Editor: Gà Giang Nhị mệt mỏi ngã lên người các huynh đệ thở hổn hển, gần như lâm vào hôn mê, ánh mắt trống rỗng vậy mà miệng vẫn lầm bầm chửi rủa. Giang Nhất ghé tai sát lại, nghe thấy hắn mắng: “Bạch nhãn lang khốn kiếp, cớ gì các ngươi đều béo tròn thế kia!” “Cũng vì lo lắng cho các ngươi mà ta sụt hơn mười cân, thịt đều rơi hết lên người các ngươi, các ngươi còn trở về làm cái gì…” “Đừng như vậy.” Giang Nhất sờ bả vai gầy yếu của Giang Nhị, thở dài nói: “Đừng như vậy, ngươi nói thế lòng ta rất khó chịu.” Giang Thập Tam cũng ra chiều khẳng định: “Nhị ca, trong lòng bọn đệ đều lo lắng cho huynh, không phải đã về rồi đây ư.” Cảm xúc của Giang Nhị đã bình tĩnh hơn chút, biểu tình vẫn không đổi nói: “Đúng, đúng, lo lắng cho ta, ngươi nhìn xem ngươi trói ta thế nào, muốn làm gì cũng không thể.” Lấy dây thừng trói heo trói người, heo còn không thoát được nói chi là người. Chẳng qua Giang Thập Tam không dám hó hé nửa câu, sợ sẽ bị nhị ca hắn đánh tiếp. Giang Thập Tam: “Nhị ca, chỉ như vậy mới tốt cho cả đệ và huynh, đợi về đến Túc Châu rồi sẽ cởi trói cho huynh.” Giang Nhị cảm giác bị siết đến hoảng, hắn nói: “Đừng, ngươi xách đầu ta qua đó, ít nhất ta còn được làm phó tướng.” Không hẳn, đầu của Chu Tước Vệ chẳng đáng giá một xu. Giang Nhất cau mày: “Ngươi tỉnh táo lại đi, đón ngươi qua đó là để ngươi có những ngày lành, vui vẻ một chút.” “Mau cởi trói!” Giang Nhị quát: “Ngươi cứ trói mấy người lão tứ, có bọn hắn ở đây ta sẽ không chạy.” Chung quy Chu Tước Vệ vẫn yêu thương huynh đệ của mình, Giang Nhất nghĩ một hồi, quyết định tháo dây thừng ra. Giang Nhị xoa cánh tay bóp bả vai, theo bản năng sờ ngực, bên trong trống rỗng, hắn hỏi: “Lệnh bài cùng con dấu của ta đâu?” Giang Thập Tam: “…Sợ huynh bị cấn người nên giữ giùm huynh.” “…” Thứ đó có hay không cũng không còn quan trọng, Giang Nhị ngồi xuống thở dài hỏi: “Những người khác thì sao?” “Tam ca ngồi xe ngựa phía sau, canh chừng mấy người Thập ca.” Giang Thập Tam đáp: “Nhị ca, sao huynh gầy thế này, ta nhìn mà đau lòng.” Nói ra thì rất dài, mấy ngày nay Giang Nhị chưa có một đêm nào ngủ ngon giấc. Từ lúc Cố Thừa Lâm và Tô Uẩn Chi mất tích, Hoàng thượng sợ tiếp tục có thêm đại thần nào đó biến mất, hạ lệnh cho bọn họ ngày đêm trông giữ. Trên danh nghĩa thì bảo vệ, nhưng thực chất là đang giám sát. Hơn nữa, vì Hoàng thượng không còn tin tưởng bọn họ nên đã đưa rất nhiều người mới người nhập vào, còn mười một người cũ bọn họ phải làm việc này. Ăn không ngon, ngủ không yên, còn phải lo lắng mấy người Giang Nhất ở trong tay Từ Yến Chu có gặp bất trắc gì hay không. Kết quả thì sao, tất cả đều sống rất tốt, để lại mấy huynh đệ bọn hắn ở lại Thịnh Kinh sống dở chết dở. Thật chẳng biết học được hành vi cướp giật ở chỗ nào, lục soát cả vật tư. Chỉ tại Giang Nhất không còn cách nào khác, lấy đồ rồi thì hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu. Nói sơ qua mấy việc trên đường trước, đến được Túc Châu là tốt rồi. Giang Nhị: “Đến Túc Châu?” Giang Nhất gật đầu: “Đúng vậy, từ Tấn Châu có một con đường nhỏ, ngồi xe ngựa suốt đêm hai ngày sau sẽ đến.” “Không thể đi, Hoàng Thượng đã phái thừa tướng đại nhân đi Tương Dương chiêu hàng, nếu muốn đi, cũng phải đưa thừa tướng cùng người nhà của hắn đi theo.” Dù sao thêm một người cũng là thêm, bớt một người cũng không ít đi. Vốn dĩ Giang Nhị đã muốn âm thầm bảo vệ an toàn cho thừa tướng và người nhà của hắn, nếu đi phải cùng đi. Giang Nhất: “Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy, một nhà thừa tướng mấy chục miệng ăn, mang thế nào được, ngươi muốn chết ở chỗ này sao?” Đây không phải việc nhỏ, một khi bị phát hiện nhất định phải chết. Giang Nhất: “Mau chóng trở lại Túc Châu bẩm báo với đại tướng quân.” Có đại tướng quân ở đây, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách. * Thịnh Kinh, một chiếc xe ngựa lớn đang đứng dưới cổng thành. Thừa tướng đã thu dọn xong đồ đạc, chỉ mang theo một cái bọc nhỏ chứa quần áo bên trong và mấy viên dược hoàn. Người hộ tống thừa tướng đến Tương Dương nói: “Thừa tướng đại nhân, nên khởi hành thôi.” Đã ăn bổng lộc vua ban, ông nên đến Tương Dương, nếu có thể phá giải hiểu lầm tất nhiên sẽ rất tốt. Chẳng qua, bát nước đã hắt đi khó mà lấy lại. Xe ngựa lung lay thoáng động, đi được một đoạn đường lão thừa tướng liền kêu than đau nhức. Hỏi đau chỗ nào, lão thừa tướng nói: “Đau eo, tuổi lớn toàn thân bệnh tật, ngươi không cần phải để ý ta làm gì, đi đường quan trọng hơn, ta có đau cũng không chết được.” Thị vệ: “…” Không dẫn đại phu theo, thị vệ chỉ đành đưa ông đến trấn gần nhất tìm đại phu xem qua. Chẩn mạch kê thuốc mỡ xong, đi thêm nửa ngày thừa tướng tiếp tục kêu đau: “Ngực ta đau quá, tuổi lớn một thân bệnh tật, đừng quan tâm tới ta, đi đường quan trọng hơn.” Lão nhân gia hơn sáu mươi tuổi, vốn nên yên tâm ở nhà an dưỡng tuổi thọ, kết quả phải chịu vất vả đường xa. Thị vệ: “Ngài đừng kêu nữa, ta lập tức đưa ngài đến tiệm thuốc.” Vào tiệm thuốc, kê ngay một đơn tức ngực khó thở. Đi thêm nửa ngày nữa, lão thừa tướng ôm chân kêu đau: “Không sao không sao, ta chỉ rên hai tiếng thôi không cần để ý đến ta, đi đường mới quan trọng.” Thị vệ vốn không muốn quản, nhưng tâm chẳng đành lòng, vì thế lại tiếp tục đưa ông đến tiệm thuốc. Đến tiệm thuốc thị vệ nói: “Kiểm tra toàn thân trên dưới một lượt xem, có chỗ nào cần cứ kê thuốc.” Thế mà lúc này chẳng có chỗ nào đau đớn. Đến lúc đi thêm nửa ngày đường, thừa tướng lại nói đau thắt lưng: “Đại phu kia y thuật chẳng ra gì, thôi bỏ đi, không cần để ý đến lão già này làm gì, đi đường…” Thị vệ: “…Ta đưa ngài đến tiệm thuốc.” * Giang Nhất ra roi thúc ngựa chạy về, chỉ hai ngày đã đến Túc Châu. Chu Tước Vệ bị trói cả đoạn đường, vào tận quân doanh mới được thả ra, vất vả hai ngày đến một chút lực cũng không còn. Ít ra Giang Nhị vẫn khá hơn một chút, tuy vậy tâm trạng khi đối mặt với Từ Yến Chu vẫn hơi phứa tạp, nên đã sớm tránh đi. Mấy người Giang Nhị chưa thể đưa vào quân doanh, đành phải đi theo Lưu Vĩ Trạm làm đủ thứ việc. Giang Nhị cảm thấy trống rỗng, không làm gì mà cũng không biết phải làm gì. Ngay sau đó, Lưu Vĩ Trạm tìm cho hắn một công việc, quét chuồng gà, học cách ủ phân của người dân địa phương. Giang Nhất: “…Tại sao phải làm việc này?” Lưu Vĩ Trạm khó chịu nhìn hắn: “Làm cái này thì sao, muốn đất trong lều giữ ấm màu mỡ, sang mùa xuân gieo hạt tươi tốt, cái gì cũng phải tốt, không muốn làm thì cút về.” Khóe môi Giang Nhị giật giật: “…Chỉ hỏi có một câu, chưa nói sẽ không làm, ngươi..các ngươi đều khỏe như thế à?’ Giang Nhị đánh giá Lưu Vĩ Trạm phát hiện hắn khỏe hơn trước kia rất nhiều, mặt cũng tròn mây mẩy. Lưu Vĩ Trạm ho khan một tiếng: “Khá được, ăn ngon làm nhiều tất khỏe mạnh, ngươi cứ làm việc chăm chỉ cũng sẽ như vậy.” Hắn còn việc khác không rảnh tán phét cùng bọn họ, Lưu Vĩ Trạm đi vào quân trướng. Trong quân trướng, mọi người đều tập trung ở đây. Giang Nhất báo việc thừa tướng muốn tới Túc Châu: “Thừa tướng tới chiêu hàng.” Chiêu hàng hay chủ động đầu hàng cũng đồng nghĩa với việc, tất cả binh tướng trong tay sẽ biến thành tù binh, riêng Từ Yến Chu là đầu lĩnh phản tặc, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt. Người xưa vốn có câu, thắng làm vua thua làm giặc. Lưu Vĩ Trạm quát tháo: “Chiêu hàng! Tại sao phải đầu hàng? Ta đây cũng muốn đến Thịnh Kinh chiêu hàng!” Từ Yến Chu: “Ngươi biết bây giờ thừa tướng đang ở chỗ nào không?” Đang trên đường. Giang Nhất thật sự không biết thừa tướng đã đi đến chỗ nào, từ Thịnh Kinh đến Túc Châu dù ngồi xe ngựa cũng phải mất mười ngày. Ngay lúc này có lẽ mới đến Dự Châu. Từ Yến Chu: “Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, các ngươi cứ về trước đi.” Đã có người đến chiêu hàng, có thể bọn họ sẽ phải xuất binh bất cứ lúc nào, miễn không ai bị thương là được. Vấn đề quan trọng là phải giữ được thừa tướng, sau đó mới xuất binh. Lão thừa tướng tuổi tác đã cao không chịu được nhiều vất vả, chẳng may có kẻ lợi dụng lão thừa tướng ép hắn lui binh, Từ Yến Chu không thể chỉa mũi giáo về phía người đã từng là thầy của chàng. Biện pháp này của Hoàng thượng quả nhiên hữu dụng, đủ khiến Từ Yến Chu tiến thoái lưỡng nan, có thừa tướng ở đó, chàng thật sự bị đẩy vào thế bí. Cố Diệu suy nghĩ rồi nói: “Di hoa tiếp mộc*.” Di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây) nguyên là tên một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật. Từ Ấu Vi tiếp lời: “Treo đầu dê bán thịt chó.” Những nét vẽ điêu luyện của Từ Ấu Vi gần như có thể khiến người ta thay đổi diện mạo, cải trang một người thành thừa tướng không chỉ an toàn mà còn có thể mai phục trước ở Tương Dương. Sở Hoài xung phong: “Ta sẽ giả làm thừa tướng.” Sở Hoài làm Thống lĩnh ngự lâm quân có hiểu biết tương đối với thừa tướng. Chiều cao của hai người cũng xấp xỉ nhau, biểu cảm nét mặt nhớ được vài phần, theo ý kiến của Từ Ấu Vi, Sở Hoài là người thích hợp nhất. Từ Ấu Vi: “Ca, muội sẽ đi cùng Sở Hoài.” Có người tình nguyện xông pha chiến trường phía trước, cũng sẽ có người ở phía sau chống đỡ mọi việc. Từ Ấu Vi cảm thấy nàng có thể làm được, nàng đã không còn là Từ Ấu Vi của trước kia, nhất định nàng sẽ làm tốt. Tráo đổi thừa tướng là hành động rất mạo hiểm, chẳng một ai có thể đảm bảo sẽ không bị phát hiện, nhưng dưới tình huống hiện tại đây là biện pháp tốt nhất. Từ Yến Chu đồng ý: “Mọi việc đều phải cẩn trọng. Trong mắt ta, tính mạng của muội quan trọng nhất.” * Giữa tháng hai sắc trời trở nên ấm áp, Sở Hoài và Từ Ấu Vi dẫn người đến Thịnh Kinh, cuối cùng tìm được thừa tướng ở Dự Châu. Lão thừa tướng tinh thần sảng khoái bước ra khỏi tiệm thuốc, trái ngược hẳn vẻ mặt mệt mỏi phờ phạc của thị vệ bên cạnh. “Quả nhiên đại phu ở Dự Châu vẫn tốt nhất, chân, tay cả eo của ta đều hết đau luôn.” Thị vệ gượng cười đáp: “Vậy thì tốt, chúng ta có thể đi Tương Dương được rồi.” Mấy người Từ Ấu Vi đang ẩn nấp gần đó, Từ Ấu Vi thầm nghĩ, thực sự có thể đi Tương Dương được rồi. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.] Thừa tướng chỉ dẫn theo một tên sai vặt trẻ tuổi, còn tám hộ vệ ẩn thân trong bóng tối cách đó không xa thì chẳng có mấy ai biết được. Nếu muốn tráo đổi một cách thần không biết quỷ không hay, nhất định phải chọn được thời cơ tốt nhất. Ban đêm, Từ Ấu Vi cải trang cho Sở Hoài, biến một nam nhân hào hoa phong nhã thành một ông già sáu mươi tuổi. Mặc dù đây không phải gương mặt của Sở Hoài, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ già đi của hắn. Trong tương lai, nàng và hắn sẽ ở bên cạnh nhau thật lâu. Từ Ấu Vi hóa trang biến bản thân thành người hầu. Tên sai vặt mặt mày thanh tú, hô lên một tiếng với Sở Hoài: “Đại nhân.” Sở Hoài không được tự nhiên cho lắm: “Nàng…Đừng gọi ta như vậy.” Hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Ấu Vi. Từ Ấu Vi trêu ghẹo: “Nhưng tiểu đồng kia gọi thừa tướng như vậy mà.” Sở Hoài: “Đều tại ta, là ta…” Do hắn suy nghĩ lung tung, hiểu sai ý của nàng. Từ Ấu Vi không nhịn được bật cười, cười xong nàng nghiêm túc nói: “Sở Hoài, lúc tráo đổi chúng ta nhất định phải cẩn thận, nhất định phải sống.” Nàng chân thành nói tiếp: “Nếu xảy ra chuyện gì, huynh phải thương lượng với ta trước, không được tự mình quyết định, ta, ta không muốn chưa thành thân đã phải thủ tiết.” Tay chân Sở Hoài chẳng biết phải đặt vào đâu: “Ấu Vi.” Đây là lần đầu tiên Sở Hoài gọi tên Từ Ấu Vi, ở trước mặt người ngoài hắn vẫn luôn gọi nàng là Từ cô nương hoặc Từ tiểu thư. Khi ở riêng với nhau, Sở Hoài không dám nhìn thẳng, chỉ gọi nàng là Từ cô nương. Sở Hoài nói: “Đợi chúng ta trở về, ta sẽ đến nhà nàng xin cưới.” Từ Ấu Vi bĩu môi: “Ta là một bảo bối may mắn trong nhà, ca ta hận không thể nuôi ta cả đời, không phải huynh nói muốn cưới là cưới được.” Sở Hoài đương nhiên biết rõ điều đó. Nhưng nếu Lư thị và Từ Yến Chu không đáp ứng, hắn sẽ đi cầu cạnh Cố Diệu giúp đỡ, chỉ cần Cố Diệu đồng ý mọi việc sẽ được quyết định, hắn nhất định phải cưới được Từ Ấu Vi. Sở Hoài: “Ta vẫn cứ cầu hôn, cho đến khi nhận được sự đồng ý mới thôi.” Rạng sáng. Bọn họ bám theo cỗ xe ngựa hộ tống thừa tướng ra khỏi Dự Châu, đến đầu Lĩnh Nam thừa tướng bắt đầu kêu đau đớn. Bước vào tiệm thuốc, lão thừa tướng làm mình làm mẩy muốn đi vệ sinh, trong nháy mắt cuộc tráo đổi đã hoàn thành. Lặng yên không một tiếng động, Sở Hoài cùng Từ Ấu Vi ở lại tiệm thuốc còn lão thừa tướng đã cùng tiểu đồng của ông, ngồi trên chiếc xe ngựa khác chạy về Túc châu. Không còn lão thừa tướng chặn ở giữa, Từ Yến Chu xuất binh không cố kỵ. Từ vết xe đổ ngày trước, Trấn Viễn Hầu quyết tâm tử thủ thành Tương Dương. Đại bộ phận binh mã đều dồn vào bên trong thành, rất khó để tấn công. Từ Yến Chu nghiêm túc đánh giá bản đồ thành trì, phía đông Tương Dương là Uyển Thành, phía tây là Tấn Châu. Từ Túc Châu đến Uyển thành phải đi qua một đoạn đường núi, còn đến Tấn Châu phải băng qua một con sông. Nếu công phá hai thành Tấn Châu và Uyển Thành cùng một lúc, sau đó tấn công từ ba hướng, Tương Dương tất sẽ bại. Từ Yến Chu đưa ra quyết định, nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, sau đó chia ra làm hai con hướng, tiến quân vào Tấn Châu và Uyển Thành. Năm vạn binh mã của Đại Sở đều tập trung trong thành Tương Dương, hơn một vạn người canh giữ ở tống quân đình (đài theo dõi), binh mã ở hai nơi Uyển Thành và Tấn Châu cộng lại chưa tới hai vạn. Bảo vệ được Tương Dương nhưng mất hai tòa thành bên cạnh chỉ trong một đêm, hai vạn binh mã chỉ còn lại một vạn. Sau lưng Trấn Viễn Hầu đổ một lớp mồ hôi, gió xuân thổi qua lạnh thấu tim gan. Lần này thật sự không còn cách nào để giải thích được nữa. Thần sắc phó tướng cũng không tốt lắm, hắn nói: “Tướng quân, may mắn vẫn còn binh mã, chỉ cần người còn tất sẽ thủ được thành.” Sắc mặt Trấn Viễn Hầu trắng như tờ giấy: “Bọn chúng tấn công từ ba hướng, chúng ta phải chia làm ba đường, tướng sĩ trấn giữ mỗi tòa thành không đến ba vạn, còn Từ Yến Chu có bao nhiêu người, gần năm vạn người, ngươi nói nên đấu lại Từ Yến Chu bằng cách nào…” Mười vạn đã không đánh tháng nổi ba vạn binh, sẽ còn lại bao nhiêu tướng sĩ hướng về triều đình đây. Trấn Viễn Hầu lau mồ hôi trên trán: “Viết thư cho Hoàng Thượng, xin cấp viện binh.” Quân doanh Kinh Giao ở Thịnh Kinh vẫn còn binh mã, bảo vệ được Tương Dương rồi nói. Phó tướng ngần ngừ nói: “Nếu như vẫn muốn giữ lại binh mã trấn thủ kinh thành…Chưa biết Hoàng thượng có ý định phái viện binh đến hay không.” Trấn Viễn Hầu cười khổ: “Lỡ như thật sự không thể giữ được Tương Dương, chúng ta chỉ còn nước đem đầu đến gặp Hoàng thượng.” Sau khi đánh bại Uyển Thành và Tấn Châu, Từ Yến Chu hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn, phái binh trấn thủ cửa thành, phòng ngừa quân địch đột nhiên tấn công. Bá tánh hai thành vẫn còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, khi tỉnh táo lại, lời khai đã được dán khắp bảng bố cáo, giấy trắng mực đen, dấu tay đỏ xác nhận, từng câu từng chữ được viết rõ ràng rành mạch. Dân chúng xem xong lòng đầy căm phẫn, đại tướng quân đã chịu gian khổ, chịu vất vả, bọn họ phải ủng hộ đại tướng quân. Trong nhà tích cóp được thứ gì tốt đều lấy ra, tặng hết cho đại tướng quân. Từ Yến Chu dẫn người đi kiểm kê kho lương, cùng hộ tịch của dân chúng. Đồng thời tiếp quản quân kho, trấn an bá tánh. Đến ngày hai mươi bốn tháng hai, trời rất ấm áp. Cỏ non trên mặt đất đã mọc lên rất dài, cành liễu cũng lộ ra lá non. Hạt giống trong lều giữ ấm ở Túc Châu và Vân Thành đã mọc mầm, phát triển mạnh mẽ, đầy sức sống. Những chú gà con và heo con lớn lên từng ngày, heo con béo ú trắng trẻo, gà con đã thay lông, ban đầu chỉ nhỏ bằng bàn tay, còn bây giờ đã lớn gấp đôi. Cảm giác được tận mắt nhìn chúng lớn lên thật tốt, chẳng qua vẫn chưa đẻ trứng được, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, còn phải tốn lương thực nuôi chúng mỗi ngày. Lưu Vĩ Trạm chỉ đành ngóng trông bọn chúng lớn khỏe mạnh mập mạp, như vậy mới có thịt gà và thịt heo thật ngon để làm thịt. Công phá thành xong tiếp tục mua heo và gà, một đầu heo con hai tám văn, gà con vẫn ba mươi văn một con, cho nên hắn mua rất nhiều. Ấy vậy mà, mua nhiều bao nhiêu cũng không lấp đầy sự trống rỗng trong lòng Lưu Vĩ Trạm, nhất là khi thấy những khoanh tròn trên bản đồ Tương Dương. Hắn đã định xong nơi nuôi heo nuôi gà, kết quả mục tiêu công phá lại không phải thành Tương Dương. Từ Yến Chu hành quân vẫn luôn thận trọng, sau khi phá được hai thành, chàng muốn nuôi binh trước sau đó mới tấn công. Hiện tại binh mã đều tập trung canh giữ thành Tương Dương, Cố Diệu mượn người ở chỗ Từ Yến Chu đến tống quân đình ở ngoại thành cách Tương Dương không xa. Nhìn đoàn binh mã đang tiến gần, tim Trấn Viễn Hầu như muốn nhảy lên cổ họng. Quân do thám cách nửa giờ lại chạy về báo một lần. “Cách Tương Dương còn hai mươi dặm đường.” “Còn mười lăm dặm.” “Tướng quân, bọn họ đến tống quân đình.” Từ tống quân đình vào thành Tương Dương khoảng mười lăm dặm, Trấn Viễn Hầu ra lệnh: “Điểm binh.” Qua thêm nửa canh giờ, quân do thám đến báo: “Tướng quân, bọn họ dừng chân ở tống quân đình.” Đóng trại ở tống quân đình, đây là muốn bức thành ư? Sau nửa canh giờ, quân do thám trở lại báo: “Tướng quân, quân địch vẫn chưa dựng trại, bọn họ, bọn họ cầm lưới đánh cá, lại còn lội xuống hồ mò cá…” Quân do thám không dám đến gần, chỉ dám đứng nhìn từ xa, một đám tướng sĩ canh giữ tống quân đình, sau đó có người ngồi thuyền thả lưới đánh cá. Lúc ấy đã vào giữa trưa lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, những vệt nắng dài thả xuống trên mặt hồ, nhuộm nước hồ thành màu vàng lóng lánh, mấy con cá được đánh từ dưới nước lên, phơi cái bụng trắng sáng lấp lánh như ánh bạc. Mấy người tay to tay dài bắt cá thả vào thùng, đưa một thùng về Túc Châu trước. Băng trên mặt hồ đến cuối tháng hai đã tan gần hết, tuy nước hồ vẫn còn lạnh nhưng lòng người thì nóng ấm. Đại tướng quân nói rồi, buổi tối ăn cá, nếu có nhiều cá mọi người sẽ có thịt để ăn. Nghĩ thôi cũng thấy ứa nước miếng. Quân do thám chứng kiến cảnh bắt cá náo nhiệt, tuy vẫn còn sống nhưng không khỏi nuốt nước miếng thòm thèm. Tối nay bọn họ ăn những món cá chế biến như thế nào nhỉ, hấp chiên hay là kho… Quân do thám ôm bụng đói trở về báo cáo tin tức cho Trấn Viễn Hầu. Trấn Viễn Hầu như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu: “Có nhiều cá không?” “Rất nhiều.” Lúc hắn đến đã đánh được hơn mười thùng, chưa biết còn đánh thêm được bao nhiêu. Trấn Viễn Hầu khẽ thở dài: “Tiếp tục theo dõi.” Có tướng sĩ bảo vệ bên cạnh, Cố Diệu yên tâm đánh cá. Sau mùa đồng cá không béo lắm, cá lớn để kho còn cá nhỏ làm sạch, tẩm bột mì chiên trong dầu nóng, vừa giòn vừa thơm. Các loại cá đánh bắt được có trắm cỏ, cá mè hoa, chép bạc, cá trích. Cá trích chiên giòn lên sau đó hầm với đậu phụ, chỗ còn lại tiếp tục chiên, xong đem đi kho như vậy mới ngon. Nhiều người làm sạch cá rất nhanh, cá lớn cắt khúc cho vào chảo dầu chiên đến khi chín vàng. Lấy nước hầm xương sườn làm nước dùng, sau đó thả khối cá vàng ruộm vào hầm chung trên lửa lớn, rất nhanh đã dậy mùi thơm. Cá trích chiên sơ qua, sau đó ninh với đậu phụ, nước canh ngả màu trắng sữa tươi ngon, thơm nức mũi. Tuyệt nhất là món cá nhỏ chiên giòn, cắn một miếng giòn tan trong miệng, rắc thêm một chút muối tiêu lên trên, đứng từ xa cũng nở cánh mũi. Một nồi to canh cá, cá kho và canh cá trích, mỗi người ăn cùng với một cái bánh to, hương thơm thoang thoảng bay đi theo hướng gió nam, các tướng sĩ thi nhau cười ha ha: “Không cho ăn thì cho bọn hắn ngửi cũng được.” “Bánh bao hấp này ngon quá, thơm hơn bánh bao hấp thông thường.” “Chậc, đợt này đánh thắng Tương Dưởng rồi ta sẽ rắc bột lên hồ cá, ăn như vậy mới đã ghiền.” Cả đám người ăn uống thỏa thuê, Lưu Vĩ Trạm phun ra một khúc xương, nói với Giang Nhị: “Ngươi ăn chậm thôi, coi chừng hóc xương.” Giang Nhị: “Đừng có rủa ta, còn lâu mới hóc.” Nói chuyện gián đoạn bữa cơm, đừng hòng nói chuyện với hắn. * Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon. Từ Yến Chu: Từ Ấu Vi, muội xem những lời muội nói có giống người không? Từ Ấu Vi: Đó là vì ca ca luyến tiếc không muốn gả muội ra ngoài!.