Cẩu nam nhân lần này thật đúng là nói được làm được, cả một tháng tiếp theo không hề chạm vào Cảnh Lê. Nhưng mà cái chuyện đó thì chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên có hứng cậu mới muốn thôi chứ không phải lúc nào cũng t*ng trùng thượng não. Vả lại, cậu biết Tần Chiêu làm thế là vì lo lắng cho thân thể cậu nên cũng không giận thật. Mấy ngày sau đó Tần Chiêu bận tới bận lui xử lý mấy chuyện vặt vãnh trong thôn, đa phần là liên quan đến thư viện. Chuyện bọn họ định tới phủ thành định cư, Tần Chiêu nói với trưởng thôn đầu tiên. Trưởng thôn nghe xong thì hoàn toàn đồng ý. Trước đây ông cũng đã nói chuyện với Tần Chiêu nhiều lần, trong thôn nhiều việc, môi trường không hợp cho Tần Chiêu ôn tập, hi vọng hắn tìm một thư viện nào đó cẩn thận học tập một thời gian. Phủ thành nhiều văn nhân, không khí học tập cũng tốt, hiển nhiên là lựa chọn hàng đầu. ...!Mặc dù lý do thật sự khiến Tần Chiêu muốn đi phủ thành lệch xa vạn dặm so với lý do ở trên. Trước khi đi, Tần Chiêu giúp đỡ chia lại lớp trong thư viện lần nữa. Thư viện được chia lại thành ba lớp Giáp, Ất, Bính. Hài tử nhập học lần đầu vào lớp Bính, học nhận mặt chữ và tập viết. Bởi vì nội dung còn đơn giản nên có thể cho học sinh lớp Ất thay phiên giảng bài. Lớp Bính sau khi thi qua bài kiểm tra thì được lên lớp Ất, bắt đầu học và phân tích sách vỡ lòng cơ bản do học sinh lớp Bính đứng lớp, trưởng thôn thỉnh thoảng sẽ tới dự thính chỉ dẫn. Về phần học sinh lớp Giáp thì có thể tiếp xúc dần với nội dung khảo khoa cử dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn. Như vậy sẽ giảm bớt công việc cho trưởng thôn, đồng thời giúp học sinh tự củng cố lại kiến thức của bản thân, nhất cử lưỡng tiện. "Tần Chiêu, chủ ý này của ngươi thực tốt." Trước khi đi một ngày, trưởng thôn tới thăm hỏi đã nói như thế. Tần Chiêu ngồi phẩm trà với ông trong sân, nghe thế thì nhìn vào trong nhà, cười nói: "Không phải chủ ý của ta, là phu lang nhà ta nghĩ ra." "Giỏi lắm." Trưởng thôn nói, "Phu lang nhà ngươi là một đứa trẻ tốt, hiện tại còn mang thai, ngươi nhất định phải đối xử tốt với y, chớ ức hiếp y." Đây cũng không phải trưởng thôn ỷ mình lớn tuổi thuyết giáo, mà là thời đại này có quá nhiều bất công, có không ít người sau khi thành danh liền vứt bỏ người vợ nghèo hèn. Trưởng thôn lo sợ Tần Chiêu sẽ đi vào con đường đó nên mới nhịn không được mà nhắc nhở đôi lời. Tần Chiêu hiểu rõ ẩn ý của ông, lắc đầu: "Trưởng thôn nghĩ nhiều rồi." Hắn lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía nhà chính. Cửa sổ khép hờ, có thể thấy thấp thoáng bóng người thon gầy ngồi bên cửa sổ. Hơn phân nửa là đang chơi với con. Ánh mắt Tần Chiêu không khỏi trở nên nhu hòa, nói khẽ: "Trong lòng ta chỉ có mình y, đời này không phải y thì không được." "Như thế là tốt." Trưởng thôn vui mừng, "Đợi ngươi thi xong trở về nhớ ôm đứa nhỏ tới cho ta nhìn một cái." Tần Chiêu: "Đó là đương nhiên." Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, chốc lát đã xế chiều, trưởng thôn chuẩn bị ra về thì sực nhớ ra một chuyện, vỗ đầu nói, "Xem ta này, suýt thì quên luôn chính sự." Ông lấy một phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Tần Chiêu: "Ngươi cầm nó, đến Giang Lăng thì tìm một vị trợ giảng họ Diệp, ông ấy là đồng môn cũ của ta, nếu cần thì có thể nhờ ông ấy hỗ trợ." Tần Chiêu nhận thư, thi lễ với trưởng thôn: "Đa tạ." Tần Chiêu tự mình tiễn trưởng thôn ra cửa, chuẩn bị quay vào lại trông thấy một dáng người quen thuộc. Là Lâm Thanh Nhi. Dường như cô đã đứng đây được một lúc, chờ trưởng thôn về rồi mới bước qua, "Vừa rồi trưởng thôn đang ở đây, học trò không dám làm phiền." Tần Chiêu gật đầu, hỏi: "Ngươi tìm ta có việc?" Lâm Thanh Nhi đưa giỏ trúc trong tay cho Tần Chiêu, đáp: "Nghe nói ngày mai tiên sinh đi phủ thành, trong nhà có sẵn một ít lương khô và điểm tâm, đây...!đây cũng là ý của cha ta, mong tiên sinh nhận lấy đi đường ăn." Tần Chiêu không từ chối, nhận lấy: "Đa tạ." Lâm Thanh Nhi còn chưa xuất giá, dù hiện tại hai người là quan hệ thầy trò nhưng cô cũng không tiện đi vào nhà Tần Chiêu. Tần Chiêu cũng không mời cô vào nhà, đứng ngay trước cổng nói chuyện với cô: "Sau này ngươi có dự định gì chưa?" Lâm Thanh Nhi là người có thành tích tốt nhất trong lứa học trò nhập học đầu tiên, bây giờ được xếp vào lớp Giáp. Chỉ là nữ tử không thể tham gia khoa cử, cô học xong lớp vỡ lòng rồi không biết định làm gì tiếp theo. "Học trò đã nói chuyện với trưởng thôn, muốn tiếp tục ở lại thư viện dạy chữ." Lâm Thanh Nhi trả lời. Tần Chiêu hỏi: "Ngươi không muốn rời khỏi nơi này nữa à?" "Vẫn muốn, nhưng không phải hiện tại." Lâm Thanh Nhi nói, "Không phải chính tiên sinh đã nói đấy ư? Đọc sách biết chữ cũng không phải chỉ để dùng cho mỗi việc đi thi, ta nghĩ trước tiên cứ tận dụng hết khả năng giúp đỡ người khác đã, như thế cũng không phụ sự dạy bảo của tiên sinh." Tần Chiêu gật đầu khen: "Như thế rất tốt." Lúc này cũng đã đến giờ cơm, Lâm Thanh Nhi còn phải về nhà nấu cơm nên nhanh chóng cáo từ. Tần Chiêu nhìn theo đến khi cô đi khuất bóng rồi mới quay vào nhà. Cảnh Lê vẫn đang chơi với cá con. Trứng cá tháng này lại lớn hơn một chút, càng thêm tròn trịa trong suốt, màu sắc cũng càng giống với màu vảy cá Cảnh Lê. Cảnh Lê ghé vào gần bể cá nhìn chăm chú, tay thì thò vào trong chọt chọt trứng cá. Giường lá trúc đã được Tần Chiêu lót cao lên, nhưng mà trứng cá con hiện giờ di chuyển trong nước rất linh hoạt. Nó cố gắng nhảy ra ngoài nhưng cứ mỗi lần chuẩn bị nhảy ra là bị đầu ngón tay Cảnh Lê đè xuống, loạng choạng ngã lật trên giường. Cuối cùng, trứng cá con chỉ có thể trốn tới trốn lui vòng quanh ngón tay cậu. Cảnh Lê vừa trêu con vừa cười khanh khách, ra chiều vui vẻ lắm. Tần Chiêu: "..." Cậu thật sự xem trứng cá con như đồ chơi. Tần Chiêu đi tới bên cạnh Cảnh Lê mới phát hiện ra hắn quay lại, ngẩng đầu hỏi: "Ai vừa tới thế?" "Lâm Thanh Nhi." Tần Chiêu đặt giỏ trúc lên bàn: "Còn tặng cái này." Giỏ trúc được phủ một tấm vải thô màu xanh đậm che lại, mùi hoa quế thoang thoảng tản ra. Hai mắt Cảnh Lê lập tức sáng lên, va phải cái nhìn của Tần Chiêu thì lại lặng lẽ thu về. Tần Chiêu thuê thuyền đi phủ thành, xuất phát từ sáng sớm. Gia cụ lớn trong nhà không tiện mang đi hắn dứt khoát kệ luôn, chỉ mang theo quần áo thư tịch và một ít đồ tùy thân. Còn thiếu gì thì cứ tới phủ thành rồi mua sau. Tần Chiêu đi tới án thư, vừa kiểm tra lại hành lý vừa nói: "Thời gian mướn ruộng còn hai năm, ta đã nhờ trưởng thôn hỏi thăm giúp xem có thể thuê tiếp được không." Cảnh Lê "ừ" một tiếng đáp lại, liếc qua giỏ trúc, lén lút lật một góc vải thô lên xem. Tần Chiêu quay lưng về phía cậu tiếp tục nói: "Lúa mì còn nửa tháng nữa mới thu hoạch được, chúng ta về không kịp. Trưởng thôn đã đồng ý sẽ nhờ người thu hoạch giúp, lúa mì thu hoạch được một nửa đưa cho Lý Đại Lực xem như trả tiền thuê ruộng, một nửa đưa cho trưởng thôn để cảm ơn ông đã chiếu cố chúng ta thời gian qua." "Được." Cảnh Lê lấy một chiếc bánh quế còn ấm trong giỏ trúc ra. Tần Chiêu xoay người lại vừa thấy cảnh đó, im lặng một lát rồi mới nói tiếp: "Bể cá không tiện vận chuyển, ngay mai dùng thùng gỗ chứa cá con, bể cá xếp vào hành lý, chờ tới phủ thành lại lấy ra." "...!Biết rồi." Cảnh Lê chậm rãi ăn xong bánh quế, không nhịn được cầm thêm một chiếc thì bị Tần Chiêu bắt lấy cổ tay: "Sắp ăn cơm tối." Cảnh Lê sững sờ, thay đổi ý định đưa bánh tới bên miệng Tần Chiêu: "Lấy cho ngươi, ăn thử miếng đi?" Thiếu niên vẻ mặt chân thành tha thiết, Tần Chiêu không làm gì được cậu, há miệng ăn hết cả bánh. Bánh quế bỏ thêm chút mật ong, mềm mềm dẻo dẻo, ngọt mà không ngán, vừa ra lò không bao lâu nên vẫn còn ấm. Tần Chiêu trước đây không thích ăn đồ ngọt, dạo này vì Cảnh Lê mà ăn một ít, cuối cùng thành ra không ghét nữa. Hắn nuốt bánh ngọt xuống, vẫn nghiêm túc nói: "Trước khi ăn cơm không thể ăn vặt, sau này dạy hư con đấy." "Không có đâu." Cảnh Lê liếm vụn bánh trên đầu ngón tay, nhìn về phía bể cá. Trứng cá con bất mãn vì bị hai vị phụ thân cho ăn bơ, đang nhảy tới nhảy lui trên giường lá trúc gây chú ý. "Nhắc mới thấy, có phải nó sắp nở rồi không? Gần đây càng lúc càng tăng động..." Tần Chiêu cũng nhìn theo. Vỏ trứng dường như lại mỏng hơn một chút, có thể nhìn thấy bóng dáng đỏ tươi mờ mờ bên trong, nhẹ nhàng cử động theo khi nó lăn đi lăn lại trong nước. Tần Chiêu nói: "Đừng nở ra trên đường đi là được." Hôm sau lúc trời còn chưa sáng thì Lâm Nhị thúc đã đúng hẹn dắt xe bò tới trước cổng nhà Tần Chiêu. Lần này hành lý hơi nhiều nên hắn cố ý chọn xe bò lớn hơn, lại sang nhà hàng xóm mượn thêm trâu, dùng hai con trâu kéo xe. Tần Chiêu dìu Cảnh Lê lên xe rồi đưa một cái gùi trúc cho y ôm. Bên trong gùi là thùng gỗ đựng trứng cá. Xếp xong hành lý lên xe, Tần Chiêu khóa cửa trúc viện, lên xe bò. Xe bò chầm chậm đi về cổng thôn. Lần này đi Tần Chiêu không muốn đi quá rình rang nên chỉ báo tin cho vài người thân thiết, thế nhưng ở công thôn vẫn có người chờ hắn. Nhìn qua có Trần gia đại tẩu và Trần thái thái, Lý Đại Lực và Lý Hồng Vũ, trưởng thôn và một ít học trò trong thư viện. Mọi người đã biết tin Tần Chiêu muốn chuyển nhà từ hơn nửa tháng trước, mấy ngày nay cũng đã nói hết lời chia tay nên không ai nói thêm gì nữa. Chỉ có thôn trưởng cầm tay Tần Chiêu dặn dò vài điều cần chú ý. Xe bò dần dần đi khỏi thôn, Tần Chiêu ôm lấy Cảnh Lê, thấp giọng hỏi: "Sao thế?" "Không có gì." Cảnh Lê ôm gùi trước ngực, "Bỗng có chút không nỡ thôi." Mặc dù Tần Chiêu không nói nhưng Cảnh Lê cũng đoán được, lần này bọn họ rời đi hẳn phải rất lâu rất lâu nữa mới có thể trở về. Dẫu sao nơi này cũng là ngôi nhà đầu tiên của cậu sau khi đến thế giới này, ly biệt không khỏi có hơi thương cảm. "Nhà luôn ở đó, muốn về lúc nào cũng được." Tần Chiêu nói. "Đúng thế, muốn về khi nào thì về khi ấy." Lâm nhị thúc ngồi phía trước đánh xe, giọng có hơi khàn: "Đây là quê hương của các ngươi, bên ngoài có gặp phải chuyện gì oan ức thì thôn Lâm Khê vẫn là nơi trở về." Cảnh Lê nhẹ đáp lại một tiếng. Lâm nhị thúc chở bọn họ tới bến tàu trên trấn, giúp đỡ Tần Chiêu chuyển hành lý lên thuyền xong thì đứng trên bến nhìn thuyền rời đi. Bến tàu dần dần lùi lại phía xa, nhìn không rõ nữa. Sáng sớm trên sông gió lớn, Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê đi vào buồng nhỏ trên thuyền. Lần này Cảnh Lê không biến về nguyên hình nhưng cũng không say sóng. "Quả nhiên lần trước là do con hại." Cảnh Lê tức giận chọc chọc trứng cá, nó lập tức né tránh, sau đó chạy một vòng theo thành thùng gỗ. Cảnh Lê nhìn mà bật cười: "Đồ ngốc, đây không phải bể cá, đương nhiên không rộng như trước nữa." Không biết trứng cá con nghe không hiểu hay là không tin, trứng cá lăn một vòng không tìm được chỗ trốn thì ngốc nghếch đụng vào thành thùng gỗ. "Ấy, không được nghịch!" Cảnh Lê ngoài miệng ghét bỏ trứng cá nhà mình chứ thực ra lại lo cho nó hơn bất cứ ai. Cậu vớt trứng cá lên quan sát cẩn thận, thấy không có thương tích gì mới thả nó lại trong thùng. Cậu lập tức dạy bảo: "Đã nói phải cẩn thận, chẳng may vỡ mất thì biết làm sao hả?" Trứng cá run sợ trốn vào góc, ngoan ngoãn nằm yên. Tần Chiêu xốc màn che đi vào, lực chú ý của Cảnh Lê lập tức bị dời đi nên không thấy được trứng cá trong nước hơi động đậy. Hoa văn bên trong vỏ trứng càng thêm rõ ràng, hơi lóe lên hồng quang. .