"???" Hạ Tinh Dã ù ù cạc cạc, rõ ràng ngày hôm qua hai vị đại ca này còn tốt đẹp, thậm chí y cảm thấy Tần Việt đã có bước tiến rõ rệt, còn ôm Hạ Tịch về nhà, ban đầu Hạ Tinh Dã còn nghĩ hai người này hơn 80% là thành công rồi, chả nhẽ trải qua một đêm, tình cảm không những không đi lên mà còn gặp phải trắc trở? Từ khi Hạ Tinh Dã ngồi xuống, trong miệng Tần Việt ít nhất phun ra chữ khốn kiếp năm lần, mỗi lần đều nghiến răng nghiến lợi mà kêu, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Hạ Tịch, nếu Hạ Tịch có mặt ở đây, Hạ Tinh Dã nghi ngờ chắc chắn Tần Việt sẽ bịt miệng ném thẳng cậu ta từ cửa sổ tầng sáu xuống, hơn nữa còn tặng kèm thêm vài quả bom nguyên tử. Nhưng khi y hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì thằng Tần Việt này lại cắn răng không chịu tiết lộ mà chỉ qua loa quát mắng Hạ Tịch cho xong chuyện, không chịu nhắc nguyên nhân đúng đắn. Hạ Tinh Dã buồn bực, cậu luôn mồm Hạ Tịch là cái đồ khốn kiếp, hỏi nguyên nhân thì không chịu nói, tớ chỉ là một thanh niên ba tốt đơn thuần chứ có phải đại sư mang trong người tuyệt kỹ độc tâm thuật đâu mà đoán được! Tiểu Tinh cảm thấy thật khó xử. Người bên cạnh y vẫn đang cúi đầu tô tô vẽ vẽ, sau đó đột nhiên lên cơn đấm vào bàn một cái, Hạ Tinh Dã nuốt nước bọt, sẽ không phải bị đả kích nhiều quá nên sinh bệnh? Hiện tại Tần Việt không thể nào tập trung làm bài tập, cứ nghĩ đến chó con Hạ Tịch kia hắn liền nổi giận, dám gan to bằng trời giả vờ giả vịt lừa hắn, mồm miệng toàn mấy lời trêu hoa ghẹo bướm phét lác, vậy mà, vậy mà hắn còn tin mới tức cơ chứ! Hạ Tinh Dã ngồi đối diện Tần Việt cũng không dám thở mạnh, lại càng không dám móc di động ra gọi hỏi Hạ Tịch, dù sao cũng là bạn thân lớn lên từ bé, y phụ họa Tần Việt mắng Hạ Tịch vài câu, vì không biết tình huống cụ thể nên cũng không dám nói hươu nói vượn, hơn nữa y cũng không muốn nghe từ một phía, hầy, khó nghĩ quá!!! Nhưng mà tự nhiên sao lại thành thế này rồi??? Hạ Tinh Dã suy nghĩ, tự bày ra đủ loại khả năng. Đột nhiên, y có một suy nghĩ lớn mật. Chả nhẽ... Chả nhẽ, Hạ Tịch bắt ép Tần Việt làm...làm cái kia? !!? Hạ Tinh Dã đột nhiên thở hộc vì kinh ngạc, bị ý nghĩ của mình dọa cho ngu người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tưởng chừng như vô lý nhưng lại rất hợp lý! Đầu tiên, Hạ Tịch thích Tần Việt, theo đuổi đã được hơn một năm, đối với Tần Việt không có vài điểm không an phận tuyệt đối không có khả năng. Hơn nữa, ở KTV cậu ta vì người trong lòng uống thay không ít rượu, nhưng trong họa có phúc lại được nam thần mà mình mếm mộ bế đưa về nhà. Nếu là ngày thường có lẽ Hạ Tịch đã sớm hạnh phúc đến nỗi ngất đi rồi, nhưng tối qua không phải. Cậu ra vừa mới uống rượu, lại còn uống rất nhiều! Có rượu hỗ trợ, gan càng ngày càng lớn, ở trong tình huống như vậy đem Tần Việt áp chế, mà ngày hôm sau tỉnh lại, bởi vì lo lắng sợ hãi, Hạ Tịch muốn cắp đít bỏ chạy lại bị Tần Việt bắt được. Người luôn mồm nói thích mình, nhưng sau một đêm xuân rút chim vô tình, Tần Việt muốn giận cũng không được, nhưng loại chuyện này khó có thể mở miệng phân giải, dù là với Hạ Tinh Dã cũng không thể nói bừa. Nếu không Tần Việt cũng không mắng cậu ta là khốn kiếp. Trong ấn tượng của Hạ Tinh Dã những từ này chỉ được hình dùng mấy tên tiểu tam, mấy vị công tử ăn chơi trác táng, hái hoa đạo tặc vân vân mây mây, lại kết hợp với gương mặt đỏ bừng của Tần Việt, chân lý là đây chứ đâu! Không muốn phụ trách, giả vờ giả vịt!!! Hơn nữa dựa vào quầng thâm trên mắt bạn thân, tất nhiên chính là chứng cứ sau một lần phóng túng của Hạ Tịch! Tội nghiệp cho một thiếu niên xinh đẹp, vậy mà lại bị ép buộc cả đêm. Rốt cuộc tên Hạ Tịch này cầm thú đến mức độ nào? Hơn nữa... Hạ Tinh Dã nhớ đến điều đáng sợ hơn cả...hai bọn họ, không phải còn chưa thành niên sao? Vãi??? Hạ Tịch này mà bị tố cáo, ăn ba năm tù chứ ít gì! Tần Việt càng nghĩ càng tức, định kéo theo Hạ Tinh Dã khẩu nghiệp cùng thì thấy gương mặt vi diệu của y, rõ ràng là vừa bổ não ra vài câu chuyện. "Làm gì đấy?" Tần Việt gõ hai cái lên bàn, định làm y chú ý đến mình: "Hoàn hồn!" "Đây, đây." Hạ Tinh Dã đang đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân, càng nhìn Tần Việt càng thấy giống cây cải xanh mơn mởn bị heo chà đạp, không ai thương yêu. "Không sao đâu Tần Việt!" Hạ Tinh Dã thương cảm vỗ vai hắn, cố gắng tổ chức lại từ ngữ: "Tớ giúp cậu tìm tên tra nam kia tính sổ!" [tra nam: giai đểu] Tra nam? Hạ Tịch sao? Cũng đúng, cậu ta lừa mình, đồ tra nam. Tần Việt không phản đối nổi, nhưng vẫn thấy chỗ nào không đúng lắm. Cho dù ghét đến đâu, hiện tại hắn cùng Hạ Tịch chung lớp, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp. Tần Việt định không để ý đến cậu, nhưng người này chả có lấy một điểm tự giác, còn trơ cái mặt ra cho hắn đạp, một câu nam thần hai câu nam thần, Tần Việt càng nghe càng giận, hóa ra thằng ngu hợp lại là nam thần? Một ánh mắt hắn cũng lười cho cậu. Hạ Tịch cũng không giận, càng bị chê càng không biết xấu hố, vô cùng thiếu đánh. Tần Việt: ".........." Hạ Tịch yên ổn được hai ngày, sang đến này thứ ba, người này bắt đầu đưa thư cho hắn. Cũng chả biết cậu ta mua đâu ra lắm giấy nhớ như thế, dường như tiết nào Tần Việt cũng nhận được một tờ, không phải xin lỗi thì chính là thổ, túm quần lại chỉ mang một mục đích: Nam thần, em không có ý gì khác, em rất thích anh, cực kỳ thích anh. Chẳng nhẽ, hắn thực sự hiểu nhầm cậu? Tần Việt có chút dao động, nhưng lại nghĩ đến dòng chữ kia lập tức phỉ ngổ bản thân ngu xuẩn, làm gì có cái ý gì khác, rõ ràng là mười phần ý cà khịa! Nhưng nói thì nói như thế chứ Tần Việt vẫn phiền thấy ông bà tổ tiên, quyết định cùng cậu nói rõ một lần. Nếu không, hắn sẽ chết trong đống giấy ghi nhớ, cái kiểu chết vì bị đè ấy. Hạ Tịch đã sớm nghĩ xong cách để chuộc lại lỗi lầm nhưng nội tâm vẫn có chút bồn chồn. Gần một tuần này, tiến độ nhiệm vụ vẫn không thèm trở về, nhưng mà ngày nào cậu cũng xin lỗi đó!!! Hạ Tịch tức giận nắm lấy tay phải, đúng, chính là mày, tất cả mọi lỗi lầm đều là từ mày mà ra, ai kêu mày rảnh rỗi! Đột nhiên, Lý Tư Vũ kêu lên: "Hạ Tịch, cho cậu." Hạ Tịch: "???" Là tờ giấy Tần Việt đưa tới, nội dung là: "Sau khi tan học, chờ tôi một chút." Nét bút hắn cứng cáp, đẹp hơn cậu viết không biết bao nhiêu lần. Hạ Tịch coi nó như là bảo bối nâng tờ giấy trong tay, nghĩ bụng đây chính là ngọc tỷ vua ban, ông trời ơi ông đúng là không phụ lòng người, cậu kiên trì thời gian dài như vậy cuối cùng cũng nhận lại được trái ngọt! Tần Việt ở đầu bên kia nhìn thoáng qua, thấy Hạ Tịch nâng tờ giấy như nâng vàng, trong mắt hắn đều là ý cười không ngừng được. Nói với cậu ta một câu mà cậu ta đã vui vẻ như thế?