Thời điểm buổi tối về nhà, Gia Bối rất vui vẻ chạy tới ống quần Tần Việt, mềm mại làm nũng cọ tới cọ lui. Tần Việt chụp mấy tấm ảnh đùa nghịch nó gửi qua cho Hạ Tịch, sau khi nhận được en nờ lời khen của đối phương mới hài lòng tắt di động, làm công tác tư tưởng cho Gia Bối. “Gia Bối, tao thấy mày cũng không còn nhỏ nữa.” Hắn vuốt đầu mèo: “Cuối tuần mình đi làm chút chuyện nhé, tốt cho thân thể mày.” Gia Bối vô cùng hưởng thụ nằm dài trên đùi Tần Việt, cái đuôi mềm oặt vung vẩy trên giường, hoàn toàn không biết chủ nhân của nó đang ấp ủ chiêu độc ác gì. “Hạ Tịch cũng đến thăm mày.” Tần Việt lo lắng nhìn Gia Bối: “Không phải trước kia mày thích cậu ta lắm sao? Coi như tiểu khốn nạn này còn chút lương tâm.” “Nếu không phải nhờ cậu ta mày cũng không tìm được người chủ nhân tốt như tao đâu.” Tần Việt vuốt vuốt xong liền chậm dãi dịch xuống dưới, cái thứ lục lạc của mèo này (Bi mèo ấy :>) sờ nhiều sẽ nghiện, hơn nữa sau này thiếu rồi nên càng phải thừa dịp sờ nhiều hơn một chút! Tất cả đều do Hạ Tịch hết! Gia Bối đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, ai ngờ cái đuôi đã bị nhấc lên. ??! “Miao miao!” Tuy rằng Gia Bối hàng ngày rất ngoan nhưng có con mèo nào thích bị sờ bi bao giờ, nó đã sớm xù lông lên, hung ác trừng mắt với Tần Việt, sẵn sàng múa may móng vuốt. “Gia Bối ngoan nào~” Tần Việt hoàn toàn không muốn dừng lại hành động gian ác của mình, dụ dỗ: “Mấy ngày nữa không còn rồi tao sờ chút có sao đâu!” Có ma mới tin! Gia Bối toàn lực phản kháng nhưng thế lực của con mèo đơn mỏng hoàn toàn không chống đỡ được với quân giặc Tần Việt, nó bị hành cho đủ rồi còn bị tên chủ nhân kia dụi đầu vào bụng một lúc lâu mới gồng mình thoát khỏi ma chảo nhảy tít lên tận trên căn nhà to đẹp của mình, kiêu ngạo cuộn thành một cục tròn tròn. Đã qua nửa năm, Gia Bối không còn nhớ Hạ Tịch là ma quỷ phương nào từ lâu rồi, đã thế lại còn tội nghiệp Tần Việt gây ra mấy ngày hôm nay càng thêm sợ hãi bị người ta tập kích, bò lên tủ quần áo chỉ để lộ ra một cái đầu xù, đứng trên cao nhìn xuống hai kẻ xâm nhập. “Gia Bối, xuống đây.” Tần Việt vươn hai tay làm động tác tiếp đồ. Vì đã được huấn luyện qua nên mỗi lần như thế Gia Bối sẽ rất ngoan ngoãn nhảy vào lòng sau đó dùng cái đầu mềm mại của mình cọ vào trong ngực hắn. Nhưng lần này Gia Bối chỉ đứng bất động, Tần Việt đem cá khô ra dụ nó, nó cũng chỉ đáp lại bằng cách nhìn nhìn hai cái, móng vuốt giật giật rồi đẹp trai quay đi, phơi cái mông ra với hai người bọn họ. “Hình như...nó không hoan nghênh em thì phải.” Hạ Tịch cảm thấy hơi xấu hổ trong lòng mắng con mèo mập chết tiệt, không phải Hạ ba ba đem mày về mày nghĩ mày có cái dạng đãi ngộ này à? Đã quên khi mày còn nhỏ ai là người chăm mày, cho mày uống sữa buổi tối còn ôm mày ngủ rồi à? Bây giờ có mới nới cũ, cuộc sống sung sướng thì ném tao qua một bên đúng không? “Ngày thường nó ngoan lắm.” Tần Việt đem cá khô đặt lên bàn: “Chắc hôm nay tâm trạng nó không tốt.” “Vâng.” Hạ Tịch nói: “Không sao đâu.” Thực ra ban đầu cậu còn đang định khuyên Tần Việt tạm thời không cần đưa Gia Bối đi thiến, tốt xấu gì là một con mèo đực khỏe mạnh, bi còn chưa phát triển hết đã phải chịu kiếp công công, nhưng bây giờ chắc không cần thiết nữa rồi, hừ, không phải nó thích Tần Việt lắm hay sao, được, cứ lấy nhau rồi ở với nhau cả đời đi cái đồ vô lương tâm. Tần Việt cũng rất chột dạ, hai ngày nay hắn vẫn luôn trêu Gia Bối rồi năm lần bảy lượt dỗ nó bằng cá khô, ai ngờ hôm nay con mèo kia lại khôn thế không thèm mắc bẫy. Hiện tại nhìn Hạ Tịch có chút buồn buồn, hắn vội vàng lôi di động ra: “Tôi còn nhiều ảnh chụp Gia Bối, video các thứ cũng có mấy cái, chúng ta xem tạm trước nhé.” “Lần trước Gia Bối ngốc này đào tổ chim rồi bị chim đuổi theo mổ.” Tần Việt một tay mở di động, một tay đem Hạ Tịch kéo đến ghế sô pha ngồi xuống, đường đường chính chính nghe hắn kể chiến tích huy hoàng của Gia Bối. Lúc Gia Bối còn gầy trông rất cưng, nhìn rất nghịch ngợm. Đôi mắt to tròn chơp chớp còn có hai lỗ tai nhỏ lúc vểnh lúc cụp, nói người gặp người thích cũng không phải là nói quá. Hạ Tịch nhìn đến mức cười không khép miệng được, di động không biết từ lúc nào trượt đến tay cậu, một bên Hạ Tịch cầm điện thoại một bên chỉ chỏ lung tung vào màn hình, Tần Việt nhìn cậu cười như thế cũng thấy vui vẻ, thậm chí hắn còn nghĩ nếu sau này cứ như thế thì tuyệt vời biết mấy. Đột nhiên, nụ cười của Hạ Tịch hơi cứng lại, ngón tay cũng dừng ở giữa không trung, cách màn hình tầm ba, bốn centimet. “Làm sao vậy?” Tần Việt nhận ra thái độ của cậu không đúng, liếc vào điện thoại. Trên màn hình là một thiếu niên hơi nghiêng đầu quay lại làm động tác xắn tay áo, sau lưng cậu là hoàng hôn đỏ đậm, tươi đẹp đến lóa mắt. Dường như không một chút chần chờ, Tần Việt lập tức giật điện thoại về, bụp một cái tắt màn hình giấu đi. “Là em sao?” Rõ ràng như vậy, Hạ Tịch nhất định không nhìn lầm. Cậu còn nhớ hình như là lần cậu lỳ lợm kéo Tần Việt cùng nhau ra ngoài chơi, vì xây dựng hình ảnh thanh xuân mà thường xuyên diện sơ mi trắng, không may làm bẩn cổ áo định xắn lên phi tang chứng cứ. “Không phải!” Tần Việt phủ nhận thô bạo, đm rõ ràng hắn đã đem album sắp xếp lại rồi mà!!! Làm sao trong ảnh của Gia Bối lại lòi ra thằng nhóc này!!! Tần Việt nhớ tới khung ảnh màu đen, hình như là bản sao lưu ra thì phải? Ôi đệt, sai sách. Nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ làm thế nào trốn tội!!! Bằng không ngoài miệng thì nói chán ghét con nhà người ra sau lưng thì lại đi giữ lại ảnh là thế đéo nào!!! “Cậu nhìn lầm!” Tần Việt gào lên, tuy rằng đã cố làm mặt lạnh như hai bên tai lại bắt đầu đỏ lên bán đứng hắn. “Vậy ạ?” Hạ Tịch nhịn cười đến nội thương: “Nhưng em làm sao lại nhìn lầm mình được?” “Tôi nói không phải là không phải!” Tần Việt có chút muốn ho ra một búng máu: “Tôi giữ ảnh cậu làm gì?” Trong lòng Hạ Tịch phun tào tôi làm sao mà biết được, nhỡ đâu cậu ghét tôi quá nên định mang ảnh tôi đi thỉnh pháp sư về trừ tà thì làm sao? Nhưng cậu cũng không định buông tha cho nam chính, tốt xấu gì hiện tại Hạ Tịch không còn bị nhiệm vụ trói buộc, quản làm gì dăm ba cái ấn tượng tốt của nam chính nữa, tự nhiên lại muốn chơi xấu, kéo dài âm thanh trong họng: “Nam thần...anh thích em?” Âm thanh của Hạ Tịch vang lên không lớn thế nhưng lời nói này như có mà lực chui vào trong lỗ tai hắn, Tần Việt ngắc ngứ mãi chữ “Tôi...” cũng không nói nói lên lời. Mặt Tần Việt nháy mắt đỏ bừng, từ trước đến nay hắn không nghĩ đến Hạ Tịch sẽ nhắc vấn đề này một cách trực tiếp như thế, trong quá khứ hắn thường nghe cậu léo nhéo bên tai ‘em thích anh’, nhưng hiện tại thì chủ ngữ thay đổi, hàm nghĩa của hai câu hoàn toàn không giống nhau, làm gì có ai mặt dày đi hỏi người khác có thích mình hay không, điên à? “Cậu...cậu...cậu....im đi!” Tần Việt hoàn toàn biến thành một thanh niên nói lắp: “Ai thích cậu cơ, ảo tưởng!” Bên này Tần Việt đang gân cổ lên cãi, bên kia Hạ Tịch chỉ cảm thấy nam chính thực sự rất ngây thơ, vừa nói dăm ba câu đã đỏ mặt, sau này ra ngoài đời thì phải sống sao? Hạ Tịch không nhịn được nghĩ ngợi, cái tên này rốt cuộc bị cái gì kích thích mới trở thành tra công trong truyền thuyết? “Thật không?” Hạ Tịch nói: “Nếu không phải em thì mình lấy lại đối chiếu một chút nhé.” Hạ Tịch làm bộ muốn giật lấy di động, Tần Việt đương nhiên không thể để cho cậu được như ý, giơ tay lên thật cao, nghĩ nghĩ thêm lại làm một cái mặt siêu ngầu uy hiếp: “Cậu đừng có mà tới đây, ngồi lại đi!” “Không !” Mất đi hệ thống ngu xuẩn cùng nhiệm vụ áp chế, Hạ Tịch xác thực chính là con ngựa hoang đứt dây cương một lòng chỉ muốn trêu trọc Tần Việt: “Nam thần, anh đừng trốn nữa!!!” Cậu theo đuôi Tần Việt tìm cơ hội, hắn thì cật lực tránh né, do đang ngồi trên ghế nên thân hình của Tần Việt càng ngày càng nghiêng, Hạ Tịch nhắm chuẩn định bắt lấy hành động của nam chính mà vị đại ca kia vừa lúc trọng tâm không vững bèn ngã nhào, mang theo Hạ Tịch đáng thương rơi thẳng xuống sô pha. Cùng lúc đó, âm thanh mở khóa cửa đột ngột vang lên. “Tần Việt, mẹ về sớm nè, con có vui không, không ngờ....” ....Đúng không. Đường Mạn Hương hôm nay tan làm sớm, hưng phấn đi siêu thị mua cá về nấu cơm cho Tần Việt cùng Gia Bối ăn, kết quả vừa mở cửa thì đã nhìn thấy con mình cùng một cậu trai khác đang đè nhau trên ghế. Cậu trai kia ngả vào trong lòng con trai bà, còn Tần Việt thì đang để tay lên eo người ta, bốn chân kề nhau, trên mặt hồng hồng khả nghi. Đường Mạn Hương nhắm mắt lại sau đó lại mở thật to, xác định mình không có nhìn nhầm. Mạn Hương nữ sĩ cảm thấy nhân sinh của mình đang gặp qua một kiếp nạn trắc trở. “Con trai, hai đứa....” Bà hỏi dò: “Đang yêu nhau?”