tiểu thư đều mang vẻ ngượng ngùng xấu hổ, âm thầm chuẩn bị tài nghệ, mong muốn trong yến tiệc đoạt được nhân tâm. Lưu Vĩ Trạm đứng cạnh Sở Hoài và Thi Cẩn ngắm trăng ở khoảng sân lộ thiên, gió lạnh lùa qua, Lưu Vĩ Trạm bị đông lạnh đến phát run. Hắn chùn chân nói: “Ta không muốn đi nữa.” Sở Hoài muốn gặp Từ Ấu Vi, dù lạnh đến mấy cũng chịu được. Mắt hắn không hề chớp lấy một cái, không quan tâm đến những người khác. Lưu Vĩ Trạm: “Bọn họ mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?” Vừa nói vừa đánh giá những tiểu thư ăn mặc mỏng mạnh, dáng người uyển chuyển thướt tha, mặt mũi trắng bệch vẫn phải chú tâm đến diện mạo của bản thân. Vừa vặn nội thị thông truyền, Hoàng thượng Hoàng hậu, Thái hậu nương nương, Tĩnh An công chúa và Yến Vương điện hạ đến. Lưu Vĩ Trạm quay đầu lại tấm tắc nói: “Nhìn Hoàng hậu xem, mặc kín hơn nhiều.” Cố Diệu mặc một lớp áo dày bên trong, bên ngoài khoác thêm tấm áo choàng, trên tóc cài trâm vàng, mái tóc đen tuyền búi cao trông vừa tôn quý lại hoa lệ. Từ Yến Chu nắm tay Cố Diệu, dìu nàng ngồi xuống trước. Yến hội đến nửa chừng, Từ Yến Chu đã cảm thấy gió quá lạnh liền đưa Cố Diệu rời khỏi Trích Tích Lâu, dặn dò Minh Cảnh chăm sóc nàng thật tốt, chính mình quay lại tiếp tục chủ trì yến tiệc. Từ Ấu Vi hoài nghi Cố Diệu thật sự mang thai, không bao lâu nữa nàng sẽ có một đứa cháu nhỏ, có lẽ là một cháu gái mềm mại đáng yêu. Nàng muốn tìm một người để chia sẻ niềm vui, quay đầu sang bên cạnh chỉ thấy tiểu đệ ngốc Từ Yến Nam đang bày ra vẻ đau khổ. Từ Yến Nam: “Lạnh quá, run cả răng.” Lúc này cậu chỉ thấy vừa rét vừa đói. Từ Ấu Vi: “…” Từ Yến Nam là người duy nhất thực sự muốn ăn cơm trong yến tiệc hôm nay. Ngay khi Cố Diệu vừa đi, tâm tư của những người bên dưới bắt đầu rục rịch trỗi dậy, xưa nay bậc đế vương nào không phải tam cung lục viện, hậu cung và triều chính cùng chung nhịp thở? Khi xưa, Sở Hoàng dẫu thật lòng yêu thích Tĩnh An công chúa nhưng trong hậu cung vẫn nạp không ít tần phi. Bầu trời đêm trên Trích Tích Lâu càng thêm rõ ràng, pháo hoa rực rỡ. Một người trong số đó bỗng nhiên đứng dậy: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, xem chừng pháo hoa không đủ để trợ hứng, chi bằng nhường tiểu nữ biểu diễn một điệu múa góp vui.” Lư thị đánh giá người này, hình như là Hình bộ Thị lang, đứng bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc vũ y hồng nhạt, đang e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn trộm Từ Yến Chu. Lư thị chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt, bà nói: “Ai gia không muốn xem, Tĩnh An, con có muốn xem ca múa trợ hứng không?” Từ Ấu Vi: “Bản công chúa cũng không muốn xem, Hoàng huynh, huynh muốn xem chứ?” Từ Yến Chu: “Không muốn, Yến Vương thì sao?” Bị xem như quả cầu đá qua đá lại, sắc mặt của nữ nhi nhà Hình bộ Thị lang đã sớm tái nhợt, cắt không còn chút máu. Nàng ta hy vọng Yến Vương cũng nói không, ít ra như vậy nàng còn nhanh chóng được quay về chỗ. Ngờ đâu Từ Yến Nam lại thuận theo: “Bản vương muốn xem.” * Tác giả có lời muốn nói. Từ Yến Nam: Một ngày lạnh thế này, có thể nhảy múa xem như ta thua.