Lúc này Tần Việt mới phản ứng lại, nhóc con này thông minh thực sự, chẳng biết từ khi nào mà bóp chặt được nhược điểm của hắn, làm cho hắn muốn trốn cũng không trốn được. Giống như bây giờ, nhìn thấy cậu cọ trong lòng ngực mình giống hệt một con mèo nhỏ mềm mại lộ ra cái bụng trắng bóc, mười phần thân mật. Tần Việt da mặt mỏng, bị câu ‘bạn trai’ làm cho say lên say xuống, trước kia trong lòng hắn rõ ràng cũng hay tổ lái lung tung, nhưng không hiểu tại sao vừa xác định được quan hệ lại càng thêm thẹn thùng. Hắn cúi đầu nắm tay Hạ Tịch, mềm mềm lạnh lạnh, thỏa mái quá. Giống như từ khi có bạn trai, đi dạo xung quanh liền trở thành một loại ‘vận động’. Thời điểm phiếu điểm phát xuống cùng với thông báo cho Phương Thư thôi học, trường không báo nguyên nhân nhưng vẫn để lộ ra chút gió, dù sao lúc ấy toàn bộ trường thi đều có thể thấy được sự tình cụ thể, liên hệ thực tế phỏng đoán đào ra sự thật cũng không khó. Nghe những bạn học bên lớp ba nói, Trương Hân cũng xin nghỉ dạy, ba hôm rồi chưa trở lại lớp. Hạ Tịch đối với mấy tin này chẳng cảm thấy hứng thú, người ta là giáo viên, dù sao cũng không thể bởi vì trốn tránh cậu mà không đi dạy học, nếu thế mặt mũi cậu lại lớn quá. Có thời gian ngồi đọ mặt mũi, chi bằng đi luyện chữ để không bị bạn trai mắng. Bởi vì việc trên, toàn bộ tập đoàn học thần đều bỏ thi, các học sinh đều trở về nhà say sưa nói nhảm với gia đình nhà mình, còn cố ý nhắc đến hai chữ ‘gian lận’ khiến đại đa số đều không quan trọng kỳ thi lần này, thành công tránh được một kiếp nạn. Dương Triết chính là một ví dụ điển hình. Trước khi thi còn tỏ vẻ khóc lóc thảm thiết nếu có thể cho cậu ta một cơ hội thì nhất định sẽ học hành tử tế, kết quả phiếu điểm vừa mới phát xuống đã bắt tay vào chuẩn bị quà Giáng Sinh. Hạ Tịch nhìn thấy trên bàn cậu ta đầy một đống cây thông Noel cùng với thiệp chúc mừng, kỳ quái hỏi: “Không phải trường nói Giáng Sinh là lễ hội phương Tây, không được làm hoạt động tôn giáo mà?” “Lãnh đạo trường nói chỉ là hình thức thôi, thông báo phát thì phát nhưng những chỗ khác đều ngầm đồng ý rồi, chỉ cần không để cây thông Noel to đùng rồi gân cổ lên chúc thì đều mặc kệ, vả lại có ai điên đâu lại đi làm mấy chuyện này?” Cây bút trong tay Dương Triết hí hoáy không ngừng, vừa viết vừa nói chuyện với Hạ Tịch: “Mỗi năm vào Giáng Sinh, ví tiền của tớ đều đau.” “Nè, cái này cho cậu!” Cậu ta từ trong túi lấy ra một quả táo được đóng gói tỉ mỉ bên trên còn có một cái nơ màu xanh đẹp mắt: “Anh Hạ, đây là giấy tớ tự tay chọn đấy! Nhìn quả táo lớn này xem, chính là địa vị của cậu trong lòng tớ!” Hạ Tịch nhìn quả táo màu đỏ rượu phối hợp với ruy bằng xanh dương đậm, khóe miệng hung hăng run rẩy. Nhưng đằng nào cũng vào miệng nhai, Hạ Tịch cũng chẳng mở miệng phản bác người ta làm gì cho mệt: “Cảm ơn cậu.” “Anh em tốt!” Dương Triết cười ha hả, lại cho Hạ Tịch thêm một cây thông Noel nho nhỏ làm vật trang trí: “Sau này giàu rồi, phải nghĩ đến tiểu nhân đây trước đấy nhé!” Hạ Tịch gật đầu một cái làm cậu ta hưng phấn không thôi, liên tục nói cảm ơn sau đó thấy được ánh mắt ai oán của Tần Việt. Vì trong đầu óc hiện tại toàn là Giáng Sinh, cậu ta cũng chẳng rảnh đâu mà đi phân tích ánh mắt của hắn, nhanh miệng nói lại: “Anh Việt anh nhìn em làm gì? Anh cũng muốn à?” Rất nhanh cậu ta túm ra được một quả táo có giấy bọc màu vàng pha tím cùng với chiếc nơ con bướm màu hồng nhạt: “Cũng là lễ vật đẳng cấp đất trời nhá!” “Cây thông bé nữa.” Dương Triết để lên bàn Tần Việt: “Đồ đôi với Hạ Tịch.” Tâm trạng của Tần Việt tốt lên với tốc độ tên lửa. Bên cạnh có người thò mặt ra hỏi Dương Triết: “Cậu tặng quà còn phân cấp bậc?” “Đúng!” Dương Triết nhìn cậu ta: “Quan hệ tốt đưa lễ vật cao, không tốt thì chúc mừng một câu.” “Không thể đối xử bình đẳng được.” “Được lắm, vậy mà tớ không nghĩ tới!” “Vì cậu ngu đó!” Hai người nói chuyện vài câu, chủ đề được tổ lái tận đâu đâu. Dương Triết thấy thế chậm rãi kéo trở về: “Tớ nghe nói, giáo viên trong văn phòng còn so xem ai được nhiều lễ vậy hơn!” Bạn cùng bàn của cậu ta đang chuẩn bị một phần kẹo xinh đẹp bỏ vào hộp, nghe được lời này thuận tiện phụ họa một câu: “Đúng thế, năm nào cũng vậy, cứ mấy dịp này là có thể chiêm ngưỡng nhân duyên của các thầy cô!” “Thật hay giả vậy? Nếu là thật thì năm nay lớp mình cho Giai Giai nở mày nở mặt luôn!” Hạ Tịch vốn dĩ tưởng mấy đứa này chỉ nói đùa thôi, nhưng sự thật chứng minh, cậu quá coi thường các bạn học lớp mình. Thế nên sau khi Vương Giai bước lên bục giảng nhìn một đống quà chen chúc trên bàn, mắt cô trừng thành đôi mắt công lý của cảnh sát trưởng Mèo Đen. Lớp trưởng đứng dậy hô to, cả lớp cũng đồng thời làm theo: “Cô giáo Vương Giai lễ Giáng sinh vui vẻ!” “Mấy em….” Vương Giai đứng trên bục giảng nhìn từng gương mặt tươi cười quen thuộc, thân là giáo viên, chắc vui nhất chính là thời khắc này. Suy bụng ta ra bụng người, cô nghĩ rằng mình nhiệt tình đối xử tốt với các em, thì cũng sẽ được học sinh trả ơn lại một cách xứng đáng. Vương Giai rất hài lòng khi có thể cùng học sinh nắm tay nhau trưởng thành. Đôi mắt hơi hơi ướt, người giáo viên trên bục giảng nói: “Các em lễ Giáng Sinh vui vẻ!” “Nhưng vẫn phải đi học.” Một đám học sinh bên dưới sắc mặt xanh lè. Dương Triết nói đúng, trường học cũng chẳng quan tâm đến mấy ngày lễ kiểu này, người người tặng quà, quan hệ giữa Hạ Tịch và bạn cùng lớp khá tốt, cậu cũng thu được một đống quà. Trước tiết tự học buổi tối, Hạ Tịch nhận được quà của Diệp Nhiên. Thời gian có hạn, hai người cũng không nói với nhau được mấy câu, Diệp Nhiên chỉ đơn giản đưa quà cho cậu, nói một hai câu chúc thì đi ngay. Tần Việt vừa từ văn phòng về liền nhìn thấy hộp quà được đóng gói tỉ mỉ đẹp mắt trên bàn Hạ Tịch. Vừa nhìn đã biết, nhất định là cho hắn. Tần Việt mười phần chắc chắn, trước kia ngày lễ lớn bé nào Hạ Tịch cũng mua quà tặng hắn, hiện tại hai người đã xác định quan hệ, càng phải để ý vấn đề này. Cũng chẳng biết cậu lãng mạn thế làm gì. Tần Việt đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, một bên nhìn hộp quà kia, một bên nghĩ bậy nghĩ bạ. “Giúp em bóc với.” Hạ Tịch đẩy hộp quà qua cho Tần Việt: “Em đang tìm sách Vật lý, tìm mãi không thấy đâu.” Tất nhiên Tần Việt tự động xem nhẹ vế đằng sau trong câu nói của cậu, trong đầu chỉ còn lại ‘Giúp em’. Hắn kiềm chế nỗi lòng đang hưng phấn phừng phừng, thật cẩn thận đem giấy bọc bóc ra. Một chút cũng không muốn giấy rách. Hộp quà màu đen, bên trên còn kèm theo một tấm thiệp có chữ ‘Merry Christmas’. Hắn từ từ mở ra, đập vào mắt là một bó hồng đỏ, vừa tươi đẹp vừa ướt át đặt trên nền gỗ thô càng đẹp đến say lòng người, bên phải là một hộp Chocolate cùng với một kẹo hình ngôi sao. Bên dưới góc phải còn có một bình ước nguyện cùng một tờ giấy. Trái tim Tần Việt đập thình thịch, chỉ tưởng tượng thôi hắn còn thể dự kiến được những lời âu yếm bên trong có thể làm người ta rung động đến nhường nào. “Nam thần, em yêu anh.” “Nam thần, em muốn bên cạnh anh cả đời.” “Sinh ly tử biệt, cùng anh hứa hẹn. Nguyện nắm lấy tay anh bên nhau đến bạc đầu.” Tần Việt tự bổ não vài câu, nhìn Hạ Tịch đang cúi đầu bận rộn trong lòng càng trở nên ngọt ngào. Theo lý thuyết, loại quà tặng này nên để về nhà một mình mở ra xem, nhưng Hạ Tịch đã nói như thế, hắn cũng không cần phải từ chối cậu. Đúng rồi, chứ không phải hắn muốn nhìn đâu. Tần Việt tự thuyết phục chính mình, nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, ngừng thở chậm rãi mở ra. [Học trưởng, Giáng sinh vui vẻ, ngủ ngon.] Nét chữ này, tuyết đối không phải nét chữ của Hạ Tịch! Học trưởng… Tần Việt đột nhiên nghĩ đến thằng lớp dưới ngu xuẩn nào đó. “Hạ Tịch, cái này ai đưa?” “Diệp Nhiên đó.” Hạ Tịch vẫn bị cuốn sách vật lý vô duyên vô cớ biến mất làm cho sứt đầu mẻ trán, nghe được Tần Việt hỏi chuyện cũng không có đầu óc nghĩ ngợi ý nghĩa sâu xa bên trong: “Em còn chưa mua cho cậu ấy quà, chắc mai vậy.” Còn, mua, lại. Ý tứ là em còn muốn tặng lại quà cho thằng kia đúng không? Quà của bạn trai em, em còn chưa tặng đâu! Hơn nữa Giáng Sinh, có thằng nào đi tặng bạn trai người khác cái gì mà hoa hồng, nói cái gì mà ngủ ngon! Tưởng ngu lắm mà không biết ý tứ của hoa hồng là ‘yêu’ hay sao? Thằng ôn con kia dám tán tỉnh bạn trai của hắn! Hạ Tịch cuối cùng có thể tìm thấy mấy quyển sách vật lý trong đống lộn xộn, cậu đau lòng sờ sờ lên bìa một lúc rồi mới có thời gian quay ra hỏi Tần Việt: “Bên trong hộp có gì thế?” “Tự em xem đi!” Tần Việt không vui, giọng điệu lạnh lùng. Lời này hắn cố ý nói ra, trong lòng hắn còn đang niệm khẩu quyết nhất định không thể vì một người ngoài mà cãi nhau với bạn trai, không thể, không thể… Nhưng rộng lượng là một chuyện, cản bạn trai mình bị người ta đào góc tường là một chuyện khác, Tần Việt giấu cái bình ước nguyện kia vào trong túi, quyết định tự mình đi tiêu hủy. Hạ Tịch nhà tôi không thể nào cùng cậu chung đường, đừng có mà tặng quà em ấy làm phiền lòng tôi. Ý tứ cực kỳ rõ ràng! “Nhiều vậy?” Nói thực sau khi Hạ Tịch nhìn thấy một đống kẹo cũng hơi khiếp, ban đầu cậu cho rằng đây chỉ là một món quà Giáng Sinh thông thường, nhưng không ngờ Diệp Nhiên lại gói tinh xảo như thế. Giống như quà của nam sinh lớp cậu tặng cho bạn gái. Sớm biết thế này Hạ Tịch đã học hỏi chuẩn bị tặng cho Tần Việt một món. Nhưng cậu chắc chắn sẽ không nghĩ theo chiều hướng khác, chỉ nghĩ là có lẽ Diệp Nhiên đặt hàng trên mạng, bằng không cậu ta cũng không có khả năng lại tặng Hạ Tịch hoa hồng, tặng bông cải may ra còn đáng tin hơn. Hạ Tịch nhìn đống kẹo xinh xắn, cầm một viên lên bỏ vào trong miệng Chua chua ngọt ngọt, ngon quá! “Nam thần, nam thần.” Cậu chạy nhanh ra chọc chọc Tần Việt: “Anh ăn một viên đi, ngon lắm!” Cái gì? Em còn dám cho anh ăn đồ tình định tặng? Nhìn mặt anh xem, anh giống người rộng lượng như vậy? Tần Việt tức: “Không ăn.” Hắn chọc chọc Dương Triết, trực tiếp cầm lấy hộp cứt chó Hạ Tịch đang ôm nhét thẳng vào lòng cậu ta: “Cho cậu.” Dương Triết hú hồn, hơi sợ đáp lại: “Cảm ơn anh Việt! Anh đúng là anh trai ruột!” Hạ Tịch “???” “Em ăn ít của ngọt thôi.” Tần Việt ho nhẹ một tiếng: “Ăn nhiều béo.”