Thầy quản sinh tên là Phùng Mậu, mới được điều tới vào học kỳ này.
Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa(1), vô cùng nóng lòng muốn bắt kỷ luật, bữa sáng còn chưa ăn đã giơ loa, cứ thế đứng trước khu dạy học mười lăm phút. Cuối cùng lão bắt được nhân vật tiêu biểu là Doanh Kiêu.
(1) 新官上任三把火: bắt nguồn từ Tam Quốc Diễn Nghĩa. Ý chỉ quan mới nhậm chức thường muốn làm vài việc to lớn có ảnh hưởng, nhằm biểu hiện tài năng và sự sáng suốt của mình.
Biết hắn học lớp 11/7, Phùng Mậu trực tiếp dẫn hai người đến văn phòng ban tự nhiên của khối mười một, đẩy đến trước mặt thầy Lưu: "Đây là lớp thầy à?"
Thầy Lưu đang ăn bánh bao, nhìn thấy bọn họ bèn nhướng mày: "Phải."
Ông đứng dậy, đẩy ghế sang một bên. Ánh mắt chủ yếu quét qua người Cảnh Từ, ông trầm giọng hỏi: "Hai em ấy đã gây ra chuyện gì?"
"Đứa này ——" Phùng Mậu chỉ vào Doanh Kiêu: "Không mặc đồng phục, bị tôi tóm được." Lão quay đầu kéo Cảnh Từ lên, cười lạnh: "Về phần đứa này, nói muốn làm chứng cho bạn mình, chứng minh em kia không mặc đồng phục là do quần áo bẩn."
Thấy không phải đánh nhau cũng chẳng phải trốn học, thầy Lưu thở phào: "Thầy quản sinh, thầy yên tâm đi, tôi sẽ bắt nó về mặc lại đồng phục."
Phùng Mậu hết sức không hài lòng với thái độ nhẹ nhàng này của ông, đập bàn nói: "Thầy Lưu, nên quản học sinh lớp thầy một chút! Học sinh phải mặc đồng phục, đây là quy định! Chỉ cần ở trong trường là phải tuân theo! Cũng chẳng phải là tôi nói đâu, loại người không tổ chức không kỷ luật này, về sau vào xã hội là sẽ tới ngục giam đấy!"
Lão nhìn về phía Cảnh Từ: "Đứa này cũng chẳng tốt đẹp cho cam! Nói dối như cuội, vừa nhìn là biết không có đức hạnh gì!"
Doanh Kiêu nhướng mày nhìn lão.
Phùng Mậu bị cái nhìn này của hắn vô cớ thổi bùng lửa giận: "Em nhìn cái gì mà nhìn? Sao? Không phục hả? Thầy nói sai à? Đồng phục em đâu? Vì sao không mặc?!"
Doanh Kiêu dựa lên bàn làm việc với vẻ bất cần, biếng nhác đáp: "Bẩn rồi."
Trong nháy mắt, Phùng Mậu nổ tung: "Thầy Lưu, thầy nhìn học sinh lớp thầy này! Đây là cái thái độ gì thế?! Không mặc đồng phục còn cãi hả? Dạng này mà thi tốt nghiệp? Thi cái rắm! Đeo cặp sách về nhà thì có!"
Doanh Kiêu nhếch mép, đứng thẳng lưng rồi xoay người bước đi.
"Em ——" Phùng Mậu giận dữ: "Đứa học sinh như em sao lại thế này?! Đứng lại cho thầy! Em muốn đi đâu?!"
Doanh Kiêu cũng chẳng quay đầu lại, hoàn toàn không đếm xỉa đến Phùng Mậu ở đằng sau: "Đeo cặp sách về nhà ạ."
Phùng Mậu chạy lên phía trước hai bước: "Em về đây cho thầy, về đây! Nghe thấy không?!"
"Xin lỗi, ngục giam của bọn em chưa bao giờ có đường quay về."
Các giáo viên khác đang nghe lén trong văn phòng không nhịn được, bật cười một tiếng.
Phùng Mậu tức đến nỗi ngã ngửa ra sau, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
"Em! Em nhớ cái lỗi này! Phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ! Giờ chào cờ hôm thứ hai, đứng trên bục đọc trước mặt toàn thể giáo viên học sinh của trường!"
"Không được!" Doanh Kiêu còn chưa nói gì, thầy Lưu đã chợt nhảy dựng lên như bị ong đốt: "Doanh Kiêu không thể đi đọc kiểm điểm!"
Lần trước phạt Doanh Kiêu tương tự, hắn đã mạnh mẽ biến kiểm điểm thành bài diễn thuyết cá nhân.
Trong tiếng vỗ tay vang dội và hô hoán không ngừng, thầy Lưu không hề nghi ngờ, nếu không phải mình kéo hắn xuống giữa chừng thì hắn thậm chí còn có thể xuống ký tên cho các học sinh khác ấy chứ.
Tưởng tượng cảnh Doanh Kiêu đứng trên bục với gương mặt đẹp trai, chậm rãi nói với học sinh xin chữ ký ở phía dưới: "Đừng nóng vội, từ từ thôi, từng người tới, ai cũng có phần."
Trước mắt thầy Lưu lập tức biến thành màu đen.
Ông nhấn mạnh nhiều lần: "Không thể đọc kiểm điểm."
Phùng Mậu cho rằng ông muốn bao che học sinh lớp mình nên sầm mặt định lên cãi lý vài câu. Bỗng nhiên lão sáng tỏ, nhớ đến cái tên "Doanh Kiêu" này.
Những sự kiện chói lọi từng nghe kể kia tức khắc gộp làm một với người trước mắt.
Thôi xong, nghe đâu bối cảnh nhà cậu ta mạnh lắm, còn từng đánh cả giáo viên?
Ước lượng thể trạng của mình và Doanh Kiêu, Phùng Mậu cảm thấy sợ sệt.
Lão lấy tay che môi ho một tiếng, tìm cho mình bậc thang xuống nước: "Không kiểm điểm cũng được, học sinh lớp thầy thì thầy quản tốt đi! Mấy hôm nay có lãnh đạo Bộ Giáo dục đến kiểm tra, các học sinh phải thống nhất việc ăn mặc!"
Thầy Lưu gật đầu, phụ họa lão vài câu, cuối cùng cũng tiễn lão ra khỏi văn phòng.
Xoay người lại, nụ cười trên mặt thầy Lưu đã biến mất. Ông nhìn Cảnh Từ, cố gắng nói một cách ôn tồn: "Em về tự học đi, việc này không liên quan đến em."
Cảnh Từ khẽ thở phào, nhoẻn cười ngượng ngùng với thầy Lưu rồi kéo cửa phòng rời đi.
Đối với Doanh Kiêu, thầy Lưu lại không tốt tính như vậy.
"Em lại đây với thầy." Thầy Lưu sầm mặt, lôi Doanh Kiêu tới hành lang hẻo lánh, đau đầu nói: "Cái tính tình của em —— Cái tính tình của em không thể bớt bớt chút à? Đúng, thầy ấy nói chuyện không dễ nghe, nhưng dù sao cũng là quản sinh, em nhịn tí thì thế nào? Em xem em ép người ta thành dạng gì?"
Doanh Kiêu hờ hững tựa lên bệ cửa sổ, ngước mắt cười một tiếng: "Em chọc giận thầy ấy? Không phải em thuận theo lời thầy ấy nói à?"
"Em!" Thầy Lưu bị hắn chặn họng, nói không ra lời, nhức đầu: "Nói đi, rốt cuộc tại sao em không mặc đồng phục?"
Thầy Lưu dạy Doanh Kiêu hơn một năm, hiểu rõ hắn vô cùng.
Ông biết, tuy không thích học tập, song hắn không hề dốc sức chơi trội giống các học sinh cá biệt khác. Chỉ cần không chọc tới hắn, Doanh Kiêu vẫn rất dễ quản.
"Quần áo thật sự bị bẩn." Doanh Kiêu khoanh tay: "Tối hôm qua em ở trường, không giặt hay thay được."
"Em..." Thầy Lưu vuốt ấn đường: "Như vậy đi, thầy tìm cho em một bộ còn dư không dùng..."
"Em không mặc quần áo của người khác." Doanh Kiêu ngắt lời ông.
"Sao lắm vấn đề thế!" Thầy Lưu bị hắn chọc giận đau gan nhức tim, hận không thể tiến lên đánh hắn tại chỗ: "Vậy em muốn sao? Đối đầu với thầy quản sinh? Tuần này lớp chúng ta chỉ thừa chút xíu điểm, nếu lại tiếp tục trừ nữa, em không cảm thấy gì nhưng thầy thì không gánh được đâu!"
"Sao thế được chứ?" Doanh Kiêu bật cười rồi vỗ lên lưng thầy Lưu, "Đừng giận, em gọi người mang đồng phục đến đây."
"Còn không mau lên!"
Doanh Kiêu lấy ra điện thoại và gửi một tin nhắn.
Thầy Lưu trừng hắn rồi vờ như không thấy.
"Bộ đồng phục bẩn kia của em không thể mặc tiếp được, phải mua một bộ mới." Doanh Kiêu cất di động, nói với thầy Lưu: "Thầy đăng ký giúp em nhé?"
"Được rồi." Thầy Lưu khoát tay: "Lát nữa thầy liên hệ với nhân viên giáo vụ, để người ta nhanh chóng đưa lại đây."
Nói xong việc quan trọng, thầy Lưu đang định bảo Doanh Kiêu về, hắn lại bất chợt nói: "Thầy Lưu, em muốn đổi chỗ."
Thầy Lưu cảnh giác nhìn hắn: "Em muốn đổi sang chỗ nào?"
Doanh Kiêu nhe răng cười: "Cùng bàn với Cảnh Từ."
Thầy Lưu nhíu mày: "Quan hệ giữa hai em tốt như thế từ bao giờ?"
"Bọn em muốn cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, làm vẻ vang lớp 11/7. Tiêu diệt 211, vượt qua 985(2), sáng lập thần thoại Thực nghiệm tỉnh."
(2) 211 và 985 là công trình giáo dục của chính phủ Trung Quốc. 211 là 211 trường học trọng điểm của cả nước. 985 là 985 trường học với mục tiêu đứng đầu quốc nội có ảnh hướng ra thế giới.
Thầy Lưu: "..."
Thầy Lưu: "...Nói tiếng người đi."
Doanh Kiêu cười khẽ: "Tình hữu nghị của đàn ông con trai chính là tới nhanh như vậy đó."
Thầy Lưu không thể nhịn được nữa, cốc trán hắn thật mạnh: "Không có thời gian rảnh rỗi tán dóc với em đâu! Em trở về lên lớp cho thầy!"
"Vậy việc đổi chỗ...""
Bây giờ thầy Lưu trông thấy hắn là cảm thấy nhức mắt: "Cảnh Từ đồng ý rồi nói sau."
Doanh Kiêu chậm rì rì về phòng học, lúc đi sượt qua người Cảnh Từ thì phát hiện cậu đang viết tiếng Anh. Những con chữ cứng ngắc lại rất lưu loát đẹp đẽ dưới ngòi bút của cậu. Dẫu chưa từng thấy chữ Cảnh Từ trước đây, Doanh Kiêu cũng không cho rằng kẻ không đọc sách kia sẽ viết được ra dạng chữ thế này.
Hắn kéo ghế mình ra và ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bất luận là sự hiếu kỳ của bản thân hay là cái người bất ngờ xuất hiện này, đều khiến hắn dạt dào hứng thú.
Thật vất vả mới tìm thấy thú tiêu khiển khi nhàm chán, hắn cũng không thể dễ dàng buông tha được.
"Nghĩ gì mà cười dâm đãng thế hả?" Hà Chúc ghé lại gần, trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ cuối cùng anh Kiêu của chúng ta đã ngắm trúng em gái nào đó, muốn yêu đương rồi?"
Doanh Kiêu còn chưa nói gì, Trịnh Khuyết ở bên đã ném đến cái nhìn khinh bỉ: "Đừng nói bừa nữa, chẳng lẽ không phải anh Kiêu là vô tính luyến(3) à?"
(3) Vô tính luyến: Asexual hay nonsexual, là sự không bị hấp dẫn tình dục, không hoặc ít quan tâm đến các hoạt động tình dục.
Hà Chúc phì cười: "Đúng đúng đúng, là tao nhầm."
Doanh Kiêu lớn lên đẹp trai, từ cấp hai đã có một nhóm người theo đuổi đằng sau, nam nữ có đủ.
Nhưng Doanh Kiêu chưa bao giờ thèm nhìn bọn họ, cũng chẳng rung động với bất kỳ ai. Dần dà, bạn bè thân thiết với hắn đều lấy cụm "vô tính luyến" đến đùa hắn.
"Liên quan đến mày chắc." Doanh Kiêu ném kẹo cao su vào miệng, không kiên nhẫn mà đẩy gương mặt bự chảng của Hà Chúc ra: "Chắn sáng, tránh ra chút."
Hà Chúc so đo với hắn: "Sao lại không liên quan đến tao? Nếu thật sự có chị dâu thì sao tao có thể không gặp chứ?"
Doanh Kiêu cười nhạo, liếc y một cái: "Gặp làm gì? Dập đầu?"
"Mày!" Hà Chúc bị hắn chọc giận cực kỳ, dứt khoát xoay người không để ý đến hắn nữa.
Khác với buổi tối tự học nhao nhao ồn ào, tiết tự học buổi sáng của 11/7 vô cùng yên tĩnh. Phần lớn học sinh nằm bò ra bàn để ngủ bù, thi thoảng còn có thể nghe thấy đủ loại tiếng ngáy đa dạng.
Nên tiếng động chỗ Doanh Kiêu có vẻ đặc biệt lớn, khiến Cảnh Từ không khỏi nhìn về đằng sau.
"Ôi." Sáng nay Lý Trụ bứt rứt lắm, Cảnh Từ lại đang nghiêm túc đọc sách, căn bản không tìm cậu ta nói chuyện. Không dễ gì mới thấy Cảnh Từ ngừng bút, cậu ta lập tức kề sát tới: "Cậu đọc vào sáng sớm tinh mơ mà có thể hiểu được hả?"
Cảnh Từ gật đầu: "Có thể."
Lý Trụ cười hì hì, nhìn cậu với vẻ không tin: "Cậu cứ chém gió đi."
Cảnh Từ chỉ cười không nói.
"Trưa nay đi ăn ở đâu?" Lý Trụ hỏi Cảnh Từ: "Có định gọi thức ăn ngoài không?"
Thực nghiệm tỉnh cũng không cho phép học sinh gọi đồ bên ngoài, nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách. Cả đám lớp 11/7 trải qua một tháng nghiên cứu, rốt cuộc tìm thấy một nơi không mấy kiên cố ở góc tường phía tây, còn thành công chiếm núi xưng vương, phát triển nơi đó thành thuộc địa chuyên về thức ăn đặt ngoài của 11/7.
Cảnh Từ ngẩng đầu xem đồng hồ treo tường, lúc này còn chưa đến tám giờ mà đã nghĩ ăn trưa rồi.
Cậu lắc đầu: "Không gọi, tớ đến căng tin số một ăn là được."
Lý Trụ suy nghĩ: "Tớ cũng đi, đồ ăn ngoài ăn đến ngán rồi." Cậu ta huých vai mình vào vai Cảnh Từ và dặn cậu: "Vậy lát nữa chuông tan học reo là cậu phải nhanh lên đó, người tới căng tin số một đông lắm, không nhanh thì chẳng tranh nổi đâu."
Cảnh Từ gật đầu đồng ý: "Được."
Bốn tiết buổi sáng lần lượt là Vật lý, tiếng Anh, Toán và Hóa. Tiết nào Cảnh Từ cũng lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Thực nghiệm tỉnh không hổ là cấp ba tốt nhất toàn tỉnh. Trường cấp ba cũ của cậu đã đủ tốt, nhưng giáo viên vẫn không thể nào so được với bên Thực nghiệm tỉnh.
Cảnh Từ càng nghe càng phấn khởi, cảm thấy đây là sự bồi thường lớn nhất mà ông trời dành cho cậu từ sau khi xuyên sách.
Mấy giáo viên bộ môn đã được thầy Lưu dặn dò, vốn đang không tin Cảnh Từ sẽ thay đổi, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ ngẩng mặt nghiêm túc nghe giảng của cậu, họ đều cảm thấy hết sức vui mừng.
Giáo viên dạy Hóa là thầy ục ịch lần trước giữ chặt thầy Lưu lại, họ Vương, tính cách vô cùng tốt, cũng rất có lòng. Sợ Cảnh Từ nghe không hiểu, ông còn cố ý giảng kỹ một chút.
Cảnh Từ cực nhạy bén với tri thức, thấy thầy giáo vừa nhìn cậu vừa thay đổi cách giảng bài, trong lòng ấm áp vô ngần.
Dù đã học hết toàn bộ những điều thầy giảng, song cậu vẫn lắng nghe chăm chú như trước.
Sau tiết cuối cùng của buổi sáng, chuông tan học reo, Lý Trụ liền vội vàng kéo Cảnh Từ ra ngoài: "Nhanh lên, không thì không tranh được mất!"
"Mẹ nó, lần nào đi căng tin số một cũng như thi đấu ở thế vận hội Olympic ấy."
Cảnh Từ cũng hoảng hốt trước đội quân chạy băng băng từ sân thể dục, trường cũ của cậu chưa từng xảy ra tình huống này: "Ngày nào cũng chạy thế này à?"
"Không thì sao?" Lý Trụ túm quần lên: "Cậu cũng không phải không biết mà, mọi lần đều xếp hàng ở cuối, gì cũng hết sạch."
Nói đoạn, tốc độ dưới chân Lý Trụ càng nhanh hơn, thậm chí Cảnh Từ đã không theo kịp.
Lý Trụ ngại cậu chậm: "Tớ chạy trước đây! Đi chiếm chỗ!" Cậu ta thở hồng hộc, ngoái đầu bảo Cảnh Từ: "Cậu, cậu đến nơi thì đến cửa số chín tìm tớ, cùng nhập đội!"
Cảnh Từ định nói nhưng lại thở không ra hơi, đành gật đầu xem như trả lời.
Bấy giờ, Doanh Kiêu đang đi về phía phòng học, lái xe gia đình đưa đồng phục đến, cô giúp việc còn tiện thể gửi cơm cho hắn.
Một tay cầm đồng phục, một tay xách hộp giữ ấm, hắn tránh đám học sinh chạy tới căng tin, đang định chuyển sang đường nhỏ thì ánh mắt bỗng dừng lại.
Đằng trước, Cảnh Từ đang cắm đầu chạy về phía này, hai má đỏ bừng, để lộ nét thiếu niên non nớt.
Hắn nhếch môi, bàn chân tức khắc xoay hướng khác, đi thẳng tới trước mặt Cảnh Từ.
Cảnh Từ đang dốc sức chạy, đột nhiên cảm thấy tầm mắt tối lại, tựa như gặp phải chướng ngại vật gì đó. Song lúc này đã không kịp dừng bước rồi, mặc dù cậu đã cố gắng khống chế nhưng vẫn đâm thẳng đầu vào.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cảnh Từ lập tức xin lỗi.
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đỉnh đầu, trầm thấp, mang theo mấy phần trêu đùa: "Là ai thế nhỉ? Yêu thương nhung nhớ rất thuần thục nha."
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
64 chương
17 chương
67 chương
47 chương
2 chương