Chuyển ngữ: Mèo Ú Chỉnh sửa: Sunny Trong phòng lặng yên không một tiếng động, ánh hoàng hôn mỏng manh bị chặn lại ngoài cửa, không gian chỉ còn một màu tăm tối. Tần Chiêu bước về phía Cố Trường Châu, khom lưng đỡ ông ta: "Đứng lên đi, ở đây không có ai là Vương gia cả." Thân hình Cố Trường Châu run lẩy bẩy, theo bản năng bám vào cánh tay Tần Chiêu, lại vội vàng buông ra, thanh âm nghẹn ngào: "Ngài còn sống...!Ta biết là ngài còn sống mà!" "Nhặt về được cái mạng mà thôi." Tần Chiêu kéo ông ta dậy. "Dù mấy ngày nay ta không đến Cố phủ nhưng ta đoán ngươi sẽ nghĩ cách tới gặp ta." Bởi trước đó phải tham gia khoa khảo, lại thêm việc Cá Con biến hình, Tần Chiêu liền xin nghỉ nửa tháng, mấy hôm nay cũng không tới Cố phủ dạy học. Cố Trường Châu thở dài: "Trong phủ đông người, khó đề phòng tai mắt, thuộc hạ không dám tùy tiện cùng ngài gặp mặt, chỉ sợ có kẻ nghe thấy..." Dừng một chút lại nói: "Nơi này là biệt trang ngoại thành của Cố gia, Tri phủ đại nhân hay mượn để chiêu đãi khách quý. Trong trang đều là người nhà, an toàn hơn." Tần Chiêu gật đầu: "Phu lang của ta còn chờ ở bên ngoài, nói ngắn gọn thôi. Có bao nhiêu người biết ta ở đây?" "Chỉ có thuộc hạ." "Nhận ra chữ viết của ta?" "Đúng vậy." Bức tranh chữ treo trong thư phòng của Cố Hoành do chính tay Tần Chiêu viết. Đó không chỉ là đồ trang trí mà còn là ám hiệu. Trước đây Vinh Thân Vương tài tình hơn người, thư pháp tuyệt diệu tinh tế, dân gian còn có người mô phỏng chữ viết của hắn làm thành bảng chữ mẫu, âm thầm truyền ra ngoài. Nhưng không ai biết bút tích chân chính của Vinh Thân Vương hoàn toàn khác so với những gì người ngoài bắt chước. Cùng một kiểu chữ, mỗi người lại có một cách viết khác nhau. Để tránh việc có kẻ dụng tâm bắt chước nét chữ nhằm gây phiền phức cho mình, những người quyền cao chức trọng thường tạo ra vài nét độc đáo riêng trong bút pháp của bản thân. Người khác không nhìn ra manh mối, cũng không tài nào bắt chước nổi. Bức tranh chữ Vinh Thân Vương đưa cho Cố Trường Châu khi xưa cũng vậy. Manh mối bên trong chỉ có thuộc hạ mà năm đó hắn vô cùng tín nhiệm mới biết. Ngay từ bài thi đầu tiên Tần Chiêu đã sử dụng bút pháp này. Hắn đang đợi người nhận ra được bút tích của hắn tìm đến. "Ngài...!Ngài..." Trước khi tới đây Cố Trường Châu đã suy nghĩ rất nhiều, ông ta có một bụng nghi vấn nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Tần Chiêu không để ý, trực tiếp hỏi: "Ngươi biết được những gì về chuyện xảy ra với ta năm xưa?" "Ý ngài là..." Tần Chiêu bình tĩnh nói: "Ký ức của ta bị tổn hại." Cố Trường Châu ngây người. Tần Chiêu ngồi xuống bên cạnh bàn, chỉ chỉ vào ghế, ý bảo Cố Trường Châu cũng ngồi xuống: "Đừng lo, ngươi chỉ cần đem những gì ngươi biết nói cho ta nghe là được." "Vâng..." Cố Trường Châu thấp giọng nói: "Lúc thuộc hạ rơi vào đường cùng, cửa nát nhà tan, ngài đã cứu tính mạng của thuộc hạ, cũng chính ngài là người cử thuộc hạ về Giang Lăng, giúp thuộc hạ mở xưởng dệt tại đây. Sau đó, thuộc hạ trở thành người phụ trách ám tuyến của ngài ở Giang Lăng." Trước đây trong dân gian từng có tin đồn, chỉ trong mấy năm cầm quyền, mạng lưới tin tức ngầm của Vinh Thân Vương đã trải khắp kinh thành. Nhưng thật ra không chỉ có vậy. Thời đó thế cục bất ổn, cơ sở ngầm của Nhiếp Chính Vương không chỉ trải khắp kinh đô mà còn lan ra toàn quốc. Từ vương công quý tộc tới người buôn bán nhỏ, đủ mọi tuyến người trao đổi kết nối tin tức với nhau, hợp thành một mạng lưới tình báo hoàn chỉnh mà bí ẩn. Chính nhờ mạng lưới tình báo này Nhiếp Chính Vương mới có thể diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, ổn định thế cục. "Tịnh Hòa năm thứ sáu, cũng chính là bốn năm trước, ngài đột nhiên tới Giang Lăng. Thuộc hạ đã cùng ngài gặp mặt ở ngoại thành, ngài nói..." Tần Chiêu hỏi: "Ta đã nói gì?" Cố Trường Châu nhắm mắt, nhỏ giọng đáp: "Ngài muốn thuộc hạ giải tán mạng lưới, cắt đứt liên lạc." Ánh mắt Tần Chiêu thoáng sa sầm. "Mạng lưới tình báo ở Giang Lăng là tâm huyết nhiều năm của thuộc hạ, làm sao đành lòng phá hủy cho được, thuộc hạ muốn khuyên ngài thận trọng suy xét nhưng ý ngài đã quyết. Thuộc hạ đành làm theo yêu cầu của ngài, phân tán mọi người, sau đó báo tin về nhưng lại không nhận được bất cứ hồi âm nào từ ngài. Tiếp đó Thánh thượng chiêu cáo thiên hạ, nói ngài âm mưu tạo phản, đã bị...!hạ chỉ tru sát. Âm mưu tạo phản...!Đúng là quá mức nực cười!" Cố Trường Châu cảm xúc dâng trào, "Xét thế lực của ngài năm đó, nếu mạng lưới tình báo không bị hủy, ngôi Hoàng đế chắc chắn nằm trong lòng bàn tay, nào có đạo lý hủy diệt mạng lưới tình báo rồi mới soán ngôi tạo phản chứ!" "Ngươi trước hết bình tĩnh lại đã." Ngữ khí của Tần Chiêu vẫn vững vàng như cũ, hắn chậm rãi hỏi, "Chuyện ta tới Giang Lăng tìm ngươi xảy ra vào lúc nào?" "Tháng mười năm Tịnh Hòa thứ sáu, đúng vào mùa đông." Trần Ngạn An tìm thấy Tần Chiêu vào tháng mười một năm Tịnh Hòa thứ sáu, lúc đó hắn đã mất trí nhớ. Như vậy, hắn đến Giang Lăng giải tán mạng lưới tình báo, sau đó gặp chuyện trên đường rời khỏi Giang Lăng. Nhưng thời điểm đương kim Thánh thượng tuyên bố với thiên hạ rằng hắn đã chết lại là tháng tám năm Tịnh Hòa thứ bảy. Hai khoảng thời gian chênh lệch gần một năm. Tần Chiêu nhu nhu mi tâm, "Ngươi chỉ biết từng đó?" Cố Trường Châu đáp: "Vâng." Tần Chiêu biết người này nói thật. Ám tuyến đều không phải thuộc hạ tầm thường, huống chi Cố Trường Châu từng là người phụ trách ám tuyến. Hắn chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Cố Trường Châu, bằng không đã không yên tâm tới Cố gia làm tiên sinh dạy học, nghĩ cách tiếp cận ông ta. Có điều, chuyện hôm nay người này vừa nói, hắn không hề nhớ một chút nào. Do bị trúng độc, ký ức trong đầu Tần Chiêu vô cùng hỗn loạn, càng gần đoạn thời gian bị đánh cắp, những việc có thể nhớ lại càng thêm mơ hồ. Hắn không nhớ được vì sao mình phải phá hủy mạng lưới tình báo, càng không nhớ nổi sau khi hắn rời khỏi Giang Lăng đã xảy ra chuyện gì và hắn lưu lạc tới thôn Lâm Khê như thế nào. "Cứ thế đi, ta đã biết." Tần Chiêu vỗ vỗ bả vai Cố Trường Châu, an ủi: "Mấy năm nay ngươi làm rất tốt." Cố Trường Châu cúi đầu, "Thuộc hạ sợ hãi." "Lời ta nói đều là thật. Ngươi kinh doanh xưởng dệt Giang Lăng, giúp đỡ Tri phủ, tạo phúc cho bá tánh, công lao không nhỏ." "Nếu trước đây không nhờ Vương..." Cố Trường Châu vội sửa miệng, "Nếu không nhờ tiên sinh ở giữa trợ giúp, ta làm sao có được ngày hôm nay. Hơn nữa, ngài mới là chủ nhân chân chính của xưởng dệt Giang Lăng." "Thôi đi, ta không có hứng thú với kinh doanh buôn bán, việc này vẫn là ngươi thông thạo hơn." Tần Chiêu cười khẽ, lại hỏi, "Ngươi có cách liên lạc với những tuyến người năm đó không?" Biểu tình trên mặt Cố Trường Châu ngưng trọng, "Ngài định..." "Nếu ta muốn khởi động lại mạng lưới tình báo thì phải mất bao lâu?" "Ta...!Thuộc hạ..." Tần Chiêu hơi nhướng mày. "Ngươi cũng nói đó là tâm huyết cả đời của ngươi, không đến mức vì một câu nói của ta mà phá hủy hoàn toàn đó chứ?" Mồ hôi lạnh ứa ra, Cố Trường Châu từ trên ghế khuỵu xuống, quỳ rạp trên đất: "Vương gia thứ tội, thuộc hạ...!Năm đó thuộc hạ quả thật đã phá hủy mạng lưới tình báo, nhưng sau khi biết tin ngài bị Thánh thượng xử tử, thuộc hạ lại...!lại tìm những người này về, mấy năm nay vẫn luôn giấu trong dân gian, chưa hề gây ra bất cứ động tĩnh nào." Tần Chiêu nheo mắt nói: "Ngươi muốn làm gì? Tạo phản?" Trán Cố Trường Châu kề sát vào mặt đất, ông ta trầm giọng: "Báo thù!" Tần Chiêu hỏi: "Các ngươi có thể làm được những gì?" "Sau khi ngài đi, Thánh thượng đã thanh tẩy triều đình một lượt, quan viên ủng hộ ngài phần lớn bị xử tử hoặc bãi chức, hiện giờ trọng thần trong triều đa phần đều là thân tín của Hoàng đế, không có cách nào tiếp cận." Cố Trường Châu dừng lại một chút, "Chỉ trừ một vị." "Ai?" "Đại Tướng quân Tiêu Việt." Cái tên này đột ngột khơi dậy một phần ký ức, Tần Chiêu nhắm mắt lại, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Người này chiến công hiển hách, tay nắm binh quyền, xưa nay cùng ta không hợp. Thánh thượng đăng cơ không lâu thì hắn ta đã tự xin tới trấn giữ biên quan, suốt năm năm không về Kinh một lần. Bây giờ hắn ta thế nào?" "Nghe nói Thánh thượng luôn muốn thu hồi binh quyền, cực kỳ ầm ĩ." "Các ngươi từng liên hệ với hắn?" "Vẫn chưa. Theo lời thám tử hồi báo, Tiêu Tướng quân ở biên quan không hề có chút dấu hiệu muốn mưu phản nào, thuộc hạ không dám tùy hiện hành động." "May là không có." Tần Chiêu khẽ trào phúng, không giải thích thêm, chỉ phân phó: "Tin tức về ta tạm thời không thể để lộ, ta muốn ngươi dùng thời gian ngắn nhất khôi phục lại mạng lưới tình báo, cẩn thận mà làm, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện. Sau khi hoàn thành, đưa cho ta một bản danh sách tuyến người, còn có..." Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi có thủ hạ nào công phu tốt lại ít khi lộ mặt bên ngoài hay không?" Cố Trường Châu nói: "Ngài cần tùy tùng sao? Chỗ ta quả thật có một nhóm ám vệ được huấn luyện từ nhỏ, vừa trung thành vừa tận tâm." Tần Chiêu trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Biết chăm sóc trẻ nhỏ chứ?" Cố Trường Châu: "?" Lúc Tần Chiêu và Cố Trường Châu từ trong viện đi ra, Cảnh Lê đang ôm nhóc con nhà mình ngồi xổm bên đường. Trông thấy Tần Chiêu, hai cặp mắt không hẹn mà cùng ngước lên nhìn hắn, bộ dáng đáng thương giống nhau như tạc. Cảnh Lê nhỏ giọng lên án: "Ngươi lâu quá đi." Nhóc Cá Con cũng học theo: "Ê a!" Tần Chiêu: "..." Hắn bước lên trước, ôm lấy con trai, sau đó duỗi tay kéo Cảnh Lê dậy. Khi đứng lên chân y đã mềm nhũn, được Tần Chiêu kéo vào trong ngực. "Cẩn thận một chút." Cảnh Lê dựa trán vào vai Tần Chiêu, xuýt xoa: "Ngồi xổm lâu, chân ta tê rần..." Tần Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ Cảnh Lê đi vào trong. Bấy giờ Cảnh Lê mới nhìn thấy Cố Trường Châu ở phía sau Tần Chiêu, theo bản năng đứng thẳng người lại. "Ngài là..." Cố Trường Châu mắt nhìn thẳng, chắp tay hành lễ với cậu: "Tại hạ Cố Trường Châu, lần này đã quấy rầy, xin cáo từ." Sau đó lập tức xoay người rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Cảnh Lê. Cảnh Lê chớp chớp mắt, lẩm bẩm: "Cố Trường Châu...!Chẳng lẽ là Cố lão gia Cố gia? Ông ta đối xử với người khác rất khách khí, gia giáo tốt như vậy, sao lại dạy ra một nhi tử thế kia?" Tần Chiêu không đáp lời, đỡ Cảnh Lê vào phòng. Hắn đặt nhóc con lên giường, dìu Cảnh Lê ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp y xoa bóp hai chân. "Ui...!Nhẹ chút!" Cảnh Lê đau tới ứa nước mắt, thuận miệng hỏi: "Cố lão gia sao lại ở đây? Ông ta tìm ngươi có việc gì?" "Đây là thôn trang nhà ông ta, cho Tri phủ mượn để tổ chức yến hội." Tần Chiêu nói. "Không có gì, chỉ trò chuyện vài câu thôi." "Về con trai bảo bối của ông ta sao?" Cảnh Lê tươi cười hớn hở. "Ngươi dạy Cố Hoành tốt như vậy, ông ta nên cảm ơn ngươi thật nhiều, tốt nhất là tăng thêm tiền công." Tần Chiêu cười rộ lên, "Được, ta sẽ nói với ông ta." Hai người ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, lúc đến dự tiệc đã hơi trễ. Yến hội vẫn chưa bắt đầu, bàn nhỏ trong đại sảnh đều được xếp theo thứ tự, mọi người cùng nhau qua lại nói chuyện, không khí rất náo nhiệt. Những người được mời tới đây đều là thí sinh có thành tích ưu tú trong kỳ thi, người nào sống ở phủ thành thì dẫn theo người thân, người nào từ xa tới thì đi cùng bằng hữu. Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê tiến vào, đưa mắt nhìn quanh một vòng, không thấy có ai là người quen. Lần này trấn của bọn họ có ba người đỗ Tú tài, gồm Tần Chiêu, Trần Ngạn An và Nghiêm Tu. Trần Ngạn An thành tích không cao, dĩ nhiên không nhận được thiếp mời, Nghiêm Tu thành tích nằm ở bậc trung, không biết hắn ta vắng mặt vì không được mời hay đã sớm rời phủ thành để về nhà báo tin vui. Trong chính sảnh, Tri phủ ngồi trên ghế chủ vị, Cố Trường Châu ngồi phía bên phải ông ta, hai người đang nghiêng đầu tán gẫu. Thấy Tần Chiêu đã đến, Tri phủ liền dừng câu chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Mấy văn nhân ở phía trước cũng chú ý tới, sôi nổi nhìn về phía cửa. Càng ngày càng có nhiều người nhận ra Tần Chiêu đã đến, thanh âm huyên náo trong đại sảnh dần dần lắng xuống. Trước vô số ánh mắt, Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê tiến về phía trước, hành lễ với Tri phủ: "Tham kiến Tri phủ đại nhân." Tri phủ không trách Tần Chiêu tới trễ, ôn hòa cười cười, "Miễn lễ." Sau đó nửa đùa nửa thật bảo: "Các vị, đây chính là Tiểu Tam Nguyên của năm nay, Tần Chiêu. Vị nào trước đó nhờ bản quan giới thiệu sao không nhân cơ hội này mà đến làm quen đi?" Ông ta không dùng lời lẽ hoa mĩ, tiếp tục cao giọng nói: "Phủ thành có những thanh niên tài giỏi anh tuấn như các vị là vinh hạnh của bản quan. Hiện giờ kỳ thi đã kết thúc, đêm nay chúng ta không cần bàn tới sự học, cứ thoải mái ăn uống, không say không về. Khai tiệc!" Vì tôn trọng khách nhân, trong yến hội không quy định chỗ ngồi, ngoại trừ câu "Tiểu Tam Nguyên" ban đầu, Tri phủ không hề nhắc tới thứ hạng. Mọi người đều dựa theo ý thích của bản thân mà tìm chỗ ngồi, Tần Chiêu và Cảnh Lê chọn một cái bàn ở nơi ít người để ý, chỉ trong chốc lát đã thấy người hầu bưng rượu và đồ ăn tới. Có điều, bầu rượu hoa quế vừa để lên bàn đã bị Tần Chiêu đặt sang một bên. Cảnh Lê: "..." Ý tứ quả nhiên rõ ràng, một giọt cậu cũng đừng mong được uống! "Keo kiệt..." Cảnh Lê nhỏ giọng lầu bầu, đút nhóc con ăn cháo. Dù đã chọn vị trí yên tĩnh song vẫn có nhiều người tới bắt chuyện với Tần Chiêu. Suốt buổi tiệc, Tần Chiêu đều phải mệt mỏi ứng phó với người khác, căn bản không ăn được mấy. Tri phủ ở cách đó không xa thấy thế, liền dặn người hầu: "Lát nữa tan tiệc, chuẩn bị một phần đồ ăn khác đưa tới viện của Tần Chiêu." Cố Trường Châu nghe được lời này bèn hỏi: "Nhạc huynh, ngươi thật sự coi trọng người kia?" "Đúng thế, huynh không thấy sao, phủ thành đã vài năm không tìm được một nhân tài như vậy." Tri phủ thong thả đáp. "Nếu cẩn thận bồi dưỡng, về sau thành tựu của người này chắc chắn vượt xa cả ta lẫn huynh." Cố Trường Châu rũ mắt im lặng. Tri phủ nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi: "Hắn thật sự không phải người quen mà huynh muốn tìm sao?" "Không phải." Cố Trường Châu lập tức trả lời. "Trước đó ta thấy chữ viết của hắn thuận mắt, bút pháp quen thuộc, nên vừa rồi mới gọi hắn tới gặp mặt. Đáng tiếc, ta đã hỏi qua, hắn không phải người ta muốn tìm." Tri phủ vẫn buồn bực. "Hắn làm việc trong Cố phủ của huynh, nếu huynh muốn thì gặp hắn lúc nào chẳng được, sao còn phải lôi ta vào?" Cố Trường Châu cười cười. "Đây chẳng phải đang giúp Nhạc huynh một tay sao? Trong ba ngày mở tiệc, huynh có cơ hội quan sát người này nhiều hơn, xem hắn có đáng để mượn sức hay không." "Ta thấy rất đáng." Tri phủ không chút nghi ngờ, cười đáp. "Vừa rồi ta cố ý giới thiệu hắn trước mặt mọi người, nhưng người này không kiêu ngạo không nóng vội, vẫn cư xử giữ lễ như cũ. Ta thích." Tầm mắt Cố Trường Châu một lần nữa rơi xuống người Tần Chiêu, ông ta gật đầu. "Đúng là như vậy." Ngay cả khi giữ địa vị đứng trên vạn người, người này cũng chưa bao giờ khinh thường một ai. Đây cũng là nguyên nhân dù năm đó nhận được tin Vinh Thân Vương đã chết, vẫn có rất đông người cũ nguyện ý quay về. Bọn họ đi theo người này không phải vì địa vị hay quyền thế của hắn, mà vì chính bản thân hắn. Sau khi biến thành người, thể lực của Cá Con tiêu hao rất nhanh, so với trước kia ngủ cũng nhiều hơn, ăn no rồi liền dựa vào ngực Cảnh Lê mà dụi mắt. Tần Chiêu thấy vậy, nghiêng đầu bảo: "Chờ thêm một chút, lát nữa ta dẫn các ngươi về." Yến tiệc vừa mới bắt đầu không lâu, Tần Chiêu không thể rời đi ngay được. Cảnh Lê hiểu rõ điều này, nhỏ giọng nói: "Hay là ta ôm con về trước. Nơi này quá ồn, đứa nhỏ không ngủ được, lỡ mệt quá mà trực tiếp biến về nguyên hình..." Như thế thì phiền phức to! Cảnh Lê lo lắng không phải không có lý, từ trước đến nay Cá Con luôn thích tạo ra kinh hỷ cho hai người, nếu lần này cũng vậy thì bọn họ gánh không nổi đâu. Tuy ôn tuyền sơn trang này là của Cố Trường Châu, nhưng vẫn phải đề phòng nguy hiểm. Tần Chiêu liền nhờ người hầu dẫn đường, đưa Cảnh Lê về trước. Hôm nay Cá Con chơi đùa cả ngày, chẳng bao lâu đã bị Cảnh Lê dỗ ngủ. Cảnh Lê dựa vào đầu giường, câu được câu không vỗ về nhóc con, chợt nhớ tới bầu rượu bị Tần Chiêu tịch thu lúc nãy. Con người đa phần đều có tâm lý phản nghịch, nếu không phải Tần Chiêu quản nghiêm, chưa chắc Cảnh Lê đã thấy hứng thú với thứ kia. Chính vì hắn làm như thế nên cậu càng muốn nếm thử, còn chưa uống được thì còn thấy trong người khó chịu. Cảnh Lê liếm liếm môi, thầm nghĩ sau khi trở về, nhất định phải nhân lúc Tần Chiêu không có nhà mà trộm đi mua. Vừa nghĩ tới đây bỗng nghe có người gõ cửa: "Tần phu nhân, Tri phủ đại nhân nói Tần tiên sinh ở trong yến hội không ăn được gì, đặc biệt dặn ta đưa mấy món ăn đến." Cảnh Lê mở cửa ra, thấy đối phương bưng trên tay một mâm đồ ăn, bên trong có mấy đĩa thức ăn nhỏ cùng một bầu rượu hoa quế, ánh mắt liền sáng lên. Cá chép cậu đây cũng có thể tự mang vận may tới cho mình sao? Gần một canh giờ sau, Tần Chiêu mới có thể thoát thân khỏi yến hội mà quay về tiểu viện. Vừa mới đẩy cửa sân ra hắn đã thấy tiểu phu lang nhà mình đang ghé vào thành ao nước nóng, nghiêng đầu nhìn hắn. Nhiệt khí trong nước đã khiến da thịt trên người Cảnh Lê toàn bộ thành màu hồng phấn, cậu hơi nâng cằm, ngây ngô cười với Tần Chiêu. "Ngươi đã về." Tần Chiêu: "..." Người này có điểm bất thường. Trong viện đèn đuốc thắp sáng, tầm nhìn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, Tần Chiêu đi đến cạnh ao, nhìn rõ quang cảnh phía sau màn hơi nước dày đặc. Mái tóc buông xõa của Cảnh Lê rối bời, bọt nước vương vấn bên trên theo gò má chảy xuống dưới, quay về trong ao. Mà dưới nữa...!cái gì cũng không mặc! Tần Chiêu quay đầu nhìn quanh, thấy bên cạnh ao lăn lóc một...!bầu rượu. Sạch sẽ trống rỗng, một giọt cũng chẳng còn. Ánh mắt Tần Chiêu tối sầm. Tác giả có lời muốn nói: Món ăn đặc sắc trứ danh của phủ Giang Lăng – suối nước nóng, cá say rượu..