Tiệc tất niên nhà trường không làm lớn, nhưng học sinh cấp 3 áp lực lớn, lúc này cho xem kịch câm cũng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp, nhiệt liệt vỗ tay hoan hô chúc mừng. Trong lòng Tần Việt hơi tức nên không muốn ngồi cùng Hạ Tịch. Cách một Lý Tư Vũ ở giữa. Nếu ngồi cạnh chắc chắn Hạ Tịch phải nhân cơ hội nói chuyện với bạn trai, nhưng ở giữa có người, cậu không dám lướt qua người ta nói chuyện, như vậy rất bất lịch sự. Hai người bên cạnh như hai quả bom nổ chậm, làm Lý Tư Vũ bị kẹp bên trong run bần bật. Trực giác nhạy bén của nữ sinh quen thuộc với Hạ Tịch, cô chắc chắn quan hệ giữa hai người này nhất định không đơn giản như những gì họ thể hiện ra ngoài. Nhưng giờ bị làm sao vậy? Cãi nhau à? Lý Tư Vũ quả thực khóc không ra nước mắt. Hay mình tìm tạm chủ đề để hòa hoãn bầu không khí chết chóc này? Vừa đúng lúc trên sân khấu biểu diễn một điệu múa cổ phong, còn có một truyền thuyết đi kèm. Lý Tư Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Hạ Tịch: “Cậu nhìn xem nữ chính trên kia có hơi thảm không?” Hạ Tịch căn bản không chú ý xem: “Nữ chính nào? Cô áo hồng á?” Lý Tư Vũ: “…” “Là cô gái áo hồng nhạt đang bị cầm tù.” Đáp lại Lý Tư Vũ, cô gái kia cầm một cành hoa mai xoay vòng vòng. Lý Tư Vũ hơi chóng mặt, quyết định chuyển qua nói chuyện với Tần Việt. “Tần Việt, bạn nữ kia xinh ghê, cậu quen hả?” Nữ sinh này cô biết, học lớp một, đã từng gặp qua vài lần, Lý Tư Vũ tin tưởng Tần Việt chắc chắn sẽ đáp lại. Nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua, lại cúi đầu xuống, phun ra hai chữ: “Không quen.” Lý Tư Vũ: “…” Chủ đề chết từ trứng nước. Cô vội vàng rút điện thoại, gửi một tin nhắn cho Trương Hải Phong. Lý Tư Vũ: [Khóc, tui khổ quá mà!] Trương Hải Phong: [?] Lý Tư Vũ: [Kẹp giữa một đôi gian tình, tớ cảm thấy hai người bọn họ, đặc biệt là Tần Việt muốn ném tớ ra Bắc Cực lắm rồi đấy!] Trương Hải Phong: [Qua đây.] Lý Tư Vũ: [Hở? Qua chỗ cậu?] Trương Hải Phong: [Đúng.] Lý Tư Vũ nhìn qua bên lớp hai, cúi đầu tiếp tục đánh chữ: [Nhưng chỗ lớp cậu đủ người rồi mà?] Trương Hải Phong lời ít ý nhiều: [Đổi.] Lý Tư Vũ: [Đổi? Với ai cơ?] Trương Hải Phong: [Hạ Tinh Dã.] “Lý Tư Vũ, cảm ơn cậu nha.” Hạ Tinh Dã khom lưng lén lút đến, đặt mông ngồi xuống ghế. Nếu không phải Tần Việt hạ tối hậu thư uy hiếp y ra mặt, Hạ Tinh Dã chắc chắn sẽ không bao giờ bước chân vào cái đấu trường sinh tử này. Cmn hai người giận dỗi nhau lôi ông đây đến đóng vai ác thì vui lắm à? Lôi đến xong đéo thèm để ý đến ông nó mới chó! Hạ Tinh Dã cảm thấy mình sắp tức chết đến nơi rồi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười liếc qua Hạ Tịch một cái, sau đó cúi đầu chat với Tần Việt. Hạ Tinh Dã: [Không phải muốn tỏ tình sao? Thư đâu?] Tần Việt: [Em ấy không nói chuyện với tớ, tớ không đưa nữa.] Hạ Tinh Dã: [Đại ca ơi, anh có vấn đề gì về tư duy không, anh đi tỏ tình với người ta mà anh dỗi lên dỗi xuống, anh lôi em cực khổ chuẩn bị lâu như vậy sau đó anh nói là anh không đưa nữa? Tên đã lên dây rồi anh vít lại anh không cho em bắn?] Tần Việt: [Nói chuyện cho tử tế không cần phải thả thính.] Tần Việt: [Tuy tớ giận em ấy nhưng tớ sẽ không coi trọng cậu.] Hạ Tinh Dã: …. [Bố mày là thẳng có được không?] [Thôi, cậu không muốn đưa trực tiếp thì nhắn một cái tin cho cậu ấy cũng được.] [Nói thế nào thì cũng là tâm ý.] Tần Việt hơi do dự, nhìn sườn mặt dịu dàng của Hạ Tịch, luôn là dáng vẻ mà hắn thích. Hai người ở bên nhau quan trọng nhất là niềm tin, đầu tiên, hắn tin tưởng Hạ Tịch, cảm thấy mình không nên phỏng đoán linh tinh, không đáng. Nghĩ đến đây, Tần Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng hai người yêu nhau là bình đằng, nhưng Hạ Tịch theo đuổi hắn trước, trong đầu Tần Việt nghĩ đến lúc bạn trai nhỏ nghe được mình tỏ tình, so với lời giới thiệu ‘chắc chắn em ấy sẽ cảm động phát khóc’ hắn càng muốn nhiều hơn. Tần Việt đánh chữ vào khung thoại tin nhắn. Nhưng chậm chạm mãi không ấn nút gửi. Cứ như vậy tỏ tình, nghĩ kiểu gì cũng thấy hơi kỳ quái. Căn cứ việc mình là một người bạn thân theo nghĩa đen, Hạ Tinh Dã cảm thấy mình nên hành động gì đó, phải giúp Tần Việt trộm tin tình báo. Y vỗ vỗ cánh tay Hạ Tịch: “Cậu muốn đổi chỗ không?” Hạ Tịch kỳ quái: “Không cần, chỗ này tầm nhìn khá tốt.” Không chịu đổi = Không muốn ngồi cạnh Tần Việt?! Nguy hiểm, nguy hiểm. “Thực sự không cần sao?” “Không cần thật.” Hạ Tịch hoàn toàn không hiểu được trong hồ lô của Hạ Tinh Dã bán thuốc gì: “Cậu đừng nói chuyện nữa, xem chương trình đi.” Tuy rằng mấy tiết mục này cũng chẳng có gì là xuất sắc, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng phải chuẩn bị mất hơn mười ngày, Hạ Tịch có trách nhiệm phải tôn trọng thành quả lao động của người khác. Trên sân khấu đang biểu diễn một bài nhạc kịch, nữ chính là một nữ thần rừng rậm dung mạo xinh đẹp, giọng hát ngọt ngào khiến mấy thanh niên bên dưới đều phát cuồng: “Tiểu tỷ tỷ!” “Đẹp quá!” Hạ Tinh Dã còn chưa đem vấn đề bày tỏ thì đã bị chặn họng đau đớn, càng nghĩ càng thấy Tần Việt lành ít dữ nhiều. Nếu như trước đây, Hạ Tịch chắc chắn hận không thể dính lên người nam thần nhà cậu ta mới đúng! Hay là cậu ta đạt được mục đích rồi liền đá tra nam? Tình yêu đơn phương thầm kín trước đây đều là giả? Chỉ yêu thích vẻ lạnh lùng nam tính của Tần Việt, một khi Tần Việt thích cậu ta thì phần tình cảm này sẽ biến mất, thậm chí hóa thành gánh nặng? Tuy nói Tần Việt tỏa ra hơi thở người sống chớ gần, nhưng hắn chưa yêu đương bao giờ, trên phương diện này không phải là tra nam mà là tiểu bạch thỏ có được không? Hạ Tinh Dã càng nghĩ càng lo lắng, dùng một tay đẩy Tần Việt. “Cậu làm cái gì thế?” Ngón tay Tần Việt ấn trên nút gửi lại nhả ra, đang nghĩ kế hoạch chu toàn để tỏ tình sao cho không xấu hổ, kết quả tự nhiên Hạ Tinh Dã đẩy hắn. “Xin lỗi, xin lỗi.” Nhìn thấy Hạ Tịch tò mò nhìn qua, Hạ Tinh Dã vội vàng vỗ tay: “Duỗi nhầm, hahaha.” Tần Việt trừng mắt nhìn y: “Tật xấu của cậu nhiều quá.” Hạ Tinh Dã: “….” Đột nhiên, phía dưới có người hô to một tiếng: “Trời!” Sau đó, tất cả hàng người phía trước đều đồng lòng một động tác chuyển qua nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập hóng hớt. Tần Việt: ??? Hạ Tịch: ??? Hạ Tinh Dã nhìn một vòng, sau đó nhìn đến màn hình hỗ trợ trên sân khấu. Chỉ thấy khắp nơi phủ kín bức thư tình của Tần Việt viết cho Hạ Tịch. !!! Xong đời, rắc rối to rồi! Dưới những ánh mắt ám chỉ trắng trợn, Tần Việt và Hạ Tịch cũng không hẹn mà gặp nhau tại màn hình. Đại khái cũng xuất phát từ một sự ăn ý nào đó, đội văn nghệ không tiếp tục phát hình khác, trên màn hình lớn bức thư tình kia sáng lấp la lấp lánh. Công khai xử tội. Mặt Tần Việt lập tức bị thiêu cháy, hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống làm con đà điểu. Giống như cái cảm giác tỉ mỉ chuẩn bị một bức thư tình, sau đó bị dán khắp các bảng thông báo. Hơn nữa, mấy người bên cạnh còn góp thêm náo nhiệt vài câu đại loại như ‘Bách niên hảo hợp’ ‘Sớm sinh quý tử’ ‘Mãi mạnh phúc’ ‘Tần Hạ cả đời đảy thuyền, đẩy đến khi nào sinh con.’ Càng lái càng hăng. Tuy rằng trong bức thư tình đều gọi ‘em’ nhưng người có đầu óc nhìn qua đã biết là Hạ Tịch. Tròng mắt Lý Tư Vũ sắp rớt đến nơi rồi, cái này…. Nhưng Bạch Tiếu Tiếu bên cạnh rất bình tĩnh, thậm chí còn thể hiện mình đúng chuẩn là một học bá hàng thật chất lượng cao: “Tuy không nhiều chữ nhưng tình cảm rất tha thiết, hơn hết không sai ngữ pháp.” “Khoảng cách cũng giống nhau.” Trương Hải Phong khó có dịp nói nhiều một lần: “[Anh thích em] bình quân hai câu một lần.” Lý Tư Vũ: “….” Nghiêm Kinh cầm di động chụp lấy chụp để: “Tớ muốn ghi lại khoảnh khắc lịch sử này! Sau đó in ra làm giấy gián tường!” Lý Tư Vũ: ??? Nghiêm Kinh làm mặt say mê: “Thì thành quả quỳ liếm đó!” “Hạ Tịch đúng là thần tượng của tớ!” Tôi không hiểu thế giới của học bá các người. Càng nhìn mặt Tần Việt càng đỏ, liếc mắt trộm Hạ Tịch một cái, thấy cậu không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm màn hình, giống như đang nghiêm túc đọc tâm ý của bản thân. Loại nghiêm túc này thực sự rất kỳ lạ có được không? Hạ Tinh Dã, tất cả là tại Hạ Tinh Dã! Tần Việt tính toán trả thù, quay sang đã không biết kẻ địch biến đâu mất rồi. Đen mặt, rút điện thoại! [Cmn, Hạ Tiểu Tinh, cậu khôn hồn chui ra đây!] Tần Việt phát tiết lửa giận, màn hình đáng thương bị chọc ra cái lỗ. [Nếu tớ và Hạ Tịch giận nhau, cậu chính là thằng đầu sỏ!] Hạ Tinh Dã: [Đừng giận, tớ đang nghĩ cách!] Hạ Tinh Dã cực kỳ khó xử, sợ bị bạn thân từ bé chọc thành cái sọt. Tần Việt: [Nghĩ ra chưa?] Hạ Tinh Dã: [Rồi, rồi, rồi.] Hạ Tinh Dã nhắn tiếp: [Hiện tại không kịp rồi, để tớ sáng tạo ra một chủ đề khác phân tán sự chú ý!] [Các bạn học khẳng định sẽ không lắm chuyện, điều cần làm là ngăn chặn con đường truyền tin đến giáo viên, bằng không hôm nay lãng mạn bao nhiêu, ngày mai nhất định là đi văn phòng diễn vở ‘Sinh ly tử biệt’.] Tần Việt: [Càng nghe càng rợn.] Hạ Tinh Dã: [Vì huynh đệ, tớ nguyện trả giá! Tần Việt, nhớ cho kỹ, người bạn tốt này chính là anh em thân thiện nhất của cậu!] Hai mươi giây sau, trên màn hình xuất hiện một tiếng hô khác, bị một tin nhắn spam chiếm đóng: [Tôi là Hạ Tinh Dã, giờ tôi đang ở WC tầng 2, phòng thứ 3, vị nào có lòng tốt giúp tôi đưa giấy vệ sinh, cả đời này tôi sẽ không quên ơn!]