Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Chương 109 : ♦ Ngoại truyện 2(3): Nếu Tiểu công tử chưa từng hắc hóa

Tang Viễn Viễn nằm trong thau tắm bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng, trong ánh mắt như đang chứa hai hũ mật ong đầy tràn lung lay sắp đổ. Nàng mở miệng, liền có từng trận mùi hương thơm ngọt bất thường bốc ra tới. Hắn không khỏi nhăn chặt mày. "Giúp ngươi giết Hàn Thiếu Lăng à? Cũng được." Hắn nói. "Không phải." Nàng vươn một bàn tay nhỏ, nắm lấy ống tay áo hắn, "Không thể giết hắn, sẽ có phiền toái rất lớn." Tay áo hắn lập tức liền dính lên dấu nước của năm ngón tay tinh tế của nàng. Hắn cúi đầu một cái, liền khó có thể tránh khỏi nhìn đến cánh tay cùng bả vai trắng nõn của nàng. "Tiểu Tang Quả," hắn hít vào một hơi, "Ngươi thèm ta cứ việc nói thẳng." Tang Viễn Viễn u oán nhìn hắn một cái. Hắn đưa tay duỗi vào trong nước. Tang Viễn Viễn chỉ nghe phanh một tiếng, cả một thùng nước lạnh toàn bộ hoá thành khí, cả phòng đầy hơi nước làm nàng sửng sốt. Chợt, hắn cởi áo ngoài xuống, bọc toàn bộ nàng thành một con nhộng, ôm nàng lên cái giường nệm ở một bên. Hô hấp nàng càng ngày càng gấp, những con kiến đang bò lung tung trong thân thể nàng vừa manh theo lửa lại mang theo điện, bò đến mức nàng khó chịu đến không được. Lúc rơi xuống trên giường nệm, nàng liền cuộn toàn bộ người lên, trong miệng tràn ra âm thanh hừ hừ đáng thương. "Ta đi tìm thuốc giải." Hắn đứng lên. Nàng vội vàng túm chặt hắn, như là nắm chặt cọng rơm cứu mạng. "Ngươi đừng đi. Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu." Nàng giữ chặt cổ tay áo hắn, có chút chần chờ, rướn người lên ngửi mấy hơi. Hắn: "...... Ngươi làm gì đó." Nàng hơi có chút ngượng ngùng: "Mùi hoa, lạnh lạnh, nghe thật tỉnh thần." Hắn: "...... Ta làm gì có hương vị gì." Hắn ngồi bên cạnh giường nệm, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng một chút: "Tiểu Tang Quả, ngươi rốt cuộc định làm gì với ta đó. Ta sẽ không chạm vào ngươi, chạm vào ngươi phải cưới ngươi, ta còn chưa suy xét rõ ràng muốn cưới ngươi hay không. Ngươi ăn được nhiều quá." Tang Viễn Viễn ủy khuất nhìn hắn: "Ngoại trừ ngươi ra, cũng chưa từng có ai cho ăn một ngụm nào. Ta đói quá mà." Đói bụng, còn suýt chút bị Hàn Thiếu Lăng khi dễ. Tròng mắt nàng xoay chuyển thực gấp. "Ta sẽ không làm gì với ngươi hết." Nàng bất đắc dĩ nói, "Ở lại đây cạnh ta đi. Ta ở chỗ này một mình ta sợ lắm." "...... Thôi được." Hắn thỏa hiệp, đưa tay gãi đầu, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, "Nhưng mà Tiểu Tang Quả à, ta cho rằng ngươi càng cần giải dược hơn." Nàng quyết đoán bắt lấy xiêm y của hắn, đem hắn ấn lên trên giường nệm, dựa vào thân hình gầy nhưng rắn chắc kia của hắn, dán sát vào ngực hắn. phanh...... Phanh...... Phanh, phanh, thịch thịch thịch phanh...... Nàng chậm rãi giơ mặt lên, híp mắt như mị nhãn nhìn hắn: "Làm gì tim đập nhanh như vậy." Hắn: "......" Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng giống như con rắn, lại giống như dây leo, bắt lấy hắn không bỏ. Tang Viễn Viễn bị cái thuốc kia dược lăn lộn thật lợi hại, bản năng chi phối nàng, lần mò trên người hắn tìm kiếm thuốc mà nàng cần. Hắn trừng mắt nhìn nàng, hầu kết thanh tú lăn lộn trên dưới. Nàng kề đôi môi đỏ sát vào cằm hắn, nhả khí như lan: "Ta chỉ ngửi ngửi ôm ôm một chút, cái gì cũng không làm." Nàng giống như rắn bò lên trên người hắn. Hắn trợn tròn đôi mắt, hô hấp đều dừng lại. Nàng bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi cúi đầu xuống xem: "Ủa? Có cái gì cộm ta......" Hắn hít vào một ngụm khí lạnh thật lớn, trong lòng kêu to không xong, tròng mắt đen nhánh chuyển không ngừng. Mắt thấy lòng hiếu kỳ làm nàng dần dần đi xuống...... Tròng mắt trấn định, hắn cái khó ló cái khôn, linh uẩn chảy ngược, thân thể nhanh chóng hoá thành gỗ. "Ta biến thân thể biến thành gỗ rồi nè." Hắn đắc ý nhếch khóe môi lên, "Tùy tiện ôm đi." Tang Viễn Viễn cong đốt ngón tay lên gõ gõ ngực hắn. Đốc đốc đốc. Hắn thật đúng là biến bản thân mình thành một cây gỗ! Sau khi hóa thành gỗ, nhiệt độ cơ thể bên ngoài nhanh chóng biến mất, vừa lạnh vừa cứng lãnh, đối với nàng hiện tại đang cả người nóng bỏng khó chịu mà nói, không khác đưa than ngày tuyết. Nàng hung hăng ôm hắn, cọ cọ cọ cọ cọ lên đoạn gỗ này...... "Ta, ta có thể cởi quần áo ngươi không?" Nàng nâng đôi mắt lên, đôi mắt này mị người đến cực điểm, ỷ lại đến cực điểm. Hắn cảm thấy mình sắp phải ngất đi rồi. Trên đời này, làm thế nào lại có Tiểu Tang Quả đáng sợ như vậy! Bị mùi hương ngọt ngào dễ ngửi của nàng xông vào mặt nửa ngày như vậy, đầu óc hắn cũng có chút không thanh tỉnh, môi mỏng vừa động, gian nan nói: "...... Tùy tiện." Nàng mím môi cười cười, cũng không thật lột xiêm y hắn, chỉ là cởi bỏ cổ áo, đem khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng dán lên. Thân thể hắn bỗng nhiên rất kỳ quái, trong cơ thể có một ngọn lửa lạnh lùng, đang đun cháy mộc linh uẩn thuần túy, đun đến mức bốc ra từng trận hơi nước mang mộc khí. Những con kiến nóng bỏng trong cơ thể nàng thực mau chóng liền từng con một bị hơi nước mộc khí mát lạnh này giết chết. Nàng dựa sát vào nhau hắn, đã ngủ. Hắn khẩn trương chờ đợi. Hắn bị nàng tra tấn đến có chút thần trí không rõ, mỗi một khắc hắn đều muốn xoay người đang cái Tiểu Tang Quả này ôm lấy làm chút gì, nhưng hắn cũng biết như vậy không được, nàng chỉ là trúng dược, không phải là tự nguyện. Hơn nữa hắn căn bản còn chưa nghĩ xong hắn có muốn cưới nàng hay không mà! Động nàng, bị nàng ăn vạ thì làm sao bây giờ! Rốt cuộc, nàng bất động. Hắn cảm thấy nàng nhất định đang giấu giếm đợi lát nữa tung ra đại chiêu gì đó, hắn càng khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám. Qua rất lâu sau đó, hắn rốt cuộc ý thức được nàng đã ngủ rồi. Ngủ rồi sao? Trúng dược như vậy, sao có thể ngủ rồi?! Hắn đã xây dựng tâm lý sẵn sàng cho mình rồi, chuẩn bị cùng nàng đấu trí đấu dũng một suốt đêm...... Lúc này bỗng nhiên liền mê mang. Nàng làm sao có thể nói không đấu liền không đấu? Hắn còn chưa có nghĩa chính từ nghiêm mà cự tuyệt nàng mà! Hắn trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, phát hiện bộ dáng nàng ngủ hình như còn đáng yêu hơn so với khi tỉnh. Hắn xoay chuyển tròng mắt, giải trừ mộc hoá của cơ thể, bất động thanh sắc mà ấn ấn đầu và sống lưng của nàng, để nàng mềm mại dựa vào hắn, ngủ được thoải mái một chút. "Thôi, chiếu cố người bệnh thôi." Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm, "Đây không tính là cái gì. Tiểu Tang Quả có thể ăn nhiều như vậy, khẳng định không thể cưới về nhà, bằng không ta còn phải mỗi ngày đều nấu cơm cho nàng ăn. Bản thân ta còn không thèm ăn cơm cho bớt việc mà. Có thêm một người như vậy, đó là phiền toái cực kỳ. Còn có, ta hàng năm đều sống dưới mặt đất, một năm cũng không được mấy ngày ở nhà, đem một cái Tiểu Tang Quả như vậy đặt trong nhà, khẳng định sẽ bị người khác cướp đi mất, chẳng phải là kiếm chuyện cho ta tức chết." Cúi đầu nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng ngủ đến an an tĩnh tĩnh. Nghĩ đến nàng tương lai sẽ gả chồng, sau đó lại ngoan ngoãn mà nằm bên người khác như vầy, hắn bỗng nhiên có chút bực bội: "Một cái Tiểu Tang Quả như vầy, không biết ai được lời đây." Hắn cứ nói thầm như ban ngày. Rốt cuộc cũng đánh thức nàng. Nàng cố hết sức bò dậy, nhìn nhìn hắn. Đôi mắt đen sạch sẽ thanh triệt của hắn nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn rõ ràng chột dạ, nhanh chóng đem thân thể biến trở về thành gỗ. "Ta không chạm vào ngươi." Hắn nghiêm túc làm sáng tỏ. Trong lòng nàng bỗng nhiên có một chút cảm động. Hắn quả thật là một chính nhân quân tử. "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Cảm ơn ngươi." Nàng nhanh chóng rời khỏi giường nệm, đi chân trần đứng trên mặt đất. "Ngươi thay quần áo đi, ta không nhìn đâu." Hắn xoay người, đối mặt với vách tường. "Được." Hắn xoay người vào trong, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không thích hợp. Thực khó chịu, phi thường khó chịu. Nàng dùng hắn một đêm, hiện tại không cần hắn nữa liền ra bộ dáng xa cách, khách khí như vậy! Tức giận nga! Hắn tự mình tức giận, lại không biết mình đang tức giận cái gì. "Được rồi." Hắn xoay người lại, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, đứng ở nơi đó cười ngâm ngâm nhìn hắn. Trong lòng tia hoả khí lúc nãy bỗng nhiên liền tan biến, chỉ còn lại một tia phiền muộn mát lạnh. "Người bên ngoài đều bị ta đánh thuốc mê rồi, Hàn Thiếu Lăng cũng bị." Hắn rất không được tự nhiên mà nói, "Ngươi chỉ cần trở về thôi, ta bắt cái đồ dỏm kia lại đây, bắt được chứng cớ cuối cùng này rồi, chúng ta liền rời khỏi nơi này." "Hảo. Cảm ơn ngươi." Nàng trịnh trọng làm đại lễ tạ ơn hắn. Hắn lại cảm giác được một cổ ám hỏa từ đáy lòng bốc cháy lên, lại muốn tức giận. Lại không biết muốn tức giận cái gì, muốn tức giận ai. Nàng cứ như vậy mà đi rồi. Cọ hắn cả đêm, mà bây giờ còn dám không nhận như vậy! Hắn nghẹn một bụng lửa, nổi giận đùng đùng rời khỏi gian trắc điện có thau tắm này, hai cánh mở ra, lập tức đi đến Thanh Lương Điện của Mộng Vô Ưu. "Uy! Hàn Thiếu Lăng đang hạ dược người khác ở Hồi Vân điện kìa, ngươi không lo đi xem?" Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, rống lên với tới nữ tử đang đứng trong điện, sau đó xoay người đầy táo bạo rời đi. Mộng Vô Ưu: "???!!!" ...... Tang Viễn Viễn trở lại tẩm điện, thấy Hàn Thiếu Lăng đang nằm thành hình chữ X trên giường của nàng, ngay cả giày cũng chưa tháo. Trong điện tràn đầy mùi rượu, chăn trên giường cũng bị hỗn độn thành một đống. Nàng chịu đựng mùi rượu tận trời kia, đi tới bên cạnh Hàn Thiếu Lăng, yên lặng chờ Mộng Vô Ưu lại đây, chụp cái ảnh chung cuối cùng. Ước chừng mười tới phút sau, một tràn tiếng chân dồn dập vang lên, một nữ tử mặc sa y màu trắng mỹ lệ xông vào tẩm điện, cao giọng hô: "Hàn Thiếu Lăng! Hàn Thiếu Lăng, ngươi đi ra cho ta!" Tang Viễn Viễn đối mắt với Mộng Vô Ưu một cái. "Ngươi là ai! Làm sao lại giống hệt như ta! Ngươi cùng Hàn Thiếu Lăng có quan hệ gì!" Mộng Vô Ưu hét lên. Tầm mắt Tang Viễn Viễn vừa chuyển, thấy tên người gỗ bệnh thần kinh biếng nhác ngồi trên nóc nhà đối diện, giơ Ký Linh Châu lên chụp ảnh trong điện. Vì thế Tang Viễn Viễn mím môi, diễn xuất một bộ dáng yếu đuối mong manh: "Ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?" "Ta là ai?" Mộng Vô Ưu đúng lý hợp tình nói, "Ta là người trong tim của Hàn Thiếu Lăng!" Tang Viễn Viễn chân mềm nhũn, diễn giống như thật: "Ngươi nói cái gì?" Mộng Vô Ưu dựng thẳng ngực: "Ta cùng với hắn là chân ái! Ta và hắn chỉ là náo loạn chút mâu thuẫn nhỏ, hắn bất quá là bắt ngươi làm thế thân cho ta thôi! Ngươi ở lại nơi này chỉ có thể tự rước lấy nhục!" Tang Viễn Viễn: "Vậy ta đây này liền rời đi, không bao giờ đã trở lại. Cảm ơn, cảm tạ ngươi phối hợp." Nàng thống khoái như vậy, nhưng thật ra làm Mộng Vô Ưu vô cùng sửng sốt. Trên giường vang lên giọng nam nhân rầu rĩ. Hàn Thiếu Lăng che trán lại ngồi dậy, nhìn thấy trong điện đang có hai nữ tử diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc đang đứng, hắn không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, vốn đầu đang đau đớn thì giờ mạch lại càng thình thịch loạn nhảy. "Hàn Thiếu Lăng!" Mộng Vô Ưu nhào lên, phẫn nộ lên án, "Ta với Khương Cẩn Nguyên thanh thanh bạch bạch, không có chuyện gì hết! Ngươi tại sao lại không nghe ta giải thích! Ngươi còn tìm một thế thân! Ngươi thật quá đáng, ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy!" Hàn Thiếu Lăng: "...... Câm miệng. Nàng là...... Phu nhân." Tang Viễn Viễn vội vàng xua xua tay: "Không không không, ta cũng không trở ngại hai vị. Hàn Châu vương, sự tình ta đã hiểu rõ, nếu ngươi đã tìm được chân ái trong đời mình, ta đây liền tự giác thoái vị nhường hiền. Hai vị cứ an tâm, ta tuyệt đối không có chuyện không cam lòng, không hề không muốn, càng sẽ không khơi mào chiến tranh của Tang Châu cùng Hàn Châu. Chúng ta hảo tụ hảo tán, từ đây từ biệt hai nơi, như thế nào?" "Không phải, Tang Nhi, nàng nghe ta giải thích!" Hàn Thiếu Lăng bưng kín đầu. "Hàn Thiếu Lăng!" Mộng Vô Ưu khó có thể tin hô to, "Ngươi còn phải giải thích cái gì với nàng ta chứ!" Hàn Thiếu Lăng thất tha thất thểu bò xuống giường, bị Mộng Vô Ưu nắm lấy một phen. "Hàn Thiếu Lăng, ngươi hôm nay nói rõ ràng cho ta!" Tang Viễn Viễn lễ phép cười: "Hai vị có chuyện chậm rãi nói, ta liền không quấy rầy." Nàng dĩ nhiên đi ra phía ngoài. Hàn Thiếu Lăng muốn đuổi theo, bị Mộng Vô Ưu gắt gao bám lấy. Chờ đến nhi hắn thoát khỏi Mộng Vô Ưu dây dưa, lao ra Hồi Vân điện, làm gì còn bóng dáng của Tang Viễn Viễn? Hàn Thiếu Lăng khiếp sợ đứng tại chỗ. Tang Nhi, vì sao lại một lần nữa, biến mất ở trước mắt hắn ? ...... Giờ phút này trong ư Tang Viễn Viễn khiếp sợ không thua gì Hàn Thiếu Lăng. Nàng phát hiện, tên người gỗ bệnh thần kinh này, hắn thật sự có thể bay! Hắn bắt lấy nàng, nhẹ nhàng nhảy tới nóc nhà, sau đó phía sau xoè ra một đôi cánh ánh sáng bốc cháy lên lửa đen, cứ như vậy mang nàng bay, bay, bay ra khỏi thành Hàn Châu...... "Ngươi thật sự bay được!" Chấn động cực độ làm nàng quên mất phải lễ phép khách khí với hắn. "Tại sao lại không thể ?." Vẻ mặt hắn khinh thường, khóe môi lại đắc ý cong lên. "Cho nên cá thật sự là do ngươi nướng!" Hắn liếc nàng một cái: "Tiểu Tang Quả, ngươi thật là...... Toàn bộ đầu óc chỉ có ăn! Ngươi như vậy ai dám lấy ngươi." Nàng không nói chuyện, héo héo rũ đầu xuống. Sau một lúc lâu, thanh âm sâu kín bay ra: "Ta biết, ngươi chỉ là theo mệnh lệnh của mẫu thân ngươi tới cứu ta, ta sẽ không quấn lấy ngươi. Có thể mang ta đi gặp nương ngươi không, ta muốn gặp mặt cảm tạ bà." Thuận tiện hỏi một câu, nương hắn vì sao muốn giúp nàng, muốn được cái gì? Phải trả thù lao chứ. Hắn bỗng nhiên càng không cao hứng. Chuyện này, như thế nào lại biến thành chuyện giữa Khương Nhạn Cơ và Tiểu Tang Quả, không còn liên quan gì tới hắn nữa. Hắn vừa giận, liền bay càng nhanh. "Ngươi không về Tang Châu trước báo bình an sao, có nữ nhi nào bất hiếu như ngươi không." Hắn tức giận nói. Tang Viễn Viễn không biết hắn vì sao lại tức giận như vậy. Nàng ôn tồn trả lời: "Với ta mà nói, hai việc này đều quan trọng giống nhau." Sau một lúc lâu, hai cánh hắn vừa thu lại, đem nàng gần đây đặt vào dưới một tàng cây ở chỗ một gốc cây. "Tự ngươi đi vào đi." Hắn dùng cằm chỉ chỉ phía trước, "Ta đi đây!" Tang Viễn Viễn ngẩng đầu vừa nhìn liền thấy một tòa thành trì màu xám bò đầy dây dâu lùn. Hắn nhấc chân liền đi. "Từ từ!" Tang Viễn Viễn vội vàng gọi hắn lại, "Nương ngươi......" Hắn cười cười lạnh như băng: "Không cần. Ngươi cho rằng giúp ngươi là vì thu được ích lợi gì sao. Ích lợi. A, trên đời này, không có đồ vật gì đáng giá để ta tiêu phí thời gian đi trao đổi, hiểu rõ chưa." Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn. Hắn ngạo mạn xoay người bay đi. Nàng ngơ ngác nhìn thân ảnh hắn càng lúc càng nhỏ đi trong tầm nhìn. "Nhưng mà, ngươi hình như lấy đi... ta thích......" Nàng lẩm bẩm tự nói. Cái thân ảnh bay lượn bỗng nhiên rơi nghiêng về một bên một chút. Chợt hai cánh mở ra, vèo một cái biến mất ở phía chân trời. Tang Viễn Viễn đi về hướng đô thành Tang Châu. Kỳ quái chính là, nơi này hết thảy đều quá quen thuộc với nàng, Tang Châu vương, Tang phu nhân, còn có ca ca Tang Bất Cận, đều như là thân nhân cửu biệt gặp lại vậy. Nàng lấy Ký Linh Châu ra, nói cho bọn họ nàng ở Hàn Châu gặp phải chuyện gì, thu được một đợt an ủi thật lớn. Vừa lúc hôn khế cùng đồng tâm khế đều đã hủy diệt rồi, Tang Châu có Ký Linh Châu trong tay, mặc kệ Hàn Thiếu Lăng có muốn hay không, đều chỉ có thể chấp nhận kết quả chia tay hoà bình này. Nhưng một đêm này, Tang Viễn Viễn nằm trên giường mình ở Tang Châu, tuy rằng bụng ăn thật sự no, nhưng lại vẫn mất ngủ. Nàng đi đến bên cửa sổ, đẩy ra cánh cửa sổ gỗ khắc hoa thật lớn, phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái tên người chim như con thiêu thân lớn đó, có phải sẽ không còn được gặp lại nữa? Chờ đến khi phương đông trắng bệch, nàng đột nhiên gục đầu xuống, rầu rĩ mà nở nụ cười. Bao lớn tuổi rồi, vậy mà lại giống như thiếu nữ ngây thơ mới đậu tình, ngu như vậy, hồ hồ ngồi chờ cả đêm, ấu trĩ đến mức không còn có thể ấu trĩ hơn! Đỡ bàn lùn đứng lên, đi xuống cửa sổ, bỗng nhiên vướng một cái. Vốn dĩ có thể chống đỡ, nhưng ma xui quỷ khiến mà nàng lại để bản thân mình ngã xuống một cái, quăng tới dưới cái sạp. Nàng chống mặt đất, trong lòng liền mắng mình hai tiếng ấu trĩ. Đang muốn bò dậy, bỗng nhiên nghe được tiếng phành phạch nhẹ nhàng, trước mặt xuất hiện một đôi chân thon dài. "Tiểu Tang Quả, vì một nam nhân, ngươi đến nỗi như thế nào sao!" Tên soái ca tang tang ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn nàng. Tâm Tang Viễn Viễn đột nhiên nhảy dựng, trong khoảng thời gian ngắn, đầu ngón tay khẽ run, trong thân thể nổi lên một tia vui mừng thật ngây ngô. Nàng ngẩng đầu, thấy dưới đôi mắt hắn cũng treo hai cái quầng thâm mắt. Nàng liếc hắn một chút, ngữ khí sâu kín: "Làm sao lại không đến nỗi, đánh mất trượng phu như Hàn Thiếu Lăng vậy, ngày sau tái giá cũng biến thành cưới lần hai rồi, làm sao còn tìm được người nào tốt. Ta có thể không lo sao." Hắn trợn tròn đôi mắt: "Hàn Thiếu Lăng có cái gì tốt!" "Chỗ nào không tốt?" Hắn cười lạnh một tiếng: "Chỗ nào tốt chứ. Ngươi nói ra xem có chỗ nào tốt hơn ta." Nàng tự mình đứng lên, phủi phủi bụi: "Ngươi thì nói làm gì, ngươi có quan hệ gì với ta chứ!." Hắn: "......" Nàng thập phần săn sóc hướng hắn cười cười: "Ta hiểu, ta sẽ không nghĩ quá nhiều." Hắn đầy mặt buồn bực, nhấp nhấp môi mỏng, đơ đơ mà nói: "Ta chỉ nói muốn suy xét, chưa nói không cưới ngươi." Nàng bỗng nhiên tiến lên trước một bước, thân thể suýt đụng phải hắn. Hắn nghe thấy mùi hương hoa quả trên người nàng, con ngươi không khỏi rút lại thật chặt, mạnh mẽ căng cứng thân thể, không trốn ra phía sau. Liền thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Tuy rằng ngươi giúp ta, ta phi thường phi thường cảm kích, nhưng Tang Viễn Viễn ta, vĩnh viễn sẽ không đem bản thân mình dâng lên trước mặt người khác, để người ta chọn lựa, hiểu rõ chưa? Nếu ngươi muốn thân thể của ta, chỉ cần lấy đi, ta nguyện ý, nhưng đây không có nghĩa ta yêu cầu ngươi phải phụ trách với ta, cũng không đại diện cho chuyện ta sẽ ngồi lại tại chỗ, chờ đợi ngươi lựa chọn, hiểu rõ rồi chứ?" Hắn ngơ ngác nhìn nàng. Hắn có thể cảm giác được nàng có chút thương tâm, nhưng hắn không biết nàng vì sao lại thương tâm. Thân thể lại làm ra phản ứng nhanh hơn đại não một bước, hắn kéo nàng vào trong lòng ngực, gục đầu xuống, dùng môi xúc xúc cái trán của nàng. "Đừng khóc, Tiểu Tang Quả." "Ta không khóc." "Ừ......" Hắn vẫn có chút chưa lấy lại tinh thần, môi cứ tê tê, giống như di chứng của việc hôn lên trán nàng. Nàng nho nhỏ mềm mại như vậy, nằm trong lòng ngực hắn, làm hắn đều không biết phải hô hấp như thế nào. Tựa như ôm một cái bảo bối phi thường phi thường bỏng tay. "Ta......" Hắn nói, "Ta quanh năm suốt tháng đều ở dưới mặt đất, giết Minh ma. Còn nửa năm là phải nhập định tu luyện, luyện hóa một ít ánh sáng bảy màu rất lợi hại. Ngươi làm sao bây giờ? Ngươi ở nhà chờ ta, vẫn là đi theo ta. Ta có thể giữ được ngươi, nhưng ta sợ ngươi nhàm chán. Ở dưới lòng đất ngoại trừ Minh ma ra thì không có cái gì cả." Nàng lúc này thực sự hơi muốn khóc. Đây là lần đầu tiên nàng gặp được nam nhân đơn thuần như vậy. Nàng chỉ vô cùng đơn giản là muốn nói chuyện yêu đương với đối tượng làm nàng động lòng thôi, hắn lại nghiêm túc hoạch định tương lai. Nàng nhịn không được, vươn cánh tay ôm vòng lấy hắn. Hắn giống như bị nóng lên một chút, thân thể đột nhiên run lên. "Ngươi rốt cuộc là người nào vậy......" Nàng sâu kín thở dài. Người có khí chất và dung mạo như hắn, còn có tu vi khủng bố khiến cho người ta sợ hãi, hơn nữa còn có đôi cánh cứ như chuyện bịa. Nam nhân như vậy, cô nương ái mộ hắn chắc xếp hàng quanh Vân Cảnh này được mấy vòng đi? Làm sao có thể chưa từng nói chuyện yêu đương chứ? Đây là cái học bá quốc bảo gì suốt ngày vùi đầu đọc sách à? Hắn buông lỏng nàng ra, rũ đầu đi hai bước, sau đó giương mắt nhìn nàng: "Ta là nam nhân muốn cứu vớt thế giới." Tang Viễn Viễn: "......" Hắn ôm lấy bả vai nàng, đẩy nàng tới bên giường, ấn nàng xuống rồi cùng ngồi xuống. "Nương ta là một người kỳ kỳ quái quái, bà ép ta khắc khổ tu luyện là có nguyên nhân. Bà nói tương lai sẽ có một ít kẻ rất lợi hại xông đến, huỷ diệt hết toàn bộ nơi này, người có thể cứu vớt thế giới chỉ có ta." Tang Viễn Viễn: "......" Giám định hoàn tất, đây một loại hình cha mẹ có độ vọng tưởng khả năng con cái quá cao. "Ta vốn dĩ cũng không cho là đúng." Hắn nói, "Nhưng bà xác thật là biết rất nhiều rất nhiều thứ, hơn nữa, lúc ta hơn mười tuổi, tu vi đã vượt xa sự nhận thức của mọi người rồi. Nhưng bà nói, vượt xa cũng không đủ." "Nương ngươi thật sự là Khương Nhạn Cơ?" Tang Viễn Viễn hỏi. "Đúng vậy, ta lừa ngươi làm gì." "Ta muốn gặp bà, có thể không?" "Được chứ." Hắn nói, "Ngày mai ta liền bảo bà tới cửa tới cầu hôn." Tang Viễn Viễn: "Có thể quá qua loa một chút rồi không?" "Sẽ không." Hắn lé mắt liếc liếc nàng, "Ta suy nghĩ một đêm. Chưa từng có bất luận chuyện gì có thể làm ta nghĩ cả một đêm như vậy. Ngươi cũng không phải suy nghĩ một suốt đêm sao." Tang Viễn Viễn: "......" Nàng kỳ thật cảm thấy mình chỉ là thèm thân của hắn. Rốt cuộc giá trị nhan sắc và dáng người của hắn như vậy, ngủ được cũng là có lời rồi. Hắn có chút khẩn trương liếc nàng một chút: "Ngươi, muốn đến dưới lòng đất nhìn thử không, sau đó mới quyết định?" Tang Viễn Viễn do dự một lát: "Hiện tại đi?" "Được." Tốc độ phi hành của hắn thật sự phi thường kinh người, nhoáng lên một cái, liền mang theo nàng từ vương cung Tang Châu bay thẳng tắp về hướng tây, bay đến Minh Uyên. "Từng thấy qua trường thành bằng hắc thiết chưa?" Hắn hỏi. Tang Viễn Viễn lắc đầu. Hắn cười cười, ôm chặt nàng, từ trên cao xẹt qua trường thành, rơi vào vực sâu dày đặc sấm sét. Tang Viễn Viễn: "!!!" Nàng chưa từng gặp qua núi cao như vậy! Sao lại thế này! Vân Cảnh vậy mà không phải đại lục, mà là đỉnh núi?! Không biết tụt xuống bao lâu, rốt cuộc thấy một khối đại địa màu đỏ đậm vô biên vô hạn. Dưới đại địa lẫn trên vách đá đều có Minh ma chi chít bò đầy. Hắn dùng một miếng vải đen hơi lớn lớn, quấn quanh cột người nàng vào trước ngực hắn cứ như người ta điệu trẻ con vậy. "Ôm chặt ta." Khoé môi hắn hiện lên nụ cười xấu xa. Chợt, hắn từ phía sau rút ra một thanh hắc đao thật lớn, trở tay lắc một cái, liền thấy hắc diễm đang bừng lên đầy thân đao, tựa như đồ long bảo đao trong truyền thuyết. Tang Viễn Viễn bị soái khí của hắn làm cho ngơ ngẩn. Hắn lướt lên một cái, tư thế như nước chảy mây trôi, mỗi một đao bổ ra, đao phong cùng hắc diễm liền sẽ toả ra một quầng sáng dài rộng đầy soái khí lưu loát, Minh ma chạm vào lập tức hóa thành vũng máu đen, giống như phim quay chậm mà văng ra tứ phía. Tang Viễn Viễn: "!!!" Người nam nhân này, quá soái! Đây là nàng đang có cơ hội được nhìn tận mắt cảnh như trong phim ở khoảng cách gần như thế này! Diễn viên còn có giá trị nhan sắc quá cao nữa chứ! Đây là xuyên qua đến xứ sở thần tiên gì đây? Hắn dễ dàng đánh chết từng tảng lớn tảng lớn Minh ma, vô cùng thành thạo. Thỉnh thoảng còn phóng đại chiêu, hắc đao đâm về hướng mặt đất một cái, hắc diễm tụ lại, làn sóng xung kích của ngọn lửa bị dồn ép kia ầm một tiếng toả ra tứ phương tám hướng, muốn bao nhiêu huyễn khốc có bấy nhiêu huyễn khốc. Hắn giết đến hứng khởi, quên mất trên người còn treo một Quả Tử. Mặt mày chuyên chú dưới áp lực, càng đem mị lực của nam nhân bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Tang Viễn Viễn: "......" Có thể, ta hoàn toàn có thể! Hắn giết một vòng thật lớn, rốt cuộc giật mình một cái lấy lại tinh thần, gục đầu xuống, khẩn trương hỏi: "Tiểu Tang Quả, nhàm chán không?" "Không," khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, "Ta muốn mau mau tu hành, cùng giết với ngươi!" Đuôi lông mày hắn cong lên, mắt đen rõ ràng chảy ra sung sướng. "Tốt." Hắn nói. ...... Sự tình thành thân thuận lợi cực kỳ. Khương Nhạn Cơ quả nhiên tự mình đến Tang Châu cầu hôn. Tang Viễn Viễn hơi có chút khẩn trương, sợ mẹ chồng nghiêm khắc đến biến thái này khó mà ở chung hoà thuận. Không nghĩ tới chính là, Khương Nhạn Cơ vậy mà lại là một nữ nhân lôi thôi lếch thếch. Bà thoạt nhìn biếng nhác, chỉ còn thiếu trong miệng ngậm cái bàn chải đánh răng nữa thôi. Bà thực tùy tiện lê một đôi dép lê, ôm cánh tay một nam nhân thanh tuấn, cười rộ lên thật tùy tiện, bộ dáng không tim không phổi. "Tiểu Tang Quả!" Vừa thấy Tang Viễn Viễn, Khương Nhạn Cơ liền bước nhanh lên, bắt nàng vào trong lòng ngực, sờ sờ đầu một hồi. Tang Viễn Viễn: "......" Khương Nhạn Cơ xua xua tay: "Không sao không sao, ta biết ngươi mất trí nhớ. Nói đơn giản nha, chính là thật lâu thật lâu thật lâu về sau, chúng ta phải quyết chiến cùng một nền văn minh khác, sau đó ông chồng ta liền khởi động lại thế giới, để ta mang theo ký ức trở lại quá khứ, ờ, cũng chính là hiện tại, chúng ta cùng nhau đi khai sáng tạo nên một lịch sử mới nào!" Tang Viễn Viễn: "......" "Có phải sợ ngây người hay không? Không sao, không sao," Khương Nhạn Cơ săn sóc nói, "Ta sẽ giám sát tiến độ hai đứa tu hành, nhiệm vụ cứu vớt thế giới liền giao cho hai đứa rồi!" "Vậy sao bà làm gì mà không làm?" Tang Viễn Viễn phát hiện điểm mù. Khương Nhạn Cơ nhíu mày nổi lên đôi mắt: "Việc khổ việc nặng đương nhiên là ném cho con cái rồi! Bằng không ta sinh hắn làm gì!" Tang Viễn Viễn: "......" Ta thế nhưng không lời gì để nói. "À đúng rồi," Khương Nhạn Cơ nháy mắt vài cái, "Các ngươi tương lai sẽ sinh một đôi song bào thai nga, ta không ngại bế cháu trai cháu gái trước đâu, cố lên nga!" Tang Viễn Viễn: "......" ...... Trượng phu của Khương Nhạn Cơ là một nam nhân dung mạo thanh tuấn, tài ăn nói cực tốt, họ Minh, đúng là hắn thành thạo liền nói cho Tang Châu vương phục luôn, trong tình huống Tang Viễn Viễn cùng bệnh thần kinh không có mặt, liền ấn định hôn sự của hai người luôn rồi. Thời điểm viết thiệp mời cưới, Tang Viễn Viễn phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. "Tên của hắn?" Khương Nhạn Cơ bắt chéo chân, cười như không cười: "Chờ con cho hắn cái tên. Để mẹ chồng như ta đặt tên sợ con không hài lòng." Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh. May mắn hắn kịp thời ôm lấy vai nàng, tiến đến bên tai nàng nói: "Không có việc gì, nương ta kêu ngươi đặt, ngươi cứ đặt thôi." Vẻ mặt Tang Viễn Viễn khó xử. Làm gì có tức phụ nào đặt tên cho chồng của mình cơ chứ? "Minh......" "Không cần họ Minh." Khương Nhạn Cơ rất ý vị thâm trường, "Chồng của ta thật ra cũng không phải họ Minh. Minh là tộc thôi." "À......" Tang Viễn Viễn xoa trán, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Tùy tiện tên gì cũng được à?" "Đúng đúng đúng!" Khương Nhạn Cơ chờ mong nhìn nàng. "Kia liền dùng tên nguyên bản của hắn đi!" Tang Viễn Viễn lộ ta nụ cười thần bí, "U Vô Mệnh!" Khương Nhạn Cơ sợ tới mức té ngã xuống đất một cái: "Ngươi ngươi ngươi ngươi làm thế nào biết hắn vốn dĩ tên U Vô Mệnh!" Tang Viễn Viễn cười giống như một con hồ ly. Tới khi động phòng hoa chúc, hắn ấn nàng xuống giữa chăn đệm đỏ thẫm, trán chống trán, hô hấp tiếp hô hấp. Hắn hỏi: "Nàng làm thế nào biết kiếp trước ta tên là U Vô Mệnh?" "Không nói cho chàng." "Nói hay không?" "Không nói! A! Ngô......" Sau một hồi trúc trắc cuồng loạn làm càn, hắn ngơ ngác mà nhìn cô vợ bé nhỏ nằm trong lòng ngực hơi thở phì phò, trong con ngươi đen láy có chút ảo não. Quá kích động...... Hắn vốn dĩ cho rằng có thể làm tới hừng đông luôn? Không nghĩ tới, cái Quả Tử này thật sự là quá mức mỹ vị, tùy tiện ăn có mấy ngụm, đầu óc liền trống rỗng. Hắn ấn nàng hướng vào trong lòng ngực ôm lại, bình tĩnh nói: "Lần đầu tiên, tha cho nàng, chậm rãi thôi vậy. Ta đây là chiếu cố thân thể của nàng, hiểu không?" "Ừ." Nàng ôm hắn, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh ấm áp thỏa mãn. Kỳ thật ngay từ lúc bắt đầu, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình có một chút kháng cự lại hương vị trên người hắn, có lẽ đây là cái gọi là chú định trong số mệnh nhỉ. "Tên của chàng," nàng lười nhác nói: "Khi cha mẹ chàng khởi động lại thế giới, phỏng chừng xảy ra chút vấn để, Hàn Thiếu Lăng cũng mang theo ký ức trở lại. Hắn vẫn luôn ép hỏi ta, người ta yêu có phải là U Vô Mệnh hay không. Ta cứ tưởng rằng đầu óc hắn bị vô nước thôi. Hoá ra, đời trước chàng tên là U Vô Mệnh, chúng ta ngay từ đời trước đã ở bên nhau." Nàng nâng đôi mắt lên, dùng ánh mắt nhu tình như nước tinh tế miêu tả hình dáng hắn. "Vậy à. Khó trách ta vừa thấy Tang Quả liền thích, hoá ra là kiếp trước có duyên." Hắn trở mình, nhốt nàng lại giữa hai cánh tay hữu lực, "Đời trước nhất định nàng có nói qua, cùng ta ở bên nhau cả đời cũng không đủ." Eo thon chắc đột nhiên phát lực, một lần nữa ngậm Quả Tử của hắn vào trong miệng. "Ta đây đành phải đến một lần nữa vậy." ******************* ( Hết )