Mỗi người trong đời đều muốn kiên trì một vài chuyện. Giang Tam kiên trì muốn bốc thăm, cho dù huynh đệ cũng không thể, đều là lần đầu tiên làm người, tại sao bắt hắn phải trở về? Đang làm người thật tốt, có ai muốn thành ma? Trở lại Thịnh Kinh chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt, đế vương giận dữ máu chảy vạn dặm, Giang Tam cũng không biết được thứ gì đang chờ hắn ở Thịnh Kinh. Ở lại thì khác, có thịt ăn còn có thể trồng đậu mầm, hắn không muốn liếm máu trên lưỡi đao. Nhà tù có nhiều rơm rạ, bẻ cọng rơm thành tám ngắn một dài, người nào rút được thăm dài kia liền về Thịnh Kinh. Mỗi người rút một que thăm, Giang Thập Tam nhìn trước: “Ta là ngắn!” Giang Nhất mở ra, vừa nhìn thấy trên mặt lập tức lộ ra vui mừng: “Ai, ta cũng là ngắn, lão Tam của đệ dài hay ngắn?” Tất cả đều là ngắn, tám người đồng loạt nhìn về phía Giang Tam. Giang Tam nhắm mắt lại, cọng rơm dài nằm trong lòng bàn tay hắn. Giang Tam nghiến răng nói: “Không tính, cái này không tính!” “Sao lại đổi ý rồi, ngươi như vậy…Lần tới ai rút được dài cũng sẽ đổi ý đó.” “Không có quy tắc không làm nên bản sự, nếu ngươi còn như vậy thì để lao đầu đến đây phân xử đi.” Giang Tam khó chịu gãi đầu, chín người, tại sao chỉ có mình hắn là xui xẻo. Giang Nhất mở miệng an ủi: “Đệ có thể trở về cũng tốt, đây là ân sủng của Hoàng thượng.” Giang Tam ngẩng phắt đầu lên, thần sắc nghiêm nghị: “Cái ân sủng này cho huynh huynh có muốn không?” Chỉ một mình hắn gánh chịu tất cả sự tức giận. Tất nhiên Giang Nhất không muốn, an ủi kiểu này cũng không tốt lắm, hắn chỉ có thể bù đắp cho huynh đệ của mình ở phương diện khác. Ví như lúc ăn cơm sẽ nhường cho Giang Tam nhiều hơn một chút, chuyện hắn có thể làm cũng chỉ có những thứ này. Giang Tam hỏi: “Ta ăn cơm trảm hay gì, ăn xong bữa này liền không có bữa sau hả?” “Ngươi không thích ăn thì trả đây!” Giang Nhất muốn gắp miếng sườn về: “Cút cút cút!” Giang Tam tàn nhẫn nhanh tay nhét miếng sườn bỏ vào miệng: “Huynh cút đi, đừng có mà đụng vào ta.” Không biết ngày nào hắn mới được thả về, nếu trở về hắn sẽ tận chức tận trách bảo hộ hoàng thượng thật an toàn. Một lần chờ chính là bảy ngày, trong bảy ngày này Giang Tam đều phải trôi qua trong giày vò. Ví như đang ăn cơm ngon canh ngọt, sau đó hắn chợt nhớ đến việc mình phải về Thịnh Kinh, thịt cũng không còn thơm nữa. Buổi tối gặp ác mộng thấy cảnh máu tươi đầm đìa, dọa hắn giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm. Nhất định phải ăn thêm hai bát cơm mới có thể hòa hoãn lại. Đúng là cơm tù ngày càng tốt, nhưng hạn chế số lượng, mỗi người chỉ được một bát không hơn không kém. Vì vậy, Giang Tam đều giành lấy từ bát của huynh đệ. Đến ngày thứ bảy, Cố Diệu vào nhà lao: “Sở Hoài, đi ra.” Chu Ninh Sâm muốn Sở Hoài. Chu Ninh Sâm không cần Chu Tước Vệ mà điểm mặt đòi Sở Hoài, đổi hắn lấy Lý thị. Hắn không quá để ý đến một nữ nhân, theo hắn, cho dù Lý thị có đến Vân Thành hay không, kết cục cuối cùng đều như nhau. Nhưng nếu không có việc này, căn bản Chu Ninh Sâm cũng không nhớ còn có một người là Lý thị. Một người phạm sai lầm, một người tự gánh chịu không liên quan đến người khác, nếu Lý thị lựa chọn đến Vân Thành gặp nữ nhi, sẽ tự chịu trách nhiệm với lựa chọn đó. Về phần đổi ai, Chu Ninh Sâm suy nghĩ thật lâu, quyết định đổi lấy Sở Hoài. Lòng hắn từng hoài nghi Sở Hoài ngầm giúp người nhà Từ gia, nhưng sau đó, Giang Thập Tam tận mắt chứng kiến Sở Hoài bị bắt, nghi ngờ trong đáy lòng Chu Ninh Sâm liền tan biến. So với Chu Tước vệ thì võ công của Sở Hoài cao hơn, Thịnh Kinh không thể thiếu thống lĩnh Ngự lâm quân, mà Chu Tước Vệ thì vô số người. Không có Giang Nhất Giang Tam, còn có Giang Nhị Giang Tứ, sau này cũng sẽ có người thay thế vị trí của Giang Nhất. Chu Ninh Sâm đổi sở Hoài vì muốn hắn bảo vệ sự an toàn cho hoàng hành. Giang Tam đã chuẩn bị xong tất cả, kết quả lại không phải hắn. Hắn có chút khiếp sợ, lại có chút mừng thầm, thật là quá tốt, Sở thống lĩnh trở về không còn gì tốt hơn. Nếu có thể thông báo cho hắn biết sớm một chút thì còn tốt hơn nữa. Hắn thấy Sở Hoài không có chút bất mãn nào, có lẽ trong lòng đã nghĩ đến chuyện trở lại Thịnh Kinh từ lâu. Sở thống lĩnh thật đáng mặt nam nhi, thật khác biệt. Nhưng Giang Tam vẫn bày ra dáng vẻ tiếc hận cùng khổ sở: “Trong lòng Hoàng thượng, bọn ta còn không bằng Sở Hoài sao?” Cái ân sủng này cho Sở Hoài không còn gì tốt hơn, Sở Hoài yên tâm đi, nơi này còn có bọn hắn. Cố Diệu dẫn Sở Hoài ra khỏi địa sao, ở trong tù một thời gian dài, đột nhiên đi ra có chút không kịp thích ứng. Hắn nheo mắt lại, cách đó không xa một thiếu nữ dung nhan xinh đẹp đang đứng, là Từ Ấu vi. Nàng nhấp môi, chớp mắt nhìn Sở Hoài một cái rồi nói: “Sở Hoài, huynh nhất định phải sống.” Sở Hoài gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ hy vọng Từ Ấu Vi có thể bình an vui vẻ, trường mệnh vô ưu. Tất cả những thứ nàng không thích sẽ không đến quấy rầy nàng. Hắn còn muốn ở bên cạnh nàng. Sở Hoài: “Ta sẽ cẩn thận…sẽ nhanh chóng trở về.” Sống mũi Từ Ấu Vi cay cay, nếu không phải vì nàng Sở Hoài cũng không cần phải mạo hiểm như vậy, hắn làm thống lĩnh ngự lâm quân…sau này thăng quan tiến chức, tiền đồ sáng lạn. Nhưng vì lòng tham mà nàng giữ hắn ở lại một lần, liền muốn giữ hắn cả một đời: “Ta chờ huynh.”. Truyện chính ở ~ TrùmT ruyện. C OM ~ Đầu óc Sở Hoài trống rỗng, hắn cứng ngắc khẽ gật đầu, lần sau quay lại hắn còn muốn mang thêm chút đồ cho Từ Ấu vi. Sở Hoài đi tới tiền sảnh, Từ Ấu Vi kéo tay hắn lại: “Huynh ở Thịnh Kinh không được nhìn cô nương khác, một chút cũng không được.” Tất nhiên Sở Hoài sẽ không nhìn, ai cũng không. Cố Diệu thở dài trong lòng, để Sở Hoài trở về thật sự tốt hơn Chu Tước Vệ rất nhiều. Mặc dù không biết làm cách nào để khiến Chu Ninh Sâm hết nghi ngờ, nhưng nàng cảm thấy ông trời đang hướng về phía họ. Từ khi nàng xuyên đến đây, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Cố Diệu liếc sang phía Từ Yến Chu, chàng cũng đang nhìn nàng, hai người đối mắt mỉm cười, cả nhà đều đi tiễn Sở Hoài. Ra khỏi Vân Thành, thúc ngựa chạy tới Túc Châu. Phúc Lộc dùng một chiếc xe ngựa đưa Lý thị tiến vào Vân Thành, hắn nói với Sở Hoài: “Sở thống lĩnh, Hoàng thượng lệnh cho ngươi lập tức hồi kinh.” Sở Hoài: “Ta lập tức trở về.” Phúc Lộc chột dạ, ở trong nhà lao mấy ngày chắc hẳn không dễ chịu, có lẽ còn chịu hình phạt. Không được nghỉ ngơi đã phải liên tục ngồi tàu xe mệt nhọc trở về Thịnh Kinh, chỉ mong trong lòng Sở thống lĩnh không có vướng mắc. Mấy ngày nay Phúc Lộc không ở Thịnh kinh, nhưng cũng biết Hoàng thượng đang nổi nóng. Hắn ngẩng đầu quan sát Sở Hoài, chỉ thấy Sở Hoài không có mệt mỏi, chẳng qua đã lâu ngày không thấy mặt trời nên sắc mặt tái nhợt hơn bình thường. Trái lại, hắn phải chạy tới chạy lui, mắt thường cũng có thể thấy được sự biến đổi. Phúc Lộc: “Quả nhiên Sở thống lĩnh không giống thường nhân.” Sở Hoài chẳng thèm để ý tới hắn, thúc ngựa chạy về Thịnh Kinh. Tới lui mất nửa tháng, lúc Sở Hoài về đến Thịnh Kinh đã ra tháng giêng. Thời tiết ấm áp, không ít thiếu nữ khuê các ra ngoài du ngoạn, vén màn xe liền thấy kỵ mã màu đỏ mận cao lớn, người cưỡi trên ngữa cũng cao thêm hai phần. Cố Nguyệt liếc mắt hai cái liền thả rèm xe xuống. Cố Nguyệt: “Hồi phủ.” Vừa rồi đến một yến hội thưởng hoa trong phòng ấm, rõ ràng sắc hoa đẹp mắt nhưng Cố Nguyệt không có tâm tình ngắm hoa, yến hội chưa kết thúc nàng đã rời đi. Về đến Tĩnh Viễn Hầu phủ, Cố Nguyệt trực tiếp đi vào chính viện. Nha hoàn trong phủ nối đuôi nhau đi theo, ngay ngắn trật tự. Hoàng thượng muốn đem Lý di nương đến Vân Thành, chỉ là một di nương dù sống hay là chết cũng không quan trọng, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của phụ thân, đành phải đánh tiếng ra bên ngoài là người đã bị bệnh mà chết. Ngay cả tang sự cũng không xử lý, quý phủ đã không còn người này. Cố Nguyệt không thể hiểu vì sao Lý thị lại đồng ý đến Vân Thành, mới chỉ hỏi bà một lần, nữ nhân yếu đuối chưa từng bước ra khỏi Hầu phủ thế nhưng lại đáp ứng. Chính viện, Cố phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nha hoàn sau lưng ấn huyệt thái dương cho bà, nghe thông truyền Cố phu nhân mở mắt ra: “Nguyệt nhi về rồi sao.” “Hoa ở Vĩnh Hưng bá phủ có đẹp không?” Nét mặt Cố phu nhân đầy từ ái, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên.” Cố Nguyệt: “…Đẹp ạ.” Cố phu nhân: “Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, qua thêm mấy ngày nữa nên ở trong nhà học lễ nghi.” Cổ họng Cố Nguyệt phát khô, nàng không muốn tiến cung, cũng không muốn tham gia đại tuyển. Nhưng việc đã đến nước này, Cố Nguyệt cũng không biết phải mở miệng thế nào. Cố Diệu và Từ Yến Chu đều bình an vô sự, bọn họ đang sống yên ổn tại Vân Thành, còn muốn nhận lại Lý di nương. Có đôi khi Cố Nguyệt sẽ nghĩ, nếu lúc trước nàng gả qua có phải cũng như vậy không. Cố Nguyệt không dám nói bọn ở ở Vân Thành sống tốt bao nhiêu, nhưng ở bên nhau nhất định tình cảm sẽ là thật. Cố phu nhân nhìn biểu hiện của nữ nhi sao còn không hiểu nàng đang nghĩ gì, bà ta nói: “Chăm chỉ học lễ nghi, sẽ có chỗ dùng, Nguyệt nhi con hãy nghe lời của nương…” “Cho dù cuối cùng Từ gia như thế nào, trong lòng hoàng thượng bọn họ cũng chỉ là kẻ vô dụng, Hoàng thượng chưa phái binh đó là giữ lại chút cảm tình.” Cố phu nhân nghiêm mặt: “Bây giờ Cố Diệu còn sống, nhưng chưa biết ngày nào đó lại phải xuống hoàng tuyền.” Chỉ là trong lòng Cố Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng cũng có thể chịu đựng được những thống khổ đó, nàng rất hối hận, đáng ra nàng nên gả qua. Cố phu nhân: “Con là đứa nhỏ ngoan, Từ Yến Chu kia có cái gì tốt, nghe lời nương, chăm chỉ học lễ nghi quy củ, con đường tương lai còn dài.” Đường tương lai còn dài, Lý thị cũng thật ngu ngốc, chỉ hỏi bà có đồng ý đi Vân Thành tìm nữ nhi hay không, liền vô cùng cao hứng đáp ứng. Cũng không nghĩ xem Vân Thành cách Thịnh Kinh mấy ngàn dặm, trên đường xóc nảy cũng đủ khiến bà chịu khổ, chịu gió chịu rét, không giống như ở lại Thịnh Kinh vừa ăn mặc không lo, lại vừa được hưởng phúc. Lý thị thân mang bệnh, cũng không biết có giữ được mạng mà đến Vân Thành hay không. Lý thị đã bị bệnh kéo dài hơn hai tháng, ban đầu chỉ là phong hàn, kéo đến bây giờ vẫn chưa khá lên. Cuối cùng thì sao, trà không nhớ cơm không ăn, chỉ nhớ đến nữ nhi Cố Diệu của bà. Lý thị chỉ có một đứa con gái Cố Diệu, dù nằm mơ bà cũng muốn con gái gả cho một người đàng hoàng, nhưng một thứ nữ chuyện hôn nhân đều do phu nhân quyết định, phu nhân hỏi bà có nguyện ý để Cố Diệu xuất giá đến phủ tướng quân hay không, Lý thị lập tức đồng ý. Trên đời không có miếng bánh nào tự nhiên rơi xuống, sau này Từ gia xảy ra chuyện, Cố Diệu cũng bị lưu đày, Lý thị liền hận bản thân đã làm hại nữ nhi. Lúc này phu nhân hỏi bà có chịu đi Vân Thành không, bà không nói hai lời liền đáp ứng. Lý thị thu thập xong bọc quần áo, ngồi xe ngựa suốt đêm, bảy ngày sau đã đến Vân Thành. Một đường tàu xe mệt mỏi, nhưng bà lại không hề thấy mệt chút nào, ngược lại đôi mắt sáng lạn, khí sắc vô cùng tốt. Thậm chí bệnh cũng đã khá lên. Cố Diệu đang chờ trong phủ tướng quân, nàng chỉ mới thấy Lý thị một lần, không đến mức mẹ con tình thâm. Nàng nghĩ hẳn là như vậy, Cố hầu gia thế thiếp thành đàn, đã sớm đem Lý thị ném ra sau đầu, nàng là nữ nhi nên phải chăm sóc bà ấy mới hợp lẽ. Lúc trông thấy Lý thị, Cố Diệu cũng không biết phải nói gì, nàng khô khan gọi một tiếng nương. Nhưng Từ Yến Chu lại có phản ứng rất mạnh: “Nương, con là Từ Yến Chu, con nhất định sẽ chăm sóc A Diệu thật tốt, toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, cũng chỉ một mình nàng.” Lý thị là phụ nhân nội trạch, xuất thân lại không cao, nên không biết phải nói chuyện với Từ Yến Chu như thế nào. Vẫn là Lư thị thân thiết giữ chặt tay bà: “Đều là người một nhà cả, mau ngồi xuống nói chuyện.” Lý thị có chút rụt rè nên đều là Lư thị bắt chuyện, bà ở một bên gật đầu đáp lời. Cho nên Lư thị nghĩ, dù sao cũng ở chung với nhau, bà thông gia vừa mới đến Vân Thành có lẽ muốn nói chuyện với nữ nhi nhiều thêm một chút. Vì thế bà nói: “A Diệu, mang mẫu thân con đi rửa mặt chải đầu đi, buổi tối cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Cố Diệu gật đầu, dẫn Lý thị đi xem phòng. Trong mắt Lý thị ngấn lệ lấp lánh, bà muốn nói A Diệu, con phải chịu khổ rồi. Nhưng nữ nhi của bà không gầy cũng không xấu, ngược lại càng trở nên tươi tắn xinh đẹp, khiến trong lòng bà chỉ còn vui mừng. Lý thị đeo bọc quần áo, vào phòng liền đóng cửa lại, mỉm cười nói với Cố Diệu: “A Diệu, nương mang đồ tốt đến cho con!” Trong bọc quần áo đều là vàng bạc ngọc sức, trước kia bà cũng được Tĩnh Viễn Hầu sủng ái, thưởng cho bà không ít đồ. Bà đã lấy ra một phần làm trang sức cho Cố Diệu, nhưng sau này Từ gia gặp chuyện, toàn bộ của hồi môn đều bị sung công. Ngày đó bị đày đến Tây Bắc, bà chỉ kịp cho nàng năm mươi lượng bạc. Bây giờ được đến Vân thành, có lẽ bà đã mang theo toàn bộ gia sản đến, còn có một cái lọ nhỏ đựng dược liệu. Lúc bà bị bệnh, Cố phu nhân đã thưởng cho rất nhiều dược liệu, nhân sâm linh chi, tất cả đều mang đến. Lý thị: “A Diệu, con mang đến tiệm cầm đồ đổi thành bạc đi.” Cố Diệu thật sự không biết phải nói gì, những thứ này đều là là đồ Lý thị tích cóp hơn nửa đời người, nhưng lại muốn cho nàng hết… Nàng hít sâu một hơi, nương của nàng lợi hại như vậy, nàng không thể kém được: “Nương, con có tiền, con dẫn người đi xem.” Cố Diệu đưa Lý thị vào phòng của nàng, đem những thứ nàng tích cóp cho bà nhìn: “Nương, con thật sự không thiếu tiền.” Lý thị có chút khiếp sợ, nhưng nghĩ Cố Diệu là con gái của mình nên nhanh chóng bỏ qua: “Đúng vậy, tiết kiệm tiền cũng không có hại gì, các con sống tốt thì nương cũng không cần bận tâm nhiều, nương chưa cần dùng tới bạc, con cầm đi.” Bệnh của bà đã tốt hơn rất nhiều, nhân sâm linh chi cũng không cần ăn nữa, cho nữ nhi hết. Lúc Cố Diệu và Lý thị đi ra ngoài, Từ Yến Chu đã đứng chờ một lúc lâu. Trong lòng chàng không dễ chịu, có phải Lý thị không thích mình chăng? Chắc là vậy. Chẳng ai muốn con gái mình gả cho chàng, chàng không còn là đại tướng quân, bây giờ còn phải trốn đông trốn tây, trong tay không có gì cả. Hơn nữa, ngày thành thân bị soát nhà lưu đày, liên lụy Cố Diệu phải chịu khổ, càng không còn của hồi môn…Nếu Cố Diệu là con gái chàng, Từ Yến Chu nói gì cũng không đồng ý mối hôn sự này. Tâm tình Từ Yến Chu có chút chán nản, đến khi ăn xong bữa tối vẫn không thấy khá hơn. Cố Diệu đưa Lý thị trở về phòng, bà vỗ tay nàng: “Không cần đưa nương về, ta đi một mình là được, con và Yến Chu phải sống thật tốt.” Lý thị không nói được nhiều với Từ Yến Chu, theo bà, chỉ cần Từ Yến Chu đối xử tốt với Cố Diệu, như vậy là đủ rồi. Vì trên đời này có cái gì thập toàn thập mỹ đâu. Cố Diệu đành gật đầu: “Nương cứ nghỉ ngơi thật tốt.” Lý thị ợ hơi một cái, con gái bà dạo này học được mấy chiêu nấu ăn, các món nấu ra rất ngon: “Ừ, nương tiêu thực rồi sẽ nghỉ ngơi.” Về phòng, Từ Yến Chu đã nói: “A Diệu, nàng gọi ta một tiếng đại tướng quân được không?” Tại sao đột nhiên lại muốn gọi đại tướng quân? Cố Diệu nghi hoặc: “Làm sao vậy?” Từ Yến Chu chỉ cảm thấy như vậy bọn họ mới xứng đôi một chút, nhưng chàng không nói ra: “Chỉ muốn nghe thôi.” Gọi một tiếng cũng không sao, Cố Diệu liền nói: “Đại tướng quân.” Dưới ánh nến, đuôi mắt Cố Diệu cong cong, đáy mắt dường như có ánh sáng lấp lánh. Tâm Từ Yến Chu khẽ động, rướn người qua hôn lên mắt nàng, tiếp tục lướt xuống dưới hôn lên môi nàng. Những khi Cố Diệu gọi chàng là đại tướng quân, Từ Yến Chu sẽ đặc biệt cao hứng. Mỗi lần Từ yến Chu hôn đều rất cẩn thận, chỉ nắm nay Cố Diệu mà không dám thêm hành động nào khác. Cố Diệu nhớ kỹ, lần trước cũng vậy, nàng gọi một tiếng đại tướng quân Từ Yến Chu liền hôn nàng. Sau này không gọi nữa. Từ Yến Chu kéo Cố Diệu ôm vào ngực, đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày sẽ thấy nhân tâm, sau này nhất định Lý thị sẽ hiểu rằng chàng là một phu quân đáng giá để phó thác cả đời. Sáng ngày hôm sau, Từ Yến Chu dậy sớm nấu nước nóng, đồ ăn cần dùng cũng được cắt rửa gọn gàng, sau đó đi ra ngoài tuần tra. Lúc tuần tra trở lại, người trong phủ mới lục tục thức dậy. Lưu Vĩ Trạm cũng mới vừa thức giấc. Đã vào tháng hai nên thời tiết ấp hơn, nhưng sáng sớm và tối muộn vẫn lạnh đến đau răng. Từ Yến Chu cũng lạnh như khối băng đang tỏa ra hàn khí, lạnh đến thấu xương. Lưu Vĩ Trạm hỏi: “Sáng nay ăn gì vậy?” Từ Yến Chu cau mày: “Ngươi không còn gì để hỏi sao?” Lưu Vĩ Trạm nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy trưa nay ăn cái gì?” Ánh mắt sắc bén của Từ Yến Chu ngưng đọng, tựa hồ chỉ cách cổ Lưu Vĩ Trạm một tấc, Lưu Vĩ Trạm nhanh chóng đổi giọng: “Rốt cuộc Hoàng thượng muốn gì đây?” Sở Hoài cũng đã mang đi, bây giờ vẫn chưa có tin tức nào. Túc Châu vẫn bị phong thành, lý nào muốn bọn họ bị kẹt ở Vân Thành cả đời? Từ Yến Chu có thể đoán ra được vài phần, Chu Ninh Sâm là muốn đứng trên cao nhìn thiên hạ sinh ra thù hận với người Từ gia. Hắn làm người cẩn thận, nghĩ lại nhiều, cố kỵ cũng nhiều. Từ Yến Chu nói: “Hắn đang đợi thời cơ đến.” Lưu Vĩ Trạm “a” lên một tiếng, hắn vẫn nên đi xem buổi sáng ăn gì. Lý thị đến nên tối qua được ăn ngon, một bàn đồ ăn lớn, Lưu Vĩ Trạm cũng được ngồi vào bàn. Quả thực có sự khác biệt rõ ràng, đám người Chu Tước Vệ chỉ xứng được ăn trong nhà lao. Bữa sáng rất đơn giản, đậu phụ sốt tương cùng bánh tiêu chiên, dưa chua trộn dầu ớt, ăn vào rất ấm bụng. Cố Diệu đi đưa cơm cho Chu Tước Vệ, nhân tiện thăm đậu mầm. Giang Tam nhận cơm, cười lấy lòng: “Đậu mầm trồng xong rồi, ngươi đem ra ngoài đi, chúng ta sẽ trồng cái khác.” “Ừm, tiền này cho ngươi.” Giang Nhất nộp tiền cơm lên, sau đó cười cười: “Còn có việc gì không, chúng ta trồng đậu mầm rất tốt, cảm thấy có thể làm thêm công việc khác.” Trong nhà lao thì có thể làm được việc gì chứ, trồng đậu mầm đã xem như rất tốt rồi, nhưng vẫn có thể tìm vài thớt nhỏ để bọn họ xay lúa mạch trong này. Cố Diệu: “Để ta nghĩ xem, kiếm cho các ngươi ít việc để làm.” Giang Nhất gật đầu: “Thế sao không thả bọn ta ra ngoài cho tiện?” Dù sao chuyện nên biết cũng đã biết, không còn gì phải cố kỵ, ở lâu trong nhà lao không được thấy ánh mặt trời, rất dễ bị sinh bệnh. Giang Tam lên tiếng: “Đại ca, chúng ta là tù binh, sao có nhiều yêu cầu như vậy được.” “Đúng vậy, cho ta miếng ăn hớp nước đã đủ lắm rồi, ta không dám cầu quá nhiều.” Giang Thập Tam nhìn thẳng vào mắt Cố Diệu. “Chúng ta ra ngoài mới có thể làm được nhiều việc hơn, ngày nắng lên, xới đất làm ruộng cái gì cũng tiện.” Một đám người huynh hát đệ khen hay, vai chính diện phản diện đều có, cái gì cũng nói được, Cố Diệu nhìn tờ ngân phiếu trong tay nói: “Ngân phiếu này ta không lấy nữa.” Giang Tam nghiến răng: “Đã nói các ngươi đừng có kỳ vọng ngông cuồng…còn không chịu nghe. Không lấy sao, dù ngươi có ném tiền xuống đất, bị gió thổi đi thì bọn ta cũng không cong eo xuống.” Trong địa lao gió thổi đằng nào? Chỉ cần bọn chúng không gây chuyện, thái độ của Cố Diệu sẽ rất tốt, thả ra ngoài cũng không phải không thể. Cố Diệu: “Tư ấn, lệnh bài, tiền, đồ vật trên người đều giao hết ra đây, lập tức sẽ thả các ngươi ra ngoài.” Nếu bạc là ranh giới cuối cùng, thì tư ấn lệnh bài chính là tính mạng, không thể giao ra được. Giang Nhất lắc đầu: “Dưới này rất tốt, bọn ta rất thích ở đây.” Cố Diệu không quan tâm bọn ở chỗ nào, chỉ cần im lặng và ngoan ngoãn nghe lời. Nàng lấy một giỏ đậu đã ngâm, để bọn họ tiếp tục trồng đậu mầm. Một cân đậu tương có thể làm ra bảy tám cân đậu mầm, hiệu xuất của đậu xanh càng nhiều hơn nữa. Hiện tại không làm loại đậu mầm khác, mỗi ngày cũng đã có hơn năm mươi cân. Trong nhà ăn không hết nhiều như thế, Cố Diệu mang đến bán cho quán rượu, năm văn tiền một cân. Kiếm được tiền đương nhiên sẽ đi mua đậu, các hạt đậu mượt mà trơn lẵn, Cố Diệu để lại một ít làm hạt giống, đợi đến tháng ba tháng bốn sẽ trồng đậu vụ xuân. Đến lúc đó cũng có thể thả bọn Giang Nhất ra rồi, cho bọn họ hỗ trợ làm ruộng. Để an toàn, toàn bộ lệnh bài tư ấn đều phải thu hết, nếu như ngày nào đó bọn họ bị gọi về kinh, Cố Diệu sẽ trả lại. Nhưng đối với Giang Nhất mà nói, lệnh bài tư ấn đại biểu cho thân phận, không thể dễ dàng giao cho người khác. Giang ngũ nói: “Đại ca, lệnh bài của huynh có phải đã tự tay giao cho Lưu Vĩ Trạm rồi không, bây giờ vẫn chưa trả lại.” Giang Nhất: “…Ngươi câm miệng cho gia.” Giang Nhất vì chứng minh thân phận mà đưa Chu Tước Lệnh cho Lưu Vĩ Trạm để hắn mang đến chỗ thủ thành, kết quả “thủ thành” bây giờ vẫn chưa trở về. Tại sao hắn lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Giang Thập Tam: “Cho nên là nói, lệnh bài tư ấn cũng vô dụng, có người biết cũng có người không biết, gặp phải người không biết, huynh nói gì cũng chẳng được.” Huynh đệ tốt lại đâm vào ngực hắn một đao, Giang Nhất vẫn cố chấp: “Dù thế cũng không được.” Giang Tam nãy giờ vẫn im lặng: “Vậy nếu đến lúc chúng ta không còn tiền thì phải làm sao đây?” Quen ăn ngon rồi, chẳng lẽ lại dùng lệnh bài đổi thành tiền? Chu Tước Lệnh cũng chẳng phải vàng. * Tác giả có lời muốn nói. Từ Yến Chu: Nếu là con gái của ta…Không đúng, ta không có con gái. Từ Yến Chu: “…”.