Chuyển ngữ: Long Chỉnh sửa: Sunny Ở nơi đông người, cho dù trong lòng Tần Chiêu có không muốn tới cỡ nào thì cũng không thể trực tiếp đuổi người đi được. Hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nói: "Ngồi xuống đi." Vì thế, trước ánh mắt của các đệ tử, Cảnh Lê ung dung ngồi xuống hàng cuối cùng của học đường. Buổi học tiếp tục. Tần tiên sinh dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi phu lang nhà mình đến, nên dạy thế nào thì dạy thế ấy. Một canh giờ sau, Tần Chiêu bỗng nhiên khép sách lại. "Hôm nay giảng đến đây thôi, thời gian tiếp theo là kiểm tra tại lớp." Tần Chiêu bình tĩnh nói. Chúng đệ tử: "???" Không phải vừa mới thi thử rồi sao??? Tần Chiêu nói: "Nội dung thi là tùy ý lựa chọn một đoạn trong Tăng Quảng Hiền Văn, viết ra ý nghĩa của nó, giới hạn ba trăm chữ, có thể mở sách. Hiện giờ còn cách thời gian tan học một canh giờ, làm xong thì có thể ra về." Lấy câu văn kinh thư làm đề, viết ra ý nghĩa của nó, đây là cách ra đề văn chính của khoa cử. Tần Chiêu để học sinh tự chọn câu văn, lại không quy định thể loại văn, đây đã coi như là giảm bớt độ khó. Có điều học trò học vỡ lòng của thư viện, bài học nửa năm qua đều giới hạn ở đọc thuộc lòng kinh văn và giải nghĩa, vẫn chưa bao giờ tự mình làm văn trình bày ý nghĩa, nhất thời tiếng oán than ngập tràn học đường. Tần Chiêu mắt điếc tai ngơ với những lời này, tầm mắt thản nhiên đảo qua, học đường lập tức lặng ngắt như tờ. Sau đó liên tục truyền đến âm thanh cầm bút mài mực, lật giở trang sách. Tần Chiêu chậm rãi đi lại giữa dãy bàn, đám học trò người vò đầu bứt tai, người chuyên chú viết văn, không ai chú ý xem hắn đang làm gì. Hắn đi đến trước mặt Cảnh Lê. Thư án trước mặt Cảnh Lê sạch sẽ, đến giấy bút cũng không lấy ra, thấy Tần Chiêu đi đến thì ngẩng đầu vô tội nhìn hắn. Thư án ở học đường rất thấp, không có ghế, chỉ trải một cái chiếu trên đất, tất cả mọi người đều quỳ gối ngồi trước thư án. Ngồi quỳ gối như này trong thời gian ngắn thì còn chịu được, thời gian dài rất dễ bị tê chân. Huống chi Cảnh Lê còn đang mang thai, càng chịu không nổi. Cậu không quỳ được, dứt khoát ôm đầu gối ngồi trên chiếc chiếu lạnh lẽo, thoạt nhìn tương đối nhỏ nhắn đáng thương. Tần Chiêu im lặng thở dài ngồi xuống cạnh cậu, ôm người vào lòng. Bàn tay nóng bỏng đặt sau thắt lưng Cảnh Lê nhẹ nhàng vuốt ve, ấn đến chỗ đau nhức, cậu không nhịn được run lên: "A..." "Suỵt." Giọng nói của Tần Chiêu vang lên bên tai, ép xuống cực thấp, "Để người khác nghe được sẽ hiểu nhầm." Vậy ngươi đừng sờ lung tung chứ! Cảnh Lê oan ức liếc hắn một cái. Tần Chiêu không nhận ra, tiếp tục giúp cậu mát xa thắt lưng. Hắn không quá dùng sức, động tác không nhanh không chậm, lại khiến người ta khó lòng mà nhịn nỗi. Cảnh Lê bị đụng chạm như vậy cũng không chịu được, hơn nữa bây giờ còn đang ở học đường. Thắt lưng cậu chẳng mấy chốc đã nhũn ra, không nhịn được nữa bắt lấy cổ tay đối phương: "Ngươi đừng..." Tần Chiêu hỏi: "Đến tìm ta làm gì?" Trực giác của Tần Chiêu cảm thấy có gì đó không thích hợp. Ngày thường cá nhỏ vẫn rất nghe lời hắn, rõ ràng hôm nay hắn đã nói không cho cậu đến học đường, nếu không có chuyện gì đặc biệt, người này sẽ không cãi lời. Nhưng hắn nhớ lại lời nói việc làm trước khi ra khỏi cửa, không nghĩ ra có gì trêu chọc đến người này. Lúc này Cảnh Lê mới nhớ ra nguyên nhân mình đến đây, lúc này khôi phục chút ương ngạnh, nói: "Buông tay." Giọng nói của cậu vô thức to lên một chút, có người nghe được nên liếc mắt về phía sau, nhìn thấy bọn họ thì lập tức chột dạ quay đầu lại. Tần Chiêu không để ý chút nào, chỉ là lông mày hơi nhướn lên, nhìn chăm chú vào mắt Cảnh Lê. Trên người hắn có loại khí chất khiến người khác không dám ngỗ ngược, như là sinh ra đã có, dù cho hắn không làm gì cũng khiến người khác phải thuần phục. Cảnh Lê mạnh mẽ đối chọi lại ánh mắt hắn, ngay khi cậu sắp tước vũ khí đầu hàng, Tần Chiêu rốt cuộc cũng thả lỏng tay. Hắn thu tay lại, ngồi thẳng bên cạnh Cảnh Lê. Cảnh Lê mím môi, tim đập mạnh, lấy từ trong túi ra một quyển sách, để thẳng xuống trước mặt Tần Chiêu. Tầm mắt Tần Chiêu nhìn qua, cơ thể cứng đờ. Quyển sách Cảnh Lê lấy ra lại là "Xuân khuê mật sự". Lúc trước Cảnh Lê không biết chữ của thời đại này, không hiểu trên sách viết gì, bị Tần Chiêu thuận miệng bịa đặt lừa dối. Lâu dần, thậm chí cậu đã sắp quên luôn quyển sách này. Cho đến hôm nay khi nhìn thấy, cậu mới nhận ra chữ trên bìa không phải là "vi", mà là "khuê". Đây là thoại bản tình yêu nam nữ! Thật ra nếu đây chỉ đơn thuần là thoại bản tình yêu nam nữ thì Cảnh Lê sẽ không tức giận như vậy. Dù sao Tần Chiêu cũng là nam nhân, đọc loại sách này không có gì là kỳ quái. Mà sau khi phát hiện quyển sách này, Cảnh Lê hiếu kỳ không chịu nổi, đọc trộm một chút, thế nhưng...! Càng đọc càng cảm thấy quen quen. Mấy cách thức được viết trong quyển sách này, có vài loại Tần Chiêu đã từng dùng trên người cậu. Quá đáng lắm rồi. Cảnh Lê vừa tức vừa giận, không nhịn được nên mới muốn đến tìm người này gây sự. Tần tiên sinh chuyện gì cũng đối đáp tự nhiên một hồi lâu không nói ra lời, Cảnh Lê đắc ý trong lòng, thắt lưng cũng bất giác thẳng lên: "Tiên sinh không muốn giải thích sao?" Tần Chiêu nhìn dáng vẻ đắc ý của cá nhỏ nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không cần giải thích, sách này là ta mua. Ta nhận phạt." Cảnh Lê đoán trước được hắn sẽ nói như vậy, tầm mắt đảo lướt qua học đường: "Bài tập kiểm tra tại lớp hôm nay..." "Ta viết giúp ngươi." Cảnh Lê: "Vậy viết đi." Ánh mắt Tần Chiêu khẽ động, không đoán ra cá nhỏ nhà mình muốn làm gì: "Chỉ vậy thôi?" Cảnh Lê cười rộ lên: "Chỉ vậy thôi." Tần Chiêu nhíu mày nghi ngờ, có điều hắn vẫn tuân thủ ước định, lấy giấy bút của Cảnh Lê ra, bắt đầu mài mực. Tư thế ngồi của Tần Chiêu rất nghiêm chỉnh, eo lưng thẳng tắp, càng lộ rõ khí chất xuất chúng. Cảnh Lê thì ngược lại, hơn nửa người đều dựa vào Tần Chiêu, tư thế thoải mái thả lỏng. Cảnh Lê tựa đầu lên vai Tần Chiêu, nhìn thấy người nọ đã mài mực xong, nhấc bút viết lên giấy. Tần Chiêu ngay cả kinh nghĩa văn trong thi khoa cử cũng không cần viết nháp, huống chi là bài văn đơn giản thế này. Hắn không cần suy nghĩ, hạ bút lưu loát, nháy mắt đã viết được mấy dòng. Bỗng nhiên Tần Chiêu ngừng bút một lát, trên giấy trắng vương một giọt mực. Tần Chiêu hít sâu một hơi: "Ngươi..." Cảnh Lê vô tội chớp mắt nhìn: "Sao vậy?" Tần Chiêu quay đầu lại, nhìn cậu chằm chằm. Cá nhỏ này gan lớn rồi, vừa nãy lại lén thổi khí bên tai hắn. Không biết học được chiêu xấu này ở đâu. "Không có gì." Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, một lần nữa lấy giấy ra. Cảnh Lê nhìn bên tai đỏ bừng của hắn, nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không thích hợp thì suýt nữa cậu đã cười ra tiếng. Những thứ này cậu học được từ "Yêu hồ báo ân ký", trong đó viết lúc Vương Sinh đọc sách, yêu hồ đã dụ dỗ người nọ như vậy. Quả nhiên rất hữu dụng. Trong học đường không có ai nói chuyện, nhưng âm thanh ngòi bút chạy trên giấy cùng âm thanh lật sách đã giúp Cảnh Lê che giấu rất tốt. Cậu hồi tưởng lại nội dung trong thoại bản, ngón tay vuốt ve từ tai Tần Chiêu đến sau gáy. Tai đối phương ngày càng đỏ hơn. Có điều định lực của Tần Chiêu tốt hơn vị thư sinh trong sách kia, tuy tốc độ chậm hơn một chút nhưng văn chương vẫn viết đều đều. Cảnh Lê cảm thấy hơi không cam tâm. Như này mà không có tác dụng, vậy chỉ đành...! Cảnh Lê nuốt nước bọt, bàn tay chậm rãi lướt xuống dọc theo eo Tần Chiêu. Đây là lần đầu câu chủ động làm loại chuyện này, căng thẳng đến nỗi đầu ngón tay run rẩy. Bàn tay cậu di chuyển dưới lớp quần áo, mắt thấy đã sắp chạm tới đích đến, cổ tay bỗng bị người dùng sức bắt lấy. Tay trái Tần Chiêu cầm cổ tay Cảnh Lê, tay phải buông bút, ngữ điệu thản nhiên: "Ta viết xong rồi." Cảnh Lê: "..." Cảnh Lê rút mạnh tay về: "Ta, ta biết rồi." Vẻ mặt Tần Chiêu vẫn như thường, đặt trang giấy đầy chữ sang một bên chờ khô. Cảnh Lê chột dạ liếc nhìn hắn, sau đó vội thu hồi ánh mắt. Vừa rồi không phải cậu chưa đụng được gì, cậu cảm giác được, nơi đó...!rất nóng. Chơi quá đà rồi. Thời gian còn lại, tinh thần Cảnh Lê cứ mãi bất ổn. Cũng may không lâu sau, trong học đường lần lượt có người viết xong nộp bài. Tần Chiêu ra đề này không tính là khó nhưng cũng không quá đơn giản. Người biết viết thì một canh giờ là dư dả, người không biết viết thì lãng phí thời gian cũng vô dụng. Bởi vậy trước khi chuông báo tan học vang lên, tất cả mọi người đều nộp bài. Thời gian nộp bài của mọi người không giống nhau, Tần Chiêu dứt khoát ngồi ở vị trí của Cảnh Lê, bắt đầu chấm bài ngay tại chỗ. Tốc độ chấm bài của hắn rất nhanh, bài văn nộp lên được hắn chia thành hai phần, đặt ở trên bàn. Lực chú ý của Cảnh Lê nhanh chóng bị hấp dẫn, tò mò lật xem những bài văn được Tần Chiêu phân loại. Đến khi học sinh cuối cùng nộp bài rời đi, Cảnh Lê mới hỏi: "Đây là thi sát hạch à?" Tần Chiêu ngẩng đầu: "Ý gì?" "Chính là kiểm tra trình độ của bọn họ ấy." Cảnh Lê chỉ chỉ xấp bài văn bị Tần Chiêu tách riêng ra, "Trình độ bên này rõ ràng tốt hơn chút, ngươi dự định chia thành hai lớp?" Tần Chiêu: "Đúng." Từ lúc thư viện học vỡ lòng đến giờ đã được hơn nửa năm, từ mười mấy đệ tử lúc ban đầu giờ đã tăng lên hai ba mươi người. Bởi vì tiến độ học tập giống nhau nên thôn trưởng đã sửa thêm một phòng khác, sắp xếp những học sinh mới sang bên đó. Có điều, cũng không thể chỉ làm thế là xong. Trải qua nửa năm học tập, tiến độ của lớp đệ tử sớm nhất đã xuất hiện khoảng cách. Có vài đệ tử thiên phú cao, khả năng tiếp thu kiến thức mạnh, có vài đệ tử lại rõ ràng không theo kịp. Để những đệ tử không theo kịp tiến độ cùng học với những đệ tử thiên phú tốt hơn sẽ chỉ khiến bọn họ càng lúc càng khó theo kịp bài học, giống như Trần Ngạn An lúc trước. Bởi vậy Tần Chiêu mới nghĩ thông qua một bài thi, phân chia những đệ tử có trình độ không đồng đều ra. Cảnh Lê nói: "Chia ra cũng tốt, nhưng trong thôn nào có nhiều tiên sinh dạy học như thế?" "Rất nhanh sẽ có thôi." Ngón tay Tần Chiêu gõ gõ trên xấp bài có trình độ cao hơn. "Ý ngươi là, để đệ tử học thành đứng lớp?" Cảnh Lê hiểu ra, "Như vậy cũng không tồi, kiến thức học vỡ lòng đầu tiên là bắt đầu nhận biết chữ, chỉ cần học được là có thể dạy người khác." Tần Chiêu gật gật đầu. Cảnh Lê ghé vào trên bàn, nhỏ giọng nói: "Hóa ra không phải vì dỗ ta à..." Cậu còn cho rằng Tần Chiêu phát hiện cậu ngồi chỗ này không thoải mái, cố ý ngừng dạy đến dỗ cậu. Cảnh Lê bất đắc dĩ thở dài: "Về nhà thôi, ta đói bụng rồi." Cậu đứng dậy muốn đi, lại bị Tần Chiêu giữ chặt. Người kia ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt nhàn nhạt: "Ngươi cứ định đi như vậy à?" Cảnh Lê đối diện nhìn hắn, trong lòng hiểu hắn đang nói tới chuyện gì, lỗ tai đỏ lên ngay tức khắc. "Tần Chiêu, chỗ này là học đường đó!" Giọng nói của Tần Chiêu không thể hiện vui giận: "Ngươi cũng biết đây là học đường sao?" Cảnh Lê: "..." Hình như đúng là cậu trêu trọc trước. Thấy Cảnh Lê không trả lời, Tần Chiêu nhẹ nhàng kéo người qua, nhốt cậu trong khoảng không giữa hắn và bàn học. Động tác này khiến giữa hai người không giấu nổi điều gì, nhiệt độ nóng bỏng kia gần như sắp thiêu đốt Cảnh Lê. Cảnh Lê rụt người: "Ngươi, sao ngươi vẫn..." "Đúng." Tần Chiêu cố ý dựa gần sát lại, giọng nói đè thấp, nghe ra còn có chút tủi thân, "Từ lúc bắt đầu đã luôn như vậy." Bắt đầu từ khi Cảnh Lê thổi khí với hắn, hắn vẫn chưa bình ổn lại. Nhưng hắn vẫn viết xong bài văn, chấm xong bài thi của toàn bộ đệ tử, thậm chí còn dựa theo trình độ phân chia thành hai lớp. Cảnh Lê nghĩ đến đây thì thấy hơi run chân, cậu gắng gượng nhìn qua chỗ khác: "Đừng, đừng ở đây, về nhà..." Tần Chiêu hôn hôn môi Cảnh Lê, nhỏ giọng hỏi: "Về nhà giúp ta sao?" "Ừ, về nhà..." Cảnh Lê bị hắn hôn đến mức đầu óc mơ hồ, thuận theo nói, "Về nhà giúp ngươi." Lúc Cảnh Lê bị ném lên giường đầu óc vẫn còn đang mơ màng, cậu không kịp đưa ra kháng nghị đã lập tức bị người che miệng, không nói ra lời. Tần Chiêu hôn từng chút lên gáy cậu, động tác kiềm chế nhưng lại tràn ngập dục niệm khiến người ta không thở nổi. Giữa lúc hoảng hốt, trong đầu Cảnh Lê chỉ còn lại một câu nói. — Hôm nay thật sự chơi quá đà rồi. Nếu như là nhân loại, mang thai ngoài ba tháng có thể sinh hoạt vợ chồng một cách thích hợp. Nhưng thể chất Cảnh Lê lại không giống nhân loại, bọn họ không có gì để tham khảo, không dám tùy tiện mạo hiểm. Cảnh Lê vẫn nhớ chuyện mình đã đáp ứng đối phương, hai tay vô thức trượt dọc xuống theo thân thể đối phương, còn chưa đụng tới đã bị Tần Chiêu bắt lấy, giữ lại ở sau người. Sau đó chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của đối phương: "Hôm nay đổi phương pháp khác." Cảnh Lê: "Gì..." Cậu còn chưa dứt lời, bỗng nhiên bị lật người. Thanh âm Tần Chiêu vang lên bên tai. "Cá nhỏ ngoan, kẹp chặt." ...! ...! Tác giả có lời muốn nói: Cảnh Lê: Đợi chút, ta nhớ là ta đến trừng phạt hắn mà???.