Thực ra chuyện của cô cháu gái Bạch Ngọc cũng không to lớn gì, chỉ là cùng bạn học xảy ra một chút tranh cãi nhưng đối phương bám riết không buông tha, thế nào cũng đòi kêu phụ huynh đến giải quyết, giáo viên cũng không hiểu rõ sự việc, đành phải hạ giọng mới cả hai bên.
Lúc ra về, Bạch Ngọc vô cùng không vui cằn nhằn: "Chú nhỏ, sao chú phải xin lỗi cô ta?"
"Không phải nó cũng xin lỗi cháu rồi à?"Tần Việt chả có tâm tư gì nói đạo lý, hiện tại đầu óc hắn chỉ nghĩ đến Hạ Tịch, rối như tơ vò.
"Chú không biết được đám người kia đáng ghét đến mức nào đâu..." Bạch Ngọc mặc kệ Tần Việt có nghe hiểu không, cứ thao thao bất tuyệt nói xấu bạn học.
Tần Việt nhìn qua con hẻm nhỏ ban nãy, không còn ai, có lẽ Hạ Tịch đã trở về mất rồi.
Trong lòng hắn có chút trống trải, rõ ràng hắn đuổi Hạ Tịch đi trước, vậy mà vẫn còn chút mong chờ cậu sẽ ở lại đợi mình.
Tần Việt gọi điện cho Vương Giai, lấy cớ là mình không khỏe nên xin về trước, thực chất hắn chỉ đang sợ không dám đối mặt thế nào với Hạ Tịch.
Hắn cần thời gian để có thể bình tĩnh lại.
Hơn nữa, nếu giờ gặp lại chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ!
"Tiểu Ngọc, chú không thể đưa cháu về nhà." Tần Việt mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Cháu có thể tự về được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Bạch Ngọc trợn trắng mắt: "Chú cho rằng cháu là trẻ lên ba à? Hàng ngày cháu đều tự về nhé!"
"Ừ, vậy chú ý an toàn."
"Biết rồi, chú nhỏ cũng về cẩn thận nhé."
"Ừm."
Sau khi về nhà, cơm chiều Tần Việt cũng chả buồn ăn, lên phòng nằm khóa trái cửa.
Cảm giác o bế trong phòng mới khiến cảm xúc hắn được giải phóng ra toàn bộ, Tần Việt hít sâu mấy cái, cho đến bây giờ, hắn cần phải một lần nữa xem lại mối quan hệ của mình với Hạ Tịch.
Ban đầu là cậu ta theo đuổi hắn, sau một thời gian dài hắn không hề thích cậu, cảm thấy cậu rất phiền.
Nhưng từ khi lên lớp mười một, Hạ Tịch như biến thành một người khác, có thể khiến cho cảm xúc của hắn trở nên vui vẻ, đồng dạng hình như không còn giống trước nữa.
Kể cả nhiều lúc cũng khiến hắn tức điên lên, nhưng không thể không thừa nhận hắn không chán ghét nổi Hạ Tịch.
Hơn nữa, sau cái hôn ngày hôm nay, lúc đó hắn bị dọa cho ngu người hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ, thậm chí còn không thèm phân tích xem những điều mình nói sau đó có thực sự là chủ ý của bản thân hay không.
Hình như, hắn đối với Hạ Tịch có chút hung dữ...
Đệt, điên à, người bị cưỡng hôn là mình, ok? Sao mình còn hâm hấp ở chỗ này lo lắng cho cảm nhận của cậu ta?
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Tần Việt tức đến mức đấm vào cái gối mềm.
Hắn tự nhận mắt cao hơn đầu, không có khả năng yêu thích người khác, ngay cả nữ thần Bạch Tiếu Tiếu trong đầu hắn cũng không khác mấy đứa con gái bình thường, đáng nhẽ ra ngay cả Hạ Tịch hắn cũng nên chướng mắt mới phải.
Tần Việt cũng không phải chưa từng ảo tưởng về nửa kia của đời mình, xinh đẹp, tri thức, dịu dàng, hay làm nũng, tất cả đều phù hợp với Hạ...
Vch, thôi ngay!
Tần Việt cẩn thận tưởng tượng, cũng đã ngộ ra được chân lý không ổn cho lắm.
Gương mặt của Hạ Tịch không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng chắc chắn là đẹp trai, hơn nữa đường nét gương mặt cậu thiên về dịu dàng, so với các nam sinh khác thì trông xinh đẹp hơn.
Hắn ở trên mạng dăng nhiều ảnh như thế, ba mẹ anh em tốt đều chỉ like cho có, nhưng Hạ Tịch lại tặng mèo cho hắn.
Còn cái câu nói sau này nếu anh có người mình thích, ngày anh ở bên cậu ấy là ngày em bỏ đi với biểu cảm mềm nhũn khi xin quýt hôm nay của cậu gọi nam thần...
Cái nào cũng trúng hình mẫu hắn xây dựng!
Với lại, Hạ Tịch cũng đâu có khuyết điểm gì lớn cho lắm...
Hay ngày mai thử ngồi xuống nói chuyện với cậu, có lẽ, có lẽ...thử quen nhau một chút?
Độ ấm trên mặt Tần Việt dần dần tăng, hắn không nhịn được hồi tưởng lại nụ hôn lúc chiều một chút.
Nụ hôn đầu tiên của hắn...
Rõ ràng hai người đều không có kỹ xảo thế nhưng có vẻ cũng rất ngọt...
Hắn duỗi tay sờ môi mình, giống như trên đó còn vương lại chút mềm mại.
Hoàn toàn thuộc về Hạ Tịch.
Đệt!
Trái tim Tần Việt đập bồm bộp không ngừng, hắn lấy tay che mặt ngã thẳng vào giường lớn, đem mặt vùi vào cái gối mềm mại.
Hắn thấp thỏm, bất an, lặn qua lộn lại thay đổi đủ mọi tư thế cũng không thể nào ngủ nổi.
Nhìn qua di động một lát, không có tin nhắn của Hạ Tịch.
Xin lỗi cũng được, thổ lộ cũng được, tại sao lại im lặng như thế?
Không lẽ cậu ta đang được mình mở lời?
Tần Việt lập tức thẳng lưng dậy, hung hăng chọc chọc màn hình, tự tưởng tượng ra đầu ngón tay mình đang chọc lên mặt Hạ Tịch, hừ, là cậu theo đuổi tôi chứ không phải tối theo đuổi cậu nhá!
Lấy đâu ra cái chân lý người bị cưỡng hôn phải nhắn tin trước an ủi người cưỡng hôn vậy!!!
Tần Việt thở hồng hộc mở ra khung chat của Hạ Tịch, đưa tay vào gõ gõ, nhưng rất lâu cũng không ra nổi một tin, cứ đánh rồi xóa.
Nói thế nào? Nói cái mẹ gì?
Chắc chắn là muốn hắn xin lỗi???
Dựa vào đâu!
Tần Việt ném di động sang một bên, đem chăn trùm qua đầu, ngủ! Ngủ được rồi thì không phải nghĩ ngợi gì nữa!
Tôi con mẹ nó nếu nhắn tin xin lỗi cậu ta thì tôi là con chó!
Hơn nửa tiếng sau, tay Tần Việt mò ra khỏi chăn, cầm di động lên gõ từng chữ một.
Thực ra ban đầu hắn định nói một câu không đầu không đuôi rồi Hạ Tịch chắc chắn sẽ thuận theo câu chuyện của hắn mà phát triển nên, khẳng định sẽ không thiếu đề tài.
Hơn nữa, chính hắn đã hạ mình nhắn tin với cậu thì có lý do gì cậu ta lại không vui mừng đáp lại?
Thế là, mang theo một niềm tin sắt đá, Tần Việt nhắn một tin vô cùng có cá tính: [Onl?]
Kết quả hắn nhìn chằm chằm màn hình đợi chừng ba mươi phút vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Có lẽ đang có chuyện? Hay không nhìn thấy tin nhắn?
Tần Việt quyết định ban cho cậu thêm một cơ hội.
Thế là hắn lại nhắn một tin.
[Onl không?]
Vẫn như cũ không có ai trả lời.
Hai mươi phút sau lòng tốt của Tần Việt đã yêu cầu hắn cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, còn chỉ điểm hắn cách thức xin lỗi Hạ Tịch, thậm chí còn định khen cậu đáng yêu một chút.
[Ngủ rồi à?]
[Việc hôm nay là do tôi xúc động, tôi xin lỗi, tôi không nên nặng lời với cậu như thế.]
[Cái kia...tôi không giận cậu nữa, mai chúng ta nói chuyện nhé.]
[Tôi mang quýt cho cậu.]
Cứ cách năm phút Tần Việt lại nhắn một tin, ba mười giây thì kiểm tra tin nhắn một lần, còn đem âm thanh điện thoại mở lên to nhất, nhưng Hạ Tịch như cũ không trả lời lại.
Có phải hắn mắng cậu hung dữ quá rồi hay không?
Dù sao cậu ta cũng là một nam sinh, bản thân hắn cũng không nên vì tức giận nhất thời mà đuổi cậu cút...
Hình như, hình như còn nói không muốn nhìn thấy cậu thì phải?
Tần Việt tự trách bản thân một lúc, hắn hiện tại hận thời gian không thể trôi nhanh hơn để nhanh được gặp Hạ Tịch.
.
Sau khi Tần Việt đi không lâu, Hạ Tịch nghe Vương Giai nói hắn ta đã về, bản thân cậu cũng chả muốn tham quan tiếp, đi khắp nơi giải sầu.
Không phải buồn vì nhiệm vụ mà là buồn vì ... Tần Việt.
Rõ ràng là người cướp đi nụ hôn đầu người ta gìn giữ suốt mười tám năm, cậu cũng đâu có mặt dày đến mức lởn vởn trước mặt hắn.
Nhưng mà...nụ hôn đầu của cậu cũng thế, chỉ là không phải bị người ta lấy mất mà là cưỡng chế dâng lên.
Hạ Tịch càng buồn bực hơn, cậu dám khẳng định nếu là người khác, đừng nói đến hôn môi, chỉ cần hôn tay hay mặt cậu cũng dám bứt đầu hắn xuống làm bóng đá, nhưng tại sao đến lượt Tần Việt thì lại không giống?
Thậm chí cậu còn có tâm tư đi cảm nhận môi của hắn.
Rất mềm.
Mặt Hạ Tịch chậm rãi nóng lên, cậu hung hăng bịt hai tai lại, định dùng vũ lực để khiến trái tim đang đập ầm ầm chậm lại.
Hạ Tịch ơi Hạ Tịch, mày đúng là càng sống thì càng thụt lùi!
Cậu đi lang thang không có mục tiêu, nhìn trời đã tối đen.
Đột nhiên, âm báo không mời mà tới của Hệ thống vang lên, Hạ Tịch sợ ngây người, không tin tưởng lùi lại vài bước.
Ban đầu cậu nghĩ tiến độ nhiệm vụ sẽ rớt thê thảm.
Ai ngờ đâu...
[Tin mừng! Tin mừng! Tin mừng! Tình cảm gia tăng không cách nào có thể tính toán được, tiến độ nhiệm vụ đạt 100%, chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi lập tức đem ngài về thế giới thực, mong lần sau còn có thể cùng ngài hợp tác!]
Wtf?
Một phát được luôn?
Sau khi âm thanh Hệ thống vang lên, chưa kịp đợi Hạ Tịch ho he lại thì đã thấy liền một lực mạnh mẽ hút cậu vào, cảnh vật xung quanh đều quay cuồng, cậu trơ mắt nhìn cơ thể mình không theo điều khiển mà bay lên, cảnh vật càng ngày càng ít, xung quanh cậu cũng càng ngày càng đen,
Thật sự phải đi à...
Hạ Tịch đã từng chờ mong thời khắc này, nhưng trong nháy mắt đã phải rời đi, cậu đột nhiên lại có chút không nỡ...
Mặc kệ là vì tên cà lơ phất phơ Hạ Tinh Dã, hay là cô nàng tùy tiện Lý Tư Vũ, giáo viên nhiệt tình Vương Giai,...còn có bé mèo hàng ngày chung phòng với cậu...
Còn có...
Còn có tên ngốc từ khi đến thế giới này mình và hắn đã bị trói buộc ở bên nhau, suốt ngày chỉ biết làm cho cậu tức đến đấm ngực dậm chân...đối tượng công lược Tần Việt.
Ngày hôm nay còn mới hôn hắn.
Haiz, con trai, baba cậu hôm nay phải đi rồi, từ nay về sau, cậu phải tự thân vận động theo đuổi vợ tương lai cho tốt nhé!
Nhưng mà...cậu sẽ nhớ tôi chứ?
Cuối cùng, bạch nguyệt quang tám ngàn chữ thành công hoàn thành vai diễn!
Hạ Tịch cảm thấy cậu nên vui vẻ ăn mừng, nhưng khóe miệng mãi không kéo lên được, đáy mắt khô khốc, tuy rằng không đến mức phải khóc nhưng chắc chắn không dễ chịu chút nào.
Hạ Tịch đã không còn nhìn thấy gì cả, trước mắt cậu bây giờ là một không gian hư vô, xung quanh chỉ là vài điểm bé bé.
Ý thức của cậu dần mơ hồ, cũng tốt, ngủ một giấc cho khỏe.
Có lẽ sau một giấc này, tất cả mọi chuyện sẽ trở về điểm bắt đầu.
Cậu sẽ về phòng ngủ của mình, bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nhàm chán chờ ngày cuối tuần đến, ăn uống tùy tiện, sau đó lại cắm đầu làm đề.
Buổi chiều cậu sẽ đi mua một quyển đề ngữ văn, buối tối đến trường tham gia lớp tự học, sinh hoạt quy lại thành hai đường thẳng, chuẩn bị ứng phó với kỳ thi đại học.
Hoặc cũng có thể, vào thời điểm tỉnh lại, cậu sẽ không còn nhớ rõ ràng ở nơi này đã xảy ra những chuyện gì, có thể còn nhớ những người kia hay không, hay lại chỉ giống như mơ mơ hồ hồ coi nó là một giác mộng, kể cả là khi nhìn thấy cái tên quen thuộc nhưng không rõ cụ thể đã gặp ở đâu.
Hạ Tịch nhắm hai mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
5 chương
11 chương
2302 chương
563 chương
131 chương