Editor: Gà
Nam Cương gắn liền với các quốc gia lân cận, có 30 vạn quân đang đóng giữ, lão tướng Khương Kham làm chủ soái.
Điền sản ở Nam Cương rất dồi dào, dân phong văn minh và có nhiều dân ngoại bang sinh sống ở đó.
Hơn nữa, Nam Cương cũng rất nhiều lại côn trùng rắn rết.
Từ khi đăng cơ tới nay, Từ Yến Chu vẫn chưa triệu kiến Khương Kham về kinh, cho Lưu Vĩ Trạm đến đó cũng có ý giám thị.
Trên thánh chỉ nói Lưu Vĩ Trạm là cấp dưới đắc lực do chính tay Hoàng thượng bổ nhiệm.
Hiềm nỗi, Lưu Vĩ Trạm thật sự không hề muốn nhận sự tín nhiệm này, rõ ràng đã nói trước là hắn chỉ gánh một cái hư chức, nuôi heo, kiếm tiền mặt cho Vân Châu, còn những việc khác sẽ không đụng đến.
Lưu Vĩ Trạm cầm thánh chỉ vào cung tìm Từ Yến Chu: “Hoàng thượng, thần không được đâu, thần chỉ là kẻ mãng phu sao có thể đến Nam Cương thu thuế…”
Từ Yến Chu còn chưa quy Lưu Vĩ Trạm vào tội kháng chỉ thiếu tôn trọng: “Sao ngươi lại không được…”
Lưu Vĩ Trạm vừa định mở miệng nói hắn không thể, lại nghe Từ Yến Chu tiếp tục: “Vân Thành, Tương Dương xa như thế còn đi được, tại sao Nam Cương không thể?”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Không muốn đi cũng phải đi, ai bảo hắn ăn cơm Cố Diệu nấu chứ, lòng dạ hẹp hòi hết sức.
Lưu Vĩ Trạm: “Thần tuân chỉ, dám hỏi Hoàng thượng người đi theo có những ai?”
Từ Yến Chu hỏi lại: “Ngươi muốn cho ai đi theo?”
“Thần muốn mấy huynh đệ Giang Nhất đi cùng, thứ nhất thần quen thuộc với bọn họ, thứ hai, nam nhi tốt chí ở bốn phương, kiến công lập nghiệp há chẳng phải rất vui sướng!” Hắn đưa mắt nhìn Từ Yến Chu: “Khẩn xin Hoàng thượng ân chuẩn.”
Huynh đệ tốt tất nhiên phải cùng lên núi đao xuống biển lửa, có phúc cùng hưởng, đám người Giang Nhất không đi thì còn ai vào đây.
Sau này thử xem Giang Nhất còn nói được câu thăng quan phát tài đừng quên huynh đệ nữa không, Lưu Vĩ Trạm hắn những việc khác chưa nói, nhưng đời này sẽ không quên những huynh đệ tốt của mình.
Ngày thường Từ Yến Chu không thích cười, thế mà Lưu Vĩ Trạm có thể nhìn ra tia vừa lòng trong mắt chàng.
“Chuẩn.”
Lưu Vĩ Trạm vừa định cáo lui lại nghe Từ Yến Chu nói: “Đến Nam Cương nhìn xem có loại hạt giống mới lạ nào không thì mang về.”
“Thần tuân chỉ.”
Lưu Vĩ Trạm phụng chỉ đi Nam Cương, tiết thu ngày càng đậm, đường xá ở Yến Kinh đã ngập lá vàng, bá tánh cũng dần mặc thêm áo.
Vị Ương Cung cũng đổi sang chăn dày, màn lụa đổi thành rèm vải, trước cửa điện treo tấm mành bông chắn gió, sáng tối đều đốt than nên không hề thấy lạnh.
Cố Diệu xuất cung đến Yến Vương phủ một chuyến, đầu tháng bảy trồng đậu phộng và lúa mạch bây giờ đã khá cao, trong lều ấm đốt than củi liên tục, ban ngày hưởng ánh sáng mặt trời nên hoa màu cực kỳ tươi tốt.
Chia đều các mảnh đất, một bên tưới nước bón phân kỹ lưỡng, một bên lại chăm sóc bình thường, nhanh chóng nhìn rõ sự khác biệt, lúa mạch được bón phân sẽ phát triển cao hơn, tai lúa cũng bắt đầu nhú ra.
Chỉ cần nhìn lá sẽ thấy sức sống mạnh liệt của đậu hộng, có điều dưới lòng đất phát triển ra sao vẫn chưa biết.
Cách mấy ngày tưới nước một lần, mấy ngày bón phân đều ghi vào sổ theo dõi.
Chỉ có hai mẫu đất nên việc đối chiếu vẫn chưa được rõ ràng, nếu có nhiều đất hơn thì nước mưa, ánh mặt trời, phân bón, hạt giống, thổ nhưỡng ảnh hưởng đến thu hoạch như thế nào đều có thể nhìn ra.
Cố Diệu thở dài, Trương Tiên Ngôn còn chức quan trên đầu, hết thảy chỉ có thể từ từ làm.
Từ lều ấm đi ra, Cố Diệu bị gió lạnh làm cho choáng váng.
Tháng mười một trời bắt đầu trở lạnh, vào thời điểm này năm ngoái vẫn ở trên Ngọc Khê Sơn, nằm giường lò, bếp lò và chăn dày do Lư thị làm, chỉ có Từ Yến Chu bị lạnh.
Cố Diệu nhớ lại chiếc tủ giường lò lại thấy buồn cười, chẳng hiểu lúc đó Từ Yến Chu nghĩ thế nào mà lại chờ tuyết rơi rồi vác tủ giường về.
Khoác áo choàng ngồi bên cạnh cửa sổ, cửa sổ Vị Ương Cung được dán bằng giấy*, muốn nhìn khung cảnh bên ngoài phải đẩy cửa ra.
Bầu trời u ám, một cơn gió lạnh cuốn lá rụng xuống, dường như sắp có tuyết rơi.
(*) Cửa sổ giấy xuất hiện ở Trung Hoa từ thời nhà Đường – Tống.
Họ đã dùng những tờ giấy tẩm dầu để dán cửa sổ, tránh gió lạnh thổi vào trong phòng.
Loại giấy này khá dày, chống thấm và độ truyền sáng không hề tệ.
Mỗi khi trời lạnh Cố Diệu lại không thích hoạt động nhiều, ngủ trưa một giấc đến tối vẫn còn buồn ngủ nên đi nằm sớm.
Từ Yến Chu cũng nằm xuống bên cạnh, chàng thích nói những chuyện triều chính với Cố Diệu, đôi khi nàng sẽ giúp chàng đưa ra quyết định, nhận thấy Cố Diệu có rất nhiều ý tưởng mới lạ, cho nên chuyện gì cũng tìm nàng bàn bạc.
“Lưu Vĩ Trạm sắp về rồi, không biết chuyến đi Nam Cương thế nào.”
Cố Diệu ừ khẽ, quãng đường từ Yến Kinh đến Nam Cương xa xôi, đầu tháng mười rời đi, hiện tại đã là ngày 15 tháng 11.
Có lẽ lúc trở về Lưu Vĩ Trạm sẽ mang theo thứ gì đó, Nam Cương Tây Vực là hai nơi hương liệu phong phú, còn là nơi thương nhân ngoại bang hoạt động.
Cố Diệu muốn có hạt tiêu, hạt cà phê, tốt nhất là thêm hạt giống để gieo trên đất Vân Châu.
Ở Vân Châu cũng có nhiều thứ được truyền từ các nước ngoại bang đến, nhưng Cố Diệu muốn nhiều hơn thế, hy vọng Lưu Vĩ trạm có thể mang về.
Đến khi Vân Châu trở nên thịnh vượng và cường đại, nàng hy vọng có thể chỉnh đốn hải quân, đi sứ ra hải ngoại, mang về những thực phẩm không có ở Vân Châu, đồng thời mang về những kỹ năng mới lạ.
“Thu thuế xong e rằng trong nhà bá tánh vẫn còn dư ngũ cốc, như vậy mới trôi qua một năm an lành.” Từ Yến Chu lên tiếng: “Mùa đông lạnh giá cần dùng dược liệu, đến lúc đó các loại thảo dược ở Dự Châu sẽ có tác dụng.”
Từ Yến Chu chậm rãi hàn huyên, phát hiện hô hấp của người bên cạnh đều đều, chàng cúi đầu kéo chăn lên.
Đại sảnh sáng rực bởi ánh đèn, một luồng ánh sáng màu cam ấm áp phất qua gương mặt Cố Diệu, Từ Yến Chu lẳng lặng ngắm nàng trong chốc lát rồi cũng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Từ Yến Chu bị tiếng gió bên ngoài đánh thức.
Chàng dậy sớm, ổ chăn ấm áp, ôm Cố Diệu mềm mại hết sức thoải mái.
Hiếm khi có dịp thấy chàng lười biếng nằm trên giường, đến mùa đông dân chúng đều trốn trong nhà, không có việc gì quá quan trọng chàng liền đẩy thời gian lên triều xuống một canh giờ.
Cố Diệu vẫn chưa tỉnh, Từ Yến Chu ngồi dậy tính đi ra ngoài rèn luyện buổi sáng, trước khi đi chàng giém chăn thật kín, vừa đẩy cửa ra gió tuyết đã lùa vào khắp căn phòng.
Trước cửa Vị Ương Cung bao phủ một màu trắng toát dày đặc, gió lạnh lùa tới, trên mặt Từ Yến Chu dính đầy tuyết.
Khắp nơi đều lạnh cóng.
Từ Yến Chu vội vàng đóng cửa lại, sau đó đứng cạnh bếp lò sưởi ấm, vì không vội lên triều nên chàng lại cởi quần áo ra chui vào trong chăn.
Vừa rồi chẳng hiểu nghĩ gì mà muốn đi ra ngoài, trời lạnh thế này được nằm là thoái mái nhất.
Cố Diệu chưa tỉnh, Từ Yến Chu chỉ đành bất động.
Chẳng biết qua bao lâu, người bên cạnh lăn vào ngực chàng cọ cọ, từ từ mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.
Cố Diệu kinh ngạc dụi mắt: “Sao chàng còn ở đây…”
Từ Yến Chu ôm nàng vào lòng hôn: “Tuyết rơi rồi.”
Chàng hôn lung tung khiến Cố Diệu phải nhíu mày: “Tuyết rơi ngủ là thích nhất, chàng vào triều đi ta ngủ thêm một lát.”
Nói xong, Cố Diệu tiếp tục nhắm mắt.
Từ Yến Chu chỉ đành đứng lên, lúc tỉnh táo cho chàng chạm vào là được, có lẽ đêm qua mệt mỏi nên hôm nay mới ngủ nhiều hơn một chút, Từ Yến Chu vào triều sớm, Cố Diệu ngủ thêm nửa canh giờ mới dậy.
Khi nàng tỉnh tuyết vẫn còn rơi, ở bên cửa sổ ngắm tuyết một hồi liền làm ổ trên giường xem sổ sách.
Thái Y viện, Ngự Thiện phòng, quốc khố đều ghi trong sổ, chương mục của Thái Y viện đều là dược liệu, không tốn quá nhiều tiền.
Trong cung chỉ có ba vị chủ tử, thị nữ và thái giám không nhiều lắm, cực kỳ tiết kiệm.
Quốc khố chi tiêu nhiều, bổng lộc của các quan lại đại thần mỗi tháng, quân lương, phí dụng tu sửa các nơi, cộng lại tốn khá nhiều.
Phần lớn bạc trong quốc khố đều mang từ phủ Vĩnh Thân Vương đến, gần mười hai vạn lượng, tiền Cố Diệu kiếm được cộng lại chỉ mới hai vạn lượng bạc.
Năm nay tiêu tốn năm mươi vạn lượng, tức là thu vào thì ít mà tiêu ra thì nhiều.
Cố Diệu đang kiểm kê sổ sách, đột nhiên bên ngoài có tiếng động, Từ Yến Chu vén rèm tiến vào: “A Diệu, Lưu Vĩ Trạm đã về, đang ở trong thư phòng thiên điện.”
Cố Diệu đặt sổ sách xuống: “Hắn về rồi? Chẳng phải tuyết đang rơi sao?”
Không chỉ ở Yến Kinh có tuyết rơi, mà tuyết còn rơi trên khắp dọc con đường trở về.
Lạnh, đương nhiên là lạnh, Lưu Vĩ Trạm đã bị đông cứng thành khối băng, vốn dĩ hắn muốn tìm một quán trọ ở lại nhưng không có, chỉ đành cắn răng đi tiếp.
Tiếp đó về đến trại nuôi heo trong Thập Lý Đình, đó là địa bàn của hắn, có điều, chỉ còn mười dặm nữa đã đến thành Yến Kinh.
Không đội gió tuyết trở về thì sao Từ Yến Chu nhìn thấy những gian khổ của hắn suốt chuyến đi này.
Lưu Vĩ Trạm đang run rẩy trong thư phòng, uống hết hai bình trà nóng hắn mới cảm thấy ấm hơn một chút.
Từ Yến Chu nắm tay Cố Diệu đi vào, Lưu Vĩ Trạm càng run dữ hơn.
Hắn run cầm cập hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng Hoàng hậu…”
“Lưu đại nhân không cần đa lễ, chuyến đi này đã cực khổ rồi.” Cố Diệu không đành lòng, “Lưu đại nhân cứ về nhà trước, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Trái lại Lưu Vĩ Trạm chỉ hít sâu một hơi: “Kỳ thật cũng không cực khổ đến vậy, chỉ có điều đường hơi khó đi, trời hơi lạnh, thần nguyện ý vì Hoàng thượng xông pha khói lửa quyết không từ nan.”
Từ Yến Chu: “…Lưu đại nhân cực khổ, mau chuẩn bị trà nóng điểm tâm.”
Ánh mắt sắc bén của Từ Yến Chu liếc qua, Lưu Vĩ Trạm không dám nhiều lời, lần này đi làm chuyện quan trọng hắn cũng có thêm nhiều kiến thức.
Nam Cương khác với Tây Bắc, nơi đó dân chúng cởi mở, thương nhân hoạt động sôi động.
Hắn đi thu thuế đồng thời phụng mệnh mang hạt tiêu, hạt cà phê và các loại hương liệu trở về.
Ngoài ra có một thứ nữa, Lưu Vĩ Trạm mở một túi giấy nhỏ ra: “Đây là anh túc, đại phu ở Nam Cương dùng để làm thuốc gây tê, nhưng vẫn có người hút nó.”
“Thứ này gây nghiện.” Lưu Vĩ Trạm chưa hết kinh hãi, anh túc rất đắt, nếu thực sự bị nghiện nhất định sẽ táng gia bại sản.
Có thể mang về được bao nhiêu hắn đều cố gắng mang về.
Cố Diệu gật đầu, nàng nhìn anh túc hỏi: “Nam Cương nhiều người hút không?”
“Khá nhiều, Khương tướng quân đã hạ lệnh tra xét, tất cả những người liên quan đều bị bắt.”
Từ Yến Chu nhăn mày, chàng từng nghe đến anh túc, giống như ngũ thạch tán nhưng khả năng gây nghiện cao hơn ngũ thạch tán rất nhiều.
Ngũ thạch tán và anh túc đều được dùng làm thuốc, và cả hai đều gây nghiện.
Chàng nói: “Tiêu hủy toàn bộ anh túc, những kẻ hút đều giam vào đại lao cho đến khi cai được nghiện, chấn chỉnh quân doanh nghiêm ngặt, người không có phận sự không cho vào, càng đừng nói ra ngoài.
Từ Yến Chu sợ hãi một hồi, may mà phát hiện sớm không thì hậu quả sẽ khôn lường.
Cố Diệu hỏi: “Anh túc bán thế nào?”
Lưu Vĩ Trạm trả lời: “Ngài tất không biết, cái này không bán theo cân, bán theo lạng, một lạng giá một lượng bạc.
Một lạng anh túc giá một lượng bạc, hầu hết người bình thường không thể mua được, mà người hút vào nhẹ thì mất hết gia tài, nặng thì táng gia bại sản, thê ly tử tán.
Cố Diệu thở dài, thực sự không hề rẻ, một cân gạo một cân mì chỉ mười mấy văn tiền, một cân anh túc đã có giá mười lượng bạc.
Nàng không có gì muốn hỏi, sai Minh Cảnh tiễn Lưu Vĩ Trạm ra ngoài, vỗ lên vai Từ Yến Chu: “Đừng lo, sẽ có xử lý được thôi.”
Phía Nam Vân Châu có mười mấy tiểu quốc, những nước nhỏ này hằng năm hành hương, ngày đăng cơ bọn họ cũng đưa hạ lễ gửi qua.
Từ Yến Chu ôm Cố Diệu vào lòng: “Ta biết.”
Chàng nói: “Chuyến này Lưu Vĩ Trạm có công, phải khen hắn thế nào?”
Mặc dù không tình nguyện lắm nhưng luận công ban thưởng, vẫn nên làm.
Cố Diệu đáp: “Để hắn nghỉ ngơi vài ngày đã, sau đó thưởng tiền thực tế hơn.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Vậy làm theo ý nàng, toàn bộ ban thưởng.”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
41 chương
219 chương
25 chương
87 chương