Sau khi tan học, Tần Việt còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, Hạ Tịch đã nhảy nhót ngồi xuống vị trí trước mặt hắn, hai tay nâng cằm cười hì hì. Tần Việt: "........." "Không có gì đâu, nam thần, anh cứ làm việc đi ạ." Hạ Tịch nói: "Em nhìn anh." "Lâu lắm rồi không được nhìn gần như vậy." Hạ Tịch cười ha hả: "Nam thần nhà em đẹp trai nhất!" Bên cạnh còn vài bạn học đang ngồi xem náo nhiệt, che miệng cười trộm, trào phúng Hạ Tịch không biết xấu hổ. Tần Việt cảm thấy lũ người kia miệng chó không phun nổi ngà voi. [狗的嘴巴里不会吐出象牙: người xấu không thể nói được lời hay ý đẹp.] Không biết lại nói nhăng nói cuội cái mẹ gì nữa. Hắn nhìn qua Hạ Tịch đang hệt như sói nhìn mồi, cảm thấy nếu còn tiếp tục ở lại đây thì danh tiết khó giữ, vì thế nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài: "Cậu nhanh lên." "Nam thần, đợi em với!!" Hạ Tịch đuổi theo phía sau hắn, chạy chậm quanh co vòng vèo ra sau khi dạy học. Ít người, lại còn yên lặng. "Nam thần, cuối tuần anh rảnh không ạ, em định rủ anh..." "Hạ Tịch." Tần Việt lập tức cắt lời cậu, đem những lời nói đã soạn trước trong đầu, một lần nói thẳng: "Tôi không có cảm giác gì với cậu, tôi đã nói nhiều lần rồi." "Nếu là vì chuyện kia em có thể giải thích mà!" Hạ Tịch sốt ruột túm lấy tay áo hắn: "Em thực sự không có ý đó đâu." Cậu sớm đã dự đoán được nam chính sẽ nói mấy câu này, đây chính là lúc đánh đòn phủ đầu, tỏ ra đáng thương! "Không liên quan." Tần Việt không để ý gỡ tay cậu ra, hắn đúng là rất giận, nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, hắn chả có lý do gì để trách móc Hạ Tịch, bởi lẽ hắn cũng không thích cậu, cùng Hạ Tịch ở bên nhau là chuyện không có khả năng, nếu đã như vậy, Hạ Tịch có thích hắn hay không thì liên quan gì? Đã thế hắn còn coi thường cậu! "Tôi không trách cậu." Hắn nói cho Hạ Tịch nghe, cũng như đang an ủi chính bản thân mình: "Cậu đối với tôi tùy tiện, tôi lại không thích cậu, vậy nên đừng cố gắng nghĩ cách xin lỗi, đẩy mọi chuyện đi xa hơn." Hắn cố ý cao giọng hơn nữa: "Đừng tưởng rằng tôi gần gũicậu thì cậu cứ tiếp tục dính lấy, hai chúng ta ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt, tôi nói thẳng cho cậu gu của tôi là ôn nhu tri kỷ, nghe lời, đáng yêu ngoãn ngoãn, cậu nhìn xem, cậu giống chỗ nào?" "À..." Hạ Tịch lẩm bẩm: "Là như thế ạ...." Đệt, đây không phải là thiết lập tính cách của vai tiểu thụ trong nguyên tác à? Cái gì mà giống chỗ nào? Cậu hận không thể đưa Tần Việt lên bàn thờ mà cung phụng như tổ tông, còn không ôn nhu tri kỷ? Muốn cái gì nữa? Nếu đã là như thế, sao hắn không tìm một cái nồi cơm điện thật đẹp mà yêu đương đi? Không chỉ ôn nhu tri kỷ mà còn nấu được cơm đấy! Hạ Tịch cúi thấp đầu xuống, bàn tay trắng nõn lộ hết qua ngoài túm chặt lấy tay áo Tần Việt, các khớp xương gầy gò trắng bệch. Chẳng hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một trận sảng khoái khi báo được thù. Này thì coi hắn như vật thí nghiệm để ghi bảng biểu! Trong lòng Hạ Tịch đã sớm đem tên trước mặt ra phanh thây một vạn tám nghìn lần, tiến độ nhiệm vụ hạ một nhát xuống nhiều như vậy, còn toàn nói mấy câu đau tai, nếu nguyên chủ ở đây chắc chắn bị hắn chọc cho thổ huyết khóc huhu. Lặng lẽ phun tào một lúc, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng đau lòng buồn bã: "Nhưng em thích anh lắm." "Tần Việt, em thực sự thích anh." Hạ Tịch lén lút đưa tay ra sau bắp đùi, cắn răng nhéo mạnh một cái. Không được từ bỏ, bằng bất cứ giá nào! Bởi vì bị cơn đau đánh úp, khóe mắt cậu lập tức trào ra nước mắt sinh lý, vành mắt hồng hồng, lại còn túm chặt ống tay áo Tần Việt không buông nhìn qua vô cùng đáng thương. "Tần Việt ...." Cậu khịt khịt cái mũi, nhưng nước mắt không chịu nghe lời mà rơi xuống. Tần Việt mở to hai mắt. Đệt! "Hạ Tịch !" "Cậu, cậu đừng khóc!" Tần Việt nhìn thấy cậu như thế có chút không nhẫn tâm nổi, tay chân luống cuống muốn đưa lên xoa mặt cậu, nhưng đi được nửa đường lại nghĩ hình như không được tốt cho lắm, ngượng ngùng thu tay trở về. Hạ Tịch véo đến đau thấu tâm can, nước mắt muốn ngừng cũng không ngừng được, trên mặt toàn là nước. Cậu hơi ngửa đầu lên, quyết tâm xây dựng hình ảnh đem nước mặt nghẹn trở về, vì đau khổ quá độ mà không dừng lại được. Nếu như có thêm cái background nữa thì tuyệt vời, Hạ Tịch nghĩ cậu sẽ chọn đoạn nhạc trong bài hát [Không thể tha thứ]. Cố chấp ôm chặt nỗi đau vì tình yêu ~ Cố chấp ôm chặt tổn thương vì thù hận. Tần Việt chỉ mất khoảng sáu giây để rối rắm, quyết quán móc từ trong túi ra một đống khăn giấy, đưa lên mặt Hạ Tịch, động tác có thể nói là dịu dàng: "Cậu lớn như thế rồi mà còn khóc nhè được." Kỳ lạ, rõ ràng trước đây hắn nhìn người ta khóc cũng đâu có cảm giác này đâu? "Thôi, đừng khóc." Tần Việt chỉ lo dỗ Hạ Tịch, không để ý đến mấy người đang đi về phía mình. "Anh Diệp, trên đời thiếu gì hoa thơm cỏ lạ." Một nam sinh tai tròn như khỉ đi theo nam sinh cầm đầu: "Con bé kia bị mù, anh đừng giận, giận ảnh hưởng sức khỏe." "Mày thì biết cái gì!" Mộ Dung Diệp gào lên, ngày hôm nay cậu ta thổ lộ với một cô gái, vốn dĩ cho rằng đối phương sẽ ấn tượng với mình, sẽ vì điều kiện của mình mà chạy tới, ai ngờ người ta chỉ đáp lại một câu xanh rờn: "Tôi thích Tần Việt." để từ chối. Lại là thằng Tần Việt đáng chết! Nam sinh lắc lắc bờ vai cậu ta: "Anh Diệp, anh nhìn kìa." Khói bụi của thuốc lá dính vào quần áo của Mộ Dung Diệp, cậu ta lập tức nhảy dựng lên, vả một nhát vào mặt đối phương: "Quản cái tay cho tốt, đừng có mà lộn xộn với tao!" Nam sinh kia kêu một tiếng: "Em xin lỗi, nhưng mà anh nhìn kia có phải là Tần Việt không?" Mộ Dung Diệp nhìn theo hướng nam sinh chỉ qua, quả nhiên thấy được người mà cậu ta ghét nhất. Hừ, nợ còn chưa nguội, thằng kia đã vội vàng đi tìm chết! Mộ Dung Diệp ném thuốc lá xuống đất, dẫm một cái: "Đi, cho tên kia một bài học, dám cùng bố mày tranh gái!" Nam sinh: "....." Hình như người ta cũng đâu biết nữ sinh kia là ai? Hơn nữa, nghe mấy lời này nó cứ ảo tưởng sức mạnh làm sao ấy? Mộ Dung Diệp vừa đến đã đẩy Hạ Tịch sang một bên: "Tần Việt, hôm nay tao muốn cùng mày tính toán cho rõ ràng." Tần Việt hơi nhíu mày: "Mộ Dung Diệp?" Hạ Tịch ngạc nhiên. Người này cậu biết. Trong nguyên tác, thanh niên trước mặt là một nhân vật phản diện nho nhỏ, ở trường cấp ba thường xuyên đối đầu với Tần Việt, lòng dạ hẹp hòi, khó chịu đơn phương Tần Việt một thời gian dài, luôn ấp ủ mưu kế trả thù hắn, chỉ số thông minh thấp đến cha mẹ khóc thầm lại kết hợp với EQ cũng là con số âm, một thanh niên ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối, dường như những khoảng khắc oai hùng của Tần Việt ở trường cấp ba là do cậu ta đem lại. Nếu nhớ không lầm, lần đầu tiên cậu ta ra tay đánh nam chính thì đánh không lại, còn bị đại ca nam chính đá đến mức phải kêu baba. "Tên của bố mày cũng là để mày kêu à?" Mộ Dung Diệp tự đắc vênh váo: "Xin lỗi cho tao!" Tần Việt: "????" Lỗ mũi Mộ Dung Diệp hướng thẳng lên trời: "Bởi vì miệng mày nói làm ô uế tên tao." Hạ Tịch: ".........." Nam sinh đi cùng: ".........." Tần Việt: ".........." Tần Việt: "Cái thằng ngu này!" "Con mẹ mày còn dám mắng tao? Hôm nay bố mày sẽ dạy mày cách làm người!" Mộ Dung Diệp xắn tay áo lên, túm lấy cổ áo Tần Việt, tự tưởng tượng ra bản thân đang làm một động tác tiêu sái đẹp trai, khổ nỗi cậu ta quá lùn, còn phải nhón chân lên, trông tổng thể chả khác gì tiểu thụ ngạo kiều định cưỡng hôn tiểu công. Gương mặt Tần Việt đen thui với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nếu không tận mắt chứng kiến thì khó có thể nhận ra có người đi đánh nhau như vậy. Trải qua trận khóc vừa rồi, Hạ Tịch thành công nâng tổng tiến độ lên 5%, nếu có thể lợi dụng tình cảnh lần này có lẽ rất nhanh tiến độ sẽ trở lại như ban đầu. Hạ Tịch nhìn Mộ Dung Diệp mang theo chút cảm ơn, tuy nói cùng là nhân vật phụ với nhau phải yêu thương che trở nhưng mà kể cả có là vợ chồng thì tai họa đến ai cũng phải tự lo cho mình, thế nên người anh em, kiếp sau chúng ta nối lại tình cảm! "Bỏ cái tay thối của mày ra, đừng có mà động vào anh ấy!" Hạ Tịch hít sâu một hơi, chạy đến đẩy mạnh Mộ Dung Diệp một cái: "Nam thần nhà tao là người mày có thể chửi được à?" Mộ Dung Diệp: "???" Thứ này từ đâu chui ra? "Mẹ mày không dạy được mày, hôm nay tao dạy mày!" Hạ Tịch hoạt động gân cốt, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn: "Miệng là để làm gì!"