Editor: Gà Bên ngoài vang lên tiếng cổ nhạc, giờ lành đã tới, thừa tướng phu nhân đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Hoàng hậu nương nương, ngự liễn đã đến.” Từ Ấu Vi vuốt thẳng nếp gấp trên hỷ phục: “Hoàng tẩu, đi thôi.” Đây không phải là đại hôn thông thường, mà hơn hẳn đại hôn. Thừa tướng phu nhân gần sáu mươi tuổi, nhi nữ song toàn con đàn cháu đống, là người có phúc nhất. Mời bà làm người toàn phúc là lẽ đương nhiên. Lão phu nhân đầu tóc bạc phơ, nét cười in sâu nếp nhăn trên khóe mắt: “Hoàng hậu nương nương, giờ lành đã đến, bái biệt mẫu thân xong lập tức tiến cung.” Cố Diệu gật đầu, nguyên thân không ở đây, Lý thị chính là mẫu thân của nàng, bà có ơn sinh dưỡng với nàng, trong lúc khó khăn nhất đã nhét bạc cứu tế, ơn cứu mạng không thể nào quên. Lý thị đã ngồi ở tiền thính, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía cửa, hôm nay là ngày vui nhưng khi nhìn thấy nữ nhi, trong lòng vẫn không nhịn được mà chua xót. Cố Diệu quỳ xuống trước mặt bà: “Nữ nhi bái biệt mẫu thân.” Giọng nói của Lý thị nghẹn ngào, bà nâng Cố Diệu lên: “Mau đứng dậy, mau đứng dậy…A Diệu, con ở trong cung phải làm một thê tử tốt, cũng làm một hoàng hậu nhân từ, nương ở ngoài cung hết thảy đều an ổn, không cần nhớ đến.” Cố Diệu gật đầu: “Nữ nhi sẽ luôn nhớ về người.” Những thứ mà Lý thị cho nàng đều được hoàn lại, Tĩnh Viễn hầu phủ đã bị niêm phong nên nàng mua một sân viện bên cạnh tướng quân phủ cho bà ấy. Ở gần một chút, sau này thường xuyên gặp mặt. Lý thị nhịn không được đưa tay ôm lấy Cố Diệu, bà vỗ về lưng con gái, sau đó vội lau nước mắt: “Được rồi, đừng để lỡ giờ lành.” Lý thị đưa Cố Diệu ra tận ngoài cửa. Bên ngoài tướng quân phủ, Từ Yến Chu đứng dưới bậc thang, vương tay về phía Cố Diệu. Hỷ bào màu đỏ thẫm thêu ngũ trảo kim long, đầu chàng đội mũ miện và đeo mười hai chuỗi ngọc tảo, vẻ mặt lạnh lùng vốn có nay đã thay bằng ý mừng, ánh mắt nam nhân tràn đầy kinh diễm đang vươn tay về phía nàng. “A Diệu.” Cố Diệu giao bàn tay qua, bọn họ đã ba ngày không được gặp nhau, vừa nhìn thấy Từ Yến Chu trong thoáng chốc nàng nhớ lại căn miếu đổ nát trên đường lưu đày, không khỏi nhìn Từ Yến Chu chuyên chú một hồi lâu. Trước kia đã đẹp, nay còn đẹp hơn. Nàng gọi một tiếng: “Hoàng thượng.” Hầu kết Từ Yến Chu khẽ nhúc nhích, so với những lần nàng gọi tên của chàng, gọi chàng là phu quân hay đại tướng quân đều dễ nghe hơn một tiếng hoàng thượng này, tối nay phải nói cho nàng biết mới được. Tay chàng dùng sức một chút, cảm giác được Cố Diệu cũng đang dùng lực, hai người nắm tay thật chặt khiến chàng vơi đi những căng thẳng vừa rồi. Mấy ngày nay chàng ngủ không ngon, tối hôm qua thức trắng cả đêm, trái tim đập thình thịch liên hồi, đặc biệt là khi đứng đợi ngoài cửa. Chàng nói: “Chúng ta đi thôi.” Trên ngự liễn có tấm rèm che, tuân theo nghi thức xuất phát từ tướng quân phủ, dạo một vòng quanh Trường An sau đó tiến vào hoàng cung. Dân chúng vây quanh hai bên đường, Vân Châu mới lập nên hết thảy đều giản lược, không có cát phục hoa lệ mà chỉ là một màu hồng y đỏ rực nhưng lại muôn phần đẹp mắt, tựa như tiên nhân. Toàn bộ thành Thịnh Kinh ồn ào náo nhiệt, Cấm Vệ quân tận trung cương vị, duy trì trật tự: “Đứng ở đó, hai ngươi, nép vào trong.” Cố Nguyệt dõi theo ngự liễn rời đi, nàng mím chặt môi giật nhẹ tay áo Bạch thị: “Nương, đi thôi.” Bạch thị vẫn không cam lòng, cam tâm thế nào cho được, rõ là thứ trong tầm tay bây giờ người bên cạnh Từ Yến Chu lại đổi thành Cố Diệu, tròng mắt bà ta trở nên đục ngầy, dùng mắt trừng thị vệ một cái rồi tiếp tục giương cổ nhìn về phía trước. Cố Nguyệt: “Nếu người còn không đi, con đi một mình.” Vốn dĩ nàng không muốn đến nhưng lại nhịn không được mà đến đây, nàng muốn nhìn thấy Từ Yến Chu một chút thôi là đủ rồi, Cố Diệu bên cạnh chàng cũng rất tốt, so với trước kia xinh đẹp hơn rất nhiều, khí chất cũng thay đổi. Cố Nguyệt quay đầu muốn đi, tuy Bạch thị không cam lòng cũng chỉ đành chen khỏi đám người quay về, thái độ của bà ta với Cố Nguyệt bây giờ đã tốt hơn một chút: “Nếu chịu nghe lời ta, hiện tại người ngồi trên đó chính là ngươi.” Những người xung quay đều quay đầu lại nhìn Bạch thị, mặt Cố Nguyệt đỏ bừng, nàng xoay đầu đi nói: “Sẽ không.” Trước khi đính thân nàng đã từng gặp Từ Yến Chu, chàng mặc một thân trường bào nguyệt sắc cùng khối ngọc bội thanh lạnh, ánh mắt chàng luôn nhàn nhạt thản nhiên, không hề giống ánh mắt vừa rồi khi chàng nhìn Cố Diệu. Cố Nguyệt không biết cảm giác trong lòng nàng bây giờ là gì, lắc đầu nhắc lại lần nữa: “Sẽ không.” * Ngự liễn đi tới cửa cung, Từ Yến Chu nhéo nhéo bàn tay Cố Diệu. Giữa ngày hè hai người vẫn siết chặt tay nhau, khó tránh khỏi đổ mồ hôi, suốt một đoạn đường vẫn chưa nói với nhau lời nào, Từ Yến Chu chợt hỏi: “Mệt không?” Nàng nhẹ nhàng gật đầu, vẫn ngồi như vậy không hề cử động lộn xộn, mũ phượng trên đầu nặng nề, rõ ràng trước kia gánh muối thạch không cảm thấy mệt chút nào nhưng chỉ đội chiếc mũ này lên nàng đã phải tốn hết sức lực. Từ Yến Chu buông tay ra, sau đó đỡ lấy vòng eo nàng: “Nàng dựa vào ta một lúc.” “Dựa vào đi, không ai thấy được.” Đường tiến vào hoàng cung không còn dân chúng vây quanh, hai bên ngự liễn có rèm che, thị vệ càng không dám nhìn lên. Lúc này Từ Yến Chu không cảm thấy mệt như Cố Diệu. Nàng nghe lời ngả người sang một chút, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nàng nhỏ giọng hỏi: “Chàng mệt không?” “Không mệt, không mệt một chút nào.” Chàng đã mong chờ ngày hôm nay từ lâu, sao có thể mệt. Cố Diệu nhìn phía trước, những bức tường thành hoàng cung trùng điệp, tường đỏ ngói xanh, khung cảnh đoan chính uy nghiêm, tương lai nàng sẽ sống ở nơi này. Buổi đầu dựng nước, mọi thứ đều phải giản lược, đại điển cũng vậy. Ngự liễn rất nhanh đã dừng trước điện Kim Loan, hai người cùng nhau bước xuống, trước đại điện trải một tấm thảm đỏ sẫm kéo dài trên các bậc thềm đá cẩm thạch, bá quan văn võ cầm lụa ngọc trong tay đứng hai bên, cúi đầu không dám nhìn thiên nhan. Từ Yến Chu nắm chặt tay Cố Diệu, đoạn đường này rất dài và con đường tương lai sẽ còn dài hơn. Lễ tấn phong trong các triều đại xưa nay chưa từng có điều lệ tổ chức đồng thời cùng đại điển phong hậu, nhưng giang sơn này Từ Yến Chu tự mình đánh xuống, ai dám nói không. Hai người đi tới trước điện Kim Loan, đối mặt với bá quan, Lễ bộ Thượng thư đứng ra, phía sau hắn là Lễ bộ Thị lang, bưng án, bên trên có hai đạo sắc phong, ngọc tỷ và phượng ấn. Lễ bộ thượng thư mở một trương sắc lệnh, đọc lớn: “Vĩnh khánh một năm hạ bảy tháng, hoàng đế thần thuyền, dám dùng huyền mẫu, chiêu cáo hoàng thiên thượng đế, hậu thổ thần chỉ: Vân Châu thiên hạ, liệt kê từng cái vô cương. Nẵng giả Chu Ninh Sâm, khắp thiên hạ bá tánh không màng, mưu hại công thần, tức giận trí tru, xã tắc phục hưởng. “Thuyền duy không đức, sợ thẹn đế vị, tuân với thứ dân, ngoại cập man di quân trường, thiêm rằng thiên mệnh không thể không đáp, tổ nghiệp không thể lâu thế, tứ hải không thể vô chủ, suất thổ thức vọng, ở thuyền một người.” “Cẩn chọn mồng một tết, cùng đủ loại quan lại đăng đàn, chịu hoàng đế tỉ thụ. Tu phần vùi, cáo loại với đại thần. Duy đại thần thượng hưởng! Tộ với Vân Châu, vĩnh tuy tứ hải.” “Thuận theo thiên mệnh, kí thọ vĩnh xương. Giang sơn thiên địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng huy.” [Dịch nghĩa: “Tháng bảy năm Vĩnh Khánh thứ nhất, hoàng đế thần thuyền, dám dùng huyền mẫu, chiếu cáo thiên hoàng thượng đế, hậu thổ thần linh: thiên hạ Vân Châu không bị ràng buộc. Chu Ninh Sâm ngạo mạn, coi thường dân chúng trong khắp thiên hạ, mưu hại công thần, tức giận trí tru, xã tắc phục hưởng. “Nay quốc gia một ngày không thể không có vua, tuyên với thứ dân và quân vương ngoại quốc, thiên mệnh không thể không đáp, tổ nghiệp không thể chờ lâu, tứ hải không thể không có chủ, trông coi bờ cõi phải có người đứng đầu.” “Kính cẩn chọn một ngày, bách quan tế đàn, cùng đế vương rước ấn. Tu sửa phần khuyết, phong lên đại thần. Ban thưởng công thần! Tạo phúc cho Vân Châu, vĩnh tuy tứ hải.” “Thuận theo thiên mệnh, vĩnh viễn trường tồn. Giang sơn thiên địa đồng lòng, nhật nguyệt chiếu rọi.”] Lễ bộ Thượng thư tuyên đọc xong, tiếp tục lấy xuống một trương khác: “Cố thị du đức, dịu dàng thục đức, nhã nhặn lịch sự đoan trang, sách phong vi hậu, vì thiên hạ chi mẫu nghi, nội hưng tông thất, ngoại phụ trẫm cung, đế hậu cùng thể đồng tâm, sử tứ hải cùng tuân vương hóa, muôn phương cộng ngưỡng hoàng triều.” [Dịch nghĩa: “Cố thị tài đức, dịu dàng thục đức, nhã nhặn lịch sự đoan trang, sắc phong vi hậu trở thành mẫu nghi thiên hạ, nội hưng tông thất, trợ phụ bên ngoài, đế hậu đồng thể đồng tâm để tứ hải đều hướng về một phía, muôn phương cùng chung một hoàng triều.”] (Gà: Thánh chỉ sắc phong phần lớn là từ Hán – Việt, khó lòng dịch sát nghĩa, chỉ đại khái thế này thôi, mọi người chịu khó đọc.) Ngọc tỷ, phượng ấn và thánh chỉ sắc phong, trong làn gió hè hừng hực, phía xa xa tinh kỳ theo gió lay động. Bá quan văn võ quỳ xuống đồng thanh hô lớn: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Thanh âm dày nặng, xuyên thấu trời cao. Từ Yến Chu nhìn thoáng qua Cố Diệu, đuôi mắt nàng vẽ một màu đỏ đậm tựa như phượng hoàng giương cánh, chàng lên tiếng: “Chư vị ái khanh bình thân.” *** Tiếng pháo mừng ở nơi xa, Tô Tuyết Nịnh nhìn về hướng cung đình, bên đó chính là đại điện, từ xa đã nhìn thấy tinh kỳ màu đỏ đón gió phiêu đãng, hết sức vui mừng. Cung nhân nhắc nhở: “Tô thị, thời gian không còn sớm.” Tô Tuyết Nịnh ho khan hai tiếng, sau đó cúi đầu khép lại vạt áo: “Đi thôi.” Rõ ràng đang giữa tháng bảy nhưng tay chân nàng lại lạnh như băng. Ngày ấy để bỏ được đứa nhỏ trong bụng, Tô Tuyết Nịnh đã ăn hoa hồng, nhưng vì nàng phải chờ lâu khiến lượng máu mất quá nhiều, khi thái y chạy đến nơi người đã hôn mê bất tỉnh. Nàng bị tổn thương vào gốc rễ thậm chí không thể đứng dậy. Hoàng thượng và Hoàng hậu nhân từ, cho phép nàng được ở lại trong cung dưỡng bệnh, tuy vậy đến hôm nay muốn đứng dậy cũng tốn rất nhiều sức lực. Có điều, có thể rời khỏi hoàng cung, hết thảy đều đáng giá. Tô Tuyết Nịnh đi về phía trước, nàng không bao giờ muốn quay lại chốn này, nơi đây đối với nàng chính là lồng giam. Nhưng đối với mấy người Từ Ấu Vi mà nói, đây có lẽ là một bầu trời khác. Sắc mặt Tô Tuyết Nịnh trắng bệch một cách đáng sợ, nàng ngồi trên xe ngựa từ cung điện rời đi bằng cửa hông. Đại điển đăng cơ kết thúc, Cố Diệu chuyển đến Vị Ương Cung. Cung nhân đều có nhiệm vụ riêng, cung nữ nhất đẳng tên là Minh Cảnh, mặt tròn mắt to, thập phần thảo hỉ*, một người khác ôn nhu văn tĩnh tên là Cẩn Mộc. (*) Thảo hỉ: vui vẻ, vui mừng, phúc hậu Minh Cảnh tiến lên hành lễ: “Hoàng thượng đã phân phó, nương nương nếu cảm thấy mệt có thể nghỉ ngơi trước.” Cố Diệu vẫn ổn, đi lại không quá mệt mỏi nên nàng đứng lên đánh giá tẩm cung. Đây là lần đầu tiên nàng tới đây, trên tường dán chữ song hỉ đỏ sẫm, trên bàn bày sẵn các đĩa long nhãn hạt sen và động phộng. Cặp nến long phượng trình tường được thắp sáng, ánh nến lung linh, vài giọt nước mắt nến rơi xuống. Khăn trải bàn màu đỏ, tấm rèm màu đỏ, đệm trên giường cũng là màu đỏ, sắc đỏ giăng đầy mọi nơi. Cố Diệu nhìn thấy trên bàn có một chung rượu và một cặp ly ngọc, ngoài ra còn có một một chiếc khăn bằng lụa đỏ và gậy như ý, góc lộ ra đường thêu màu đỏ cam. Minh Cảnh nói: “Nương nương, đây là khăn trùm.” Hỉ phục, khăn trùm, gậy như ý, rất đầy đủ. Cố Diệu thở nhẹ một hơi, nàng đi qua tấm rèm lụa trong nội điện, trên mặt giường la hán được trải một tấm chăn gấm lớn màu đỏ và một đôi gối cùng màu sắp xếp chỉnh tề, nàng ngồi lên giường, bất chợt cảm thấy dưới thân có tiếng động. Cố Diệu đứng dậy xốc tấm chăn lên, sạch sẽ chỉnh tề, nàng tiếp tục nhấc đệm lên phát hiện bên dưới đệm được thả rất nhiều táo đỏ, đậu phộng và long nhãn hạt sen. Nàng thả đệm xuống: “Minh Cảnh, đem khăn trùm tới đây.” Tân nương đều phải ngồi chờ trên giường, nàng cũng nên ở trên giường chờ đi thôi. Đội khăn trùm trên đầu, trước mắt toàn bộ đều là màu đỏ sậm, không còn nhìn được thứ gì khác. Minh Cảnh và Cẩn Mộc nhẹ giọng cho những cung nhân khác lui ra ngoài, không biết phải qua bao lâu, cửa Vị Ương Cung bị đẩy ra. Từ Yến Chu vội vàng xử lý xong công việc tiền triều, lập tức trở về đây. Chàng khép cửa lại, trong điện đặt tảng băng làm mát nên không thấy nóng, thấy ngoại thất không có người liền trực tiếp đi vào nội điện. Vén tấm rèm lên, chàng đã nhìn thấy tân nương tử ngồi trên giường, hô hấp lập tức bị kiềm hãm. Minh Cảnh và Cẩn Mộc quỳ xuống, nói một chuỗi lời cát tường, sau đó Minh Cảnh nâng gậy như ý qua: “Mời hoàng thượng vén khăn trùm cho Hoàng hậu nương nương.” Từ Yến Chu nhận lấy gậy như ý, gạt khăn trùm ra, dẫu đã nhìn thấy Cố Diệu nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy không giống nhau, mỹ nhân cúi đầu, thẹn thùng vô hạn. Cẩn Mộc bưng bầu rượu đến: “Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương xin hãy uống chén rượu hợp cẩn.” Từ Yến Chu ngồi xuống bên cạnh Cố Diệu, chàng cầm hai chén rượu, đưa cho nàng một chén. Nhấp một ngụm rượu nhạt, hai cánh tay tương giao, Cố Diệu ngẩng đầu uống cạn, cổ họng lập tức nóng ran, trên vành ly dính một vết son đỏ, Từ Yến Chu nhận lấy ly trả trở về. Uống xong rượu hợp cẩn hai người lại ăn sủi cảo sống, Minh Cảnh cắt của mỗi người một sợi tóc đen, kết lại cho vào một cái tráp, sau đó buộc góc áo của hai người lại với nhau. Kết tóc làm phu thê, quyến luyến không xa rời. Minh Cảnh và Cẩn Mộc bưng khay lui ra ngoài, Từ Yến Chu nắm chặt lòng bàn tay, sau đó kéo tay Cố Diệu qua: “A Diệu.” Cố Diệu vừa uống rượu xong, sắc mặt đỏ ửng, nàng nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng.” “Đừng gọi Hoàng thượng.” Từ Yến Chu bất mãn: “Gọi phu quân.” Cố Diệu nghe lời gọi một tiếng phu quân, rất ngoan, chọc tim người ta ngứa ngáy, chàng chu đáo hỏi: “Mũ phượng có nặng không, ta giúp nàng gỡ xuống nhé.” “Vậy phu quân giúp thiếp lấy xuống đi.” *** Tác giả có lời muốn nói: Phần lớn thánh chỉ đều tham khảo trên Baidu, là thánh chỉ lúc Lưu Bị đăng cơ. Phong hậu cũng lấy từ Baidu.