Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
Chương 62 : ♦ Hoa cỏ tấn công
Tang Viễn Viễn cẩn thận đỡ đĩa nhuỵ của hoa mặt bự, đem nửa thân thể nhích ra ngoài lỗ nhỏ.
Nơi này cách mặt đất đại khái khoảng hai mươi trượng, đối với một người hoàn toàn không bay được mà nói, nhìn xuống dưới thật là có chút choáng váng với độ cao kinh khủng.
Tang Viễn Viễn nhéo đĩa nhuỵ của hoa mặt bự, làm nó đan ra rong biển, cột vào eo của nàng, sau đó giống như nhảy bungi mà nhảy xuống phía dưới.
Thực thể của Mộc linh uẩn khuynh hướng cảm xúc rất giống thạch trái cây, nhưng độ bền chắc cực kỳ tốt, đao kiếm tầm thường căn bản chém không đứt chúng nó.
Nàng treo ở giữa không trung, đem hoa ăn thịt người ném xuống phía dưới —— lấy tu vi ngũ trọng thiên Linh Minh cảnh của nàng, ước chừng có thể đem hoa hoa cỏ cỏ ném tới khoảng cách năm trượng.
Trong sóng triều Minh ma đông chi chít, lập tức xuất hiện một cây thực vật thân như cái côn màu nâu. Nụ hoa đỏ thẫm như cái đèn pha, tang tang từ trên đỉnh thân côn rũ xuống tới, cúi eo cong người, từ trên cao nhìn chăm chú Minh ma đang điên cuồng mấp máy bên dưới.
Bỗng nhiên, cánh hoa đột nhiên mở xoạc ra!
Như chim mòng biển bắt cá, đóa hoa lớn đỏ tươi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào hướng mặt đất, trong nháy mắt liền kéo được một con Minh ma, nụ hoa giương lên, đem nó ục ục nuốt vào bên trong thân côn màu nâu.
Thân côn tức khắc biến thành một cái bao sưng sưng như hạt lúa.
"Bổ kỉ, bổ kỉ......"
Sau mấy giây , thân côn của hoa ăn thịt khôi phục nguyên dạng, cây hoa lại lớn thêm một chút.
Minh ma gần đó phảng phất có chút nghi hoặc, thả chậm tốc độ, chậm rãi chuyển đầu ngửi tới ngửi lui, lại không thu hoạch được gì. Sóng triều Minh ma ở phía sau tiếp tục đẩy tới, mấy con Minh ma chỉ cảm thấy nơi nào có điểm quái quái thực mau đã bị ép về phía trước —— chúng nó không có cách nào cảm ứng được huyết khí của cái loại "vật chết" linh uẩn này.
Nên chúng Minh ma đều hướng về nguồn sáng U Vô Mệnh tạo ra bò đi.
Tang Viễn Viễn thử ném tiếp cây hoa ăn thịt người thứ hai, thất bại.
Vì thế nàng tập trung tinh thần thao túng gốc cây hung khí duy nhất mà mình có, lại lần nữa kéo Minh ma tới bổ sung chất dinh dưỡng.
Lúc m đầu, hoa ăn thịt người từ rễ đến đỉnh nụ hoa cao ước chừng một nửa thân người, thân côn màu nâu thô như cánh tay của nam nhân tráng niên. Sau khi ăn chừng hai mươi con Minh ma, độ cao nó đã cao bằng hai người, thân côn to bằng bụng cẳng chân.
Nhưng biến hoá càng lớn là tốc độ tiêu hoá Minh ma của nó ngày càng cao, lúc đầu phải cần khoảng bảy tám giây để tiêu hoá một con, hiện tại chỉ cần khoảng ba bốn giây là đã xong.
Động tác vồ mồi của nó cũng trở nên hung mãnh rất nhiều, năm cánh hoa thật lớn mở xoè ra xong hợp lại liền có một con Minh ma lặng yên không tiếng động bị bắt đi, phốc kỉ phốc kỉ bị ăn luôn.
Ở phía trước, ngọn lửa cam trong tay U Vô Mệnh đã biến thành một mặt trời nhỏ vô cùng lóa mắt, rọi sáng rõ từng cọng tóc của Tang Viễn Viễn, chiếu cả bóng dáng nàng vào trên vách đá phía sau.
Nàng ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn liền thấy trên vách hang đá ngầm u ám, soi bóng một thân ảnh yểu điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, cực kỳ giống phi thiên vũ bích hoạ.
Nàng vui tươi hớn hở quay đầu lại, nhìn về phía U Vô Mệnh.
Chỉ thấy hắn một tay nâng bất diệt hỏa, một tay kia nhàn nhàn múa đao, phía sau xác chết Minh chết chồng chất đến càng ngày càng cao, hắn đứng giữa bồn đất, máu ngập gần đến đầu gối.
Quả nhiên là địa ngục. Tang Viễn Viễn thầm nói.
Hoa ăn thịt người còn đang điên cuồng đi săn.
Nó lại tấn giai, vóc dáng hình như đã lớn đến độ trưởng thành nên không còn lớn thêm nữa, chiều cao không còn phát triển, nó bắt đầu phát triển chiều ngang, giống như trung niên bắt đầu mập ra ấy. Nụ hoa càng lúc càng lớn, thân côn dần dần biến thành như cái cán dù dưới nụ hoa.
ê hình như mày có phải hơi quá béo không nhỉ...... Tang Viễn Viễn âm thầm chửi tục một câu.
Hoa ăn thịt người béo phì ăn thịt Minh ma ngày càng hưng phấn, hiệu suất kinh người.
Bây giờ nó đã một ngụm có thể nuốt vào ba con Minh ma, thời gian để hoàn toàn tiêu hoá một con chỉ cần một giây!
Tang Viễn Viễn nhìn cái nụ hoa đỏ mập mạp đang ăn ngấu nghiến hồng, trong lòng có chút kiêu ngạo, lại có chút cảm thấy thật mất mặt —— cái này, nàng càng ngày càng không giống tiểu tiên nữ nha.
Tiểu tiên nữ nhà ai lại có kỹ năng như thế này a!
Thật là oan nghiệt.
Giờ phút này, bất diệt hoả màu cam trong tay U Vô Mệnh đã hoàn toàn ngưng tụ thành hình.
Khoé môi tinh xảo vô song của hắn gợi lên một mạt cười xấu xa, hắn vô cùng tuỳ tùy ý, tư thế như đang bứt bứt mấy mảng lá cây trên tay vậy, vứt từng khối từng khối bất diệt hoả kia vào hầm mỏ mạch khoáng linh hoả.
Đoạn lửa màu cam kia lóe lóe, giống như nước chảy xuống rơi vào mạch khoáng màu đỏ sậm.
U Vô Mệnh quay đầu lại nhìn về phía Tang Viễn Viễn ở hang động.
Tầm mắt dừng lại một cái, chậm rãi chuyển xuống dưới, nhìn thẳng Tang Viễn Viễn đang treo ở giữa không trung, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Hắn cẩn thận đánh giá một phen, phát hiện nàng cũng không phải bị Minh ma ép ra khỏi hang động mà là tự nguyện treo ở đó luyện thể thuật, liền xoa xoa giữa mày, tiếp tục đi đến chỗ cách đó không xa để châm lửa thêm một điểm nữa.
Chỉ cần châm ba điểm lửa, liền có thể đem mạch khoáng này hoàn toàn đốt cháy.
Lúc Tang Viễn Viễn ngẩng đầu nhìn về phía U Vô Mệnh, hắn đã xoay người đi đến chỗ nhóm lửa thứ hai.
Nhìn từ sau lưng bóng dáng thật là có vài phần lãnh khốc vô tình.
Đạp trên mặt đất đầy máu thịt, không chút lưu tình nào mà dẫm nát đầu Minh ma, đao trong tay đao chỉ cần tuỳ ý vung lên liền thu hoạch một đống lớn tính mạng Minh ma.
Tựa như Tử Thần đi tới trên đời.
Trái tim nhỏ của nàng thật không biết cố gắng mà lại nhảy loạn hai nhịp.
Thật soái.
Nàng cũng muốn được ưu nhã huyễn khốc như vậy.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn chính hoa của mình, tức khắc ủ rũ bẹp miệng.
Giờ thì tốt rồi, bây giờ nó đã hoàn toàn là một cái cục tròn tròn đỏ mập ú.
Cái thân côn màu nâu kia sớm đã không thể chống đỡ được cái đầu thật lớn, nụ hoa to đùng héo không héo nhưng ủ rủ rũ xuống, cằm gác trên mặt đất, mấy cánh hoa đỏ tươi thật lớn chứ xoè ra khép vào, kéo từng con từng con Minh ma đưa đến bên miệng vào bụng hoa.
Tang Viễn Viễn: "......"
Phật Phật. Tùy tiện đi.
Vốn dĩ là một cây hoa vô cùng ưu nhã xinh đẹp, thân côn màu nâu chống cái nụ hoa đỏ thẫm, như là hoa tulip ấy. Giờ phút này, hoa ăn thịt người đã biến thành một cục mập mạp nằm bò dưới đất nhúc nhích tới lui, thân côn như là một đuôi nho nhỏ, ném ở phía sau thân thể đại béo phì của nó.
Nàng có một dự cảm xấu. Nó không chừng phải có tên mới rồi.
Nhưng mà cái hoa ăn thịt người này khi tiến hóa thành hoa đỏ mập mạp, xác thật lợi hại không phải chỉ hơn có một chút xíu.
Mồm to mở ra một cái liền có thể đồng thời nuốt vào bảy tám con Minh ma, tiêu hoá trong nháy mắt, còn không phun ra bất cứ chất dơ gì.
Nó giống một con rắn tham ăn, cứ bò qua bò lại trên mặt đất, nếu đi ngang qua chỗ nó chẳng khác nào kêu nó rửa đến sạch sẽ.
Chờ đến khi U Vô Mệnh đã châm lửa xong ở chỗ thứ hai, thì tiến hoá của hoa ăn thịt người cũng đã ngưng lại.
Trong lòng Tang Viễn Viễn có linh cảm đây đã là cực hạn của nó —— há mồm có thể nuốt vào mười con Minh ma, lại hầu như không cần thời gian tiêu hóa.
Trong lòng hiện lên một cơn kích động thật kỳ dị.
Nàng tiếp tục thao túng hoa ăn thịt người mồm to dùng bữa.
Thực mau, nàng rõ ràng bắt giữ được xúc động ở ngực, giơ tay thật mạnh ném một cái ——
Lại một đóa hoa ăn thịt người xuất hiện!
Lần này xuất hiện chính cái hoa nhỏ bé hình dạng nguyên thủy như hoa tulip của nó.
Tang Viễn Viễn nhìn nhìn cái nụ hoa đỏ khổng lồ béo ụ cùng cái thân côn khẳng khiu mang cái đầu đỏ chót đứng cạnh nhau, khóe miệng không khỏi cứng đờ lại một chút.
Bông hoa ẻo lả mới được sinh ta sợ hãi mà nhìn nhìn cái nụ béo ụ lăn lăn bên cạnh.
Nụ béo hướng về phía nó lắc lắc lại di di mấy cái hoa to lớn, dẫn đường đi về phía Minh ma.
Tiểu hoa ẻo lả học bộ dáng nó. cũng lắc lắc cái đầu thật nhỏ, theo sát từng bước lớn của nụ béo, nhỏ nhẹ bắt đầu dùng bữa.
Tang Viễn Viễn: "......" Thật không còn muốn nói gì nữa, chỉ muốn lẳng lặng.
Nàng đại khái hiểu rồi.
Phương thức tiến giai của hoa ăn thịt người cùng hoa mặt bự hoàn toàn khác nhau.
Hoa mặt bự là hoa căn bản của nàng, chỉ cần nàng tấn giai, chất lượng cùng số lượng của hoa mặt bự liền tăng trưởng theo. Còn hoa ăn thịt người là loại hình hoa phát triển độc lập, một cây ăn đến mãn cấp liền có thể trực tiếp trưởng thành lên cấp tiếp theo.
Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần cho nàng đủ thời gian, nàng có thể thao túng đại quân thực vật của mình đánh hạ Minh Uyên, đem Minh ma ăn đến tuyệt chủng.
Cây hoa ăn thịt người thứ hai cũng rất mau chóng nối gót theo cây đầu tiên, biến thành nụ hoa đỏ béo ụ.
Tang Viễn Viễn mới vừa triệu ra đoá hoa ăn thịt người thứ ba ẻo lả, liền thấy U Vô Mệnh quạt cánh bay lại đây, cười như không cười nhìn nàng, bộ dáng như phảng phất nhịn không nói câu gì đó.
Tang Viễn Viễn vừa thấy ánh mắt tràn đầy xấu xa củ hắn l, trong lòng liền sợ hãi kêu không ổn.
Chưa kịp ngăn cản.
U Vô Mệnh đã chỉ vào hai cái nụ béo thật lớn thật đỏ ở phía dưới, môi mỏng vừa động, thanh âm thanh thanh lãnh lãnh phun ra ba chữ muốn lấy mạng Tang Viễn Viễn ——
"Hoa đầu heo."
Tang Viễn Viễn: "......"
Một đao này, thật là đau thấu tâm can.
Hắn ôm lấy nàng, thanh âm trầm thấp mang cười, dừng ở nàng bên tai: "Phải đi rồi, ngốc Quả Tử của ta."
Nàng bi phẫn thu lại hai bông bự một bông nhỏ kia.
Hai cánh hắn quạt thật mạnh một cái, thân hình vút cao lên hơn mười trượng.
Trường đao trong tay vung lên, đâm vào trong vách đá, cả người khựng lại một chốc, hai cánh lại đập một cái, lại lướt lên trên mười trượng.
Khi lướt lên tầm trăm trượng, trong lòng Tang Viễn Viễn có linh cảm, cúi đầu nhìn lại.
Ba chỗ châm lửa kia đã đem mấy điểm ám hoả của mạch khoáng linh hỏa mạch toàn bộ câu thành một đường, ngọn lửa cam xao động chảy xuôi trong hầm mỏ, mắt thấy nó sắp hoàn toàn bạo phát!
Nàng hút một ngụm khí lạnh, không tự giác mà nắm chặt xiêm y hắn.
"Oanh ——"
Khí lưu huỳnh đùng lên phía trên.
Nương theo dư chấn của sóng nổ đầu tiên, U Vô Mệnh khinh phiêu phiêu không ngừng lướt trên 30 trượng.
Phía sau lại nảy lên tới không ngừng khí lưu huỳnh.
Âm thanh ầm vang như hàng vạn tia sét đánh xuống, vang lên ở gót chân.
Mạch khoáng linh hỏa bị bất diệt hỏa châm lửa, lửa cháy dưới sự thổi phồng thêm của linh uẩn, bạo thành linh hỏa bao quanh, sóng nhiệt vù vù bốc lên, một đoàn lại một đoàn lửa cam pha đỏ đậm cực hoành tráng đang ầm vang nổ tung, bích động bắt đầu kịch liệt lay động, vô số đất đá từ phía trên rơi xuống.
Nổ quặng!
Khí lưu huỳnh đang đuổi sát đến gót chân.
U Vô Mệnh cười lớn, nương theo từng trận lửa lưu huỳnh quay cuồng, cấp tốc lao đi về phía trước.
Đao trong tay múa đến mức chỉ thấy tàn ảnh.
Hắn đánh mấy phiến đất đá đang đánh úp về phía nàng tất cả đều thành mảnh vụn, thỉnh thoảng đâm thanh trường đao vào vách đá, mượn lực lướt lên lần thứ hai.
Ước chừng khoảng một nén nhang sau, Tang Viễn Viễn đã thấy được bầu trời nhỏ xíu đầy sao trên đỉnh đầu mình.
Thanh âm ầm vang đã truyền đến mặt đất, bởi vì điểm nổ quặng có hơi sâu, nên người trên đất bằng chỉ nghĩ là động đất, không thể ý thức được là dưới tế hố xảy chuyện.
Nhưng chờ đến khi lửa lưu huỳnh bốc lên tới, thật không có cách nào che giấu tai mắt người khác.
"Cho nên mới cần Tiêu Tương quán chủ tới hấp dẫn lực chú ý của Hàn Thiếu Lăng, tránh hắn có tinh lực dò xét khắp nơi, phát hiện nơi này có chuyện lạ, ngăn chặn chúng ta." Trong tiếng nổ kịch liệt, thanh âm Tang Viễn Viễn yếu ớt như ruồi muỗi.
U Vô Mệnh thấy môi nàng khẽ nhúc nhích, tuy nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, lại biết nàng nhất định khen ngợi hắn lợi hại.
Hắn mổ cái trán của nàng, nhấp khóe môi ý cười.
Giây tiếp theo, hắn từ trong hố hiến tế lướt ra ra, thuận tay hai thị vệ đang tiến đến nơi này tra xét ném vào, sau đó cấp tốc lướt qua hướng một bên, vượt qua một vòm tường.
Mặt đất lay động đến lợi hại, từng trận sấm rền từ trong đất truyền đến, phảng phất như địa long đang tức giận.
Thời điểm như vậy, càng không có ai còn có tâm tư lưu ý quanh mình.
U Vô Mệnh mang theo Tang Viễn Viễn, mau chóng liền một lần nữa bước lên phụng thiên đài.
Từ nơi này nhìn xuống, toàn bộ vương thành đều không thể thoát khỏi tầm mắt.
Tang Viễn Viễn nhìn thấy Hàn Thiếu Lăng cùng một chúng vương tộc đều đứng ở đình viện rộng lớn bên ngoài đại điện mở tiệc để tránh địa chấn. Trên mặt đất còn có xác một người phục sức quan viên, ngực có một bết máu, lại thấy Tiêu Tương quán chủ dẫn đầu nhóm vũ nữ vỏ sò lung lay đứng ở một bên, xem ra hành động ám sát vô cùng thành công.
Bên hố hiến tế đã bùng ra một ngọn lửa như muốn cháy lên tới tận trời. Không bao lâu sau, Hàn Thiếu Lăng sẽ lập tức thu được tin tức.
Cần phải đi rồi.
"Phải bay một lúc thôi." U Vô Mệnh mỉm cười nói.
Nàng ôm lấy cổ hắn, hắn mở hai cánh ta, lướt xuống.
Vầng trăng tròn vành vạnh chiếu sáng sáng lưng hắn, trên đôi hoả cánh, ánh lửa như ẩn như hiện, như tinh hoả bốc cháy trên mặt trăng. Hắn ôm lấy eo nàng híp đôi mắt dài lại hẹp, môi mỏng hơi mím, giờ khắc này, thật sự là trời cao đất rộng, mặc mình rong ruổi.
"U Vô Mệnh."
"Hử?"
"Không có gì."
"Ừ." Hắn không chút để ý cong môi dưới, "Ta cũng thích nàng."
Tang Viễn Viễn: "......" Giống như bỗng nhiên bị nựng một cái.
Thực mau chóng, hắn liền đáp xuống một khúc đường tắt bên ngoài vương thành.
Đoản Mệnh đã chờ đến không kiên nhẫn.
Nó giật giật cái mũi ươn ướt phát ra tiếng lộc cộc, một đôi mắt tròn xoe l l nhìn thẳng giày cùng ống quần U Vô Mệnh, rõ ràng lộ ra biểu tình ghét bỏ —— mấy thứ đó dính đầy máu Minh ma.
Ra khỏi thành thập phần thuận lợi.
Biên giới hai châu Hàn, U, cả hai bên đều hướng về phía đô thành đối phương xếp vào không ít ám cờ mà bình thường sẽ không vận dụng. Tới cửa thành, một tướng lãnh thủ thành phẩm giai không thấp mở cửa nhỏ dưới cửa thành cho U Vô Mệnh, Đoản Mệnh nhất kỵ tuyệt trần, rời Hàn Đô.
"Hồi cung mang theo đao của ta, sau đó đến Ký Châu, nhận đại lễ Hoàng Phủ Tuấn đưa tới." U Vô Mệnh nói.
Tang Viễn Viễn ngạc nhiên nói: "Nhanh như vậy đã tới rồi sao?"
"Ừ," U Vô Mệnh lười biếng mà đáp, "Hôm qua đã qua khỏi Tần Châu cảnh, đánh nghi binh ở Tây Lâm Quan hết hai ngày, bảo là muốn giúp Ký Châu vương đoạt lại vương đô."
Hai người nhìn nhau cười.
Hoàng Phủ gia cùng Ký gia là thân thích —— thật ra cái Vân Cảnh mười tám châu này, tùy ý lôi ra vương tộc của hai châu mà nói, truy ngược lên trên đến đời ông bà mấy thế hệ đều là quan hệ họ hàng. Đơn giản một chút, thời điểm chắp nối thì nhận thân thích, thời điểm đánh giặc không nhận thân thích là được rồi.
Sau khi Ký Đô bị U Châu đánh hạ, Ký Châu vương liền hướng Hoàng Phủ Tuấn cầu viện, Hoàng Phủ Tuấn ra lệnh cho Hoàng Phủ Hùng lãnh binh, đi một đường ngang qua ba châu Đồ, Tấn, Tần xa xôi vạn dặm đến Ký Châu.
Hành quan đường dài hành quân tất nhiên không thể mang mấy trang bị hành quân nặng nề.
Hoàng Phủ Hùng công mấy ngày nay, công không xong Tây Lâm Quan, liền bảo Ký Châu vương liên hệ Tần Châu mua một đống quân trang, để Tần Châu tự vận chuyển về Ký Đô.
Một đám trang bị này đó là nhà Hoàng Phủ gia cố ý đưa lễ cho U Vô Mệnh.
Ai cũng biết U Vô Mệnh nghèo nha.
Một đội quân chó điên như U Châu vậy, nếu chợt phát tài, được tới tay một đống quân dụng cùng trang bị tốt khẳng định nhịn không được mà động thủ với Thiên Đô.
Hoàng Phủ Tuấn chính là muốn cái hiệu quả này.
"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh có chút buồn bực nghiêng đầu, "Trong mắt người ngoài, U Vô Mệnh ta thật sự là thằng ngốc sao?"
Tang Viễn Viễn: "......"
Vấn đề này thật sự hơi khó trả lời nha.
Thật ra cũng đúng vậy. Không nói cái khác, chỉ nói trong nguyên tác thôi, hắn còn không phải là lẻ điên không muốn sống sao.
"Hử?" Hắn nguy hiểm nheo mắt lại, ngón tay nâng cằm nàng, "Tiểu Tang Quả, hay là nàng cũng nghĩ như vậy ?."
Tang Viễn Viễn mỉm cười: "Không, là bọn họ đầu óc không đủ, không thể nào lãnh hội trí tuệ cao thâm của chàng nha."
U Vô Mệnh: "......" Hình như có chỗ nào quái quái, nhưng bộ dáng vẫn vui vẻ vì được khen.
Hắn chậm rì rì nâng mắt lên, nhìn phía phương xa.
"Hử?" Sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Đoản Mệnh, ngươi đi đâu."
Giọng chưa ra hết khỏi miệng, Đoản Mệnh đã cao cao phóng vèo qua năm trượng, thình thịch một cái, lọt vào trong một con sông nhỏ trong vắt.
Nó ngại hắn dơ.
Vừa dơ vừa hôi.
U Vô Mệnh: "......"
Cánh mới vừa xoạt ra liền bị rớt vào trong nước.
Hắn ngơ ngác dùng cánh cắt hai dòng nước.
Tang Viễn Viễn cười đến không thẳng nổi eo.
Mắt đen của U Vô Mệnh chậm rãi chuyển qua nửa vòng, môi mỏng bỗng nhiên cong lên, hắn lưu loát cong cánh lên hơn nửa thân rồi hốt được một bụm nước lớn, đem xối hết lên đầu Tang Viễn Viễn một phát lạnh thấu tim.
Tang Viễn Viễn: "......"
Toàn bộ tóc như dính trên mặt.
Nàng lung tung lau một phen, nhảy vào trong nước, huơ huơ cánh tay, đem một đống bọt nước tạt vào người U Vô Mệnh.
Đoản Mệnh vô cùng phối hợp, cái thân thể đầy lông của nó nằm chìm trong dòng sông, sau đó quay phắt hướng U Vô Mệnh, run lên bần bật làm bọt nước rầm rầm tung lên mặt hắn.
"Phản rồi!" U Vô Mệnh cười dữ tợn, đôi cánh đập một cái, từ trong nước lướt trên, nhô lên cao đạp vào Đoản Mệnh, ấn toàn bộ người nó vào trong nước.
Tang Viễn Viễn nhanh chóng nhào lên cứu viện, nhảy dựng lên, cả người nhào vào trong lòng ngực U Vô Mệnh, ôm eo hắn thật mạnh, bò lên người Đoản Mệnh lấy đà tụt xuống, đem U Vô Mệnh ấn vào trong nước.
Đối với nàng, U Vô Mệnh thật sự là không nhẫn tâm ra tay được.
Trong dòng nước sông trẻo sâu thẳm, hắn cho nàng ấn hắn, chìm xuống đáy sông.
Bốn vó Đoản Mệnh đạp nước, giống như sư tử biển mà từ bên trên lặn xuống dưới.
U Vô Mệnh nhịn không được liền nở nụ cười, cười bật ra tiếng làm một cái bong bóng nước bay ra, đụng vào trên mặt Tang Viễn Viễn, lại bò theo mặt nàng phiêu phiêu lên mặt nước.
Nàng cũng không nhịn được nở nụ cười.
Giờ khắc này, giống như mọi phiền não ưu sầu đều mọc cánh bay đi.
Mắt thấy sắp chìm đến đáy sông, hắn trở tay chế trụ nàng, xoay người áp xuống, hung hăng đem nàng hôn đến thất điên bát đảo.
Chân chân chính chính, trầm luân trong bể tình.
......
Lúc chơi thì thật vui vẻ, nhưng khi trở lại trên bờ mới phát hiện chỉ có thể mặc quần áo ướt mà lên lang thang ở nơi hoang dã này, sắc mặt hai người đều ẩn ẩn lúng túng.
"Đoản, Mệnh." U Vô Mệnh vỗ lên đầu nó từng cái, từng cái một, "Ngươi, thực, hảo."
Đoản Mệnh: "Âu ô?" Hoàn toàn nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì, em chỉ là một con chó đơn thuần không có đầu óc.
Đoản Mệnh dốc toàn lực chạy vội, sau gần nửa ngày cũng đến thủ đô U Châu ngày nào.
Xiêm y sớm bị gió thổi làm.
"Đổi xiêm y, mang theo đao, lập tức đi Ký Châu."
Giờ phút này đi qua chốn cũ, tâm tình Tang Viễn Viễn bây giờ đã hoàn toàn khác biệt với lúc đó.
Nàng nhìn đông nhìn tây.
Mấy kiến trúc, nhà cửa, thành trì ở đây sao bỗng nhiên xem thật thuận mắt, trong lòng bỗng dâng lên một lòng trung thành vô cùng nồng đậm. Nàng biết, cái này kêu là yêu ai yêu cả đường đi.
"Ta." Nàng chỉ vào vương thành cao ngất ở phía trước.
U Vô Mệnh bật cười: "Nàng. Đều là của nàng."
Đoản Mệnh quay đầu đi, có chút khinh bỉ lại có chút lúng túng, nhìn nam chủ nhân, liếc mắt một cái.
Trở lại trong cung, Đoản Mệnh đi thẳng đến bể tắm nước nóng chuyên chúc cho nó. U Vô Mệnh cười xấu xa, bế ngang Tang Viễn Viễn, đi hướng về gian điện có suối nước nóng.
Nàng từng ở chỗ này giúp hắn tắm nha.
"Tiểu Tang Quả," hắn oán hận nghiến răng, "Lúc trước còn gạt ta, bộ dáng còn chân thật lắm, hử?"
Ánh mắt sáng quắc, lại muốn xuống tay với nàng.
Nàng bơi tới bờ khác của suối nước nóng ao, nhìn hắn cười nói: "Làm gì có lừa chàng, không phải mỗi ngày đều thích chàng sao? Hiện giờ càng thêm thích!"
Hắn lướt người lên phía trước, ép nàng vào chỗ túng không còn đường l trốn.
"Tiểu Tang Quả......"
Thanh âm ách đến kỳ cục.
"Trong nước, còn chưa thử qua......"
Hắn bắt được nàng.
Đầu quả tim Tang Viễn Viễn đầu giật mình, ngay sau đó nhớ tới chuyện mất mặt của hắn lần đầu tiên ở trong nước, muốn cười cũng không dám, nín đến mức khuôn mặt đỏ lên.
Hắn đang muốn động thủ, chợt có U Ảnh vệ vội vàng cầu kiến.
U Vô Mệnh: "......"
Hắn bước ra khỏi bể tắm nước nóng, giương tay phủ thêm một cái áo đen to rộng, đi ngoài điện.
Trên song cửa sổ có dây leo, Tang Viễn Viễn nằm ở bên cạnh suối, nghe U Ảnh vệ bẩm báo với hắn ——
"Chủ quân, Truy Tâm Giả lại gây án, lần này...người bị hại...... là hai huynh đệ của chúng ta! Xác chết vừa mới phát hiện, thời gian tử vong là sáng nay." Thanh âm phát ra run run.
U Vô Mệnh không nói chuyện.
Cách một gian cung điện, Tang Viễn Viễn đều có thể cảm giác được hơi thở hắn trong nháy mắt đã lạnh băng.
"Thuộc hạ vô năng! Tra xét mấy ngày nay, vẫn không có manh mối!"
Sáng nay.
Là lúc hắn cùng nàng, còn có Đoản Mệnh ở sông nhỏ chơi đùa sao?
Tang Viễn Viễn biết trạng thái tinh thần của U Vô Mệnh giờ phút này nhất định là kém tới cực điểm.
Nàng bò ra khỏi suối nước nóng, dùng khăn vải lau khô nước trên người, mặc xong xiêm y, đi vào ngoài điện.
U Ảnh vệ đã lui ra ngoài.
U Vô Mệnh đứng ở đó, trên người tuỳ tiện khoác áo đen kia, bộ ngực lộ ra một nửa, hắn cũng không có tâm trí đi sửa xiêm y.
Tang Viễn Viễn tiến lên, nhẹ nhàng khép vạt áo lại cho hắn.
"Truy Tâm Giả, là cái gì?" Nàng hỏi.
Mấy ngày nay A Cổ vẫn luôn phụ trách xử lý sự vụ của U Châu, mỗi ngày đúng giờ đều báo cáo tình huống với U Vô Mệnh và nhận mệnh lệnh từ hắn.
U Vô Mệnh tuy rằng cũng không tránh Tang Viễn Viễn, nhưng bọn hắn nói chuyện đều đơn giản ngắn gọn, nàng nghe không quá minh bạch, nên cũng không lưu ý lắm.
U Vô Mệnh bình tĩnh nói: "Bảy ngày trước, U Đô xuất hiện người bị hại đầu tiên. Toàn thân trên dưới chỉ có một vết thương, đó là bị người ta một kích lấy đi trái tim."
Tang Viễn Viễn hít một hơi khí lạnh.
U Vô Mệnh nói: "Sau đó liền không ngừng xuất hiện người bị hại, đến hôm qua, người chết tổng cộng có bảy người. Thời gian hành hung không có quy luật, giữa những người bị hại cũng không có liên hệ gì, còn hung khí tạm thời không xác định được. Những nạn nhân lúc trước đều là thường dân. Ngày thứ hai sau khi chuyện xảy ra, ta liền để U Ảnh vệ đi tra, bọn họ gọi hung thủ là Truy Tâm Giả ."
Tang Viễn Viễn chậm rãi gật đầu.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là vụ án ác liệt bình thường, nhanh chóng bắt hung thủ về liền có thể kết án.
"Nhưng mà hôm nay người bị hại cư nhiên lại là U Ảnh vệ." Tang Viễn Viễn nói, "U Ảnh vệ, thực lực phải từ ngũ trọng thiên Linh Minh cảnh trở lên."
"Không sai." Trên mặt U Vô Mệnh nhìn không ra cảm xúc gì.
Hắn mang theo nàng đi ra phía ngoài.
Xác người chết đều để ở ngoài điện.
Hai U Ảnh vệ đã chết, trên mặt đều chỉ có vẻ mặt thống khổ cùng mù mịt trong nháy mắt sắp chết, hiển nhiên là đã gặp một trận đánh lén đột ngột, căn bản là không có chút phòng bị nào.
Ngoài ra cũng không còn gì khác.
Xem vết thương trên ngực, đó là một cái lỗ lớn hết sức chỉnh chỉnh tề tề. Giống như là dùng một cái cọc gỗ hình tròn đâm xuyên qua thân thể, đem trái tim, xương ngực cùng máu thịt vèo một phát văng ra bên ngoài cơ thể.
Tìm không thấy bất cứ manh mối gì.
U Ảnh vệ đều là người hàng năm đều đi theo hắn vào sinh ra tử.
U Vô Mệnh đứng ở nơi đó, bóng dáng giống như thật sự sắp hoá đá dưới ánh mặt trời màu đen.
"Bằng không tra xét án trước đã?" Tang Viễn Viễn nói.
Hắn do dự một lát, lắc đầu: "Thế thân của ta không ứng phó nổi Hoàng Phủ Hùng."
Tang Viễn Viễn gật gật đầu.
Hoàng Phủ Tuấn tuy nói phải tặng lễ cho U Châu, nhưng sẽ không thật sự đem đồ vật hai tay dâng lên trước mặt U Vô Mệnh. Hắn sẽ tính toán sức chiến đấu dựa trên thực lực của đối phương là U Vô Mệnh, nếu để cho thế thân lên sân khấu, nói không chừng lễ vật không thu được, còn đem người một nhà bồi vào. Trên chiến trường luôn luôn là thay đổi bất ngờ, một sai lầm là có thể lấy ngàn mạng người.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa xem hiểu ngay.
Sau một lúc lâu, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Tăng mạnh cảnh giới, đợi ta trở về. Tận lực bớt chết mấy mạng đi."
"Dạ! Chủ quân!"
U Vô Mệnh nhìn phía dưới: "Tiểu Tang Quả, xuất phát."
Một đường này, U Vô Mệnh cũng không nói gì. Hắn thoạt nhìn cũng không phải tâm tình không tốt, chỉ là ngồi đặc biệt đoan chính, không có đem nàng túm vào trong lòng ngực hắn một lần nào.
Đoản Mệnh buồn rầu buông vó chạy vội, tốc độ so với lúc trước càng nhanh rất nhiều, không đến một ngày, liền lướt qua bến đò U, đến thủ đô Ký Châu.
Ký Châu càng được xem thêm một kiến trúc mới, nhiều nhất là một màu xám trắng, nhìn lướt qua thì cũng giống địa thế Tang Châu đấy, nhưng mà bị trọc đầu.
Bá tánh Ký Đô đã bị đuổi đi xa.
Một kinh đô phồn hoa của cả một châu quốc giờ phút này đã biến thành một đại quân doanh.
U Vô Mệnh lập tức đi vào chủ trướng, liền thấy một cái thân hình nam nhân cùng hắn có chín phần tương tự, trên mặt mang theo mặt nạ bạc trắng đang cung kính đứng lên.
"Chủ quân."
Người này cúi đầu thi lễ, sau đó gỡ mặt nạ trên mặt xuống , cực lưu loát cởi áo choàng chủ soái trên người xuống.
Tang Viễn Viễn tập trung nhìn vào, chỉ thấy người này sau khi dịch dung thì dung mạo giống U Vô Mệnh đến bảy tám phần. Nếu là chỉ đề phòng quân địch phái mật thám lẫn vào quân doanh thì như vậy là đủ rồi.
Hắn nhanh nhẹn trải bản đồ ra, nói: "Chủ quân mời xem, theo lời tình báo Đông Châu tiết lộ, buổi trưa ngày mai, Tần Châu sẽ vận chuyển tới tới hai vạn bộ linh giáp cùng binh khí, phải đi thông qua đường Tê Hỉ. Nơi đây cực dễ mai phục, một khi chúng ta từ phía trên bắt đầu công kích xuống, bọn họ chỉ có thể ném quân bị xuống rồi đào thoát xuống khe sâu. Chủ quân, dễ đang như vậy, chỉ sợ có trá."
Tang Viễn Viễn nhìn bản đồ.
Nàng trước nay học địa lý không phải quá tốt, xem mấy cái đường lằn ngoằn lèo nghoèo đó như nhìn vào bảng hàm số, nửa ngày mới nhìn thấy rõ chỗ đường Tê Hỉ đường là một đường sát bên cạnh khe sâu.
U Vô Mệnh dùng đầu ngón tay chỉ chỉ một chỗ không chớp mắt.
"Hoàng Phủ Hùng sẽ thiết một đội kỵ binh tinh nhuệ nằm ở nơi đây, đợi ta rời đường Tê Hỉ liền ào lên xung phong."
Tướng lãnh thế thân hít ngược một hơi khí lạnh, hơi có chút khó hiểu hỏi: "Nếu như vậy, tuy có thể tạo thương vong cho quân ta, nhưng hắn cũng không có khả năng dùng kỵ binh đem hết đống quân bị này chở đi mà. Ai...Với lại nếu hắn đã biết quân bị đi qua đường Tê Hỉ sẽ phải bị tiệt, vì sao còn muốn đưa dê vào miệng cọp?"
—— Những chuyện U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn làm ở Đông Châu là tuyệt đối bảo mật, ngoại trừ tâm phúc như A Cổ , còn lại không có bất cứ ai nghe được tiếng gió nào. Trong mắt người ngoài, đây chỉ là một trận chiến tranh vô thường vô kỳ.
Tang Viễn Viễn nhìn lại theo ngón tay U Vô Mệnh, vốn dĩ là một đống đường cong loằng ngoằng rối rắm, được hắn tùy tay chỉ một lóng tay liền dần dần rõ ràng lên.
Tang Viễn Viễn xem đã hiểu.
U Vô Mệnh đã nhìn thấu tính cánh của Hoàng Phủ Hùng này.
Hoàng Phủ Hùng phụng mệnh Hoàng Phủ Tuấn, cố ý đưa trang bị đến trong tay U Vô Mệnh, nhưng lấy tính cách nhiệt huyết bộc trực của Hoàng Phủ Hùng, khẳng định không muốn để mình biến thành hình tượng nhi tử ngốc của đại địa chủ bị người ta giật đồ đến mặt xám mày tro. Cho nên hắn sẽ bày ra thêm một tiết mục anh hùng cho chính mình, tuy đánh mất trang bị, lại lật lọng cắn U Vô Mệnh một miếng rõ đau.
Tưởng tượng một chút về ý tưởng của Hoàng Phủ Hùng, ước chừng là như thế này —— hừ, Tiểu U Tử ngốc nghếch hoàn toàn không biết gì cả, ngươi đừng tưởng rằng gia gia đây thật sự là một thằng ngờ nghệch, chắp tay đem nhiều đồ vật như vậy tặng cho ngươi! Thấy không đó, hết thảy sớm đã nằm trong dự đoán của ta rồi. Thôi nể tình ngươi bị ta đánh đến đáng thương như vậy, đống vật tư quân bị này coi như tiền bồi thường cho ngươi đi! Ngươi là đồ phàm nhân, làm sao có thể đoán được mưu đồ sâu xa sau lưng của ta cùng đại ca ta chứ?
Không nghĩ tới, người sau lưng khởi xướng hết thảy tất cả những sự tình, đúng là cái tên U Vô Mệnh "bé bỏng đáng thương" "hoàn toàn không biết gì cả " này.
Trong lòng Tang Viễn Viễn không khỏi có chút thương cảm cho vị Hoàng Phủ Hùng nhiệt tâm trong sáng này.
U Vô Mệnh đưa ngón tay dài chỉ vào một chỗ: "Đi, chôn nhiều chông sắt vào chỗ này."
Tướng lãnh thế thân cúi đầu: "Dạ! Chủ quân, mạt tướng chờ lệnh, lãnh kỵ quân từ bên cạnh chặn Hoàng Phủ Hùng này!"
"Không cần." Ánh mắt U Vô Mệnh trống trơn, dừng lại trên bản đồ, "Một người đủ rồi."
Tướng lãnh thế thân tâm thần hơi rùng mình, cũng không hề nhiều lời, chắp tay lui ra.
Tang Viễn Viễn lo lắng nhìn U Vô Mệnh.
Hắn muốn một người, một mình đấu với thiên quân vạn mã của Hoàng Phủ Hùng ?
Ngay thời điểm nàng đang ngây ra, hắn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, bước đi về hướng hành cung mà thuộc hạ đã chuẩn bị tốt cho hắn.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh cả người.
Nàng trộm nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn thanh lãnh, thần sắc có chút kiên nghị cùng kiên quyết.
Thoạt nhìn một chút cũng không giống bộ dáng muốn làm chuyện xấu.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
3 chương
7 chương
266 chương